Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 93: Hai Đứa Tính Bao Giờ Kết Hôn?


Đọc truyện Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao – Chương 93: Hai Đứa Tính Bao Giờ Kết Hôn?

Để phòng cua trong rổ bò ra ngoài, Thẩm Tuyển Ý hái mấy chiếc lá của cây đại thụ không biết tên, đắp lên trên làm nắp. Đi được nửa đường thì họ gặp Hoàng Tiểu Hoảng đến đón họ.

Vừa thấy hai người nắm tay đi bên nhau, cô bé lập tức để lộ vẻ mặt ngốc nghếch “A ngọt quá sìn quá mị thài”.

Các khách mời đi kiếm ăn đều đã trở lại trại, khi Thẩm Tuyển Ý xách cái rổ đầy hải sản đi sang, lửa đã được nhóm lên. Trong buổi picnic hoang dã này, hai người thật ra chẳng giúp được gì mấy, bèn cầm bát lên múc đồ ăn.

Hoàng Tiểu Hoảng nói: “Hai anh chị ở một bên show ân ái là được rồi! Khán giả thích xem!”

Sóng comment: 【 Tiểu Hoảng hiểu tụi mình!!! 】

Dương Vinh ngồi cạnh vừa rọc và thái lát cá sống vừa cười ha hả hỏi: “Bình thường Tuyển Ý và Tiểu Ngu có nấu cơm ở nhà không?”

Thẩm Tuyển Ý súc rửa vỏ sò: “Có ạ.”

Triệu Ngu cười, tiếp lời: “Bố em là đầu bếp ạ, thường xuyên gửi một ít công thức nấu ăn sang. Hai đứa em nấu theo thôi, cũng coi là tạm chấp nhận ăn được ạ.”

Dương Vinh ra chiều chiêm nghiệm mà “Ờ” một tiếng: “Vậy là hai đứa sống chung à?”

Hoàng Tiểu Hoảng: “!!!”

Gừng càng già càng cay! Một câu mà chọc trúng chỗ ngứa, hóa ra đây mới là học giả ngầm chân chính đây!

Thẩm Tuyển Ý xuýt xoa một tiếng, giơ tay đặt cánh tay lên vai Triệu Ngu, ngoẹo đầu nhìn cô, hỏi: “Biết làm sao đây, anh Vinh bẫy chúng em thế này, bây giờ phủ nhận cũng không ai tin.”

Triệu Ngu phối hợp bày trò nhún vai: “Vậy đành phải chờ live stream kết thúc rồi về chứng thực chuyện này thôi.”

Khán giả kích động gõ chữ:

—— Chứng thực! Chứng thực ngay đi! Lập tức ở chung rồi kết hôn sinh con cho chế!

—— Rõ ràng là họ không cố ý show ân ái nhưng chỉ cần ở chung một khung hình là em thấy ngọt ghê á

—— Thần Dụ trời sinh một đôi, bé Tuyển Ngu Ngu hợp nhau nhất!


—— Hứa với má live stream xong hai đứa sẽ về lấy giấy chứng nhận kết hôn nhá được không

…………

Với sự phối hợp của mọi người ở trại suốt buổi trưa, mùi đồ ăn thơm phức nhanh chóng lan tỏa. Tuy rằng những món ăn được làm ra ở nơi hải đảo điều kiện có hạn này cũng chẳng ngon lành đẹp mắt gì cho cam, nhưng ở tình cảnh này, họ vẫn cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc khi được ăn bữa trưa nóng hổi thế này.

Bàn để ăn cơm là một phiến đá mà các khách mời tìm được trên đảo, họ lót cao lên mấy tầng, sau đó bện lá dừa làm đệm ngồi, ở giữa nhét đầy cọ dừa.

Bảy người ngồi xuống quanh phiến đá, ăn bữa cơm vô cùng náo nhiệt.

Những con hải sản mà Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu nhặt về trên bờ cát về cơ bản là ăn được, một nửa lấy ra nấu canh hải sản, nửa còn lại thì nướng lên, thơm ngào ngạt. Còn có cả sashimi, cá nướng rau dại, phong phú đa dạng.

Khán giả xem mà cồn ruột.

Hoàng Tiểu Hoảng giơ cốc nước làm bằng ống trúc lên, phấn khởi nói: “Hoan nghênh anh Tuyển Ý và chị Tiểu Ngu đến hải đảo làm khách! Hy vọng các anh chị được ăn ngon chơi vui ở chỗ này ạ!”

Sóng comment: 【 trông như thổ dân trên đảo hoan nghênh du khách ấy hahahahaha】

Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu cười tươi roi rói chạm cốc với mọi người, Dương Vinh chủ động nhắc tuồng: “Bộ phim mà hai đứa quay là phim tình cảm nhỉ?”

Thẩm Tuyển Ý đang gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát, anh cầm đũa cúi đầu chăm chú nhặt xương. Triệu Ngu cười hì hì nhìn ống kính tiếp lời: “Đúng vậy, một câu chuyện tình yêu rất cảm động ạ, tên là 《 Muốn khắc ghi 》. Phim ra rạp ngày 1/10, mọi người nhớ tới xem nhé.”

Một MC khác hóng hớt hỏi: “Bộ phim này cũng chính là phim đính ước của hai người phải không? Hai người yêu nhau nhờ phim này nhỉ?”

Sóng comment cực kỳ kích động:

—— Mau! Tán gẫu chi tiết về tình yêu của anh chị đi!

—— Nhờ diễn mà yêu! Phim giả tình thật! Cảm ơn《 Muốn khắc ghi 》 đã khiến couple của em trở thành sự thật!!!

—— muốn biết ai theo đuổi ai trước ghê


……

Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc cũng lựa xương cá xong, anh gắp cả miếng thịt cá trắng tinh tươi ngon bỏ vào bát Triệu Ngu, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Đúng là quay xong phim mới yêu nhau ạ, nhưng không hoàn toàn là bởi bộ phim này đâu.”

Mấy vị khách mời khác đều hóng hớt ra mặt.

Anh quay đầu liếc Triệu Ngu, ý cười đong đầy đôi mắt: “Là bởi vì em thích cô ấy, nên mới muốn hợp tác quay bộ phim này với cô ấy.”

Cái tay cầm đũa kẹp cá của Triệu Ngu khựng lại.

Hoàng Tiểu Hoảng kích động hỏi: “Vậy anh Tuyển Ý bắt đầu thích chị Tiểu Ngu từ lúc nào ạ?”

Thẩm Tuyển Ý xuýt xoa: “Chắc là từ lâu lắm rồi.” Anh nhếch miệng cười ra chiều khoe mẽ, không biết là đang nói với khách mời hay đang nói với khán giả: “Mọi người không biết chúng tôi là thanh mai trúc mã sao?”

Sóng comment:

—— Cái liếc mắt thâm tình dịu dàng kia đã giết tui!!!

—— biết biết biết, hai anh chị là bạn bè, hai anh chị là hàng xóm, hai anh chị còn là thanh mai trúc mã nữa!!!

—— Tui đã ship được một couple truyền kỳ cỡ nào cơ chứ hu hu hu

—— cho nên rõ ràng đã thích nhau từ rất lâu nhưng giờ mới yêu nhau vì phải chịu trách nhiệm với thân phận thần tượng của mình, hai vị này đúng là tấm gương sáng của giới idol

—— đúng là nhờ thế cho nên bây giờ tình yêu của họ mới nhận được sự chúc phúc của cả cộng đồng mạng đấy. Hai người thật sự hiểu rất rõ bản thân mình muốn gì trong từng giai đoạn khác nhau, mục đích rõ ràng, ý chí kiên định, cho nên mới gặt hái được thành công trong cả sự nghiệp lẫn tình cảm

—— muốn nghe chi tiết về thanh mai trúc mã QAQ

…………


Hoàng Tiểu Hoảng hỏi câu tiếng lòng của đông đảo khán giả: “Vậy hồi nhỏ hai anh chị quen nhau thế nào ạ!”

Triệu Ngu đã ăn hết miếng thịt cá không có chút xương cá nào, lau lau khóe miệng: “Biết nhau từ hồi còn bé khi chị tới nhà cậu chị nghỉ hè.”

Thẩm Tuyển Ý ngồi xếp bằng trên đệm tròn, khuỷu tay chống đầu gối đỡ trán, nghiêng đầu cười tươi rói nhìn cô: “Ừ, vào kỳ nghỉ hè, cô ấy ngồi xổm dưới gốc cây moi tổ kiến, mặc váy hoa màu hồng nhạt, buộc tóc hai bên, đáng yêu lắm.”

Những ký ức xa xăm ấy được gió biển thổi tới trước mắt họ qua giọng cười khanh khách của anh.

Đồng tử của Triệu Ngu hơi giãn ra, cô quay đầu hỏi anh: “Nhớ rõ vậy cơ à?”

Đôi mắt anh dịu dàng: “Ừ, nhớ rõ cả mà.”

Khi anh rốt cuộc cũng chậm chạp ý thức được tình yêu của mình dành cho cô, những chi tiết từng bị anh xem nhẹ tựa như bóng đèn bật sáng từng chiếc một, chiếu rọi tất cả những hình ảnh trong ký ức của anh.

Anh nhớ lại lúc họ mới gặp, nhớ tới nụ cười vui sướng trên mặt cô khi cô chạy như điên tới vào kỳ hè mỗi năm. Nhớ lại những ngày tháng không gặp được nhau, cô nhắn tin hỏi han và thăm dò thật cẩn thận.

Nhớ tới sự xa cách của cô sau khi lớn lên, thật ra bây giờ ngẫm lại, rõ ràng là lúc ấy cô cố tình.

Mỗi lần nhớ được chút nào, anh lại căm ghét bản thân mình thêm chút ấy. Anh trao cho cô tất cả tình yêu và tâm ý, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

May mà may mà, họ còn có cả đời. Anh vẫn còn một khoảng thời gian rất dài rất dài để yêu cô.

Trong thời gian một bữa cơm, khách mời và khán giả đều nghe anh kể lại những chuyện vui vẻ đáng yêu khi hai người ở bên nhau hồi nhỏ, bài tập hè ngày xưa anh suốt ngày treo bên cửa miệng cũng được anh nhắc lại.

Triệu Ngu ăn thịt cá anh đã lựa xương, nghe giọng nói còn trong trẻo hơn gió biển của anh. Lúc này cô mới bừng tỉnh nhận ra, hóa ra hồi ức trong đầu anh không hề ít hơn cô chút nào.

Không chỉ khán giả và fan couple, mà cả năm vị MC cũng hâm mộ tình yêu thanh mai trúc mã này chết đi được.

Dương Vinh là một fan couple ẩn, lại hỏi vấn đề mà mọi người đều quan tâm lần nữa: “Hai đứa tính bao giờ kết hôn?”

Sóng comment gáy ò ó o:

—— Bây giờ! Lập tức! Tại chỗ! Kết hôn cho mị a a a a a!!!

—— Một mối tình thanh mai trúc mã cần phải có kết cục viên mãn là kết hôn!!!


—— Bé Tuyển đừng có ngại nhé! Đừng nhìn nữa! Con cầu hôn cho má đi! Bây giờ cầu hôn luôn đi! Con gái yêu chắc chắn sẽ đồng ý!

—— Cầu hôn ngoài hoang đảo lãng mạn biết bao! Hai anh chị mau làm tới cho iem đi!!!

…………

Cầu hôn thì chắc chắn là không được rồi. Hai người liếc nhau, Thẩm Tuyển Ý giơ tay xoa xoa đầu cô, cười nói: “Đến lúc thì kết hôn thôi ạ.”

Đến lúc là lúc nào??? Khán giả quả thực nôn nóng muốn chết với kiểu thắt nút này của anh.

Tám chuyện hết bữa cơm, cơm nước xong, mọi người dọn dẹp rồi nhóm khách mời bắt đầu công việc của chiều nay. Họ đi thu thập sương và một loại nước có thể dùng uống trực tiếp trên hoang đảo, thêm cả bắt thỏ hoang và đào rau dại.

Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu được trao quyền tới đây để trải nghiệm cuộc sống hoang dã, họ chạy khắp hải đảo theo các vị khách mời, quả là chơi vui y như đi nghỉ dưỡng.

Lúc chạng vạng, tất cả mọi người được mùa quay về trại. Dù gì trên đảo cũng không có người sinh sống, ăn tối xong mọi người vào hang núi, chặn cửa hang lại bằng một tấm thảm lớn đan bằng lá dừa.

Một đống lửa nhỏ được đốt lên trong hang, chiếu vách đá sáng long lanh. Mấy người vây quanh đống lửa tán gẫu một lát, rồi từng người về giường mình đi ngủ. Dù gì cuộc sống trên hoang đảo cũng rất hao phí thể lực, sau khi lên đảo họ đã tập được thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.

Buổi tối ngoài đảo đúng là hơi buốt giá, gió biển thổi bay tấm thảm ngoài cửa, lùa vào từ cửa hang, dù có đốt lửa trong hang cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Cũng may Thẩm Tuyển Ý mang theo hai chiếc áo phao, đắp lên là ấm hơn nhiều. Giường hai người cách nhau một gang tay, khi nằm nghiêng thì gần như là mặt đối mặt.

Ánh lửa mơ hồ trong hang chiếu lên gương mặt hai người.

Sóng comment nói: 【 Phải tui là tui hôn rồi đó! 】

Thẩm Tuyển Ý đột nhiên mở miệng hỏi: “Lạnh không?”

Triệu Ngu rụt rụt vào trong áo phao: “Hơi hơi.”

Anh đột nhiên đứng dậy, đẩy giường đến trước mặt cô. Mãi đến khi hai chiếc giường kề sát cạnh nhau không một khe hở, anh mới nằm xuống lần nữa, sau đó giơ tay nhấc chiếc áo phao của mình lên, dang vòng tay ra: “Lại đây.”

Triệu Ngu rúc trong áo phao. Cô giống như một con sâu lông, cọ, cọ, rồi lại cọ, rốt cuộc chui tọt vào lòng anh.

Thẩm Tuyển Ý ôm cô vào lòng, lấy chiếc áo phao to rộng kia bao kín lấy cô, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại đầy mãn nguyện.

[HẾT CHƯƠNG 93]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.