Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương:0Kiên Trì


Đọc truyện Sự Cám Dỗ Cuối Cùng – Chương 30Kiên Trì


Ngữ khí của Trịnh Vĩ rất điềm tĩnh nhưng Giản Nhu thấy rõ vẻ mệt mỏi trong đôi mắt anh.

Cô dang rộng hai tay, ôm chặt lấy anh.

Cô nghĩ, mọi lời an ủi vào giây phút này đều không bằng một vòng ôm.

Cô cần để anh cảm nhận được sự ấm áp của mình, cần cho anh biết, anh vẫn còn có cô trong cuộc đời.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán nhưng Giản Nhu chẳng bận tâm.
“Anh vẫn ổn.” Trịnh Vĩ nói vậy nhưng cô không có ý buông tay.

“Trước khi ông ấy nhắm mắt, anh đã đọc tin nhắn của em cho ông ấy nghe.

Ông ấy ra đi với nụ cười trên môi, còn nhờ anh chuyển lời đến em.

Ông ấy rất cám ơn em.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Ông ấy không ghét em sao?”
“Không.

Ông ấy nói nếu không có em, chắc anh sẽ mãi mãi không biết đến sự tồn tại của ông ấy.”
“Anh có trách em không?”
Trịnh Vĩ lắc đầu.

“Anh có thể phân biệt rõ thị phi, đúng sai.”
Hai người đang ôm nhau tình cảm, phóng viên săn tin không biết từ đâu chui ra, vây quanh lấy họ.

Đám phóng viên như có sự chuẩn bị từ trước, giơ máy ghi âm ra trước mặt Trịnh Vĩ, hỏi toàn những câu sắc bén:
“Xin hỏi, hai vị yêu nhau bao lâu rồi? Có phải là thanh mai trúc mã như Giản Nhu tiết lộ trên Weibo không? Nếu đúng thì tại sao bây giờ hai vị mới công khai chuyện tình cảm?”
“Một nguồn tin tiết lộ, nhà đầu tư của dự án Leo cao có mối quan hệ thân thiết với anh.

Có phải do anh tích cực tác động, Giản Nhu mới nhận được vai nữ chính hay không?”
“Anh nghĩ thế nào về tin đồn tình cảm giữa Giản Nhu và Nhạc Khải Phi, ông chủ của cô ấy?”
Trịnh Vĩ cúi đầu, hỏi nhỏ: “Chẳng phải em nói giải quyết những chuyện như thế này là sở trường của em sao? Em biết làm thế nào để đối phó với bọn họ.

Rốt cuộc em đối phó kiểu gì vậy?”
Giản Nhu nở nụ cười vô tội.

“Uy Gia bảo, cách đối phó với phóng viên tốt nhất là gặp chuyện thì “khuấy đục nước” trước, cứ thật thật giả giả để họ nhìn không thấu, đoán không ra.

Thiên hạ anh một câu, tôi một câu, bàn tán sôi nổi, mức độ chú ý sẽ được tăng cao.”
Trịnh Vĩ phì cười.

“Thảo nào em suốt ngày dính đến tin đồn, thôi để anh xử lý cho!”
“Anh ư? Anh làm được không đó?”
“Tuy đây không phải là sở trường của anh nhưng chắc chắn mạnh hơn em.” Nói xong, Trịnh Vĩ quay đầu về phía phóng viên, cất giọng nghiêm trang như người phát ngôn báo chí: “Không sai.

Tôi và Giản Nhu đã quen nhau mười lăm năm.

Chúng tôi bắt đầu hẹn hò từ lúc Giản Nhu mới vào nghề.

Sở dĩ chúng tôi không công khai quan hệ là bởi giữa chúng tôi tồn tại mâu thuẫn về một số vấn đề, tình cảm chưa ổn định.

Gần đây, chúng tôi đã giải quyết ổn thoả mọi mâu thuẫn và khúc mắc.”
Nói đến đây, anh cúi đầu, nhìn Giản Nhu bằng ánh mắt thâm tình.

“Tôi rất may mắn vì trong thời đại bị vật chất chi phối này, chúng tôi vẫn có thể giữ vững tình yêu những mười lăm năm.”
Xung quanh im lặng như tờ.

Trịnh Vĩ ngừng vài giây mới nói tiếp: “Về bộ phim Leo cao, đúng là tôi quen biết mấy nhà đầu tư.

Tuy nhiên trước kia cũng có nhiều nhà đầu tư của các bộ phim điện ảnh ăn khách là bạn tôi.

Nếu thật sự muốn nhờ bạn lăng xê cô ấy, việc gì tôi phải chờ đến ngày hôm nay? Hơn nữa, đạo diễn Trần là đạo diễn lớn, nổi tiếng khắt khe.

Mọi người đều biết ông ấy có yêu cầu rất cao về diễn viên, không ai có thể chi phối quyết định của ông ấy.”
Mọi người đều gật đầu.

Đạo diễn Trần ngồi sau màn hình giám sát ở bên cạnh xem trò vui.

Một phóng viên lại truy vấn: “Nếu hai vị yêu nhau mười lăm năm, tại sao anh lại để Giản Nhu liên tục xảy ra tin đồn tình cảm, đặc biệt là với Nhạc Khải Phi?”
Trịnh Vĩ mỉm cười, hỏi lại: “Là phóng viên giải trí, lẽ nào cô không rõ tin đồn của ngành này có đáng tin cậy hay không? Tôi tôn trọng nghề nghiệp của cô ấy, cũng biết nhiều khi cô ấy chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.”
“Trên mạng đang lan truyền thông tin hai người đã kết hôn, có phải là thật không?”
“Là thật.

Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, đang chuẩn bị tổ chức đám cưới.

Tới lúc đó, hoan nghênh các bạn phóng viên đến chia vui.”
Thấy Uy Gia trợn tròn mắt nhìn mình, Giản Nhu âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.

Sợ bị phóng viên hỏi nhiều, Trịnh Vĩ nói ra chuyện mình sắp làm bố nên cô nhìn Uy Gia bằng ánh mắt cầu cứu.

Không hổ danh là người quản lý hết lòng vì công việc, Uy Gia lập tức ra mặt, đứng chắn trước phóng viên.

“Tôi là quản lý của Giản Nhu.

Còn vấn đề gì, các vị hỏi tôi là được.”
“Chúng ta đi thôi! Chẳng phải anh hẹn bác sĩ sao? Còn lề mề nữa sẽ muộn bây giờ.” Nói xong, Giản Nhu kéo Trịnh Vĩ lách qua đám đông, rời khỏi phim trường.
Trong khoa Phụ sản của một bệnh viện quân đội nào đó, bà bác sĩ ngoài năm mươi chỉ vào hình ảnh nhỏ xíu đang động đậy trên màn hình siêu âm.

“Cô thấy chưa? Đây là con cô, phát triển rất tốt.

Tình trạng tử cung của cô cũng không có vấn đề gì.”
Giản Nhu dõi mắt lên màn hình, sống mũi cay cay.

Đây chính là con của cô và Trịnh Vĩ.

Trải qua nhiều thăng trầm, mối tình kéo dài mười lăm năm cũng có kết tinh hoàn hảo.
“Bác sĩ! Thời gian qua tôi từng uống rượu, hút thuốc và cùng ông xã… Liệu có ảnh hưởng đến bào thai không ạ?”
“Đứa bé của cô khoẻ mạnh hơn bất kỳ thai nhi nào khác.” Bác sĩ đáp.

“Có điều, cô cũng nên chú ý, đặc biệt là vận động kịch liệt, ba tháng đầu và ba tháng cuối nhất định phải kiềm chế.”
“Tôi biết rồi ạ!”
Giản Nhu rời khỏi phòng siêu âm, Trịnh Vĩ lập tức đi tới, gương mặt lộ vẻ sốt ruột.

“Bác sĩ nói thế nào? Con có vấn đề gì không em?”
“Bác sĩ nói con rất khoẻ mạnh.” Cô đưa tờ kêt quả siêu âm cho anh xem.

“Đây là con chúng ta.

Bác sĩ bảo nó phát triển rất tốt.

Mới có bốn mươi lăm ngày mà còn lớn hơn những thai nhi năm mươi ngày tuổi.”
“Bốn mươi lăm ngày ư?” Trịnh Vĩ mù mờ.
Thái độ của Trưởng phòng Trịnh có vẻ bất thường, Giản Nhu mất một phút mới hiểu ra vấn đề.

Cô cố nhịn cười.

“Đúng thế.

Bác sĩ bảo đã bốn mươi lăm ngày rồi.”
“Bà ấy tính toán kiểu gì vậy?” Trịnh Vĩ hỏi ngay.
Giản Nhu không kìm nổi, bật cười thành tiếng.

“Anh yên tâm đi, đứa bé là con anh.

Tuổi của thai nhi được tính từ chu kỳ kinh cuối cùng của em chứ không phải ngày quan hệ.”
Kiểm tra xong, hai người về nhà Trịnh Vĩ.

Anh đích thân xuống bếp nấu mì cho cô.

Đối với Giản Nhu, đây là mỹ vị tuyệt vời nhất.

Sau bữa ăn, cô nằm gối đầu lên đùi ông chồng hợp pháp, vừa đọc cuốn Cẩm nang thời kỳ mang thai vừa ăn táo được anh đút tận miệng.
“Tối nay em không muốn về nhà.

Anh thử nói xem, em nên bịa lý do gì với mẹ bây giờ?” Cô hỏi.
“Ăn táo xong, anh đưa em về nhà.”

“Em không muốn về, em muốn ở lại đây với anh!”
Trịnh Vĩ lại đưa một miếng táo vào miệng cô.

“Có lẽ tin tức chúng ta kết hôn sẽ nhanh chóng ngập tràn trên báo chí.

Mẹ em sớm muộn cũng biết.

Anh sẽ đưa em về, chúng ta cùng đối mặt.”
Tin lá cải thường lan truyền với tốc độ kinh hồn, kiểu gì cũng không thể che giấu mẹ cô, thôi thì khai sớm còn hơn muộn.
“Được thôi.

Nếu mẹ em cầm dao chém anh, anh nhớ bỏ chạy đấy nhé! Em không muốn con em sinh ra không có bố đâu.”
“Dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên em.”
“Ông xã!”
“Gì cơ?” Trịnh Vĩ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Em yêu anh…”
Giản Nhu vừa kéo dài giọng nói vừa ghé sát môi Trịnh Vĩ.

Cô nhắm mắt, chờ đợi một nụ hôn nồng nàn.

Nào ngờ anh đột nhiên nhích ra xa.

“Chúng ta đi thôi!”
“Vẫn còn sớm mà?”
“Anh sợ ở bên em thêm một phút, anh sẽ không thể kiềm chế bản thân.”
Nghe anh nói vậy, Giản Nhu không do dự, ngồi dậy mặc áo rồi về nhà.

Một tiếng sau, hai người đứng trước cửa nhà Giản Nhu.

Cô hít một hơi sâu mới có dũng khí mở cửa.

Trong nhà rất yên tĩnh, mẹ và Giản Tiệp đang ngồi ở sofa xem ti vi.

Thấy con gái và Trịnh Vĩ đi vào, bà không nói một lời, vẻ mặt cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên.

Giản Nhu liếc nhìn ti vi.

Trên truyền hình đang phát tiết mục “Thế giới giải trí”.
“Ngồi đi!” Cuối cùng bà Giản cũng lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh hơn lần đầu gặp Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ kéo Giản Nhu đi tới sofa rồi ngồi xuống, những ngón tay của anh đan vào tay cô.
“Tin tức trên ti vi có phải là thật không? Hai đứa kết hôn rồi à?” Bà Giản hỏi.
“Vâng ạ!” Trịnh Vĩ trả lời.
“Bởi vì đứa bé sao?”
“Không phải đâu ạ!” Anh trả lời rất dứt khoát.

“Lúc đăng ký, chúng cháu còn chưa biết có con.”
Trong không khí trầm mặc, Trịnh Vĩ rút một tấm ảnh từ túi áo, đặt vào tay bà Giản.

Trong ảnh, Lâm Cận đứng giữa phòng tiệc trang trí xa hoa, lộng lẫy.
“Bác gái! Sáng nay, Lâm Cận đã qua đời.

Trước khi nhắm mắt, ông ấy bảo cháu đưa tấm ảnh này cho bác.”
“Đây là…” Bà Giản không hiểu.
“Bác có thể xem thời gian ở góc tấm ảnh.

Nếu cháu nhớ không nhầm thì chính là thời điểm bác và em Tiệp bị đâm xe.”
“Tấm ảnh này có thể chứng minh điều gì? Chứng minh người đâm chúng tôi không phải ông ta? Người như ông ta làm gì có chuyện đích thân ra tay.”
Trịnh Vĩ nói: “Đúng là không thể chứng minh, nhưng trước khi qua đời, ông ấy nói với cháu, ông ấy thừa nhận mình chẳng phải người tốt nhưng tuyệt đối không mất lý trí.

Dù muốn che giấu sự thật đi chăng nữa, ông ấy cũng sẽ không hãm hại người vô tội.

Hơn nữa, nếu thật sự sai người đâm bác và em Tiệp, làm sao ông ấy có thể để hai người sống sót? Ngộ nhỡ bác tiết lộ sự thật, chẳng phải hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn sao?”
Tay bà Giản run run.

“Thế thì tại sao ông ta lại nhận tội ở toà án?”
“Bởi vì Giản Nhu biết nhiều bí mật, Lâm Cận sợ cô ấy sẽ nói ra thân thế của cháu nên mới chủ động nhận tội để mọi chuyện nhanh chóng kết thúc.”
“Tại sao tôi phải tin lời cậu?” Ngữ khí của bà Giản vẫn rất cứng rắn.
“Vậy tại sao bác lại tin vụ tai nạn là do Lâm Cận gây ra? Bác có nhìn thấy không ạ?”
“Tôi…”
“Bởi vì Lâm Cận có chiếc xe tương tự ư? Cháu đã từng điều tra.

Khi ấy, mẫu xe này vừa mới tung ra thị trường nên bán rất chạy.

Riêng ở Bắc Kinh, một ngày tiêu thụ mười mấy chiếc, làm sao bác có thể khẳng định chiếc xe gây tai nạn là của Lâm Cận?”
“Một ngày tiêu thụ mười mấy chiếc ư?” Bà Giản có chút dao động.
“Vâng ạ!” Trịnh Vĩ nói.

“Bác gái! Bác có từng nghĩ năm năm trước, Lâm Cận đã tự nguyện chịu án tử hình để bảo vệ cháu, vậy thì tại sao mười năm trước, ông ấy không thể nhận tội lỡ tay gây ra cái chết của bác trai?”
Bà Giản nhìn con gái út rồi lại nhìn tấm ảnh.

Những năm qua, bà bị nỗi thù hận làm mù mắt.

Trong lòng bà, Lâm Cận là một người vô cùng tàn nhẫn và độc ác.

Vì vậy bà đã không để ý đến một vấn đề quan trọng.

Đó là sau vụ tai nạn, nếu không phải sợ con gái bị tổn thương mà bà giữ im lặng thì bà đã công khai tư liệu có sẵn trong tay trước dư luận, Lâm Cận đã thân bại danh liệt từ lâu.

Sự sống chết của Lâm Cận hoàn toàn phụ thuộc vào bà, vậy thì với sự từng trải của ông ta, một khi muốn che giấu thân thế con trai, làm sao ông ta có thể gây ra chuyện bất chấp hậu quả? Lẽ nào Lâm Cận bị hiểu nhầm như Trịnh Vĩ nói?
Trịnh Vĩ cũng chẳng nhiều lời.

Anh đứng lên.

“Đã muộn rồi, cháu không làm phiền bác và hai em nghỉ ngơi.

Cháu về đây.”
Giản Nhu cũng đứng dậy.

“Để em tiễn anh.”
“Ừ…”
Cho dù quyến luyến không nỡ rời xa nhưng vì buổi tối cuối hạ do thời tiết hơi lạnh, Trịnh Vĩ chỉ cho cô tiễn xuống tầng một.
“Em có chuyện muốn hỏi anh đúng không?” Anh lên tiếng.
“Có thật là vụ tai nạn đó không liên quan đến ông ấy?”
“Ông ấy đã qua đời, sự thật là gì còn quan trọng hay sao?”
“Không quan trọng, nhưng em nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao ông ấy không giải thích rõ ràng với em.

Nếu sớm biết ông ấy chưa từng có ý định hãm hại người thân của em, có lẽ em sẽ tha thứ cho ông ấy.”
Trịnh Vĩ đặt hai tay lên vai cô.

“Thật ra tấm ảnh này là luật sư của Lâm Cận thu thập được trong quá trình anh giúp ông ấy kháng án năm năm trước.

Lúc qua đời, ông ấy không hề nhắc đến chuyện này.”
“Gì hả? Anh lừa mẹ em sao?”
“Cũng không gọi là lừa dối.

Anh thật sự tin Lâm Cận không làm như vậy.

Với trí tuệ của ông ấy, nếu thật sự muốn hại người khác, tuyệt đối không giữ lại mạng sống, càng không cho em cơ hội trả thù.”
Giản Nhu không thể phản bác lời anh.
“Thật ra anh cũng chẳng muốn nói dối.

Anh chỉ hy vọng mẹ và em gái em có thể gạt bỏ thù hận, em cũng không cần chịu nhiều áp lực như vậy.”
Giản Nhu tựa đầu vào vai anh.

“Em hiểu rồi.”
“Ngày mai, khi nào quay xong em nhớ gọi điện cho anh, để anh đến phim trường đón em.

Ông già nhà anh muốn gặp em và cháu trai ông ấy.”
“Nhỡ là cháu gái thì sao?”
“Bất kể là trai hay gái cũng đều là cháu của ông già.”
Ngày hôm sau, Giản Nhu có nhiều cảnh quay hơn một chút, đến khi trời tối mới kết thúc công việc.

Trịnh Vĩ đưa cô về nhà anh, nói đúng hơn là nhà của Trịnh Diệu Khang.

Khác với sự tưởng tượng của Giản Nhu, ngoài vị trí đắc địa, ngôi nhà của ông bình thường như không thể bình thường hơn, đồ đạc cũng cũ kĩ, lâu đời.

Bây giờ Giản Nhu mới hiểu tính giản dị và kín đáo của Trịnh Vĩ được kế thừa từ đâu.
Vừa vào nhà, ngồi còn chưa ấm chỗ, Trịnh Diệu Khang đã viện cớ bảo Trịnh Vĩ đi mua đồ.


Sau đó ông rót cốc nước trắng đưa cho Giản Nhu.

“Con không nên căng thẳng.” Ông lên tiếng.

“Hiện tại hai đứa đã đăng ký kết hôn, lại có em bé nên ta sẽ không phản đối hai đứa.

Ta chỉ có mấy vấn đề muốn hỏi con mà thôi.”
“Bác cứ hỏi đi ạ!” Cô cung kính đáp.
“Thế thì ta nói thẳng nhé! Đầu tiên, ta rất muốn biết thái độ của mẹ con về cuộc hôn nhân của hai đứa.”
Trò chuyện với Trịnh Diệu Khang, mỗi câu, mỗi từ đều phải thận trọng.

Giản Nhu ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: “Mẹ cháu không phản đối.

Bà tôn trọng sự lựa chọn của cháu.”
“Ờ! Chuyện thứ hai là về công việc của con.

Làng giải trí quá phức tạp, trong khi tính chất công việc của Trịnh Vĩ tương đối đặc biệt.

Gần đây, trên mạng lan truyền nhiều tin về chuyện tình cảm của hai đứa, cũng đã xuất hiện luồng dư luận tiêu cực.

Ngộ nhỡ sau này phóng viên giải trí moi móc được tin gì đó, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó.

Con đã suy nghĩ đến vấn đề này chưa?”
Mấy ngày qua, Giản Nhu đã thận trọng suy nghĩ về vấn đề này nên cô trả lời ngay: “Bác trai, bác cứ yên tâm.

Sau khi lấy anh Trịnh Vĩ, cháu sẽ chú ý đến hình tượng, tuyệt đối không để ảnh hưởng tới anh ấy, càng không để ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Trịnh.

Nếu bác thấy cần thiết, cháu cũng có thể rút khỏi làng giải trí, chuyển sang công việc khác.”
Trịnh Diệu Khang tỏ ra hài lòng với câu trả lời của cô: “Con cũng không cần rút hẳn khỏi làng giải trí, hãy thường xuyên tham gia hoạt động từ thiện và công ích, chú ý giữ gìn hình tượng là được.

Tất nhiên, nếu con bằng lòng, ta có thể giới thiệu con với đoàn văn công quân đội.

Nơi này đỡ phức tạp hơn nhiều.”
Xem ra ông đã sắp xếp đâu vào đấy, cô không nghĩ ra lý do từ chối: “Vâng, cháu nghe theo lời bác.”
“Tốt! Còn chuyện cuối cùng… Tình hình sức khoẻ của bà nhà ta, chắc con cũng biết rồi chứ?”
“Anh Trịnh Vĩ đã nói với cháu rồi.” Thấy vẻ bi thương trong mắt ông, cô lập tức hiểu ý.

“Bà là mẹ của anh Trịnh Vĩ, cũng là mẹ của cháu.

Sau này bất kể bệnh của bà có chữa khỏi hay không, cháu cũng sẽ cố gắng hết sức, có hiếu với bà.”
Trịnh Diệu Khang nở nụ cười ôn hoà.

“Hai đứa đã đăng ký rồi.

Sau này đừng gọi ta là bác nữa.”
“Bố!” Cách xưng hô đã lâu không được gọi cứ thế tuôn ra khỏi miệng, Giản Nhu như nhìn thấy nụ cười của bố, cũng hiền từ và dịu dàng như vậy.
Khi Trịnh Vĩ về nhà, cô và Trịnh Diệu Khang đang trò chuyện vui vẻ.

Anh ghé vào tai cô, hỏi nhỏ: “Ông già không làm khó em đấy chứ?”
“Không đâu! Ông là người cha tốt nhất trên đời.”
Khoảng thời gian tiếp theo, đoàn làm phim Leo cao đi quay ngoại cảnh ở nhiều nơi.

Dù được chăm sóc đặc biệt nhưng vì là nữ chính, Giản Nhu vẫn phải đi theo đoàn làm phim.

Đám cưới của cô và Trịnh Vĩ buộc phải hoãn lại.
Phân cảnh ở Bắc Kinh nhanh chóng hoàn thành, đoàn làm phim lại tới Nhật Bản quay ngoại cảnh.

Dù trong kịch bản không xuất hiện tình tiết “đâm đạo diễn bị thương” nhưng nội dung cũng rất phong phú.

Ví dụ, Lam Vũ gặp nhiều khó khăn khi quay phim ở Nhật, Dương Sâm đến thăm cô, hai người cùng đi du lịch, mối quan hệ dây dưa giữa nam hai Hàn Trạch và Lam Vũ…
Ở Nhật hơn một tháng mới kết thúc công việc, cả đoàn làm phim cùng nhau trở về Bắc Kinh.

Máy bay vừa hạ cánh, Giản Nhu liền mở di động.

Máy lập tức báo hiệu có tin nhắn của Trịnh Vĩ: “Anh đang đợi em ở ngoài cửa.”
Rảo bước về phía đại sảnh, Giản Nhu chợt cảm thấy bầu không khí khác thường.

Rất nhiều phóng viên cầm máy ảnh và camera đứng chờ sẵn.

Cô vừa thầm nghĩ, nhà sản xuất Leo cao đúng là chơi sang, không tiếc tiền tuyên truyền vừa đảo mắt tìm kiếm hình bóng của Trịnh Vĩ trong đám đông.

Đột nhiên có người cầm lấy hành lý của Giản Nhu từ phía sau đồng thời ôm vai cô.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai: “Bà xã, cuối cùng em cũng trở về.

Có nhớ anh không?”
Giản Nhu ngoảnh đầu, nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Cô vốn định để nam diễn viên chính Giang Dịch Thành xuất hiện trước rồi tìm cơ hội chuồn đi trong lúc phóng viên vây quanh anh ta.

Nào ngờ có người nhìn thấy cô, lập tức sáp lại phỏng vấn: “Nghe nói hai vị tổ chức đám cưới từ thiện.

Xin hỏi thông tin này có thật hay không? Hai vị sẽ quyên toàn bộ tiền mừng đám cưới cho dự án xây dựng trường học Hy vọng đấy à?”
Đám cưới từ thiện? Dự án Hy vọng? Sao Giản Nhu chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này? Phóng viên khác lại hỏi: “Theo một nguồn tin nội bộ, hôn lễ của hai vị sẽ được tổ chức vô cùng hoành tráng, không chỉ bao trọn khách sạn bảy sao, còn đặt trên một trăm bàn tiệc, mời toàn nhân vật nổi tiếng.

Xin hỏi, ai là người bỏ chi phí đám cưới?”
“Đám cưới có cần thiết phô trương như vậy không? Có phải là tuyên truyền phim mới đâu!”
Đám phóng viên nhao nhao, đưa ra nhiều câu hỏi.

Tuy nhiên Giản Nhu hoàn toàn mù mờ.

Cô ghé sát tai Trịnh Vĩ, hỏi nhỏ: “Chuyện này là thế nào vậy?”
“Chẳng phải em muốn đám cưới hoành tráng sao? Anh giúp em chuẩn bị đấy!”
“Nhưng anh làm rầm rộ như thế, chẳng phải sẽ rước hoạ vào thân sao?”
Trịnh Vĩ thản nhiên đáp: “Chi phí đám cưới do em chi trả, khách mời cũng là của em, tiền mừng quyên góp cho dự án Hy vọng.

Tất cả đều không liên quan đến anh.”
“Thế cũng được sao?”
“Tất nhiên, anh đã báo cáo với cấp trên rồi.

Anh không dính dáng, cũng chẳng nhận được lợi lộc gì từ đám cưới.

Đừng nói là mời trăm bàn, mời cả nghìn bàn cũng là chuyện của em.”
Ngữ khí của anh rất nhẹ nhõm nhưng Giản Nhu biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cô hắng giọng, nói với đám phóng viên: “Cám ơn mọi người đã quan tâm đến đám cưới của chúng tôi.

Tuy nhiên thông tin mà mọi người nhận được có chút khoa trương.

Tôi và ông xã đã quyết định không tổ chức đám cưới.

Tất nhiên chúng tôi cũng sẽ mời bạn bè thân thiết ăn bữa cơm, cũng định đem hết tiền mừng quyên góp cho từ thiện.”
“Không tổ chức đám cưới?” Mấy phóng viên đưa mắt nhìn nhau.
Trưởng phòng Trịnh khoanh tay đứng nhìn, không ngắt lời cô cũng chẳng phụ hoạ.

Dưới sự truy vấn của đám phóng viên, Giản Nhu vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp, nhẫn nại giải thích.

Cuối cùng cũng không thể nói rõ ràng, cô đành hàm hồ đáp: “Vậy đi, đợi chuẩn bị xong đám cưới, chúng tôi sẽ công bố thời gian cụ thể trên Weibo.”
“Không phải đám cưới được tổ chức vào ngày mai sao? Hai vị vẫn chưa chuẩn bị xong ư?” Một phóng viên hỏi.
“Ngày mai ư?” Lần này đến lượt cô kinh ngạc.
Đám phóng viên nhận ra thái độ bất thường của Giản Nhu.

“Lẽ nào cô không biết hay sao?”
Giản Nhu đương nhiên không biết bởi chẳng ai thông báo với cô chuyện này.

Cô lập tức quay sang Trịnh Vĩ.

“Họ nói có thật không? Ngày mai chúng ta cưới á?”
“Anh xem lịch vạn sự, ngày mai là ngày lành, thích hợp cưới xin và đi xa.

Vì vậy anh đã định vào ngày mai.”

“Sao anh không nói cho em biết? Em chẳng chuẩn bị gì cả.”
“Anh đã chuẩn bị xong hết rồi.

Em chỉ cần tham dự là được.” Trịnh Vĩ đáp.
Cô là nhân vật chính chứ có phải diễn viên quần chúng đâu mà bảo tuỳ tiện tham dự là được.

Ít nhất cô cũng cần chuẩn bị bài phát biểu chứ!
Đúng lúc này ngôi sao thần tượng Giang Dịch Thành và đạo diễn Trần đi ra.

Khán giả hâm mộ nữ lập tức hò reo, gọi tên anh ta.

Đám phóng viên cũng quay hết về bên đó.

Nhân lúc không ai để ý, Giản Nhu và Trịnh Vĩ nhanh chóng rời khỏi.
Ngồi lên xe của anh, cô mới hỏi: “Ngày mai chúng ta kết hôn thật sao?”
“Ừ.

Không phải em hối hận đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.

Em chỉ cảm thấy hơi đột ngột.”
“Đột ngột hơn đăng ký kết hôn sao?”
“À không… Bỗng dưng em thấy bình thường.” Giản Nhu toát mồ hôi lạnh.

Người đàn ông này rõ ràng “ăn miếng trả miếng” với cô đây mà.
“Tại sao em không muốn tổ chức ở khách sạn hạng sang?” Trịnh Vĩ hỏi.

“Anh vốn định tạo cho em niềm vui bất ngờ, ai dè em không đón nhận.”
“Em vô cùng bất ngờ ấy chứ! Nghe phóng viên nói anh thuê khách sạn bảy sao, em rất ngạc nhiên và vui mừng.

Tuy nhiên em không muốn anh gặp phiền phức.

Gần đây tình hình tương đối căng, nhiều quan chức đã bị điều tra khi tổ chức tiệc tùng rầm rộ.

Ngay cả Diệp Chính Thần còn kết hôn âm thầm lặng lẽ, Trưởng phòng Trịnh phô trương như vậy chẳng phải sẽ tự chuốc vạ vào thân sao?”
“Nếu đã không muốn, tại sao ban đầu em lại nói với anh là thích đám cưới hoành tráng?”
Giản Nhu chớp chớp mắt.

“Nếu bây giờ em khai thật, lúc đó em không muốn lấy anh nên nói nhăng nói cuội, liệu anh có bỏ em không?”
Trịnh Vĩ liếc cô một cái.

“Em sợ anh bỏ em à?”
“Sợ chứ, bởi như vậy con trai em sẽ không có bố.” Cô cố tình nhấn mạnh từ “con trai”.
Trịnh Vĩ nhanh nhạy nắm bắt trọng điểm.

“Con trai ư?”
“Vâng! Em có đi khám ở Nhật Bản.

Bác sĩ nói, đứa bé trong bụng em là con trai.”
Trịnh Vĩ phanh gấp, đỗ xe bên lề đường.

“Vậy sao? Là con trai thật à?”
“Ừ… Trông rất giống anh.” Giản Nhu liền lấy hình siêu âm cho anh xem.

“Anh thấy con có giống anh không?”
Anh ngắm nhìn một lúc, lại hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Con trai anh.

Lẽ nào không rõ sao?”
Trịnh Vĩ nhìn chăm chú.

“Ồ, anh nhận ra rồi!” Anh chỉ vào điểm tròn.

“Đây là cái mông, đúng không?”
“Là khuôn mặt.”
“Em có chắc chắn con giống anh không đấy?”
Giản Nhu có chút dao động.
Kết hôn với Trịnh Vĩ là giấc mơ đẹp mà Giản Nhu không dám mong chờ.

Hôm nay, giấc mơ đã trở thành hiện thực.

Trong tiếng nhạc My heart will go on du dương, dưới ánh đèn lấp lánh, Giản Nhu được mẹ dẫn đi trên thảm đỏ tới chỗ Trịnh Vĩ.

Nhìn người đàn ông diện com lê đen đang chờ mình ở phía trước, cô có cảm giác không chân thực.

Cuối cùng cũng tới nơi, bà Giản đặt tay con gái vào tay Trịnh Vĩ, cất giọng dịu dàng: “Nguyện vọng lớn nhất của bố Nhu Nhu là con bé được hạnh phúc.

Nhu Nhu nói, nếu để mất cậu, nó sẽ đau buồn cả đời.”
“Cô ấy sẽ mãi hạnh phúc!” Trịnh Vĩ đưa ra lời hứa.
“Tôi biết!” Bà Giản buông tay, cúi đầu lau nước mắt.
Trịnh Vĩ đưa chiếc nhẫn kim cương ra trước mặt Giản Nhu.

Nước mắt đột nhiên dâng tràn nơi khoé mi cô, bởi vì đây chính là chiếc nhẫn đầu tiên anh tặng cô năm mười chín tuổi.

Giản Nhu còn nhớ, lúc đến bệnh viện thăm anh, cô đã trả lại chiếc nhẫn cho anh, nói câu: “Em yêu anh… nhưng chỉ đến đây thôi…”
Chiếc nhẫn nhanh chóng được lồng vào ngón áp út của Giản Nhu.

Trịnh Vĩ vừa ôm cô vừa thì thầm: “Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em!”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Giản Nhu đưa mắt qua những gương mặt thân quen trong phòng tiệc.

Trịnh Diệu Khang ngồi ở vị trí đầu tiên, bên cạnh là Lữ Nhã Phi.

Ông nắm chặt tay vợ, ngón tay già nua như chứa đựng sức mạnh vô biên, có thể mãi mãi nắm tay bà, không bao giờ buông lỏng.

Gần đó là đám bạn bè của Trịnh Vĩ, những cặp đôi tình cảm.

Hôm nay, cuối cùng cô và anh cũng trở thành vợ chồng hợp pháp như họ.
Tiệc cưới kết thúc, Trịnh Vĩ đưa Giản Nhu đến đảo Hải Nam hưởng tuần trăng mật.

Nơi đó trời biển nối liền, một màu xanh biếc.

Một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm trên bãi cát trắng, ngay sát bờ biển.

Sóng đánh vào chân cầu thang, bọt nước tung trắng xóa.
Giản Nhu khoác tay Trịnh Vĩ dạo bước trên bờ biển.

Cô nói: “Chúng ta đến hơi sớm.

Mặt trời còn chưa lặn, bao giờ mới có thể ngắm mặt trời mọc?”
“Không sớm đâu em.

Chúng ta có thể làm những việc khác… ví dụ việc đêm tân hôn nên làm ấy.”
“Nhưng…” Giản Nhu ngập ngừng.
“Đã hơn ba tháng rồi, bác sĩ bảo sẽ không sao.”
“Đấy là nói người bình thường, còn anh chắc chắn không được đâu.”
“Yên tâm, lần nay anh sẽ chậm một chút.”
Giản Nhu cảm thấy từ “chậm” của anh không phải chỉ tốc độ mà là thời gian.

Thực tế chứng minh trực giác của cô rất chuẩn.
Mặt trời đã lặn, đêm tối bao phủ khắp không gian, chỉ có ánh sáng ấm áp toả ra từ ngôi nhà gỗ.

Bên ngoài, từng đợt sóng nối tiếp đánh vào chân ngôi nhà.

Bên trong, cơn sóng tình cũng dâng cao, như nhấn chìm tất cả.
Một đêm dài đến mấy cũng sẽ qua đi.

Khi ánh bình minh nhuộm hồng mặt biển, Giản Nhu ngồi tựa vào vai Trịnh Vĩ, ngắm khung cảnh rực rỡ trước mặt.

Đêm tối kết thúc cũng là sự bắt đầu của ngày mới.
Leo cao quay trong gần năm tháng, đã bước vào giai đoạn cuối cùng.

Tuy nhiên biên kịch Tiêu Thường rất đau đầu về cái kết của bộ phim.

Cô đã viết mấy phiên bản nhưng đạo diễn Trần đều không hài lòng.

Kết cục hạnh phúc viên mãn thì đạo diễn Trần cho rằng không đủ cảm động, chẳng để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả.

Kết cục bi thương sẽ khiến người xem cảm thấy bức bối, khiến cả bộ phim thiếu đi nét tươi đẹp có thể rung động lòng người.
Sau khi bản thứ năm bị phủ nhận, Tiêu Thường vò đầu bứt tai ôm tập kịch bản.

Giản Nhu ngồi xuống cạnh cô, cười, nói: “Em này, chị vừa nghĩ ra một tình tiết, có lẽ sẽ khiến đạo diễn Trần hài lòng.”
Tiêu Thường lập tức túm cánh tay cô lắc lắc.

“Sao em lại quên mất chị chứ? Chị mau nói đi!”
“Chị cảm thấy đạo diễn Trần nói đúng.

Kết cục hoàn hảo có thể khiến khán giả hài lòng khi rời khỏi rạp chiếu phim nhưng họ sẽ nhanh chóng quên câu chuyện.

Hay là em thử viết kết thúc mở, tạo không gian tưởng tượng cho khán giả.”
“Kết thúc mở ư?”
“Ừ… Em còn nhớ lần em bảo chị Trịnh Vĩ đưa Kiều Hân Vận đi thử váy cưới không? Chị đã đi rất nhiều cửa hàng mới tìm ra họ.

Hôm đó, chị đứng ngoài cửa kính nhìn họ đi thử váy cưới, trong lòng có cảm giác trời đất sụp đổ.”
Nhắc đến vụ thử váy cưới, Tiêu Thường tỏ ra áy náy: “Chị Tiểu Nhu! Em xin lỗi… Em cũng không muốn lừa chị, chỉ tại em thấy anh Trịnh Vĩ rất yêu chị.

Em nhớ chị từng nói, hy vọng Leo cao có kết cục tốt đẹp.

Em tin, ở đáy sâu trong nội tâm, chị cũng mong chuyện tình của anh chị có kết thúc viên mãn.

Vì vậy em mới giúp anh ấy…”

“Chị hiểu…” Giản Nhu mỉm cười.

“Chị phải cám ơn em.

Nhờ em, chị mới tận mắt chứng kiến cảnh tượng ở cửa hàng áo cưới, mới biết trân trọng tình cảm của anh ấy.

Chị nghĩ, Lam Vũ cũng cần một đòn kích động như chị để cô ấy thông suốt vấn đề.”
Tiêu Thường chống tay lên cằm, nỗ lực phác thảo tình tiết.

Giản Nhu miêu tả: “Sau khi làm thủ tục di dân, để trốn tránh mối tình mà bản thân cho rằng số phận đã định là bi kịch này, Lam Vũ nhìn thấy Dương Sâm và một người phụ nữ khác thử váy cưới trong một cửa hàng.

Lam Vũ đứng ngoài cửa kính, dõi theo bọn họ một lúc lâu, cho đến khi Dương Sâm quay người về phía cô.”
“Vâng! Hình ảnh này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng mạnh cho khán giả.” Tiêu Thường tán thành.
“Nếu thêm một cảnh, chị nghĩ sẽ càng đi vào lòng người hơn.”
“Là gì hả chị?”
“Lam Vũ thực sự yêu Dương Sâm.

Từ đầu đến cuối cô ấy không hề lừa dối tình cảm của nam chính vì mục đích trả thù.” Sau đó Giản Nhu kể cho Tiêu Thường nghe câu chuyện cũ mà không ai biết.
Phim điện ảnh Leo cao ra mắt khán giả vào ngày mùng Bảy tháng Bảy âm lịch năm sau, cũng là lễ Tình nhân truyền thống của Trung Quốc.

Hôm đó, Giản Nhu và Trịnh Vĩ cùng đi xem buổi chiếu ra mắt bộ phim.
Từng hình ảnh vụt qua tựa như những câu chuyện quá khứ tái hiện trước mắt hai người.

Mỗi cảnh tượng, mỗi lời thoại như khắc sâu trong lòng họ, chưa từng bị lãng quên.
Ở cảnh cuối cùng, Lam Vũ đứng bên ngoài cửa hàng áo cưới.

Tuyết trắng bay ngập trời, rơi xuống gương mặt cô cùng nước mắt.

Như linh cảm điều gì đó, Dương Sâm từ từ quay đầu, nhìn thấy Lam Vũ ở bên ngoài.

Giây tiếp theo, các màu sắc khác nhau trên màn hình dần biến mất, chỉ còn lại hai màu đen trắng như một bức tranh thuỷ mặc.

Ánh mắt hai người bộc lộ rõ tình yêu sâu đậm dành cho nhau, chưa bao giờ phai mờ.
Bộ phim kết thúc.

Bảng phân vai diễn viên bắt đầu chạy trên màn hình.

Một số khán giả đứng dậy, chuẩn bị ra về, nhưng phần đông vẫn đang chìm đắm trong câu chuyện tình yêu đẹp đó.

Trịnh Vĩ nắm tay Giản Nhu.

Anh vừa định lên tiếng thì màn hình vốn chỉ còn lại màu tối mờ bỗng rực sáng.

Lam Vũ ở tuổi mười chín đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn trường quân sự phía đối diện.

Từ khu ký túc xá vọng ra tiếng hát: “Em từng nói với tôi, tương phùng là khúc nhạc…” Cô cũng ngâm nga khe khẽ theo họ: “Biệt ly là con đường của ngày mai, nhớ nhung là ngọn lửa của sinh mệnh…”
Đợi đến khi lời ca chấm dứt, ánh đèn trong các ô cửa sổ tắt ngóm, cô cầm lời thoại viết sẵn, đứng trước gương quan sát vẻ mặt của mình.
“Dương sâm, chúng ta chia tay đi!”
“Bởi vì tôi không yêu anh, chưa từng yêu anh.”
“Anh cho rằng tôi sẽ yêu một người đàn ông không mua nổi chiếc nhẫn tử tế hay sao? Anh nghĩ tôi muốn rời khỏi làng giải trí, trông chờ anh nuôi tôi cả đời sao? Hay anh thật sự cho rằng tôi không biết bố mẹ anh là ai? Anh nghĩ tôi từ bỏ Hàn Trạch, từ bỏ cơ hội tiến thân là bởi vì tôi yêu anh? Anh…”
Nước mắt giàn dụa, cô ra sức lau mà không hết.

Cuối cùng cô ngồi sụp xuống, bờ vai mảnh mai run rẩy, khuôn mặt trong gương lộ rõ vẻ bi thương.
Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, cô liền lao đi lấy di động.

Nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, Lam Vũ vuốt ve cái tên đó vài giây rồi mới đi đến cửa sổ bắt máy.
Trong điện thoại vang lên tiếng của Dương Sâm: “Có nhớ anh không?”
“Em rất nhớ… Em muốn cùng anh dạo phố, xem phim, cùng anh ngồi tàu lượn siêu tốc và ăn kem một lần.”
Đến đây, bộ phim thực sự kết thúc.

Phòng chiếu bật đèn sáng chói mắt.

Giản Nhu ngoảnh đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Sắc mặt Trịnh Vĩ vẫn không để lộ bất cứ biểu cảm nào nhưng cô biết lòng anh đang xao động dữ dội bởi anh siết chặt tay cô như sắp bóp vụn.

Mặc dù ngón tay đau buốt nhưng trong lòng cô rất ngọt ngào.

Cô biết trái tim anh đang đau đớn khôn cùng.
Khi hai người rời khỏi rạp chiếu phim, trời đã tối.

Trịnh Vĩ vẫn nắm tay Giản Nhu.

Anh nói: “Em có muốn ngồi tàu lượn siêu tốc không?”
“Có!”
Tàu lượn được thắp các ngọn đèn nhiều màu lao vun vút trên không trung, để lại vệt sáng như cầu vồng.

Khi tàu lượn lao xuống dưới, mái tóc dài của Giản Nhu tung bay, che mất tầm nhìn của Trịnh Vĩ.

Anh gạt tóc cô, đột nhiên nhoài người, trao cho cô nụ hôn còn kích thích hơn cả ngồi tàu lượn.

Hai tay cô ôm vai anh, cơ thể lên xuống trên không trung, máu nóng trong người sôi sục nhưng trái tim lại rất bình yên, bởi cô đã tìm được bến đỗ an toàn.
Lúc rời khỏi khu vui chơi giải trí đã là nửa đêm, bởi vì muốn gặp “Cục thịt nhỏ” đáng yêu, sờ gương mặt và bàn tay mũm mĩm của con trai, hai vợ chồng Giản Nhu đến nhà ông bà nội của bé.

Sợ đánh thức ông bà, Giản Nhu rón rén đi tới phòng Cục thịt nhỏ.

Bé đã ngủ say trong xe nôi, hơi thở đều đều.

Bé có đôi mắt, sống mũi và cái miệng giống hệt Trịnh Vĩ, chỉ gương mặt là giống Giản Nhu trước năm mười tuổi.
Giản Nhu định vào phòng, Trịnh Vĩ liền kéo tay cô.

Lúc này cô mới phát hiện ông bà nội của Cục thịt nhỏ đang ngồi bên xe nôi, chăm chú ngắm cháu nội.
Trịnh Diệu Khang nói: “Nhã Phi, muộn rồi, chúng ta về phòng ngủ thôi.”
Lữ Nhã Phi giơ ngón tay lên môi, làm động tác “suỵt”, thì thầm: “Vĩ Vĩ ngủ lâu rồi, chắc cũng sắp tỉnh.

Nếu tỉnh dậy không thấy em, nó sẽ thất vọng.

Tâm hồn của trẻ nhỏ rất yếu ớt, một chút thất vọng có thể lưu lại bóng đen trong tính cách của con.”
Trịnh Diệu Khang im lặng nhìn bà bằng ánh mắt dịu dàng.
“Diệu Khang! Anh thử nói xem bao giờ Vĩ Vĩ mới gọi một tiếng “mẹ”? Em rất muốn nghe con gọi.”
“Em đừng sốt rột.

Con sẽ dần lớn khôn, không chỉ gọi mẹ mà còn ngoan ngoãn vâng lời.

Lớn lên, con sẽ bảo vệ và chăm sóc em.”
Lữ Nhã Phi lắc đầu.

“Em không cần con làm gì cho em.

Em chỉ hy vọng nó có thể làm những việc nó muốn… như vậy mới không nuối tiếc.”
“Anh sẽ không để con nuối tiếc, nhưng trước đó chúng ta phải dạy con phân biệt đúng sai…”
Giản Nhu nhẹ nhàng khép cửa, quay sang Trịnh Vĩ.

“Anh nói đúng, trên đời này chẳng có bố mẹ nào không yêu con cái mình.”
Leo cao do đạo diễn trứ danh thực hiện, có sự góp mặt của ngôi sao thần tượng Giang Dịch Thành, thêm vào đó là hoạt động tuyên truyền rầm rộ, lại công chiếu vào đúng dịp lễ Tình nhân của Trung Quốc nên đã phá kỷ lục doanh thu phòng vé.

Nhân vật Lam Vũ với vẻ bề ngoài kiên cường, nội tâm mềm yếu, luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất rất tình cảm, một lòng muốn leo cao nhưng không từ bỏ giới hạn cuối cùng đã đi vào lòng người, nhận không ít giọt nước mắt đồng cảm của khán giả.

Diễn xuất tinh tế của Giản Nhu đã hoàn toàn chinh phục mọi người.

Ngay cả nhà phê bình khó tính nhất dù châm chọc hiện tượng ăn khách của Leo cao nhưng vẫn thừa nhận diễn xuất của cô.
Tại lễ khai mạc Liên hoan phim điện ảnh, Giản Nhu diện bộ váy trễ ngực màu đỏ tươi bước trên thảm đỏ, đi qua vô số ánh đèn flash nhấp nháy.

Mấy phóng viên giơ micro về phía cô: “Cô vào nghề từ năm mười bảy tuổi, đến nay đã gần mười năm, cuối cùng cũng được đề cử giải Nữ diễn viên xuất sắc.

Xin cô hãy phát biểu cảm nghĩ của mình!”
Giản Nhu mỉm cười.

“Ngày xưa, cứ thấy ước mơ không có tương lai là tôi từ bỏ.

Tôi đã từng từ bỏ môn múa ba lê mà mình yêu thích, cũng suýt từ bỏ người đàn ông tôi yêu nhất.

Nhưng có một người đã dùng sự kiên trì suốt mười lăm năm để nói cho tôi biết rằng, hãy kiên trì làm những việc tôi muốn.”
“Có người tiết lộ, nội dung của Leo cao rất giống câu chuyện cuộc đời cô.

Cô có phải Lam Vũ trong đời sống hiện thực không?”
Giản Nhu cười, hỏi lại: “Anh không cảm thấy tôi may mắn hơn Lam Vũ hay sao?”
“Đúng là may mắn hơn.” Phóng viên phụ hoạ.

“Nghe nói, cô từ chối bộ phim của đạo diễn Triệu với mức thù lao rất cao nhưng lại nhận tác phẩm mới của Tiêu Thường là Linh hồn quân nhân với mức thù lao “từ thiện”.

Nghe nói, nhà đầu tư không đánh giá cao bộ phim này, dự toán sản xuất cũng rất thấp.

Tại sao cô lại đồng ý tham gia?”
“Tin tức của các anh nhanh thật đấy! Tôi vừa mới ký hợp đồng, các anh đã biết rồi.

Bởi vì tôi thích kịch bản này, đặc biệt là câu thoại: “Quân nhân là những người đàn ông đáng để phụ nữ dùng sinh mệnh chờ đợi” của nữ chính.

Ngoài ra, mức thù lao tôi nhận được không phải là “từ thiện” mà là “hữu nghị”.

Cám ơn sự quan tâm của mọi người!”
Điện thoại rung rung, báo hiệu có tin nhắn.

Giản Nhu mở ra xem, là tin nhắn của Trịnh Vĩ: “Bà xã, nhận được giải Kim Kê thì mau về nhà, con trai nhớ em rồi.

Anh cũng nhớ…”
Giản Nhu không nhịn được cười.

Nụ cười rạng rỡ đó đã được ống kính máy ảnh ghi lại mãi mãi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.