Bạn đang đọc Sự bùng nổ dịu dàng: Anne Mather – Chương 11
Chương 11
Greg đánh thức anh dậy bằng tiếng bước chân ông đập chan chát trên cầu thang, rõ ràng là chẳng nể nang gì cả:
– Dậy thôi, anh bạn
Ông kêu lên và Nathan thấy nhẹ người khi phát hiện ra đêm qua anh đã tỉnh dậy và mặc quần vào từ lúc nào:
– Cậu có biết mấy giờ rồi không?
Nathan chẳng buồn quan tâm. Anh co chân và cuộn tròn người lại, trên thực tế anh chẳng buồn quan tâm tới bất cứ cái gì sáng nay nữa. Đầu đau nhức, miệng khô ran và anh thấy bụng mình như quặn lại. Anh chỉ ước giá như đêm qua mình cho chiếc Wayfarer này ra khơi sau khi India đã đi khỏi. Như thế thì ít ra anh còn có chút thời gian để suy ngẫm lại những việc mình vừa làm.
Lạy Chúa, mình đã làm hỏng hết, anh nghĩ một cách cay đắng. Hỏng thực sự.
Đúng vào lúc mọi việc đang diễn ra tốt đẹp thì anh lại làm một việc thật ngu ngốc. Nhưng quỷ thật, anh cũng chỉ là một con người và India thì thật… thật là…
Anh rên rỉ, đưa tay lên vò mái tóc rối bù. Chẳng phải anh không ý thực sự mong manh trong mối quan hệ của họ. Thế mà anh vẫn mắc phải sai lầm, phá huỷ chút niềm tin hiếm hoi mà cô đã dành cho anh. Nhưng anh đã mong muốn biết nhường nào giữa họ không còn những dối trá và anh đã rất muốn… muốn cái gì nhỉ?
Anh thở dài, nhớ ra. Lạy Chúa, ai mà biết được cô ấy vẫn còn là một trinh nữ ? Trông cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng, tự tin và tự chủ đến thế. Thật đáng tiếc là anh không có lấy một chút đức tính đáng quý của cô ấy.
Nhưng không được. Ngay lúc ôm cơ thể trần trụi của cô trong vòng tay, anh biết mình sẽ phải có được cô. Thế nhưng khi phát hiện ra cô chưa từng quan hệ với một người đàn ông nào thì lẽ ra anh phải bộc lộ chút cảm xúc nào đó chứ. Quỷ thật, anh phải thấy vui sướng vì cô chưa có gì sâu sắc với cái gã Whitney đó. Anh đã nhiều lần bực bội khi thấy họ đi cùng với nhau nhưng giờ gạt được anh ta ra rồi, anh lại cảm thấy một sự thoả mãn đầy chua chát.
Tuy nhiên quả là bị shock khi phát hiện ra cô vẫn còn trong trắng và phản ứng của anh thật là chối. Nhưng quỷ tha ma bắt, anh không hề có ý định quyến rũ các cô gái trinh, nhất là India, người mà anh muốn gây ấn tượng đến thế. Gây ấn tượng!
Mà anh chắc là đã không làm được điều đó với cô. Lạy Chúa, khi anh cảm thấy tấm thân nóng hổi đó ở gần mình thì anh đã đi được 3/4 quãng đường. Chỉ cần cô run rẩy đáp lại là anh để mất hết cả và đã nằm đó, trên người cô, thở gấp gáp như một cậu con trai mới lớn.
Lẽ ra lúc đó anh đã phải để cô đi. Lẽ ra anh đã phải van xin cô tha thứ và cầu mong sao cho anh đừng dùng việc đó để chống lại anh. Sau hết thì chính cô đã khẳng định do là lỗi của mình. Anh gần như đã tin chắc là, cô nghĩ tất cả chỉ có thế.
Nhưng anh phải chứng tỏ cho cô thấy rằng không phải như thế. Anh cần phải cho cô thấy mình mạnh mẽ như thế nào bằng việc làm tình với cô lần nữa, với tất cả những kỹ xảo và kinh nghiệm mà đã học được từ hàng tá những chiếc giường khác nhau. Và điều mỉa mai là ở chỗ, kết cục cô đã dạy cho anh tất cả những thứ đó gần với tình yêu hơn là đơn giản chỉ để thoả mãn các giác quan. Ðối với India, đó là một sự vận động của đầu óc, một thứ phi vật chất để thoả mãn cơn khát của anh đồng thời lại khiến cho anh thấy khát khao thêm nữa.
Cô ấy thật là một người bạn chăn gối nhiệt thành. Lạy Chúa, anh không thể nào tận hưởng hết sự ngọt ngào của cô và tin chắc là cô cũng cảm thấy như vậy. Anh chưa bao giờ thấy một người đàn bà nào ngọt ngào và hứng khởi đến thế. Anh chưa bao giờ được tận hưởng cái cảm giác thoải mái như vậy khi ở trong vòng tay cô.
Đáng lẽ ra anh không nên ngạc nhiên vì điều đó. Tận sâu thẳm trong lòng, anh luôn biết rằng mình và India sẽ rất hợp với nhau. Có lẽ bà Adele đã đúng. Dường như anh đã luôn thèm muốn cô. Chắc chắn là anh chưa bao giờ muốn ràng buộc mình với một người phụ nữ nào khác. Và mặc dù không biết bao giờ mới có thể gặp lại cô nhưng anh chưa bao giờ quên cô cả.
Và đó là lý do khiến anh đã làm hỏng tất cả, anh thú nhận. Ðúng vào lúc cô nằm mềm mại và bám chặt vào người anh, lúc anh đã tin chắc là cô đã bắt đầu tin tưởng trở lại thì anh lại phản bội niềm tin đó. Và tại sao cơ chứ ? Chỉ bởi anh đã sợ. Anh đã sợ không dám tin cô với những gì đang có trong tim mình.
Quỷ tha ma bắt ! Anh rủa thầm, mặc kệ Greg đang quan sát mình. Ông ấy đã quá già để tin vào những chuyện thần tiên. Khi cô nói yêu anh, anh đã không tin cô. Và chắc chắn là anh chưa chịu thừa nhận là anh cũng yêu cô. Anh đã nói một câu hết sức ngớ ngẩn rằng sẽ có lúc nói lại chuyện này, qua vẻ mặt ỉu xìu của cô anh thấy đó không phải điều cô chờ đợi. Lạy Chúa, có lẽ cô ấy nghĩ rằng anh cũng đã nói với mẹ cô y như thế. Ôi, quỷ tha ma bắt những gì mà bà ta đã gây ra cho anh. Bà ta đã làm hỏng nốt cả phần đời còn lại của anh.
Tất nhiên, sau khi cô đã mặc lại xống áo và rời đi, anh đã đưa ra hàng tá những lý do để biện hộ cho hành động của mình. Nhưng chẳng có lý do nào thuyết phục được cả. Không ích gì khi tự trấn an mình rằng vẫn còn quá sớm, rằng anh cũng chưa chắc chắn là có thực sự muốn như thế không. Quỷ tha ma bắt, anh đã muốn có India từ lâu, rất lâu rồi, và không thể vì nghi ngờ điều đó mà anh để cô phải đi.
Nathan đã uống thêm hai lon bia nữa cho đến khi mệt quá thiếp đi, nhưng anh chỉ ngủ chập chờn. Anh không thể trốn mình vào trong những giấc mơ và đã ý thức ngay khi tỉnh dậy rằng, điều anh thực sự thấy sợ chính là những cảm xúc của mình. Anh đã bị tổn thương một lần, anh sợ sẽ lại bị tổn thương lần nữa.
Greg gạt rèm cửa mà đêm hôm qua anh đã kéo vào, huýt sáo một cách sốt ruột với đống vỏ hộp bia vứt lăn lóc trên nền. Ánh mặt trời tràn ngập trong cabin và Nathan rên rỉ, nhắm mắt tránh ánh sáng chói chang đột ngột đó.
– Này cậu, cậu ổn chứ? – Greg hỏi anh trong lúc bước tới bên cạnh chiếc ghế dài anh đang nằm và nhìn anh thoáng vẻ bối rối – Này, cậu đã có một cuộc hội hè hay cái gì ở đây vậy?
– Chẳng phải như anh nghĩ đâu.
– Nhưng đã có ai ở đây, phải không – Greg hít hít không khí – Một phụ nữ, đúng không?
– Anh là cái quái gì thế? một loại chó đánh hơi chắc – Nathan càu quạu ngồi dậy và đưa hai tay lên áp lấy má, anh kêu lên – Lạy Chúa! Tôi thấy như ốm đến nơi.
– Trông cậu không được khỏe – Greg nói, không có vẻ thông cảm – Vậy thế đó là ai? Hay lại là chuyện gia đình?
Nathan cười khô khan:
– Thôi được rồi. India đã ở đây. Nào giờ anh hài lòng rồi chứ?
Greg cau mày:
– Đừng có nói với tôi là cô ấy đã quyết định tin tưởng cậu sau tất cả mọi chuyện đấy!
– Trông tôi có vẻ là đã được tin tưởng hay không? – Nathan hỏi vặn lại – Quỷ tha ma bắt, anh Greg ạ. Tôi không biết cô ấy nghĩ tôi là thứ gì. Trừ khi là một kẻ xấu xa, tôi đoán thế.
Greg nhìn anh một lần nữa rồi bước ra mở cánh cửa tủ, mang ra mấy chiếc tách và cà phê – Thế khi nào thì chúng ta đi?
– Ði ư? – Nathan có vẻ chán nản – Lạy Chúa, tôi không biết.
Greg đun nước sôi rồi khoanh tay lại, tựa lưng vào chiếc tủ
– Cậu có một cuộc hẹn ở New York vào ngày kia – ông nhắc anh – Và cậu cũng đã hứa đến dự buổi giới thiệu ở Dallas vào thứ sáu tới.
Nathan rên lên rồi tì khuỷu tay lên đầu gối, hai tay vòng qua đầu. Cái công ty mà từ bấy lâu vẫn là cuộc sống của anh bỗng chốc trở thành một gánh nặng và anh ngước mắt lên nhìn Greg như van nài một sự giúp đỡ.
– Ốm đến thế kia ư, hừm – Greg nói khô khan, lắc lắc đầu – Thế cậu định sẽ làm gì?
– Tôi không biết – Nathan nhìn ông mệt mỏi – Tôi nghĩ là tôi yêu cô ấy, Greg ạ, liệu đó có phải là điều tồi tệ nhất không?
***
India đang ngồi chiếc bàn làm việc của cha cô thì mẹ cô lao vào. Cô đã ngồi đó hàng giờ, tay đỡ lấy đầu, nhìn trân trân xuống mặt bàn có những vân đá. Cô đã hình dung xem phải mất bao nhiêu năm mới tạo thành một phiến đá hoa cương cỡ lớn thế kia, nhưng cho dù cố gắng đến đâu cô cũng không thể gạt bỏ được Nathan ra khỏi đầu mình.
Nathan!
Tự dưng cô bật gọi tên anh và nhắm mắt lại, cảm thấy lòng đau nhói. Cô khinh bỉ anh nhưng lại yêu anh. Cô đã luôn yêu anh, cô đoán như vậy. Nhưng sau đêm hôm qua, cô đã nhận ra anh chẳng yêu ai ngoài bản thân mình.
Khi mới từ chiếc thuyền trở về, cô đã muốn khóc. Cô vào phòng mình và khoá cửa lại, tin chắc mình sẽ vật vã khóc lóc và không muốn bị ai nhìn thấy. Mà thực ra vào tầm 4 giờ sáng thì cũng khó ai có thể quấy rầy nhưng cô vẫn làm thế cho yên tâm. Nhưng cô không khóc được. Cô ngồi xuống mép giường đợi nước mắt chảy ra nhưng chúng không chảy. Cô chỉ cảm thấy khô khan, cằn cỗi và trống trải một cách lạ lùng. Dường như tất cả mọi cảm xúc của cô đã bị cạn kiệt – ví von như thế cũng không hề sai trong hoàn cảnh này. Chẳng phải là buổi tối nào trong đời, cô cũng cảm thông với một người đàn ông để rồi đánh mất sự trong trắng của mình và chuốc lấy nỗi đau đớn.
Nụ cười của cô lúc này thật chua chát. Lạy Chúa! Cô đã trao cho Nathan hết thảy mọi thứ nhưng anh ta vẫn chưa thấy đủ. Đúng vào lúc cô nghĩ quan hệ của họ đang tiến triển, lúc cô bắt đầu hy vọng họ sẽ có được chút ít hạnh phúc thì anh lại cướp mất của cô cái hy vọng đó. Với một vài câu nói thiếu suy nghĩ, anh đã tỏ cho cô thấy chuyện vừa xảy ra đối với anh chỉ như là một sự tình cờ. Anh đã bỏ mặc cho cô đi chỉ với chút xíu sự ăn năn.
Mà tại sao anh ta lại phải cảm thấy ăn năn? Cô buồn rầu tự hỏi. Có Chúa biết, cô đã nhiệt thành với anh cũng như anh với cô. Sau khoảnh khắc ban đầu đó, khi cô đã quặp tay bấu chặt vai anh và ghìm tiếng bật kêu lên, cô không thấy những thứ khác có ý nghĩa gì nữa. Cô đã bị mê hoặc bởi cuộc ân ái với anh, đắm chìm trong sự chiếm hữu của anh. Chưa bao giờ cô tưởng tượng, anh có thể gây cho cô những cảm xúc như vậy. Cô đã mất hểt sự ngượng ngập, mất hết mọi cảm giác xấu hổ. Cô đã bị cuốn theo tình cảm của mình rất là thực lòng.
Lúc đó cô đã hiểu tại sao anh lại nói chỉ vuốt ve và hôn chưa phải là ân ái. Ðó chỉ là một phần, một phần nhỏ của toàn bộ câu chuyện. Khi Nathan đã chiếm được cô, gây cho cô cảm giác tuyệt vời đó, thời gian không còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả chỉ còn khoái cảm dẫn dụ cô và cảm giác lâng lâng bay bổng mà nó đem đến.
Cô tin chắc rằng từ trước đến giờ chưa có ai khiến cho cô thấy được yêu đến thế. Và đó cũng là lý do tại sao cô lại đau khổ như vậy khi anh rút lui khỏi cô.
Và anh đã rút ra khỏi cô về tinh thần, chứ không đơn thuần chỉ là thể xác, rất lâu trước khi cô mặc lại váy áo rồi vội vã rời khỏi nơi ấy. Cô đã mất nhiều giờ nghĩ về điều này, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, cô đã sai ở chỗ nào. Và tất cả quy tụ ở một điều trong giây lát sơ ý, cô đã nói yêu anh. Được bọc trong vòng tay đam mê của anh, cô đã quên hết thảy mọi sự thận trọng.
Và bây giờ cô phải chuốc lấy sự hối hận, cô cay đắng nghĩ thầm. Giống như cô đã phải hối hận nhiều về những thứ khác trong đoạn đời ngắn ngủi vừa qua. Nathan không cần tình yêu của cô. Anh ta chưa bao giờ cần nó cả. Nhưng cái giày vò cô dữ dội nhất lại chính là ý nghĩ, cô chỉ là người thay thế ẹ mình…
– Quỷ tha ma bắt, hóa ra con ở đây, India!
Cái giọng rin rít của bà Adele có tác động mạnh giúp cô mau hồi tỉnh. Trong khi mẹ cô cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng mình, cô đã kịp lấy lại sự bình tĩnh.
Kéo tập hồ sơ mà Greg Sanders đã nghiên cứu suốt buổi chiều hôm trước về phía mình, cô giả vờ như đang làm việc. Bà Adele đang quá phấn khích với những ý nghĩ trong đầu nên không để ý đến sự đối phó của con gái mình.
– Có chuyện gì không ổn ư mẹ ?
India nhẹ nhõm vì thấy giọng nói của mình không có gì khác thường.
– Cái đó thì còn chờ xem – bà Adele ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện và nhìn con gái chằm chằm – Nathan đã kể gì về bản thân với con? – bà ta hỏi – Mẹ muốn biết tất cả những gì cậu ta đã nói.
Trong một lát, India cứ ngỡ mẹ đã biết là gần hết đêm qua mình ở đâu và má cô bắt đầu nóng lên. Nhưng không phải. Nhìn mặt bà, cô thấy không có dấu hiệu gì của sự tức giận và hơn nữa làm sao có thể biết được? Nathan hoàn toàn không để lại một dấu vết gì. Thậm chí anh ta cũng không đưa cô trở về khách sạn.
Ép mình hướng suy nghĩ trở lại thực tế, India nhún vai với vẻ mà cô hy vọng là một cử chỉ vô tâm:
– Về bản thân anh ta đấy à? Ồ, con nghĩ mẹ cũng biết như con thôi. Tất cả những gì con biết là anh ta đã có thời gian làm việc ở một khách sạn. Nhưng mẹ cũng ở đấy khi anh ta nói điều này cơ mà. Chắc mẹ vẫn còn nhớ chứ?
– Ừ, ừ. Nhưng nó còn kể cho con thêm gì nữa không? – bà Adele có vẻ sốt ruột – Nathan có nói đã từng ở trong quân đội không và đó là lý do quen Greg Sanders không?
– Không đâu mẹ ạ!
Đầu India đang đau nhức và cô chẳng có tâm trạng nào để ngồi nghe bà Adele hỏi. Nếu chẳng phải vì sợ sự vắng mặt của mình có thể gây nghi ngờ thì cô đã về phòng nằm cả ngày. Nhưng cô không muốn để Nathan nghĩ rằng, cô rất quan tâm tới chuyện đã xảy ra đêm qua.
– Con có chắc không?
– Tất nhiên! – India lộ vẻ bực bội trong giọng nói – Mẹ này, nếu mẹ muốn biết thêm điều gì thì sao không đến gặp trực tiếp anh ta mà hỏi thẳng. Con… con có một số việc phải làm. Trừ khi có ai đó nói khác đi, còn thì con vẫn phải tiếp tục công việc của mình.
– Sẽ không ai phản đối đâu – bà Adele tuyên bố đầy vẻ chiến thắng. Bà vẫn ngồi nguyên trên ghế trong khi các ngón tay vuốt dọc hai cánh tay – India, khách sạn Kittrict đã được cứu rồi. Con có thể tin lời của mẹ. Hoặc không thì là lời của nghị sĩ Markham. Và nó giúp mẹ tin anh ta hơn hết thảy.
India cau mày:
– Nghị sĩ Markham ư? – cô thở dài – Mẹ đang nói về cái gì thế?
– Mẹ đang nói chuyện về Nathan, India ạ. Về cậu con trai của chồng mình! – bà cười nhẹ. – Chúng ta cứ tưởng anh ta sẽ khó mà tìm được nguồn tiền để cứu đảo Pelican! Con yêu, anh của con là một triệu phú! Anh ta sở hữu một loạt các khu giải trí.
India há hốc mồm kinh ngạc
– Gì cơ ạ?
Bà Adele tặc lưỡi:
– Mẹ nói là Nathan sở hữu hàng loạt các khu giải trí – bà nhắc lại vẻ sốt ruột – India, con đừng có tròn mắt lên như thế! chẳng nhẽ con không có gì để nói hay sao? Chẳng hạn như “mẹ thật là thông minh” hay “làm sao mà mẹ tìm ra được điều đó?”
India không thể làm theo lời bà được – Mẹ…
– Ồ, thôi được rồi. Ðể ta nói – India có cảm giác là bà Adele đã dự định sẽ kể từ trước, cho dù cô nói như thế nào – Chính là người đàn ông kia, Greg, Greg Sanders. Con có nhớ ông ta không?
– Thôi đi mẹ, đừng có ngốc nghếch như thế!
– Ừ, thôi được. Có lẽ mẹ thật ngốc nghếch. Nhưng ngay khi mới gặp ông ta, mẹ đã có cảm giác quen quen. Ý mẹ là chẳng phải ai cũng được xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Times đúng vậy không? Nhưng mẹ nhớ là đã nhìn thấy ông ta. Rồi khi hỏi Nathan, nó bảo ông ta là cộng sự của mình. Ồ thế là mẹ suy nghĩ, rồi gọi điện cho Woodie.
– Woodie ư?
– À, nghị sĩ Markham – bà Adele thoáng đỏ mặt và India thắc mắc không hiểu vì sao. Mặc dầu vậy phải nói là trước đây cô chưa bao giờ thấy bà Adele gọi nghị sĩ Markham bằng tên thân mật – Dù sao thì mẹ đã gọi cho ông ấy và hỏi có nghe nói đến cái tên Greg Sanders bao giờ chưa, ngay lập tức ông ấy biết ngay mẹ đang nói đến ai.
– Người cộng sự của Nathan.
– Ðúng vậy. Cộng sự của Nathan, ở Sullivan Spa! Ðó là lý do tại sao Greg lại được lên trang bìa của tạp chí Times. Ông ta đã nhận được danh hiệu Nhà doanh nghiệp của năm!
India chớp chớp mắt:
– Con hiểu rồi.
– Con hiểu rồi ư? Có thực thế không? mẹ đã bảo Wood… à nghị sĩ Markham kể cho nghe tất cả. Hóa ra là Nathan đã ở trong quân đội 3 năm trước khi trở về đầu tư vào một trang trại cây ăn quả cũ ở Florida. Nhưng tất nhiên, anh ta không sử dụng nó làm nông trại. Anh ta đã lập nên một suối nước nóng đầu tiên ở đó. Chắc hẳn con đã nghe nói đến Sullivan Spa! Bây giờ, nó nổi tiếng khắp nước Mỹ rồi.
– Có. Con có nghe nói đến nó.
Ðầu cô đau nhức, như đang bị một cái búa đập liên hồi. Lạy Chúa, thảo nào Nathan coi khách sạn Kittrict chỉ là một sự thay đổi nhỏ đến vậy. So với công ty của anh ta thì nó chẳng thấm vào đâu.
– Này – bà Adele nhìn chăm chăm vào cô – Con chỉ nói có thế sao? Con nên cám ơn mẹ vì đã giải toả những lo lắng ình mới phải. Nathan sẽ không đóng cửa nơi này. Nó quá quý giá đối với anh ta.
India lắc đầu:
– Mẹ không thể nói chắc như thế được.
– Có đấy. Nathan đã nói thế, con không nhớ ư? Anh ta bảo nếu con tiếp tục giữ cương vị giám đốc điều hành thì anh ta sẽ rót tiền vào.
– Vâng… ồ…
India liếm cặp môi khô. Dưới ánh sáng của những gì mới được phát hiện, cô nhận ra hy vọng của mình sao mà ngốc nghếch, dại khờ. Cho đến lúc này cô vẫn còn nuôi dưỡng ý nghĩ rằng có thể anh ấy sẽ thấy mình đã hành động sai lầm. Cho dù sau những chuyện đã xảy ra, cô vẫn nghiêng về ý nghĩ Nathan vẫn giống như chàng trai cô đã từng biết! Nhưng cô gần như không ý thức được điều này trước khi bà Adele bổ vào phòng. Nhưng giờ đây cô biết mình phải làm cái việc đã dự định từ tối hôm qua. – Con… có thể sẽ ra đi.
– Đi ư? – tiếng bà Adele rít lên chói tai – Con nói nghiêm túc đấy chứ? Ta… ta sẽ không cho phép con đi.
– Mẹ không thể làm gì được đâu mẹ ạ – India nói thản nhiên – Con tin chắc nếu mẹ hỏi xin Nathan thì anh ta sẽ ẹ ở lại. Nhưng còn con… Con muốn được thay đổi nhịp điệu sống. Và cả thay đổi không gian nữa.
Bà Adele nhìn cô chăm chăm:
– Con đã yêu nó rồi phải không? – bà kêu lên đầy ngờ vực – Ta đã nghi ngờ từ trước nhưng…
Bà bỏ lửng đột ngột.
– Mày thật là một đứa ngốc!
– Con biết.
– Thế tức là mày không phủ nhận phải không?
– Ðiều đó thì có ý nghĩa gì ? – India không buồn quan tâm đến phản ứng dù của bất cứ ai nữa – Nhưng mẹ không phải lo. Anh ấy chẳng yêu con đâu.
Cô cắn môi:
– Có lẽ anh ấy vẫn còn trung thành với những kỷ niệm cũ với mẹ đấy.
– Kỷ niệm với ta ư?
Vẻ mặt của bà Adele trống rỗng một lát rồi chuyển sang suy tư. Có vẻ như bà đang phải cân nhắc hơi lâu những gì mình sắp nói và India thần người đợi bà trút những lời xỉ vả. Nhưng khi bà cất lời thì India ngạc nhiên thấy đó không phải là những gì cô chờ đợi:
– Này India – bà ngả người về phía trước, hai tay đặt lên mép bàn – Con có nghĩ đã đến lúc phải thôi nghĩ một cách… một cách cố chấp như thế hay không?
– Cố chấp? Con ư?
India kinh ngạc nhìn bà.
– Ðúng thế, cố chấp – bà Adele đáp lại một cách thận trọng – ý mẹ là nếu mẹ có thể tha thứ cho Nathan thì sao con lại không? Có Chúa biết anh ta chưa làm gì hại đến con cả. Chỉ có mẹ là người luôn phải chịu uất ức.
Mẹ ư? India tự hỏi không biết mẹ cô sẽ nói gì nếu cô kể cho bà nghe Nathan đã làm gì cô đêm hôm qua. Liệu điều đó có làm thay đổi gì quyết định của bà ấy không? Hay là, như cô vẫn thường lo sợ, bà ấy chỉ coi cô như là một phương tiện để đạt mục đích của mình?
India run rẩy. Cô không thích cái hướng suy nghĩ đó. Không biết từ bao giờ cô đã có ý nghĩ rằng bà Adele luôn sử dụng người khác để đạt mục đích của riêng mình. Ðã từ lâu cô chấp nhận mọi điều mẹ nói mà không thắc mắc gì cả.
Từ bao giờ cô đã bắt đầu nghi ngờ sự chân thành của bà?
– Con… sẽ đi – cô nói cương quyết – dù mẹ có nói gì đi nữa thì con vẫn phải làm thế.
– Quỷ tha ma bắt, India. Mẹ sẽ không đồng ý!
– Mẹ không thể ngăn con được đâu.
– Không được ư? – bà Adele vặn hai bàn tay vào nhau – India, thế nếu mẹ nói mẹ đã… hơi cường điệu một chút thì sao?
– Cường điệu ư? – India chớp chớp mắt – về cái gì?
– Ồ, về Nathan, tất nhiên rồi. Còn về ai được nữa? – trông bà Adele có vẻ lầm lì.
– Về chuyện anh ta là chủ các suối nước nóng ư?
– Ồ, đừng có giả vờ chậm hiểu thế India. Con biết là mẹ không thích con cứ cố tình hiểu nhầm ý mẹ mà. – bà Adele khịt mũi – Mẹ muốn nói… về chuyện xảy ra buổi sáng hôm đó, cái buổi sáng Aaron đã đuổi Nathan đi ấy.
India run bắn người:
– Mẹ đang nói gì vậy?
– Con có nghe mẹ nói không?
Bà Adele tức giận.
– Có con nghe. Nhưng… – India run run đứng dậy – … con không tin vào tai mình nữa.
– Hãy tin đi – bà Adele ngồi xuống và đưa một chân vắt chéo lên chân kia – Có thể là mẹ đã… hiểu lầm, có thế thôi. Mẹ cũng không dám chắc
Bà vội vàng nói tiếp:
– Nhưng có thể là như thế!