Sự bùng nổ dịu dàng

Anne Mather - Chương 08 - Part 2


Bạn đang đọc Sự bùng nổ dịu dàng: Anne Mather – Chương 08 – Part 2

Cô muốn kéo dài thời gian trước khi lao mình xuống nước. Làn da nóng rực vì vận động dầm trong nước cho cô cảm giác mát lạnh thật tuyệt vời. Bà Adele luôn nghĩ cô thật điên rồ khi cứ đạp xe vào lúc giữa trưa nắng. 
Nhưng đó là khoảng thời giờ trong ngày mà India cảm thấy thuộc về mình nhất. Khách khứa còn đang ăn trưa ở nhà hàng ngoài hiên và lúc đó vẫn còn quá sớm để nghĩ tới bữa tối. Và sau cả buổi sáng ở văn phòng, cô tự cho phép mình một tiếng đồng hồ được thoải mái. 
Ít ra thì cô cũng không phải lo gặp Nathan trong vài ngày. Sau buổi sáng hôm gặp luật sư Hasting, anh đã rời đảo để về đất liền, nói là cần hỏi ý kiến của các cố vấn tài chính. Nhưng những người đó là ai và họ bàn bạc chuyện gì thì anh không cho ai biết. 
Thật bực mình vì cô không được biết chuyện gì sẽ xảy ra, Nathan sẽ tìm đâu ra số tiền đó. Thực lòng, cô không thể tin là anh lại có một món tiền lớn như thế. Anh ta đã nói gì nhỉ? Hai triệu đôla hay đồng bảng Anh dường như không có gì khác biệt lắm đối với anh ta. Cô chưa bao giờ có trong tay một lượng tiền lớn như thế. Mặc dù biết giá trị của khách sạn còn lớn hơn nhiều nhưng đó là một bất động sản khồng lồ mà cô không bao giờ dám nghĩ tới chuyện bán để thu về. 
Nhưng, cô phải thừa nhận Nathan có vẻ như khá thành thạo với các con số. Nhớ lại vẻ mặt của luật sư Hasting lúc đó, cô ngờ là ông ta biết nhiều hơn ông ta đã nói. Điều này nhắc cô nhớ tới những lời của nghị sĩ Markham khi nói về mảnh đất của mình ở vùng Arizona. Có phải họ đã biết được điều gì đó mà cô và mẹ cô lẽ ra phải biết? Có phải tay Hasting đó đã phát hiện ra được điều gì khi ông ta cố gắng tìm ra chỗ ở của Nathan? 
Nhưng tại sao ông ta lại phải thông báo với họ? India nhăn mặt, gạt bỏ những suy nghĩ không vui và tung mình lao xuống nước. Arnold Hasting là một nhà tổ chức sắc sảo. Hẳn ông ta không thể phản lại một người có thể kiếm ra hàng triệu đôla một cách dễ dàng như thế được. 
Nước lạnh hơn cô tưởng. Hoặc có thể đó cô đã đứng quá lâu dưới nắng. Giờ đây cô cảm thấy ngộp thở. Cô đạp chân ngoi lên, thở hổn hển. 
Khỉ thật, cô nghĩ trong khi tim đập mạnh và phổi đang phải làm việc cật lực, cô đã để những chuyện với Nathan tiếp tục ám ảnh mình. Cô không thể làm được gì, vậy tại sao không thể dứt bỏ ý nghĩ về nó? 
Có lẽ là vì mẹ, cô thở dài và đầu óc trở nên minh mẫn hơn. Thậm chí đến tận sáng nay, cuộc trò chuyện với bà Adele khi sự kiên nhẫn của India với mẹ mình thêm mỏng dần. Có lẽ bà ấy cũng không thấy được lợi lộc gì trong việc ở lại nhưng cứ khăng khăng ép India phải chấp nhận lời đề nghị của Nathan để chí ít thì tương lai trước mắt của họ cũng được đảm bảo. Cô ngờ rằng, chính bà cũng không thực sự tin anh ta có chút tình cảm gì với mình. Trái ngược những lời bà bóng gió khoe khoang, rõ ràng thái độ của anh trong buổi sáng ấy không phải là của một tình nhân. Không, cho dù tình cảm của anh ta trước Adele thế nào, thì nó cũng đã bị thời gian làm nguội lạnh và chỉ còn sót lại sự cay đắng. Và điều đó càng gia tăng sau cái chết của người cha, cô nghĩ một cách buồn rầu. Giá như anh có thể nói chuyện với ông Aaron trước khi ông mất… 
Cô cảm thấy dễ chịu hơn chút ít khi bơi trở lại bờ. Nathan đã cho cô một thời gian suy nghĩ về lời đề nghị của anh và từ giờ cho đến khi anh trở lại, cô chưa có gì phải lo lắng. Mà cũng phải vài ngày, có thể là vài tuần nữa anh mới có thể xuất hiện. Chắc hẳn kiếm đủ số tiền như anh ta nói không dễ dàng gì? 
India bước ra khỏi vùng nước nông, tay vắt tóc cho hết nước. Trước khi bơi cô phải buộc tóc bằng một sợi dây thun, giờ cô tháo ra, đưa tay vuốt từ trên xuống rồi hất tất cả ra phía trước để hong dưới ánh nắng mặt trời. 
Và rồi cô nhìn thấy anh. Anh đang nằm trên cát, ngay bên cạnh balô của cô, chiếc khăn tắm vắt hờ lên chân, hai khuỷu tay chống lên đỡ lấy thân trên, một chân co, một chân duỗi. Anh mặc độc chiếc quần cộc bằng vải bố và cô không thể nào đoán nối nét mặt anh. 
Tim cô đập mạnh và ngay lập tức ý thức về sự trần trụi của mình. May sao mái tóc dài có thể làm một tấm mành tàm tạm che trước ngực. Nhưng bộ ngực của cô vừa được nước kích thích giờ không chịu nấp yên trong đó. 

Giá như cô mang theo chiếc khăn, hoặc mặc chiếc áo tắm vẫn để trong balô thì hay biết bao. Không một ai, kể cả Steve Whitney có thể bắt gặp cô trong tình thế bất lợi như thế này. Và qua đôi mắt nheo nheo của Nathan, cô có thể đoán là anh đã biết sự có mặt của cô. 
Cô dừng lại cách anh chừng vài bước, các ngón chân vùi trong cát nóng và cảm thấy hai vai mình như bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng không phải chỉ là nắng, cô nghĩ một cách căng thẳng. Mặt trời không thể làm cho cô cảm thấy nóng rực ở giữa bụng được. 
Lấy hết sức bình tĩnh, India hất đầu về phía chiếc khăn đang vắt trên chân anh. Cô hỏi: 
– Anh có phiền gì không? 
Nathan liếc nhìn xuống chiếc khăn, rồi lại ngẩng lên 
– Em thường hay đi bơi như thế này à? – Anh hỏi. 
India cố ghìm sự bực bội: 
– Khi nào có một mình – cô đáp thẳng thừng – nào bây giờ nếu anh… 
– Thế nếu có ai muốn đi cùng em? Lúc đó thì sao? 
– Điều đó thật khó xảy ra. Không ai biết về cái vịnh này trừ… – từ “anh” cô chực nói liền bị bỏ lửng – Anh Nathan, xin anh… 
– Xin anh làm gì? – anh ưỡn thẳng người dậy và nhìn với đôi mắt đen dò hỏi. Anh ta biết rõ cô muốn gì, quỷ tha ma bắt, nhưng lại bắt cô phải nói, phải cầu xin anh đưa chiếc khăn cho cô. 
– Em muốn lau khô người – cô nói một cách căng thẳng, hai cánh tay đưa lên trước ngực, các ngón tay cứng đờ bấu vào vai – Nếu như anh không thấy phiền. 
– Thế nếu có thì sao? 

– Nathan, sao anh lại làm như vậy chứ? 
Anh nhún đôi vai rộng, cuồn cuộn, nâu bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ – Có lẽ anh chỉ cố chứng minh cho em thấy việc đi bơi một mình ở nơi hoang vắng như thế này là không khôn ngoan chút nào – anh nói một cách uể oải – Có ai biết em ở đây không? 
Bụng India quặn lại: 
– Mẹ biết em đã đi xe đạp – cô nói nhanh. 
Nathan tỏ vẻ không bận tâm: 
– Còn ai nữa? 
India đang tính đến phản ứng của anh nếu cô giả vờ là đã nói cho Steve biết nơi ẩn náu của mình ở đây nhưng rồi lại từ bỏ ý nghĩ ấy. Steve không biết gì về vịnh Abalone mà cô cũng không muốn để anh biết. Thêm vào đó, Nathan đang làm cô bực mình. Tại sao cô cứ phải thanh minh với anh ta kia chứ? 
– Hãy đưa cho em cái khăn – cô nói thẳng thừng – em phải đi về. 
– Được rồi. 
Nathan uốn người đứng dậy. Nhưng thay vì ném khăn cho cô, anh mang nó đến tận chỗ cô, vừa đi vừa giũ. 
– Cám ơn, thế là quá đủ – India nói và đưa tay ra đón lấy, cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Nhưng Nathan phớt lờ bàn tay cô, anh bước qua giới hạn an toàn và quấn chiếc khăn vòng qua người cô từ phía sau. 
Cái cảm giác biết ơn ban đầu nhanh chóng tắt đi, nhưng Nathan vẫn chưa bước ra xa. Hai cánh tay anh vẫn đặt trên người cô và tim cô đập mạnh khi bàn tay anh bắt đầu miết miết lên miếng vải trên người cô. 

Với sự hoảng sợ mỗi lúc một tăng, cô nhận ra chính anh đang lau khô cho cô khi mu bàn tay anh chạm vào phía dưới bộ ngực cô. 
India lùi lại theo bản năng, nhưng phản ứng của cô rất chậm, các giác quan cô như bị bỏ thuốc mê bởi đôi bàn tay đê mê của anh. Cô biết phải ngăn anh lại trước khi những cảm xúc của cô phản lại mình nhưng dường như mọi hành động diễn ra không được dứt khoát và cô cảm thấy rất khó tìm được từ để nói. 
– Không – cuối cùng cô cũng thốt ra được, cố gắng gạt bàn tay anh ra khỏi người mình – Nathan, anh không được làm như thế. 
– Tại sao lại không được? – anh nhẹ nhàng hỏi, phớt lờ lời van vỉ và lại tiếp tục làm mê hoặc các giác quan của cô – Em muốn làm khô người, chẳng phải thế sao? Có chuyện gì vậy? Anh làm không tốt à? 
Quá tốt là đằng khác, cô run rẩy nghĩ trong khi hai bàn tay anh lần xuống chiếc bụng phẳng của cô. Anh ta không làm cô khô đi, India chợt nhận ra, người cô run lên trong cái nóng. Có những chỗ trên người cô đang trở nên ướt đẫm. 
– Dừng lại đi, anh Nathan – cô hổn hển nói – Anh không thể làm thế được. Như thế là không tốt. 
– Anh thì lại thấy thế là tốt – anh đáp, dùng một đầu chiếc khăn lau khô tóc cho cô, hai bàn tay anh cọ vào vai cô – ô, em yêu, em có một làn da mềm mại tuyệt vời. 
Tay anh vẫn chưa chạm vào ngực cô, nhưng anh sắp làm điều đó. Và xin Chúa phù hộ, cô đã bắt đầu mong anh sẽ làm thế. Mọi chỗ trên da thịt cô đang ngập tràn cảm giác rạo rực và hơi ấm của cơ thể anh tỏa ra từ phía sau, bao bọc cô bằng cái mùi đàn ông thật quyến rũ. 
Nhưng trước khi tay anh lần khỏi vai cô xuống, anh cúi đầu và cô cảm thấy lưỡi anh đang mơn man bên cổ mình. Tóc anh rủ xuống phía trước, ấm áp và mạnh mẽ, chạm vào má cô và hơi thở cô như ngừng lại. 
– Nathan… – cô rên rỉ nhưng anh không nghe cô nói. Cũng như cô, anh đang đắm chìm trong một thế giới tuyệt diệu và những lời anh thốt ra đánh bại sự kháng cự của cô. 
– Em có biết không, anh đã nghĩ mình sẽ làm như thế này kể từ cái đêm em đẩy anh tới phòng của mẹ em. 
– Em… em không đẩy anh tới đó… – India run run phản đối. 
– Nhưng anh thấy lại có vẻ như thế. 
– Không – cô nín thở khi anh gạt chiếc khăn sang một bên và hai ngón tay cái rạo rực miết dọc theo hai bên ngực cô – là vì, em không biết cửa sổ phòng bà ấy sẽ mở. 
– Nhưng em đã bảo anh đến, đúng không? – Anh nhẹ nhàng nhắc lại trong khi cô như muốn điên lên vì thèm khát. Tại sao anh không chạm vào núm vú cô? 

Chúng đang khao khát được anh làm thế và cô phải cố gắng hết sức mới ngăn mình không kéo tay anh đến đó. 
– Em… em không thể chịu được điều đó – cô thốt lên run run, lắc đầu một cách bất lực – Nathan… 
– Thôi nào – anh hít thật sâu và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi anh áp tay chà lên hai núm vú căng cứng. Rồi trước khi cô kịp tận hưởng khoái cảm do, anh vòng tay ôm và áp môi lên môi cô. 
Bây giờ ngực cô đã áp vào ngực anh, bị ép chặt trong bộ ngực cường tráng, đẫm mồ hôi đó. Dải lông chạy giữa các cơ ngực dọc xuống dưới cạp quần cọ vào da thịt mềm mại của cô nhưng cô bất cần. Bộ ngực rạo rực của cô chào đón sự đụng chạm đó và hai chân cô hơi choãi ra khi anh áp đôi chân anh lông lá của mình vào. Cô cảm thấy đã bao bọc trong sự mạnh mẽ đàn ông của anh, bị tấn công bởi áp lực gấp gáp trong cơ thể anh. 
Nhưng đó là một cuộc đột kích nhẹ nhàng và cô không hề muốn lùi lại. Sự tò mò, thèm khát, ham muốn hoặc là tất cả hợp lại, khiến cô không thể phản kháng được. Miệng anh áp chặt dập tắt mọi lời phản đối có thể đưa ra khiến cô cảm thấy một cảm giác buông xuôi kỳ lạ đang lan tỏa trong người. Có lẽ cô sinh ra là để như vậy, có lẽ số phận cô là như vậy. Rồi khi cô cựa quậy trong vòng tay anh, cô biết là mình đang mong được anh đáp lại. 
India nghe thấy anh nuốt nước bọt khi bàn tay cô cọ cọ lên hai núm ngực cưng cứng của anh. Cô cảm thấy có cái gì đó thú vị một cách tự nhiên khi khám phá ra sự mạnh mẽ trong cơ thể anh. Cô quàng tay ra sau gáy anh để kéo anh lại gần hơn. Hai bàn tay cô luồn vào tóc anh, sung sướng khi thấy những món tóc ướt, mượt bám vào các ngón tay mình. Những móng tay cô bấu vào gáy, vào cổ anh một cách tham lam. 
Khi lưỡi anh luồn vào trong miệng cô, cô uốn người áp vào anh và cảm thấy cái vật đàn ông của anh đang mỗi lúc một căng lên, giần giật sau lớp vải mỏng manh. Và cô bắt đầu ý thức được những gì đang diễn ra trong anh. 
Nụ hôn của anh mạnh lên, kéo dài hơn và làm cô mê mẩn bởi sự ngọt ngào của nó. Cô cảm thấy chân tay mình như đang tan chảy thành nước. Cả người cô cũng như nhũn ra, tan chảy. 
Anh rên rỉ và âm thanh đó vọng trong đầu cô như một hồi chuông dài trầm sâu và đau khổ, nó vọng đi vọng lại trong toàn thân cô, khiến cô bật lên một hơi thở dài. 
Dường như anh thoáng rùng mình, rồi hai bàn tay lướt từ bờ hông tròn trịa lên hai bầu ngực căng tròn của cô. Và với một sự cẩn thận vô bờ bến, anh nâng chúng lên áp môi mình vào. Lưỡi anh mơn man từ bên này sang bên kia và cô cảm thấy như có một ngọn lửa bùng lên trong người. 
– Ôi, Chúa ơi! 
Tiếng rên bất ngờ của cô dường như làm anh vui sướng, rồi nét mặt tối sầm của anh bỗng trở nên khó hiểu. Và trong lúc cô đang khát khao muốn anh tiếp tục, muốn anh chạm môi lên hai núm vú và làm tất cả những gì anh muốn làm thì đột nhiên anh buông cô ra. Nhẹ nhàng nhưng cương quyết, anh đẩy cô ra rồi cúi xuống nhặt chiếc khăn rơi dưới đất: 
– Tốt hơn là em tự lau khô người nốt đi – anh nói với cô, tay nuối tiếc vuốt cái chỗ đang phồng lên sau lớp vải quần – Em không muốn bị cảm lạnh mà.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.