Bạn đang đọc Sự bùng nổ dịu dàng: Anne Mather – Chương 05 – Part 1
Chương 5
Nathan rót thêm rượu ình rồi ngả lưng vào ghế. Trông anh có vẻ như đang lắng nghe tiếng nhạc dịu dàng lan tỏa khắp gian phòng. Phải thừa nhận là India nói đúng, Carlo là một tay chơi piano cừ. Nhưng lúc này tâm trí anh đang hướng cả sang những người đang ngồi bên chiếc bàn phía đầu kia của phòng ăn.
Vị nghị sĩ quốc hội đẹp trai, ít ra cũng phải 50 tuổi đang bắt đầu tán tỉnh cô gái trẻ đẹp ngồi cùng bàn. Nathan đã nghe nói đến cái tên Woodrow Markham và thỉnh thoảng có thấy hình ông ta trên các trang báo, cùng với một phụ nữ đẹp nào đó. Các ngôi sao điện ảnh, người mẫu thời trang, những biên tập viên dẫn chương trình… dường như đều bị hút theo vẻ ngoài bảnh bao hấp dẫn của Markham nên ông ta nổi tiếng về quan hệ với phụ nữ. Chẳng ngạc nhiên khi cô vợ trẻ chừng 25, 26 tuổi thường phải nhìn đi chỗ khác mỗi khi chồng cô bắt gặp một phụ nữ hấp dẫn nào đấy.
Và India thực sự là rất hấp dẫn, Nathan nghĩ thầm, quan sát cách cô đáp lại những lời bóng gió chọc ghẹo của ông nghị sĩ. Quỷ thật, cô ấy là một phụ nữ đẹp, chín chắn, có vẻ từng trải và rõ ràng là có khả năng giữ mình trước một người đàn ông lộ liễu như Woodrow Markham. Vậy thì tại sao anh cứ muốn lao qua phòng và tấn công người đàn ông kia, thậm chí bằng tay không? Tại sao anh ngứa ngáy chỉ muốn lôi ông ta dậy, tống một cú đấm vào cái miệng đầy tự mãn kia? Chẳng phải vì anh ái ngại cho người đàn bà dáng vẻ mệt mỏi ngồi bên phải ông ta và đang búng búng tay một cách đầy sốt ruột vào ly rượu của mình. Cũng chẳng phải vì ông ta đã làm gì hại anh. Quỷ tha ma bắt, chính những người như nghị sĩ Markham đã giúp anh trở thành triệu phú như ngày nay.
India bỗng nhiên cười to và âm thanh vui vẻ đó làm vài cái đầu quay về phía cô. Có vẻ như cô ấy đang rất vui vẻ, Nathan bực bội. Mẹ con họ giống hệt nhau. Tại sao anh cứ chờ đợi một điều gì khác?
– Hình như India đang rất vui – bà Adele nhận xét nhẹ nhàng và Nathan buộc phải rời mắt khỏi cái cảnh tượng đang làm anh khó chịu. Quỷ tha ma bắt, anh đã mời mẹ kế ăn tối với hy vọng có thể phát hiện thêm những lý do khiến cha anh thay đổi di chúc. Nhưng từ lúc India xuất hiện dưới ánh sáng của những ngọn nến trong căn nhà thì anh không thể nào tập trung vào bất cứ cái gì khác nữa.
– À… à, vâng đúng thế – Nathan đáp lại ngay, dường như sự có mặt của India không làm anh để ý lắm – Ông Markham thường có ảnh hưởng mạnh tới phụ nữ.
– Chỉ với một số phụ nữ – Adele mỉm cười, thoáng vẻ độc địa. Bà ta bỏ món thịt hươu, chuyển sang cốc rượu – Tôi thì thấy những trò của Woodrow thật rẻ tiền.
– Nhưng nó có vẻ có tác dụng – Nathan tiếp tục rồi không rõ vì sao anh miễn cưỡng chuyển sang chủ đề khác – Bà có biết nhiều về ông ta không? Có phải ông ta là một trong những vị khách thường xuyên đến đây?
Adele nhún cặp vai gầy gò. Bà ta mặc váy bó bằng satanh may rất kiểu cách, bên ngoài là áo khoác có đính những hạt cườm lấp lánh nhưng không giấu được hết những đoạn xương hẹp chồi lên ở cổ – Ông ta đã đến đây một vài lần – bà ta vội vàng thừa nhận, nâng ly rượu lên môi – Nhiều thống đốc các bang cũng thỉnh thoảng đến đây. Chúng ta thu hút được những người tầm cỡ nhất, Nathan ạ. Ngay cả Phó tổng thống cũng đã có lần đến thăm chúng ta.
– Thú vị thật đấy – miệng Nathan đanh lại.
– Ồ, đúng như vậy – bà Adele bắt gặp cái nhìn thờ ơ của Nathan và có vẻ hơi khó chịu – Phó tổng thống và phu nhân là những người dễ mến. Thậm chí tôi đã cùng uống với họ. Họ đã khen ngợi tôi về thành công của khách sạn này.
Nathan nheo nheo cặp mắt tối, giọng anh pha chút giễu cợt:
– Kết bạn với những người ở những địa vị cao sang. Dạo này bà đã tiến xa rồi đấy, bà Adele.
– Tôi làm những cái cần phải làm – và dường như chợt nhận ra mình hơi quá say sưa, bà ta cười gượng gạo – Người ta thích kết bạn với tôi, biết làm sao được?
– Việc gì bà phải ngại ngần? – Nathan nuốt một ngụm rượu chát màu đỏ mà anh đã gọi cùng với món thịt hươu, và đáp lại nụ cười của bà Adele – Nhưng tôi nghĩ là chúng ta lạc đề rồi, mẹ kế ạ. Tôi đang nói về đàn ông.
Môi bà Adele mím lại:
– Tôi không phải mẹ của anh và cũng không thích anh bày trò như thế, Nathan. Nếu anh định ám chỉ rằng giữa tôi và phó tổng thống có chuyện gì khác ngoài…
– Thế còn ông Markham thì sao?
Bà ta nhìn anh trừng trừng lạnh nhạt:
– Trí thông minh của anh đi đâu hết cả rồi, Nathan? Chỉ vì anh hiểu nhầm tình cảm của tôi dành cho anh, đừng có đánh giá mọi người khác bằng những tiêu chuẩn của riêng mình như thế!
– Tôi chẳng nhầm lẫn cái gì cả.- Nathan đáp khô khan. – Và bà cũng biết điều đó. Vì thế đừng có bóp méo chuyện giữa chúng ta. Cả bà và tôi đều biết rõ chuyện xảy ra thực sự là thế nào, và tốt hơn là hãy quên nó đi.
Sắc mặt bà Adele lạnh như băng:
– Nếu anh thứ lỗi…
– Không được – khi bà ta nhấc chiếc xắc lên và cựa quậy dường như sắp sửa đứng dậy khỏi bàn, những lời của Nathan giữ bà ta lại – Tôi không tha lỗi, cũng không tha thứ cho bà. Nhưng tôi có thể chịu đựng việc bà ở lại nơi đây vì lợi ích của India, nếu bà… – anh nhìn bà ta qua vành ly – Nếu bà muốn ở lại hòn đảo này thì tôi khuyên bà hãy chấm dứt việc cố tự lừa dối mình và biết chấp nhận hiện trạng này.
– Anh dám nói với tôi như thế à – lỗ mũi bà ta phồng lên và giọng nói rời rạc – Nếu cha anh mà nghe một nữa những câu đó thì ông ấy sẽ giết chết anh!
– Thế à? – Nathan nghiêng nghiêng đầu – Thế nếu tôi nói với ông ấy là bà vẫn thường mặc đồ ngủ mỏng tang chạy sang phòng tôi thì chắc người bị giết sẽ là bà cơ đấy!
– Ông ấy không bao giờ tin anh! – bà ta đặt chiếc xắc lại bên cạnh mình và lợi dụng sự im lặng của Nathan, tiếp thêm – Hơn thế nữa, anh sai rồi. Anh đã phản ứng thái quá. Làm sao tôi biết trước anh bị kích động khi thấy tôi? Tôi là mẹ kế của anh, con trai ạ. Tôi chỉ muốn anh yêu quý tôi.
– Yêu ư? – Nathan nhấn giọng vẻ khinh miệt – Ý bà là làm tình phải không? – anh hạ giọng hỏi – Bà thật đáng thương, bà Adele ạ. Tôi tự hỏi không biết bà hy vọng đạt được cái gì trong chuyện này, lên giường tôi theo lối đó phải không?
– Im ngay! – bà ta chúi về phía trước đầy giận dữ và Nathan đoán bà ta đang muốn tát anh một cái – Anh muốn tôi, Nathan – bà ta tiếp, 2 tay nắm chặt trước ngực – tôi đã cảm thấy phản ứng của anh. Cơ thể đàn ông không giống của phụ nữ. Nó phản lại anh ta bất cứ lúc nào!
– Bà thực sự nghĩ là sự kích động của tôi là do bà hay sao? – Nathan móc máy – Đó là chuyện xảy ra hàng ngày, vào mọi sáng, cho dù có hay không có mặt bà ở đó!
Bà Adele ngồi thẳng người lại
– Anh thật đáng ghê tởm!
– Còn bà thì đã mệt mỏi rồi! – Nathan trả miếng – Hãy chín chắn hơn một chút đi bà Adele. Bà chỉ có thể lừa dối mọi người một vài lúc thôi.
Bản nhạc đã kết thúc bằng một tràng pháo tay và trong khoảng thời gian ngừng nghỉ, người ta đến các bàn thu dọn chén đĩa.
– Bà có muốn xem thực đơn món tráng miệng không, bà Kittrict?
Gã bồi bàn theo sát chân người thu dọn, hỏi họ. Mặc dù chỉ nhắc tên Adele nhưng anh ta có ý hỏi cả Nathan.
– Cho tôi cà phê, cảm ơn!
Sau một lát, bà Adele trả lời và Nathan cũng gật đầu.
Nhưng thực lòng anh chỉ muốn một cốc bia lạnh. Buổi tối nóng nực, ngay cả những chiếc quạt lớn cũng chỉ tạo ra những luồng gió nóng trong phòng. Nathan đang nghĩ xem có nên mở cúc áo và nới lỏng chiếc cravat vừa mới mua lúc chiều không thì chợt để ý tới một chàng trai vừa dừng lại bên bàn của Nghị sĩ Markham. Dáng người cao to, vai rộng với bộ tóc vàng của anh ta lấn át hẳn ông nghị sĩ và khiến ông trở nên nhỏ bé, xương xẩu hẳn. Rõ ràng tất cả bọn họ đều biết rõ anh ta. Nét mặt India nhìn tươi tắn hẳn và dưới gầm bàn, tay cô nắm lấy tay cậu thanh niên với vẻ chấp thuận.
Miễn cưỡng rời mắt nhưng không thể không hỏi, Nathan hất đầu về phía chiếc bàn.
– Ai đó?
Bà Adele nãy giờ vẫn còn bực bội vì những lời cuối cùng của anh, hỏi lại giọng cáu bẳn:
– Ai?
Nathan cố ghìm lại sự sốt ruột của mình:
– Chỗ bàn ông nghị sĩ. Bà có biết ông ta không?
Bà ta quay đầu nhìn qua vai, vẻ khó chịu rồi nhoẻn cười – À, anh định hỏi về Steve – bà nói và Nathan hiểu bà ta đã cảm thấy ít nhiều sự bất mãn của anh – đó là Steve Whitney – bà thêm và ngoắc tay ra hiệu bồi bàn rót rượu ình – Anh chưa gặp cậu ta à?
– Chắc chắn là chưa – Nathan nhanh tay trước người bồi bàn rót đầy rượu vào ly Adele – Anh ta làm nghề gì? Bơm sắt hay chuyển tin? Làm gì?
– Trông anh ta giống như thế, đúng không – bà ta tự cho phép mình cái liếc ngạo mạn về phía Nathan – Và phải nói rằng tôi không nghĩ là India đã biết sử dụng hết các khả năng của anh ta. Cha anh thuê anh ta làm thuyền trưởng một trong số những chiếc tàu của ông ấy và những lúc rỗi rãi, anh ta làm ở câu lạc bộ.
Nathan cau mày nhưng tảng lờ câu bóng gió của bà Adele:
– Tối hôm qua tôi không nhìn thấy anh ta.
– Anh không thể thấy được – bà Adele nhấm nháp ly rượu – Anh ta đi một chuyến qua đêm từ cuối giờ chiều qua.
Nathan gật đầu, nhưng không nói câu gì. Anh đang mải nhìn sang chiếc bàn bên kia. Trước sự bực dọc của anh, ông nghị sĩ đã mời Whitney ngồi cùng với họ. Giờ anh ta đang ngồi xuống bên cạnh India và ánh mắt cô sáng lên vui mừng.
Nathan biết là bà Adele vẫn đang quan sát anh và việc tạo cho bà ta một cơ hội như thế thật chẳng khôn ngoan chút nào. Anh biết nhưng không thể làm khác được. Cặp mắt anh như dính chặt vào chiếc bàn của nghị sĩ Markham và mãi đến khi người bồi bàn mang cà phê đến anh mới miễn cưỡng quay lai.
Ba Adele nói nhỏ nhẹ, sau khi người bồi bàn đã bầy biện mọi thứ lên bàn và quay đi trong khi Nathan nhìn bà một cách trống rỗng:
– Chúng đã ngủ với nhau – bà ta tiếp tục, rõ ràng đang khoái trá – Đứa con gái bé nhỏ của ta đã lớn lên nhiều từ lúc anh ra đi. Giờ nó đã biết tất cả những gì xảy ra trên cơ thể người đàn ông vào các buổi sáng.
Quai hàm bạnh ra, nhưng Nathan cố không để lộ sự tức giận.
– Thế à?
Anh nhẹ nhàng đáp lại, biết rằng mọi phản ứng đều dễ tố cáo tâm trạng thực của anh. Chẳng hề gì.
Bà Adele nhìn anh vẻ khinh thị:
– Đừng có giả vờ không quan tâm. Tôi đã thấy cách anh nhìn nó. Thấy nó cùng với Steve đang làm anh khó chịu lắm phải không? Sao vậy Nathan? Anh không ghen đấy chứ?
– Chỉ là tò mò thôi – anh trả lời và bực tức vì đã để tình cảm lấn át – Giờ cha đã mất và tôi cảm thấy ít nhiều mình có trách nhiệm với India.
– Trách nhiệm cái con khỉ! – cái miệng bà Adele trông lúc này thật xấu – Anh nghĩ là anh đang lừa phỉnh ai thế, Nathan? Chẳng lẽ anh không biết chuyện gì đã xảy ra khi anh ra đi hay sao? Lạy Chúa, con bé đã phát rồ lên vì anh! Anh có biết vì sao tôi phải tách 2 người ra không? Bởi vì tôi sợ anh sẽ lợi dụng nó.
Nathan bật ngửa trở lại – Bà thật bệnh hoạn, bà Adele ạ – anh nói với vẻ dữ tợn – India lúc đó mới bao nhiêu, 13 hay 14? Còn quá trẻ để nói đến chuyện tình dục.
– Nhưng anh thì không.
Bà Adele nói trơn tru và qua vẻ mặt đắc thắng của bà ta, Nathan đoán bà ta biết đã động đến tâm tư sâu kín trong anh. Ngay trước khi ra đi, anh đã biết sự ngưỡng mộ thần tượng kiểu trẻ con của cô. Và nhiều lúc anh đã quên mất rằng cô kém mình tới 7 tuổi những khi cô đánh nhau với anh, trêu chọc anh hay thắng anh trong môn cờ vua và tennis. Cô có dáng người cao vì quanh năm sống cùng với người lớn nên trông già hơn so với tuổi. Cô đã từng là người bạn, người đồng hành và mặc dù cảm nhận được tình cảm nồng ấm cô dành ình nhưng anh cũng chỉ dừng lại ở đó.
– Thật đáng tiếc là cô ấy không biết mình có người mẹ là con điếm – anh nói một cách thô bạo – Có lẽ tôi nên nói cho cô ấy biết.
– Nó sẽ không bao giờ tin anh đâu.
Bà Adele lạnh lùng và mặc dù điều đó làm anh bực bội nhưng anh biết bà ta nói đúng. Lạy Chúa! Anh đã không thể thuyết phục được chính cha đẻ của mình thì làm sao có thể hy vọng làm được điều đó với một người như India?
Người nhạc công piano đã bắt đầu một bản nhạc mới và Nathan cố thu hết nghị lực của mình để lấy lại bình tĩnh. Khỉ thật, anh nghĩ, việc bà ta nói gì và India nghĩ gì thì có gì là quan trọng? Anh đã là người thắng cuộc, chẳng phải thế sao? Việc cha anh có ý nghi ngờ hay không là điều anh chắc không bao giờ biết được. Nhưng sự thật là ông để lại toàn bộ đảo Pelican cho anh. Để tiếp tục điều hành hoặc đóng cửa nó, một ý nghĩ cay độc vừa loé lên trong đầu anh.
– Dù sao thì… – bà Adele lại tiếp tục và Nathan thấy nhẹ nhõm vì bà ta không còn nhắc đến India nữa – Anh đã quyết định sẽ làm gì rồi chứ?
Nathan hít một hơi thật sâu:
– Về cái gì?
– Về khách sạn, tất nhiên – Bây giờ giọng nói của bà ta đã có vẻ thận trọng hơn – Tôi không nghĩ là anh có chút hiểu biết gì về việc điều hành những khách sạn tầm cỡ thế này. Nếu anh cần một lời khuyên, thì theo tôi nên giao cho India và những người mà nó thuê tuyển.
– Tôi thuê tuyển – Nathan sửa lại, anh không thể nào ngăn mình bỏ qua cho bà ta một lỗi nho nhỏ như vậy – Về những điều dự định làm thì tôi vẫn chưa quyết xong.
Bà Adele cau mày:
– Nhưng hẳn là anh vẫn định để nó tiếp tục hoạt động chứ?
– Có lẽ thế.
– Có lẽ là thế nào?
– Chỉ vậy thôi – Nathan nhún đôi vai rộng – tôi vẫn chưa quyết định được. Nó không giống như trước kia. Trước kia… – anh nói thêm cố tình chọc tức bà ta – Nếu tôi muốn đi đánh cá thì không cần đặt trước một chiếc thuyền.
Bà Adele nín thở:
– Anh có biết nơi này nổi tiểng như thế nào không? Nó còn tốt hơn hàng chục những nơi giải trí khác cộng lai. Người ta phải xếp hàng để đặt chỗ ở đây. Vào mùa cao điểm, chúng ta nhận đặt chỗ trước hàng năm. Cha anh là một nhà triệu phú, Nathan ạ. Mà chắc chắn không phải nhờ vào việc phục vụ ấy ông thuỷ thủ chẳng để ý tới việc mình ăn mặc ra sao.
– Đúng vậy – giọng Nathan đanh lại – Bà đã thay đổi tất cả những cái đó, đúng không? Mơ ước của cha là tạo ra một thiên đường nho nhỏ trên đảo chẳng mấy chốc đã tan thành tro bụi. Như bà đã nói, cha không trở thành triệu phú bằng cách mà ông ấy muốn. Và tôi phải tự hỏi mình là liệu ông ấy có thực sự muốn trở thành triệu phú không?