Sự bùng nổ dịu dàng

Anne Mather - Chương 03 - Part 2


Bạn đang đọc Sự bùng nổ dịu dàng: Anne Mather – Chương 03 – Part 2

Lloyd rõ ràng đã ý thức được sự căng thẳng. Nhưng Nathan đã tìm cách xua khéo anh ta đi với một nụ cười chống chế: 
– Không có gì đâu, cảm ơn – rồi nhấc chiếc nắp bạc lên để lộ món trứng kem và những lát thịt hun khói tươi giòn – Trông thật tuyệt! 
Nếu như Lloyd có ý chờ India phát biểu một câu gì đó tán đồng với Nathan thì anh ta đã bị thất vọng. Cô chỉ liếc một cái về phía anh ta còn đôi môi vẫn mím chặt. Nathan chợt nhận ra trong tâm trạng này, sự thèm ăn và cơn đói của anh đã tan biến từ lúc nào không biết. 
Gạt phắt mọi ý muốn xoa dịu cô, anh quyết định lấy ình một đĩa đầy trứng và thịt, bánh xốp, bánh ngọt nướng bơ kiểu Anh để trong giỏ và anh chọn lấy một ổ bánh mỳ, phết đầy bơ vào đó. 
Thật chẳng dễ dàng gì ngồi ăn với India câm lặng ở trước mặt, nhất là khi anh cố nuốt chửng thức ăn. Nhưng anh tuyệt nhiên không muốn cho Adele một cơ hội được hả hê. Anh biết trò đó có tác dụng khi cặp mắt India lướt trên khuôn mặt anh. 
– Như thế không tốt đâu – cô nói khó khăn, dường như đang cố kéo những từ đó lại. Nathan bặm môi trước lời trách cứ bộc phát đó. 
– Chẳng lẽ em không thể nói điều gì khả dĩ hơn được à? – anh hỏi và tiếp tục nhét đầy thịt vào mồm – Chẳng hạn như Nathan, anh đã sống thế nào? Anh đã làm những gì? Anh đã lấy vợ chưa? 
Cặp mắt của India tìm kiếm mắt anh: 
– Vậy anh đã có chưa? 
– Có gì kia? 
Cái miệng nhỏ của India mím lại: 
– Có gia đình? 
– Theo như anh biết thì chưa – Nathan đáp lại, giọng cố làm ra vẻ thờ ơ. 
– Thế còn vợ? – dường như cô bắt buộc phải hỏi – Tức là… anh… anh đã lấy vợ chưa? 

India nhìn anh trân trân một lát, rồi cô đưa tay lấy bình cà phê. Rõ ràng cô đang cần có cái gì đó để hướng sự tập trung vào và Nathan để ý thấy cô vẫn thích cà phê sữa. 
– Thế còn em thì sao? – anh hỏi lại mặc dù thấy trên tay cô không mang nhẫn, không có dấu hiệu gì đã kết hôn hoặc đính hôn ở cô. 
– Em chưa – cô dùng chiếc tách cà phê như là một vật chắn giữa họ – Vẫn chưa – cô nói thêm ngắn gọn và Nathan thắc mắc với chút ít ghen tuông không biết cô nói thế là có ý gì. 
Anh xơi sạch số trứng và thịt rồi đẩy cái đĩa sang một bên. Chí ít thì cái bụng của anh đã được thoả mãn, anh nghĩ hài hước. Nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy trống rỗng bên trong. 
India đang nhìn trân trân xuống tách cà phê. Cứ như thể cô ấy có thể tìm được câu trả lời trong lòng anh ở đấy vậy – anh nghĩ thầm giễu cợt. Cô muốn anh sẽ làm gì bây giờ, khi anh đã hoàn toàn có quyền kiểm soát nơi này? Anh có thể sở hữu đảo Pelican, nhưng nó vẫn là ngôi nhà của cô ấy. 
– Cha anh – cuối cùng Nathan cất giọng, muốn được biết tại sao cha anh lại di chúc toàn bộ tài sản ình – Nếu em đảm nhiệm việc điều hành công việc của khách sạn thì ông ấy thường làm gì? 
India ngẩng lên rồi cẩn thận đặt tách cà phê vào đĩa: 
– Ông ấy đã dành rất nhiều thời gian ở bến đậu thuyền. 
– Ông ấy không đi du lịch… cùng với mẹ em ư? 
– Hình như ông ấy muốn ở lại đảo hơn – sau một lát im lặng, cô thừa nhận – Ông ấy bảo mình đã quá già để lang thang hết nơi này đến nơi khác trên thế giới. Bây giờ em tự hỏi không biết đó có phải là sự báo trước tình trạng sức khoẻ của ông ấy không? 
Quai hàm Nathan đanh lại: 
– Ông ấy có thường xuyên đến gặp bác sĩ không? 
– Chỉ có bác sĩ trong vùng thôi. 

– Lennox phải không? 
– Vâng. 
– Nhưng cha đã quá tuổi nghỉ hưu từ hồi anh rời đi. Lạy Chúa, nếu còn sống có lẽ ông ấy phải đến 75 tuổi rồi. 
– Chính xác là 76 – India nói giọng đều đều – Nhưng cha… cha anh không chịu khám ở bác sỹ nào khác. Ông ấy bảo mình không sao cả. Mà ngoài sự u uất ra, thì trông ông cũng có vẻ như vậy. 
– U uất ư? – Nathan ngạc nhiên, – Ý em định nói gì? U uất? Ông ấy không có ý định tự tử hay làm những việc tương tự như thế phải không? 
– Không – India tỏ vẻ khó chịu – Ông chỉ thỉnh thoảng… buồn chán. Bác sỹ đã nói đó là một triệu chứng thông thường của bệnh tim. 
– Quỷ tha ma bắt! – Nathan vò nhàu chiếc khăn rồi ném mạnh lên mặt bàn – Tại sao ông ấy không liên lạc với anh? Lạy Chúa, ông ấy ốm đến sắp chết mà thậm chí không buồn nghĩ đến việc phải cho anh biết điều đó! 
– Tôi cho rằng ông ấy nghĩ anh sẽ chẳng thèm quan tâm đâu – Nathan nghe thấy một giọng cao, được trau chuốt cất lên. Anh ngẩng lên và nhận ra bà mẹ kế đang đứng ngạo mạn bên cạnh bàn mình. 
Đã 8 năm anh mới gặp lại Adele và thời gian cũng chẳng lấy gì là hiền lành cho lắm. Nhưng phải nói bà ta vẫn là một phụ nữ đẹp. Mái tóc vàng óng trông tự nhiên như được một bàn tay chuyên nghiệp nhất tạo ra. Vào giờ này buổi sáng khuôn mặt của bà ta vẫn được trang điểm thật hoàn hảo. Tuy nhiên, Adele phải mặc chiếc áo sơ mi khoác ngoài áo bó màu đen để che đi những vùng xương xẩu, những chỗ lõm ở cổ và vai trên thân hình quá gầy gò so với lứa tuổi trung niên của mình. Cũng bởi thế, bà ta không mặc quần bó mà chọn chiếc quần rộng bằng vải lụa phấp phới dưới chân. 
Không biết Adele bao nhiêu tuổi? Nathan tự hỏi, trước khi cảm giác khinh bỉ cộng phép lịch sự xã giao đưa anh trở lại với thực tại. 46 hay 47? Anh chưa bao giờ biết chính xác tuổi của bà ta. Khi họ lấy nhau thì đây cũng là chuyện không ai biết chắc và bà ta thường tự coi như cùng trang lứa với anh hơn là với chồng mình. Giờ đây khi đã đâm vào ngõ cụt, lại có một cô con gái trẻ trung xinh đẹp như India, hẳn bà ta khó chịu lắm. 
Bây giờ, anh có thể thông cảm với Adele nếu bà ta chịu xếp lại chuyện quá khứ và có thái độ tôn trọng anh. Nhưng sự cay đắng đã ngấm quá sâu và những lời nói vừa rồi của Adele chẳng hề có ý hàn gắn những vết thương còn chưa lành hẳn. 
India là người cất lời trước. Cô vội vàng nói, tưởng như có thể xóa đi câu nhận xét độc địa của Adele. 
– Ôi, mẹ! – cô kêu lên, đẩy chiếc ghế lùi lại và đứng dậy khỏi bàn – Con vẫn cứ tưởng mẹ vẫn chưa dậy. Trước khi đến khách sạn, con đã ngó vào phòng mẹ, nhưng mẹ vẫn đang ngủ say. 

– Mẹ chỉ nhắm mắt chứ không ngủ, India! – Adele nói ngay, trong khi Nathan cũng đẩy ghế ra đằng sau và đứng lên bên cạnh họ – Đêm hôm qua mẹ không hề chợp mắt tí nào, con cũng biết đấy. 
Nathan bực tức chỉ muốn chợp lấy câu nói đó, nhưng có ghi thêm được vài điểm lúc này cũng chẳng xoa dịu nỗi chán nản của anh, chẳng đưa được cha anh trở lại. Hơn nữa, người đàn bà này là vợ của cha anh, là sự lựa chọn của ông ấy. Anh phải tìm cách đối phó với bà ta mà không cần phải nổi nóng. 
India lúc này trong rất bồn chồn. Anh đoán là cô đang lo ngại về những gì anh có thể nói ra, hoặc có thể làm. Vì một lý do khó hiểu nào đó, cô vẫn quan tâm đến việc giữ uy tín của khách sạn và anh biết sẽ chẳng được lợi lộc gì nếu để Adele làm chủ được tình thế. 
Vậy là Nathan phải ghìm lại cái ý muốn nói thẳng vào mặt mẹ kế rằng anh đang nghĩ thế nào về câu bà ta nói lúc trước. Thay vào đó, anh cất giọng châm biếm nhẹ nhàng: 
– Bà vẫn khôn khéo như xưa, bà Adele. Thật thú vị được biết là bà mong gặp lại tôi. Nhưng quả thật tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ được chào đón như thế. 
Miệng bà ta đanh lại: 
– Có lẽ anh cho rằng tất cả những chuyện này thật hài hước phải không? Lấy cuộc sống của người ta làm trò chơi. Cười vào nỗi khổ đau của kẻ khác. Làm sao Aaron có thể làm như vậy với chúng ta, thật không hiểu nổi. Không biết chúng ta đã làm gì để phải gánh chịu như vậy cơ chứ?
Nathan có thể trả lời ngay lập tức, và Adele cũng biết điều đó. Nhưng cũng giống như nhiều cái khác, anh không muốn đào xới nó lên. Bên cạnh đó, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì bà ta vẫn còn thù ghét mình. Như vậy, ít ra họ có thể đối đầu nhau một cách thẳng thừng. 
– Dù sao, ta cũng không ngờ là các người lại hẹn nhau ăn sáng ở đây, India – bà ta lạnh lùng tiếp tục dường như chưa hoàn toàn tin vào khả năng nhẫn nhịn của cậu con chồng – Tối hôm qua, con còn chối là không biết anh ta ở đâu. 
– Chúng con không hẹn gì cả – India vừa bắt đầu giải thích thì Nathan quyết định chen vào. 
– Cô ấy không biết đêm qua tôi đã ở đâu – anh nói, đưa ngón tay móc vào chiếc thắt lưng trễ xuống bên hông – Tôi xin lỗi nếu bà nghĩ đó là việc làm thiếu suy nghĩ, nhưng thực ra chẳng có gì cả. Tôi chỉ cần chút thời gian để suy nghĩ về những gì mình sắp làm. Ngủ trong căn phòng sang trọng mà bà đã sắp xếp có lẽ không thích hợp. 
Adele bĩu môi: 
– Thế nghĩa là đêm qua anh ngủ trên bãi biển? – cặp mắt lạnh lùng quét khắp người anh – Có lẽ còn tệ hơn cả trước đây. 
Nathan im lặng chấp nhận những lời sỉ nhục. Rồi anh đưa bàn tay lên xoa chiếc cằm lởm chởm râu. Thật đáng đời ình, anh ân hận nghĩ. Đáng lẽ ra anh phải vào tắm gội sạch sẽ trước khi đến đây. 
– Không – cuối cùng Nathan nói – ngủ trên bãi biển không phải là thói quen của tôi, Adele. Và đây cũng là lần đầu tiên tôi ngủ ở bến thuyền. Ralpf Davis vẫn còn nhớ tôi và thật dễ chịu khi được gặp lại một người quen. 
– Nếu Ralph để anh ngủ trong câu lạc… – Adele cất giọng sắc lạnh, nhưng rồi chợt nhớ ra địa vị của Nathan bây giờ, bà ta vội ngưng lại – Thôi được rồi – bà ta nói thêm – Tôi đoán là anh đang định thông báo những quyết định về tương lai phải không? Hay chúng ta phải đợi Arnord Hasting đến để lật giở lại vết thương lòng? 

Nathan nghe thấy India thở dài và rồi cô kêu lên, vẻ mệt mỏi: 
– Con nghĩ là mẹ không cần phải hằn học mãi như thế. Cho dù… cho dù anh ấy có quyết định như thế nào thì chúng ta cũng không được lựa chọn nhiều ngoài việc phải làm theo. Và sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chúng ta tỏ ra lịch sự với nhau một chút. 
– Thế ư? – Adele dướn lông mày và ném cái nhìn khinh miệt vào cô con gái – À, ít nhất thì tao cũng được biết chính xác mày bênh vực ai, India. Hãy nói cho tao biết, mày hy vọng cái gì khi hùa về phe với nó. Nó đã ày cái gì mà khiến mày chống lại mẹ mày như thế? 
– Không có gì cả – India thở hổn hển. Sự tức giận làm má cô đỏ bừng lên – Con biết mẹ cảm thấy như thế nào, và con thực sự thông cảm với mẹ. Nhưng những cuộc cãi vã bất tận giữa chúng ta sẽ chẳng giải quyết được gì cả. 
Adele chẳng thèm trả lời. Bà ta nhìn sang cậu con riêng của chồng và Nathan đón cái nhìn lạnh lùng đó với những cảm xúc lẫn lộn. Anh đoán bà ta đang phải nếm trải cảm giác bất lực và chán chường. Anh tự hỏi bà ta suy nghĩ gì khi phải đối mặt với sự báo ứng này. 
– Hy vọng là anh sẽ cho chúng ta đủ thời gian để thu xếp – bà Adele nói tiếp. Những móng tay đỏ chót bấu lấy hàng tá sợi dây chuyền vàng đeo vòng quanh cổ – Số tiền ít ỏi mà Aaron để lại cho chúng ta chẳng dùng được gì khác ngoài việc kiếm một chỗ ở thích hợp và có lẽ ta chỉ còn một vài ngày yên bình để tưởng nhớ ông chồng quá cố của mình. 
Nathan im lặng nghe bà ta nói. Trái với những cảm xúc khi lần đầu tiên được biết cha đã để lại hòn đảo cho anh, anh chợt nhận ra mình vẫn còn có thể thương hại Adele. Anh không tha thứ cho những gì bà ta đã gây ra ình, bởi điều đó quá đau lòng để có thể dễ dàng quên đi được. Nhưng cuối cùng thì thời gian cũng đã đem lại sự công bằng cho anh. 
– Không ai bảo bà phải ra đi cả, bà Adele – cuối cùng Nathan nói và trong sự im lặng đầy ý nghĩa sau đó, anh tự hỏi tại sao mình lại nói như vậy. Nhưng bây giờ đã quá muộn. Quân bài đã được ném xuống,. Bà Adele, mặc dầu vẫn còn đôi chút ngờ vực nhưng trên nét mặt đã thoáng sự nhẹ nhõm. 
– Ý… câu nói đó có nghĩa gì? – bà ta hỏi lại, sau khi thấy rõ ràng là anh không định giải thích gì thêm – Có phải là muốn nói là chúng tôi có thể ở lại? 
– Tôi muốn nói là không ai ép buộc bà phải rời bỏ nhà mình – anh đáp lại với một giọng đều đều. Cặp mắt anh đưa đi đưa lại trên gương mặt lo lắng của India và chút cảm giác hài lòng vì sự hào phóng của mình bỗng chốc trở nên gượng gạo – Cho dù cha giao khách sạn cho tôi quản lý với lý do gì đi nữa thì tôi cũng không tin rằng ông ấy muốn tôi quên đi những trách nhiệm của mình. 
Lưỡi bà ta liếm một vòng trên môi khiến anh để ý tới những giọt mồ hôi li ti đọng trên đó. Chắc hẳn ta bà đã tưởng anh sẽ có phản ứng hoàn toàn khác. Đây không phải là lần đầu tiên anh tự hỏi quyết định đó là nghĩ tới cha mình nhiều hơn hay chỉ là sự mong muốn tạo dựng thế cân bằng. 
– Ồ – cuối cùng bà ta cất giọng, mặt đã lộ vẻ nhẹ nhõm rõ rệt – Phải nói là tôi không ngờ anh biết điều như thế, Nathan ạ. Rõ ràng thời gian và… – cặp mắt bà ta đưa đi đưa lại trên cơ thể săn chắc, khoẻ mạnh của anh và điều đó làm cho anh thêm khó chịu – Và kinh nghiệm đã khiến anh già dặn hơn so với tuổi – cái nhìn của bà ta chuyển đến chỗ con gái mình, trong đó hàm chứa cả sự phỏng đoán vào chiến thắng – Tất nhiên là India sẽ hoan nghênh quyết định của anh, mặc dù nó cứ khăng khăng là anh sẽ đuổi chúng tôi đi. Nó đã làm cho tôi rơi vào tình trạng hoảng loạn suốt từ khi nghe người ta đọc di chúc.
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.