Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 72: Bây Giờ Anh Muốn Có Thể Diện


Đọc truyện Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao – Chương 72: Bây Giờ Anh Muốn Có Thể Diện

Họ đã hẹn nhau từ trước, hôm qua trợ lý sinh hoạt đã mua và rửa sạch tất cả những nguyên liệu lẩu mà họ định nấu hôm nay, phân ra bỏ vào tủ lạnh.

Vệ Trì làm mặt quỷ lấy đồ ăn ra ngoài: “Xem anh hỏi kìa, chỉ chúc mừng chay thì đáng để em tự mình tới nhà anh ư, đương nhiên là em đến để hóng hớt bà tám rồi.”

Thẩm Tuyển Ý: “?”

Hạ Nguyên chọn chọn lựa lựa trước quầy rượu của anh, chọn một chai vang đỏ, vừa mở nút chai vừa ghen tị nói: “Bọn em mời anh vô team bao nhiêu lần, toàn trợ lý của anh rep là anh không rảnh.”

Vệ Trì nói tiếp: “Cứ tưởng anh đóng phim bận lắm, hóa ra lại là chơi trốn khỏi mật thất với đi bánh xe quay.” Cậu ta hóng hớt thò qua: “Anh đi đóng phim hay là đi yêu đương đấy? Anh với Tiểu Ngu phim giả tình thật rồi hở? Bạn em bảo hai người chuồn đi hẹn hò giữa tiệc đóng máy, có thật thế không?”

Thẩm Tuyển Ý một lời khó nói hết nhìn hai người: “Hai đứa bay không đi làm paparazzi thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.”

Hạ Nguyên nâng chén rượu, nói mập mờ: “Rõ ràng ban đầu Tiểu Ngu thân với em nhất.”

Câu này vừa dứt, Thẩm Tuyển Ý lập tức không vui liền: “Lúc anh gặp được con bé chú còn đang nghịch bùn ở đâu không biết ấy! Chú mày có hiểu thanh mai trúc mã là gì không?”

Hạ Nguyên nhảy lên chỉ vào anh: “Úi úi úi! Rốt cuộc anh cũng thừa nhận rồi! Trước kia còn làm ra vẻ giả bộ gì mà anh trai chăm sóc em gái, dối trá! Em đã nhìn ra từ sớm rồi, anh chính là có ý đồ với Tiểu Ngu!”

Thẩm Tuyển Ý lấy gối ôm đập cậu chàng: “Chú mày nhìn ra từ sớm thì tại sao lại không nói sớm? Chú mày mà nói sớm thì anh cũng không đến mức như bây giờ……”

Anh đột nhiên im miệng, Vệ Trì đợi rất lâu: “Không đến mức như bây giờ là như thế nào?”

Hạ Nguyên thấy vẻ mặt buồn bực của anh, cậu chàng ngộ ra ngay, sự vui sướng khi người khác gặp họa nảy lên trên nét mặt: “Giả anh trai lâu quá nên không biết xoay chuyển định vị trước mặt Tiểu Ngu thế nào chứ gì? Ha ha ha ha ha đáng đời!”

Thẩm Tuyển Ý: “Mày cút ra ngoài cho anh! Lẩu này không có phần cho mày!”

Hạ Nguyên vui vẻ miễn bàn: “Cho nên hai anh chị chưa yêu nhau đúng chưa? Bây giờ anh còn đang trong giai đoạn vào thử hả? Vậy chẳng phải em vẫn còn cơ hội sao?”

Thẩm Tuyển Ý u ám nhìn về phía Vệ Trì: “Bây giờ anh đẩy nó xuống từ ban công, chú mày sẽ không báo cảnh sát chứ?”

Vệ Trì cười tủm tỉm nhấp ngụm rượu vang đỏ: “Xin cứ tự nhiên.”

Hạ Nguyên bị nắm gáy, liên tục xin tha: “Sai rồi sai rồi, anh à, em sai rồi! Em hiến kế giúp anh! Em dạy anh cách theo đuổi Tiểu Ngu!”

Thẩm Tuyển Ý khinh thường nhìn lại: “Mày đã yêu bao giờ chưa mà dạy được anh?”


Hạ Nguyên: “Tuy là em chưa yêu ai bao giờ, nhưng em cũng biết bánh xe quay là thánh địa để tỏ tình!” Cậu ta liếc mắt khinh thường: “Anh còn đưa cả chị ấy lên vòng quay rồi mà vẫn chưa thổ lộ, uổng quá đi thôi!”

Thẩm Tuyển Ý mạnh miệng: “Anh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chắc 100%!”

Lỡ như cảm xúc thích của anh với cô chỉ là một thoáng bối rối thì sao? Lỡ như anh tỏ tình bừa cô lại lơ anh thì sao? Cho nên chỉ có thể lặng yên tới gần trước, thử thăm dò tâm ý của cô.

Hạ Nguyên và Vệ Trì liếc nhau, chậc chậc mấy tiếng, “Không ngờ lưu lượng hàng khủng hot hit trong showbiz cũng có lúc sợ tỏ tình bị từ chối.”

Thẩm Tuyển Ý tức chết mất: “Hai đứa bay rốt cuộc tới ăn lẩu hay tới chê cười tau?!”

Vệ Trì vội vuốt lông cho anh: “Ăn ăn ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện! Có chúng anh em hiến kế cho anh, anh nhất định sẽ cưa được Tiểu Ngu!”

Hạ Nguyên: “Đúng đúng đúng, em hiểu chị em lắm, chị ấy miệng dao găm tim đậu hũ, thích mềm không thích cứng! Anh cứ cố gắng nhiệt tình hết mình thì vẫn có hy vọng!” Cậu chàng dừng lời, đoạn hỏi Vệ Trì: “Lại nói, chị tôi thích kiểu đàn ông thế nào nhỉ? Chưa thấy chị ấy nhắc đến bao giờ.”

Vệ Trì trầm tư nói: “Cái này thì tôi biết chắc hơn này, cô ấy thích tuýp như thầy Kỷ.”

Cậu ta nhắc lại chi tiết hồi Triệu Ngu và Kỷ Thư Thừa cùng tham gia gameshow với nhau, Thẩm Tuyển Ý đúng là càng nghe càng hụt hẫng.

Không biết có phải Vệ Trì cố ý không: “Thật ra với quan hệ từ nhỏ của anh với Tiểu Ngu, nếu anh mà chủ động từ sớm được thì có khi giờ đã được ôm hai đứa rồi.”

Hạ Nguyên nghẹn cười: “Đừng nói nữa, nói nữa là anh Tuyển Ý sẽ lỡ món lẩu Minh Chí mất.”

Thẩm Tuyển Ý: “…………”

Ăn không vô nữa, món lẩu trước mặt hết cả thơm ngon.

(Theo em search thì Minh Chí là một thành phố có tiếng về lẩu thì phải, nhưng mà không chắc lắm.)

Vệ Trì và Hạ Nguyên ăn uống no đủ chê cười anh chán chê thì vỗ mông bỏ về. Thẩm Tuyển Ý chờ trợ lý sinh hoạt đến dọn dẹp phòng, ngồi trầm tư trên sofa một lát. Anh lấy di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Triệu Ngu, hỏi bao giờ cô về Bắc Kinh.

Chúng nó nói đúng! Bây giờ đúng là có hơi muộn một tí, nhưng không phải không còn hy vọng. Thây kệ thầy Kỷ hay tiền bối Kỷ gì đó, chỉ cần cô còn độc thân, thì anh còn có cơ hội!

Nhưng tin nhắn WeChat gửi sang giống như đá chìm đáy biển, mãi lâu sau mà không có hồi âm.


Thẩm Tuyển Ý cuộn người trên sofa cắn nát cả móng tay.

Cô ấy đang bận sao? Đều là lưu lượng đỉnh cao cả, anh còn được nghỉ phép đây thì cô có gì mà phải bận?! Chẳng lẽ là đang hẹn hò??? Không phải là đi hẹn hò với Kỷ Thư Thừa đấy chứ?!

Xoắn xít nửa giờ, anh vẫn không nhịn được, bèn gọi điện sang.

Chuông kêu rất lâu mới có người bắt máy, tiếng đằng sau hơi ồn ào, giọng nói ngái ngủ của cô vang lên: “Gì đấy?”

Hình như Thẩm Tuyển Ý nghe được tiếng thông báo ở sân bay, “Em ở sân bay à?”

Triệu Ngu nói: “Đúng vậy.”

Anh tức khắc nhẹ hết cả người, giọng nói cũng bất giác mang theo ý cười: “Sắp về Bắc Kinh chưa? Bay mấy giờ, anh tới đón em nhé!”

Triệu Ngu: “…… Không cần, em ở Mỹ, vừa mới xuống máy bay.”

Cẩn thận nghe lại, hình như giọng thông báo đúng là tiếng Anh thật.

Thẩm Tuyển Ý vừa ngổi thẳng dậy lại ấm a ấm ức cuộn người lại: “Sao lại đi Mỹ thế?”

Triệu Ngu chào hỏi nhân viên công tác tới đón mình ở bên cạnh bằng tiếng Anh, rồi mới trả lời điện thoại: “Vụ album. Anh có chuyện gì đấy? Tìm em có việc à?”

Thẩm Tuyển Ý bị một câu “Tìm em có việc à” làm nghẹn họng không nói được nữa. Anh buồn chán chẳng biết nói gì: “Sao đột nhiên lại bận việc album mới rồi? Lúc đóng phim anh có nghe em nhắc gì đâu.”

Triệu Ngu giao hành lý cho trợ lý, ôm chặt cổ áo khoác, vừa đi vừa nói chuyện: “Cũng vừa bắt đầu, vẫn còn đang lên concept đây. Lần này em sang đây nói chuyện với mấy nhạc sĩ, lên concept phong cách cho album mới xong thì mời họ viết bài gì gì đấy.”

Thẩm Tuyển Ý “Ờ” một tiếng, thấy cô cứ chuyển tiếng Trung tiếng Anh liên tục ở đầu kia, có vẻ bận rộn. Anh cũng không tiếp tục quấy rầy, nói xong câu “Về nước lại liên hệ” rồi cúp điện thoại.

Anh ngồi buồn trên sofa một lát, lại gọi điện thoại cho Tất Chu: “Ngày mai bắt đầu quay lại làm việc!”

Tất Chu: “Nhanh vậy à? Cậu không nghỉ nữa hở?”


Thẩm Tuyển Ý: “Đàn ông không thể thua trên đường sự nghiệp được!!!”

Tất Chu: “……”

Anh lưu lượng hàng top quay phim mấy tháng ròng trong đoàn phim cuối cùng lại bắt đầu lộ diện trong các hoạt động thương mại lớn. Các fan chưa được thấy diện mạo mới của idol suốt mấy tháng lại hừng hực nhiệt huyết, bọn anti fan đợi người ta ngã ngựa lại hết hi vọng lần nữa.

Tới gần cuối năm, lời mời đi tiệc Giao thừa từ các đài khác nhau lại lũ lượt gửi tới. Như thường lệ, đài Xoài vẫn đi tìm Thẩm Tuyển Ý đầu tiên, còn đưa ra đề nghị để anh biểu diễn chung với Triệu Ngu trong tiệc đêm Giao thừa năm nay.

Từ trước đến nay Đài Xoài chỉ lấy mục tiêu duy nhất là độ hot lưu lượng. Trước đây hai người này đã hợp tác trong concert, rồi lại hợp tác đóng phim, lần nào cũng gây nên những lời bàn tán xôn xao, nếu lần này có thể tiếp tục hợp tác trình diễn trong tiệc Giao thừa, nhất định sẽ có độ đề tài rất cao.

Thẩm Tuyển Ý đương nhiên là không có ý kiến, anh vui vẻ phấn chấn đồng ý ngay tắp lự.

Ai dè không bao lâu sau đối phương phản hồi lại, việc này thất bại, bởi vì bên Triệu Ngu không đồng ý. Không chỉ không đồng ý, mà vì bộ phim Triệu Ngu quay hai năm trước cuối cùng cũng qua được xét duyệt năm nay, năm sau sẽ lên sóng đài Xoài, nhưng tại bị gác lại lâu quá nên để lấy độ hot trước khi chiếu, Triệu Ngu muốn hợp tác biểu diễn với nam chính phim này trong đêm Giao thừa để tuyên truyền phim mới.

Khi Tất Chu thuật lại tin tức này cho Thẩm Tuyển Ý, anh ta cũng tiện thể nhìn anh đầy thương hại.

Nếu vẫn là cái tính hồi còn lớ ngớ của Thẩm Tuyển Ý, lúc này anh sẽ phải gọi điện một khóc hai quấy ba đòi thắt cổ chơi xấu lên án mạnh mẽ cái đứa Triệu Tiểu Ngu không lương tâm vô ơn bạc nghĩa toi công mấy quyển bài tập hè mà anh đã làm hộ!

Giờ ngộ ra rồi thì……

Thực sự không thể làm chuyện này được.

Bây giờ anh muốn có thể diện.

Hối hận, dù sao bây giờ anh đang cực kì hối hận.

Tất Chu an ủi anh: “Anh bảo nhà đài sắp xếp trình tự lên sân khấu của hai đứa cạnh nhau rồi, như vậy ít nhất cũng được đứng gần.”

Thẩm Tuyển Ý: “…… Em cảm ơn anh.”

Nỗi ấm ức này không xả với Triệu Ngu được, anh chỉ có thể căm giận nói chuyện này cho Vệ Trì và Hạ Nguyên. Hai cậu chẳng hề giấu giếm sự sung sướng khi người khác gặp họa, cười xong lại cổ vũ anh: “Bình tĩnh! Bình tĩnh mới làm nên sự quý tộc! Thể hiện mặt trầm tĩnh trưởng thành của anh đi! Nhớ kỹ mục tiêu của anh là thầy Kỷ, thua gì thì thua, không được thua khí chất!”

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình sống khó quá.

Triệu Ngu ở nước ngoài hơn một tháng mới về, sau đấy nào là chạy hoạt động và show thương mại, nào là đi lễ trao giải. Bản thân Thẩm Tuyển Ý cũng bận, hẹn bao lần mà toàn chênh lịch với nhau, lần đầu tiên anh cảm thấy rất cay cú thân phận lưu lượng hàng top này.

Mãi đến hôm tổng duyệt Giao thừa, anh mới rốt cuộc gặp lại Triệu Ngu.


Sau đó Thẩm Tuyển Ý bèn đứng dưới sân khấu nhìn cô và nam chính trong phim mới hát tình ca ngọt ngào với nhau. Họ nhìn nhau! Họ nắm tay! Họ nhìn nhau cười a a a!

Tức muốn giết người chắc chỉ đến thế này thôi!!!

Duyệt hai lần, xác định không sai sót gì, Triệu Ngu cười và vẫy tay với các nhân viên công tác xung quanh rồi mới nhảy xuống khỏi sân khấu. Thẩm Tuyển Ý đang đội mũ ngồi ở khu vực VIP trong thính phòng, số lightstick để trước ghế ngồi đã bị anh bóp suýt nát.

Thấy Triệu Ngu đi tới, anh lặng lẽ giấu đống lightstick bị anh vặn thành một cục ra đằng sau mông.

Triệu Ngu đứng cách hàng rào chắn, khẽ dựa người lên đấy, nâng cằm gọi anh: “Hai hôm trước anh gọi em có vụ gì đấy?”

Thẩm Tuyển Ý lặng đi: “…… Cũng không có vụ gì.”

Triệu Ngu lườm anh một cái: “Không có vụ gì thì bớt gọi điện thoại thôi! Danh sách cuộc gọi của em toàn là anh!” Cô thấy anh có vẻ rầu rĩ không vui, lại ho khan giải thích như không có việc gì: “Dạo này em bận quá, không mang di động theo người, anh có việc gì thì cứ nhắn WeChat cho em ấy, lúc nào rảnh em sẽ xem.”

Thẩm Tuyển Ý “Ừa” một tiếng, anh đang định nói gì đó, đạo diễn trên sân khấu lại gọi anh: “Thầy Thẩm, đến lượt thầy lên duyệt rồi.”

Anh phẩy tay ý bảo lên liền đây.

Triệu Ngu nói: “Vậy anh duyệt đi, em đi trước, lát em còn phải chạy một đầu việc nữa.”

Thẩm Tuyển Ý vội gọi cô: “Từ từ đã, sau tiệc Giao thừa tối mai em không có việc gì chứ?”

Triệu Ngu ngẫm nghĩ một lát: “Chắc là không.”

Gương mặt rầu rĩ của anh bấy giờ mới nở nụ cười. Anh chống bàn tay lên lan can, nhảy vọt từ bên trong ra ngoài, đứng trước mặt cô, chỉnh thẳng vành mũ: “Vậy đêm mai chúng mình cùng đi Giao thừa đi!”

Triệu Ngu khẽ ngửa đầu nhìn anh.

Người trước mặt mắt sáng như sao, khi anh cười nhìn cô, dường như anh vẫn là cậu thiếu niên năm ấy.

Đạo diễn ở đằng sau lại gọi: “Thầy Thẩm?”

Anh quay đầu lại đáp lời. Khi anh quay lại nhìn cô, sự háo hức trong đôi mắt trở nên hơi chần chờ: “Có đi không?”

Triệu Ngu khẽ nghiêng đầu, vén tóc ra chiều dửng dưng: “Không có việc gì thì đi thôi.”

Thẩm Tuyển Ý nhếch miệng nở nụ cười, anh duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, sau đó vội chạy biến đi nhân lúc cô còn chưa nổi cáu.

[HẾT CHƯƠNG 72]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.