Bạn đang đọc Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào! – Chương 11:
[…]
Tử Phong khá lâu sau mới trở lại.
Anh cũng chỉ ăn qua loa rồi lại về thư phòng giải quyết công việc.
Điềm Điềm chán nản chả có gì chơi, nằm ì trên sô pha phòng khách.
Cô có hỏi mọi người ở đây có việc gì cho cô làm không?.
Nhưng câu trả lời Điềm Điềm nhận lại đều là từ chối.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, cô tò mò liền bật dậy xe thử là ai.
Trời ơi, lại là một mỹ nam.
Đã vậy còn mặc áo blouse trắng.
Là nam thần trong phim bước ra sao?
Điềm Điềm ngồi trên sô pha, mắt lén nhìn người đàn ông đang bước vào.
Hắn đi thẳng lên lầu, những người ở đây thấy hắn cũng phải cuối đầu chào.
Địa vị của tên đó dường như cũng rất cao quý.
Người đàn ông đi lên lầu hai rồi rẽ sang trái.
Đó cũng là hướng phòng làm việc của Tử Phong.
Hắn thản nhiên mở cửa đi vào.
Liền lên tiếng chửi rủa Tử Phong.
– Tên chết bầm này, cậu gọi tôi đến đây làm gì? Có biết tôi bận trăm công nghìn việc không hả? Đầu cậu có vấn đề gì când tôi chữa sao?
Người đàn ông ấy cũng là một người bạn khác của Tử Phong.
Hắn là Max – một vị bác sĩ chuyên về thần kinh, tâm lý học nổi tiếng.
– Không phải tôi, là người khác.
Tử Phong điềm tĩnh trả lời Max, trên tay còn kẹp điếu xì gà đang cháy dở.
Anh đưa lên rít một phát, từ từ nhả ra một làn khói mờ ảo, ma mị.
– Là phụ nữ sao?
Anh không nói gì, ngầm thừa nhận điều hắn hỏi là đúng.
Max được nước cười phá lên.
– Là thánh nữ phương nào khiến Phong mặt lạnh nhà ta phải đến tâm thế nhỉ? Lại còn có thể chữa khỏi căn bệnh quái đản kia của cậu nữ chứ…!
– Nhiều lời.
Tử Phong bị Max trêu đến nỗi đen mặt, anh lên tiếng cắt ngang hắn.
Anh từ từ đứng lên, đi ra khỏi thư phòng.
Tên max kia cũng đi theo Tử Phong.
– Điềm Điềm, lại đây.
Tử Phong đi xuống phòng khách, nhìn thấy cái đầu nhỏ lộ ra trên ghế sô pha.
Anh lên tiếng gọi Điềm Điềm.
Điềm Điềm theo phản xạ, quay đầu lại nhìn.
Còn thuận miệng Dạ một cái.
– Ôi, mỹ nữ.
Cậu tìm đâu ra một tiểu bạch thỏ thế này.
Max định lao đến chỗ Điềm Điềm, nhưng vừa chạy được hai bước thì bị một lực từ phía sau nắm lấy cổ áo.
Hắn quay lại nhìn lại thấy gương mặt lạnh lẽo đến chết chóc của Tử Phong.
Cả cái nhìn viên đạn mà anh ban cho Max.
Như muốn nói với hắn rằng: – Cô gái này là của riêng tôi.
Max thấy hắn sắp tức giận, cũng tiết chế lại bản thân.
Chỉnh chu lại quần áo.
Hừ giọng ra vẻ là một vị bác sĩ lạnh lùng trong tiểu thuyết.
– Đây là cô gái cậu nói sao?
Tử Phong gật đầu, rồi đi đến cho Điềm Điềm đang ngồi.
Dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khác hẳn với khi nhìn tên Max kia.
Max cũng đi đến sô pha ngồi đối diện với Điềm Điềm.
Quan sát một lúc rồi hỏi:
– Cô gái, cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Ở đâu? Có bạn trai chưa?
Tất cả đều ồn cho đến câu hỏi cuối cùng của hắn.
Tử Phong làm bộ ho một phát, anh thật muốn đấm cho hắn một phát, có thể nào nghiêm túc được không hả?
– Tiêu Điềm Điềm, tôi bảy tuổi rồi.
Tôi chỉ nhớ trước kia tôi ở cô nhi viện.
Còn bạn trai thì…!
Bạn trai là gì nhỉ?
Điềm Điềm suy nghĩ một lát, định trả lời tiếp thì tiếng của Tử Phong bên cạnh vang lên.
– Có rồi.
Max hơi ngớ người, dùng ánh mắt mà giao tiếp với Tử Phong.
Cậu thật ác độc, lại lừa một cô gái thuần khiết thế này.
Còn giấu làm của riêng.
Max chợt nhớ lại câu trả lời trước đó của Điềm Điềm.
Liền hỏi:
– Em bảy tuổi sao?
– Vâng ạ!
Hắn liền ra hiệu cho Tử Phong lên thư phòng nói chuyện.
Trước khi đi, anh còn luyến tiếc xoa đầu Điềm Điềm rồi mới theo Max lên thư phòng.
– Cậu gặp cô ấy ở đâu?
– Sàn đấu giá DZ.
Max im lặng một tí, rồi lại nói:
– Khi đưa cô ấy về đây, cô ấy có vết thương nào ở đầu không?
Tử Phong chỉ lắc đầu.
– Theo tôi được biết, các cô gái ở DZ đều là bị bắt cóc đưa vào đó.
Nhưng họ đều sẽ được đưa ra đấu giá ngay sau đó, cho nên trường hợp bị tác động vật lý ở đầu là không thể.
Chỉ có thể là, trước khi bị đem ra mua bán, các cô gái đã trải qua một cuộc tẩy não.
Max đưa ra một lời suy đoán vô cùng thuyết phục người nghe.
Tử Phong cũng trầm ngâm suy nghĩ, nói:
– Sao cậu biết được là tẩy não?
– Vì tôi có nghe ngóng được từ các đại gia sau khi mua các cô gái ở DZ về.
Thì những cô gái ấy đều ngơ ngơ ngác ngác, bảo gì cũng làm.
Lúc hỏi đến quê quán của những người ấy thì họ lại không nhớ gì hết.
Nhưng sao may Điềm Điềm của cậu lại có thể nhớ được kí ức năm bảy tuổi.
Cho nên bây giờ, cô ấy đang sống dưới cái bóng của cô ấy vào năm bảy tuổi.
– Có thể chữa khỏi không?
– Có thể, cần phải trải qua các cuộc trị liệu, thôi miên hồi phục trí nhớ.
Nhưng mà, thỉnh thoảng cô ấy sẽ phải chịu đựng những cơn đau đầu trong suốt quá trình điều trị.
Tử Phong hơi đắn đo suy nghĩ, anh không nỡ để Điềm Điềm bị đau.
Nhưng cũng không thể để cô ấy sống trong một cái vỏ bọc bảy tuổi mãi được.
– Còn cách nào khác không.?
Max suy nghĩ, đáp:
– Vẫn còn, là để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Nếu Điềm Điềm muốn nhớ lại thì cô ấy sẽ tự nhớ ra.
Hoặc là một sự kiện gì đó xảy ra, cũng có khả năng sẽ khiến cho cô ấy nhớ lại.
– Được rồi, tôi sẽ liên lạc lại sau.
Về đi.
Max: “…”.Vừa hết giá trị lợi dụng liền đuổi tôi đi.
– Được rồi, tôi về..