Bạn đang đọc Sự bùng nổ dịu dàng: Anne Mather – Chương 06
Chương 6
Khi India tỉnh giấc, cô nhận thấy trong phòng thật khó thở. Nóng bức và ngột ngạt. Tất cả các cánh cửa đều đóng kín và khóa chặt, rèm thì buông kín và trước khi đi ngủ cô đã tắt máy điều hòa nhiệt độ. Đó là lý do tại sao căn phòng lại thiếu không khí và khiến cô thấy đau đầu.
Gạt tấm chăn ướt mồ hôi ra khỏi chân, cô ngồi dậy và đưa đôi tay mệt mỏi lên vén mớ tóc rối bời. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ, cô tự hỏi, mắt nhắm mắt mở nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Cô càng thấy bực bội hơn vì đã 8h30 sáng.
Rõ ràng là cô đã ngủ quá giờ, cô nghĩ một cách sốt ruột trong khi bước chân trần ra mở cửa sổ và kéo rèm ra. Ánh nắng gay gắt bên ngoài chiếu rọi qua các khe cửa chớp càng làm cho thái dương cô thêm đau nhức. Tuy vậy cô mở tung hết các cánh cửa để cho không khí mát mẻ bên ngoài ùa vào phòng.
Ngả đầu ra sau, India hít một hơi thật sâu, cảm thấy đỡ căng thẳng ngay tức khắc. Nhưng sự căng thẳng trong người cô thì còn dễ chứa, sự căng thẳng trong tim cô mới là đáng sợ.
Lạy Chúa! Cô lo lắng nghĩ. Không biết đêm hôm qua Nathan cảm giác thế nào khi anh không thấy cô trong căn phòng mà cô đã hứa hẹn? Không biết anh nghĩ sao khi đi qua hết những cánh cửa để thấy một căn phòng trống không? Tim cô đập mạnh khi nghĩ tới cảnh gặp lại và đối mặt với những lời xỉ vả giận dữ của anh. Nhưng lỗi là tại anh đã đánh giá sai cô, đã tưởng cô sẽ dễ dàng để cho anh ta quyến rũ mình.
Chính vì thế nên cô đã chốt và khóa các cánh cửa sổ của phòng mình và tắt máy điều hòa nhiệt độ. Cô không muốn có bất kỳ một dấu hiệu nào khiến anh đoán được một trong những phòng còn lại – trừ căn phòng cô đã chỉ là có người. Cô đã nằm đó, lo lắng và căng thẳng cho đến khi mệt mỏi thiếp đi.
Cô lắc lắc đầu. Mẹ đã nói đúng. Anh ta là một con người hoàn toàn không có lương tâm. Anh ta đã ngăn không cho cô đi chơi với Steve, làm hỏng mất buổi tối của cô, lại còn coi cô như một con điếm rẻ tiền dễ dàng ngã vào vòng tay anh ta nữa chứ.
Ồ, anh ta đã uống rượu. Cô biết điều đó. Trong những hoàn cảnh như vậy, nếu là người khác có thể cô đã sẵn sàng bỏ qua. Nhưng Nathan là Nathan. Anh ta biết rất rõ mình đang làm gì. Và sau tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây, anh ta vẫn còn dám cả gan lạm dụng cô.
Lạm dụng ư?
India thoáng gợn lên mặc cảm tội lỗi. Đó là một từ mạnh. Cô không hoàn toàn hài lòng lắm với nó. Thực ra, anh ta không lạm dụng cô. Anh ta chỉ sử dụng lợi thế của mình một cách không hay ho cho lắm. Anh ta đã dùng quyền của người anh để ép cô đi cùng anh ta, nhưng đến khi ham muốn tình dục thì lại thản nhiên quên ngay mối quan hệ đó.
India rùng mình. Vấn đề là ở chỗ, nếu cô không thực sự khuyến khích anh ta thì có lẽ cô đã làm được cái gì đó khiến anh ta mất hứng. Mặc dù cô kêu lên vài câu phản đối nhưng từ lúc môi anh áp lên môi cô thì cô hoàn toàn bị động trong vòng tay anh. Cái hôn đó chỉ thuần tuý là tình dục, cô biết như vậy. Có thể cô còn thiếu kinh nghiệm nhưng cô biết chuyện gì đang xảy ra khi anh đưa lưỡi vào miệng mình. Và anh ta thật sự ham muốn cô. Cái vật căng cứng của đàn ông cứ áp vào bụng cô. Lúc đó cô cảm thấy ngây ngất khi biết mình có thể khiến anh ta trở nên như vậy.
Và có lẽ anh ta đã thành công với đối tượng của mình, nếu như không nói ra rằng anh muốn cô. Chính những từ ấy, cùng sự liên tưởng đến chuyện của mẹ đã làm nguội máu trong người cô, tức khắc làm cô trở nên tỉnh táo.
Khi “chuyện đó” xảy ra, India chỉ mới có 14 tuổi nhưng cô vẫn còn nhớ rõ cái buổi sáng hôm đó như vừa mới vừa xảy ra hôm qua vậy. Tiếng kêu thét của mẹ cô đã làm cô tỉnh giấc. Cô vẫn còn mặc áo ngủ nhào ra hành lang tầng trên của ngôi nhà cũ. Tất nhiên, lúc đó cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cô không hề hoảng hốt vì cứ ngỡ bà Adele vừa nhìn thấy một con nhện trong buồng tắm. Bà luôn sợ nhện và đã có lần vừa la hét vừa chạy như thế từ buồng tắm ra.
Nhưng ngay sau đó, India đã nhận ra mình đã nhầm. Mặc dù cửa phòng cô đã mở nhưng cha cô lao ngang qua, theo sau là bà Adele vẫn còn đang nức nở. Thế là cô cũng vội vã chạy theo họ, vì tò mò hơn là sợ hãi.
Cô còn nhớ cánh cửa phòng Nathan đã mở trước khi họ tới nơi. Cô đã theo ông Aaron và mẹ cô vào, mắt mở to bối rối. Nếu trong những giây phút ngắn ngủi căng thẳng trước đó, cô kịp nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra với Nathan chẳng hạn thì hẳn phản ứng đầu tiên của cô sẽ là thấy nhẹ nhõm vì anh vẫn sống và rõ ràng đang khoẻ mạnh bình thường. Anh vẫn còn nằm trên giường, đầu đặt trên gối và một tấm chăn đắp hờ trên cơ thể trần trụi.
Thật ra điều này không làm India ngạc nhiên. Cô biết là anh quen ngủ không mặc quần áo kể từ một buổi sáng cô vào mà không gõ cửa khiến anh phải giật mình chồm dậy khỏi giường. Lúc đó, anh đã gầm lên và cô đã vội vàng rút lui nhưng cặp mắt thảng thốt của cô còn kịp ghi lại hình ảnh cơ thể cường tráng của anh. Và đó là lần đầu tiên cô có ý thức về sự khác biệt giữa cơ thể đàn ông và đàn bà. Mấy tuần sau đó, cô đã vẽ Nathan trần truồng trong rất nhiều tư thế khác nhau. Tất nhiên là cô đã hủy hết trước khi trở lại trường học. Cô không muốn anh hay bất cứ ai nhìn thấy chúng.
Nhưng sáng hôm đó Nathan không gầm lên với cô nữa. Chỉ có ông Aaron quát tháo, buộc tội con trai mình quyến rũ mẹ kế. Lúc đó cô đứng đờ ra vì hoảng sợ và mới hiểu tại sao mẹ mình lại khóc. Nathan đã cưỡng bức bà Adele và bà đã chống cự lại rồi vừa la hét vừa chạy ra khỏi phòng anh.
Cô còn nhớ Nathan lặng im như không nghe thấy gì cả. Anh ta chỉ nằm đó, ủ rũ, mắt mở trừng trừng mặc cho người cha trút những tràng chửi rủa lên mình. Anh đã không làm gì, không nói gì, không có một cố gắng gì để phủ nhận tội lỗi của mình. Đó là lúc bà Adele nức nở nói rằng, bà không có lỗi trong việc Nathan “muốn bà”.
India trở lại vào phòng và cố nhớ lại thêm chút nữa. Cô còn nhớ đã quay lưng bỏ đi và hành động đó đã khiến Nathan hướng ánh mắt về phía cô như thế nào. Nhưng vẻ mặt đau đớn của anh khiến cô ngờ rằng có lẽ anh cũng không nhận thấy sự có mặt của cô. Có thể là anh đã quá shock, cô nghĩ một cách cay đắng. Chắc hẳn anh ta không thể ngờ rằng mẹ cô có thể tố cáo anh ta. Và vì vậy cho nên mãi về sau anh ta mới giải thích toàn bộ câu chuyện cho cha mình.
Nhưng việc đó chỉ càng làm cho ông Aaron giận dữ thêm. India mỉa mai nghĩ. Rõ ràng anh ta đã có thời gian để nghĩ ra cách giải thích mà anh ta cho là có thể thuyết phục được. Nhưng buộc tội mẹ cô đã dụ dỗ anh ta… India rùng mình. Cô buộc mình dứt khoát vào trong phòng tắm. Có phải anh ta thực sự nghĩ rằng ai đó trong số họ có thể nuốt nhịn được điều nhơ bẩn đó? Không một ai, thậm chí cả cô. Lạy Chúa, bà Adele là mẹ cô kia mà!
Sau khi tắm, India cảm thấy căng thẳng hơn nhưng cô vẫn phải uống hai viên aspirin trước khi ra khỏi phòng. Cô không thể nào nghĩ được rằng hôm nay lại là một trong những ngay đau khổ nhất trong cuộc đời mình. Cô chỉ mong luật sư Hasting sớm đến. Sự xuất hiện của ông ta là điều duy nhất giúp cô tránh được cơn cuồng nộ của Nathan.
Bà Adele đang ngồi trong căn phòng hóng mát trông ra khoảnh sân riêng. Sân được xếp đầy những lọ, chậu cảnh và những nhành hoa màu sắc rực rỡ xòa ra cả nền gạch. Có âm thanh lao xao như mời chào vọng lại từ chiếc đài phun nước. Bà Adele ngồi bên một chiếc bàn ăn, miệng ngậm thuốc lá, ngón tay mân mê những vụn bánh nướng thừa. Bà ta nhìn trân trân ra sân và rõ ràng đang đắm chìm trong suy nghĩ. India đoán có lẽ bà không ngờ lại gặp cô ở đây.
– Chào mẹ!
Bà giật mình quay đầu lại, ngón tay run run dập tắt điếu thuốc đang hút dở. Rồi, như chợt nhận ra sự luống cuống phi lý của mình, bà ta tìm trong túi lấy ra một điếu thuốc khác.
– Con thấy đã làm mẹ giật mình thế nào chưa ? – bà ta thốt lên – Mẹ đang lo lắng căng thẳng. Còn con, con làm gì ở đây vào giờ này? Sao không đến văn phòng, lên thực đơn hay làm cái gì đó?
India thở dài:
– Con không phải lên thực đơn mẹ cũng biết điều đó mà.
Cô do dự một lát rồi kéo ghế ngồi đối diện với mẹ:
– Và nếu mẹ muốn tự huỷ hoại bằng thuốc lá thì cứ việc. Con nhớ trước kia khi cha còn sống, cha thường cằn nhằn về việc mẹ hút thuốc chứ không phải con.
– Con về hùa với ông ấy – bà Adele khịt khịt mũi – Mà con vẫn chưa nói ẹ biết tại sao con lại ở đây?
– Con sống ở đây – India nhìn mẹ vẻ hơi chế giễu – Nhưng hôm nay con dậy muộn. Mà như thế thì cũng có sao đâu.
– Tất nhiên là có – bà Adele nhìn điếu thuốc chưa châm lửa rồi cất nó vào bao thuốc – Chắc con không muốn để Nathan coi mình là đồ bỏ đi chứ ?
India chọn từ một cách thận trọng – Con có thể nói là anh ta đã nghĩ như thế rồi – cô đáp giọng đều đều – Mẹ có để ý điều đó không ? Chúng con không hoà hợp với nhau.
Bà Adele gõ gõ con dao ăn:
– Anh ta nói như thế à?
– Không hẳn là như thế – India miễn cưỡng trả lời nhưng bà Adele rõ ràng đang rất muốn nghe xem chuyện gì đã xảy ra và cô cũng quyết định nói cho xong – Con không thích bị coi là con ngố trước mắt bạn bè.
Bà Adele liếc nhìn cô:
– Anh ta đã làm gì?
– Tối hôm qua – India cố lấy vẻ thản nhiên – Sau khi mẹ đã ra khỏi quán, anh ta đến bàn ông nghị sĩ Markham.
Mắt bà Adele nheo lại:
– Thật thế à?
– Vâng.
– Rồi sao? – mẹ cô nhìn cô khích lệ – Tiếp tục đi. Anh ta đã nói gì ?
– Nói thì không có gì – India cảm thấy mồ hôi đọng thành giọt trên môi. Cô hy vọng mẹ sẽ nghĩ là do thời tiết và nhiệt độ nóng ẩm trong phòng – Chính là những cái anh ta làm.
Bà Adele cau mày:
– Anh ta không gây chuyện với vợ chồng ông Markham đấy chứ? Nếu anh ta làm điều gì huỷ hoại…
– Không, anh ta không gây chuyện gì cả – India uể oải cắt ngang cơn giận dữ của mẹ mình – thực ra anh ta và ông nghị sĩ có vẻ rất hợp nhau.
Đột nhiên cô cau mày. Hình như ông nghĩ sĩ có nhắc đến một cái gì đó về mảnh đất ở Arizona. À, phải rồi! Ông ta đã nói Nathan có thể quan tâm tới mảnh đất để phát triển kinh doanh. Nhưng điều đó có nghĩa gì? Có phải Nathan đã quyết định mở một khu giải trí mới giống như đảo Pelican nhưng nằm ở vùng sa mạc? Nếu vậy thì anh ta hẳn phải biết rõ nội dung di chúc của cha mình trước khi ông ấy mất.
– India!
Tiếng mẹ cô cắt ngang dòng suy tưởng của cô và India nhận ra mình vừa nhìn trân trân ra khoảng không mấy phút liền. Vẻ mặt của bà Adele có vẻ sốt ruột. India cố nhớ lại cô vừa nói những gì.
– Tại sao ? – bà Adele hỏi và India nhìn mẹ với vẻ bối rối – Tại sao con nói Nathan và nghị sĩ Markham có vẻ hoà hợp với nhau? – bà liếm môi nói tiếp – Con không cho rằng họ đã quen biết nhau từ trước đấy chứ?
– Ý mẹ nói là họ biết nhau trước khi con giới thiệu họ?
– Ừ, tất nhiên rồi – bà Adele có vẻ bực bội và India tự hỏi không biết cô có lỡ lời chỗ nào không trong lúc mải nghĩ về mối quan hệ của họ.
– Không – India trấn an mẹ mình – con không nghĩ là như vậy. Chẳng qua vì câu mà ông nghị sĩ nói.
– Nói cái gì? – bà Adele nhìn cô không chớp mắt – India con đang muốn chọc tức mẹ có phải không? Lạy Chúa, kể hết đi!
India nhún vai:
– Chỉ là một mảnh đất nào đó của ông nghị sĩ ở Arizona thôi mà. Ông ấy gợi ý Nathan nên mua nó.
Bà Adele gạt chiếc đĩa sang một bên rồi lại với tay lấy điếu thuốc – Đất ư? – bà nhắc lại, nhấc hộp diêm đặt trên chiếc gạt tàn lên. Bà đánh một que diêm và châm lửa vào điếu thuốc lá, đôi tay run run không bình thường – Tại sao Nathan lại quan tâm tới mảnh đất ở vùng Arizona?
– Con không biết – India lắc đầu – Như con đã nói, đó chỉ là lời đề nghị của ông nghị sĩ còn anh Nathan thì đáp lại là có thể anh ta sẽ bàn chuyện này sau. Tất cả chỉ có thế thôi.
Bà Adele nhíu lông mày.
– Thế con nghĩ điều đó có nghĩa gì?
India thở hổn hển:
– Con ư? Ôi, con không nghĩ gì cả, mẹ ạ. Con chỉ kể lại những gì họ nói thôi.
– Thế thì tại sao mày lại bối rối như thế? – mẹ cô kêu lên – theo như tao thấy…
– Con… tại vì – India cố không rên lên. Trong giây lát, cô đã quên mất cuộc chuyện trò được bắt đầu như thế nào, nhưng bây giờ cô buộc phải rút ngắn nó đi – Anh ta làm con bối rối vì cứ khăng khăng đòi nói chuyện với con, trong khi mọi người đều thấy rõ là anh ta đã uống quá nhiều rượu.
– Ta hiểu rồi – bà Adele ngừng một lát – mẹ hy vọng là con không làm ông bà Markham bị khó xử, India. Như thế sẽ không có lợi, con biết rồi đấy.
Sự xuất hiện của bà Josie ONeil nhanh chóng xua đi được sự bực bội trong lòng India. Bà là người trông coi dãy nhà phụ và phục vụ những người sống ở đó kể từ khi nó được xây dựng. Người đàn bà da đen khoẻ mạnh, khoảng chừng 40 tuổi này vừa là người quản gia, vừa là người nấu bếp. Mặc dầu công việc không có gì là nặng nhọc lắm, nhưng bà vẫn luôn thực hiện hết sức nghiêm túc. Bà Josie cũng đã tỏ ra là một người bạn tốt của India mặc dầu cô trẻ hơn bà nhiều tuổi. Những lúc buồn chán, cô thường tìm đến bà để được an ủi, thay vì chạy đến mẹ mình.
– Nào – bà Josie liếc nhìn India với vẻ ngạc nhiên không kém gì mẹ cô lúc trước – đừng có nói với tôi là cô chưa ăn sáng đấy nhé!
– Tôi chưa ăn. Nhưng bà yên tâm đi – India gượng cười buồn rầu – Tôi không đói, thật đấy. Tôi chỉ ngồi nói chuyện với mẹ thôi.
– Thật vớ vẩn – bà Josie thu dọn những đĩa dở của bà Adele đặt lên chiếc khay và lấy khăn lau chùi sạch những mẩu bánh vụn – Cô không thể làm việc với cái dạ dày rỗng được. Tôi sẽ làm nhanh cho cô một vài quả trứng, mấy cái bánh kếp và sẽ mang cà phê lại trong nháy mắt.
– Không – India ngăn bà lại trước khi bà ra khỏi phòng – Bà thật tốt bụng, bà Josie, nhưng…
– Tốt cái gì. Đó là việc của tôi mà – bà ta nhìn India thoáng vẻ trách móc – Giống như tôi đã nói với ông Kittrict rồi đấy, nếu tôi mà không săn sóc cô tử tế thì cô có mà gầy như que củi. Có Chúa mới biết, kể từ khi cha cô mất, cô có chịu ăn uống đầy đủ để giữ sức khoẻ đâu.
India thở mạnh và liếc một cách lo lắng sang phía mẹ mình vì sợ bà nghi ngờ. Nhưng thật may, bà Adele cũng chăm chú vào những lời bà Josie vừa nói như cô. Rồi với chút e ngại, cô hỏi lại:
– Bà nói chuyện với ông Kittrict về tôi ư? Ý bà là… ông Aaron có phải không?
– Ồ không – người đàn bà da đen lắc đầu, chuyển sức nặng của cái khay xuống hông – Tôi đã nói về Nathan cơ. Tối hôm qua, tôi và anh ta đã có một cuộc trò chuyện thực sự.
– Tối hôm qua ư?
India kêu lên kinh hãi, nhưng cô chưa kịp nói thêm câu gì để chuốc lấy rắc rối ình thì bà Adele xen vào:
– Bà nói có cà phê mới phải không, Josie? – bà hỏi kháy, đồng thời rít một hơi thuốc dài – Hãy mang cho cả hai chúng tôi được không? Chú ý đừng có để nguội đấy.
– Thôi được, tôi đi đây.
Người đàn bà da đen có vẻ giận dỗi nhưng có lẽ bà ta hiểu được ý chủ. Tuy nhiên, trước khi đi, bà còn buông lại một câu:
– Không hiểu vì sao anh ta lại không ở đây nhỉ! Thử tưởng tượng xem hai người ở bên nhau suốt cả buổi tối.
Josie ném cái nhìn ngang ngược lại phía sau. Cửa đã đóng lại nhưng những lời đó vẫn còn lơ lủng trong phòng. Sự lập lờ của câu nói đủ để India hiểu nó không nhằm vào cô. Nhưng cô vẫn không ngăn được cái cảm giác có tội và liếc nhanh đầy lo lắng về phía mẹ mình.
– Người đàn bà này càng ngày càng quá quắt!
Sự tức giật bộc phát của bà Adele cũng bất ngờ như câu nói của bà Josie nhưng nó giúp India cảm thấy nhẹ nhõm:
– Thế ư?
– Đúng vậy – bà Adele dụi tắt điếu thuốc đang hút dở rồi ngay lập tức lấy ra một điếu mới – Việc chúng ta đang làm thì có gì liên can đến bà ta?
India nhún vai – Con cho là… bà ấy chỉ… muốn nói chuyện với chúng ta thôi – cô nói một cách vụng về. Lưỡng lự một lúc, nghĩ rằng chẳng có gì để phải sợ, cô nói thêm – Con không hiểu… không biết anh Nathan đã làm gì ở đây tối hôm qua.
Bà Adele trút một hơi thở dài:
– Ờ… à.. thôi được, con cũng có thể nghe chuyện đó từ mẹ như từ những người khác. Anh ta đã đến để gặp mẹ.
India há hốc mồm kinh ngạc:
– Gì cơ ạ?
Cô hỏi lại, giọng nghèn nghẹn, đầu óc ong ong với những sự việc trái ngược mà cô vừa được nghe nói. Không thể như thế được.
– Ta biết con không tin – bà Adele nói nhanh – mà mẹ cần phải nói là mẹ không hề mời anh ta. Nhưng anh ta đến để xin lỗi.
India nhìn bà trừng trừng:
– Ý mẹ nói là… anh ta đến phòng của mẹ?
Bà Adele có vẻ bối rối một chút:
– Đúng vậy!
Bà nhún vai.
– Chắc anh ta đã ở đâu đó trong vườn và để ý thấy cửa sổ phòng mẹ mở. Phải nói là mẹ khá bị sốc khi thấy anh ta xuất hiện. Mà thậm chí không biết là anh ta lại biết phòng mẹ ở đâu.
India cảm thấy như phát ốm lên. Cô không ngờ là bà Adele lại mở cửa sổ phòng. Việc này rõ ràng là không hợp lý vì hầu hết mọi người đều dùng máy lạnh trong phòng.
– Thế… chuyện gì đã xảy ra ạ?
Cô hỏi một cách yếu ớt, cố gắng tỏ ra cũng bị sốc như bà Adele. Mà thực ra mình cũng thế thật, cô nghĩ một cách chắc chắn, chỉ có điều không phải lý do như mẹ cô tưởng tượng ra mà thôi.
– À – bà Adele có vẻ như lấy lại được tự tin sau phản ứng của con gái – Mẹ nghĩ là anh ta vẫn còn thích mình.
– Không – India có lẽ cũng muốn nói như thế.
– Có thể con sẽ cho là mẹ điên rồ, nhưng mẹ đã sẵn sàng tha thứ cho anh ta.
– Kìa mẹ!
– Thế đấy – lúc này bà Adele có vẻ suy tư – Sau cùng thì anh ta phải trả giá, chẳng phải thế sao? Anh ta đã phải lăn lộn để kiếm việc làm đủ để có một cuộc sống tử tế trong khi lẽ ra anh ta đã được sống trong giàu sang phú quý ở đây. Mà tại sao? Tại vì anh ta đã dám bạo gan yêu mẹ!
India lắc đầu:
– Không thể như thế được!
– Đúng là như vậy – bà Adele ngả lưng ra sau ghế, những ngón tay nghịch nghịch chiếc vòng cổ – Ý mẹ là: chúng ta hãy đối mặt với nó. Anh ta thì kiên trì, còn mẹ thì cũng chỉ là một con người bình thường.
India nuốt cục nghẹn trong cổ họng:
– Chuyện gì đã xảy ra đêm hôm qua hở mẹ? Anh ta đã làm gì khiến mẹ nghĩ rằng anh ta… anh ta vẫn còn yêu mình?
Ồ! Chẳng có gì ghê gớm cả, cái nhìn của bà Adele có vẻ mơ màng:
– Nhưng con phải thừa nhận chuyện đó thật là lãng mạn. Đến phòng mẹ theo cách đó. Mẹ lúc đó thực sự là… là bị sốc.
India nắm chặt hai bàn tay:
– Lúc đó mẹ đang ở trên giường ư?
– Ơn Chúa, không – bà Adele bật ra một tiếng cười nho nhỏ đượm vẻ tiếc nuối – Mẹ không muốn để anh ta trông thấy mình chưa chuẩn bị gì cả và mặt đầy kem. Không, lúc đó mẹ vừa mới về đến phòng. Chắc anh ta đi theo mẹ từ quán ăn.
India đẩy ghế ra phía sau và đứng phắt dậy:
– Con… con phải đi bây giờ.
Bà Adele chớp chớp mắt:
– Nhưng con đã uống cà phê đâu?
– Con sẽ uống sau – cô dò dẫm cố tìm ra lời biện bạch – Con… con đã hứa với Nickie sẽ giúp cô ấy kiểm tra lại các hoá đơn. Con vừa mới nhớ ra. Với lại con cũng muốn giải quyết xong trước khi luật sư Hastinh tới.
– Thôi được, nếu con tin chắc là cần phải thế – bà Adele nhìn cô có vẻ suy xét một lúc rồi hỏi – Con không thấy bực mình về chuyện mẹ với Nathan đấy chứ, con yêu?
– Không! – sự chối bỏ của India có vẻ dữ tợn nhưng cô không thể nào ngăn nổi mặt mình đỏ bừng lên – Con… con chỉ nghĩ là mẹ điên mất rồi – cô nói một cách cay đắng – Lạy Chúa, cha vừa mới mất có hai tuần, làm sao mà mẹ đã kịp nghĩ đến việc tìm người thay thế ông ấy?