Đọc truyện Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao – Chương 47: Thế Giới Lớn Như Vậy
Sau khi trở lại Bắc Kinh nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Triệu Ngu lại tiếp tục cống hiến bản thân cho lịch trình bận rộn.
Mấy năm nay ngành giải trí trong nước phát triển càng lúc càng thịnh, có vô số idol thần tượng lũ lượt ra mắt. Hình thức idol trong nước càng hoàn thiện, thì văn hóa của giới fan cũng củng cố thành hình theo đó.
Nhưng bất kể bao nhiêu newbie ùn ùn không dứt, ba lưu lượng hàng top sừng sững trong giới là họ vẫn là những ngọn núi cao không thể vượt qua.
Nhưng đến độ cao này của họ, định vị ngày trước không thể dùng tiếp được nữa. Người đi con đường thay đổi hình tượng đầu tiên chính là Hoắc Hi. Năm nay anh đã trải qua sinh nhật 29 tuổi, sau khi quay xong bộ phim hiện đại phá án trước đó không lâu, anh bèn tuyên bố muốn ra nước ngoài học tập thêm.
Bế quan học tập chính là tín hiệu rõ ràng nhất cho chuyện thay đổi hình tượng ở trong giới.
Lần đi này hơn nửa năm, hoàn toàn từ bỏ thị trường lưu lượng và tài nguyên trong nước, Triệu Ngu rất bội phục dũng khí của anh. Hoắc Hi vừa đi, tài nguyên thuộc về ba lưu lượng đỉnh cao lớn tất nhiên sẽ chia đều cho hai người còn lại.
Triệu Ngu bận, Thẩm Tuyển Ý còn bận hơn.
Dù gì chỉ có anh và Hoắc Hi mới được tính là nghệ sĩ cùng loại hình và có sức ảnh hưởng ngang nhau. Hoắc Hi không ở đây, rất nhiều tài nguyên đều nghiêng về phía anh. Dạo này anh bận rộn đến độ chân không chạm đất, thường xuyên cảm thán phiền não lớn nhất cuộc đời mình là nổi tiếng quá.
Sau khi vào Hè, Bắc Kinh vừa khô vừa nóng. Mặt trời hun mặt đất cháy đen thui.
Ngày mai anh phải tham dự một buổi họp báo cho sản phẩm mới mà anh làm đại diện thương hiệu. Anh đã đắp xong mặt nạ lên giường đi ngủ dưới sự giám sát của trợ lý từ sớm. Vất vả lắm mới ấp ủ ra chút buồn ngủ, anh lại bị chiếc di động rung điên cuồng đánh thức.
Tất Chu gọi tới.
Vừa bắt máy anh ta đã xả một tràng quát tháo: “Không phải anh đã bảo cậu cách xa cái cô Thịnh Kiều này ra một chút sao! Sao cậu lại thế này! Hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài ăn khuya với người ta, bị chụp cũng không biết!”
Thẩm Tuyển Ý bật mình ngồi dậy khỏi giường: “Lên hot search à?”
Tất Chu tức chết rồi: “Hot tanh bành rồi! Account marketing nói cậu và cô ta còn lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi đấy!”
Thẩm Tuyển Ý che trán, đau đầu thở dài, “Liên hệ bên Thịnh Kiều đăng bài thanh minh chính thức đi ạ.”
Tất Chu tức giận: “Bên người ta đăng lâu rồi, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với cậu! Nhưng vẫn còn người tin đấy, cậu nói cậu xem, cậu thật là…… Aizz!”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng người vặn nút bật đèn đầu giường, nhéo mũi: “Tí chuyện này có gì to tát. Không phải ngày mai có họp báo sao, lúc phóng viên phỏng vấn em tự phủ nhận tin đồn là được chứ gì.”
Tất Chu lẩm bẩm vài câu rồi lại hỏi: “Ta nói, chuyện giữa cậu với cô Thịnh Kiều kia là thế nào đấy? Cậu không biết cô ta là fan của Hoắc Hi sao? Cô ả này ké fame của Hoắc Hi xong lại ké cậu à?”
“Đừng nói bậy.” Tay Thẩm Tuyển Ý khựng lại, giọng điệu trầm đi: “Là em chủ động liên hệ với cô ấy, cô ấy còn chẳng có số điện thoại của em. Lúc ấy bà nội qua đời, tâm trạng của em không tốt, chỉ có mình cô ấy đang đóng phim ở Hàng Châu nên em mới gọi cô ấy ra ăn bữa cơm.”
Tất Chu luôn rất cảnh giác với những chuyện liên quan tới việc tiếp xúc của anh với sao nữ, nghe anh nói vậy thì không tiện nói thêm gì nữa. Anh ta dặn dò mấy câu về việc bác bỏ tin đồn trong họp báo ngày mai rồi cúp điện thoại.
Hai bên đều đăng bài bác bỏ tin đồn, trải qua một đêm, nhiệt độ đã ngớt đi không ít. Hôm sau, Thẩm Tuyển Ý tham gia xong cuộc họp báo theo đúng trình tự chương trình rồi đi đến khu truyền thông nhận phỏng vấn.
Phóng viên quả nhiên toàn hỏi những câu liên quan đến scandal ngày hôm qua, Thẩm Tuyển Ý giải thích đầu đuôi câu chuyện chỉ bằng ba câu. Chính chủ tự mình bác bỏ tin đồn, thái độ hào phóng thần sắc thản nhiên, khiến những người muốn hiểu lầm cũng không hiểu lầm nổi.
Quả nhiên, video vừa lên sóng, lời đồn xem như hoàn toàn ngưng hẳn.
Khi Thẩm Tuyển Ý rời khỏi cuộc họp báo ngồi lên xe, Tất Chu cũng đã nhờ người tra ra kẻ chụp ảnh rồi leak tin kia.
Là fan cuồng theo dõi anh.
Sau khi xảy ra sự kiện xe rớt xuống sông năm ấy, về sau anh rốt cuộc không còn công khai chống đối fan cuồng nữa. Anh không nhắc tới việc này với ai cả, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, và từ sau đấy cũng bắt đầu ngầm đồng ý việc fan cuồng theo dõi và quấy rầy mình.
Tất Chu đã khuyên anh rất nhiều lần về vấn đề này, lời nên nghe không nên nghe anh đều đã nghe cả. Nhưng để vượt qua chướng ngại trong lòng mình thì cần thêm nhiều thời gian nữa.
Tất Chu đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn người đang đè vành mũ lên mặt ngủ. Nhớ lại những lời anh nói trong cuộc họp báo hôm nay, anh ta không yên tâm, đẩy cánh tay anh.
“Anh bảo này, đúng như cậu nói đấy chứ? Không yêu đương thật à?”
Giọng Thẩm Tuyển Ý đầy vẻ lười nhác: “Yêu đương con khỉ gì, cô ấy có thích em đâu.”
Tất Chu nhận ra rõ lời này có gì sai sai: “Vậy còn cậu? Cậu thích cô ta sao?”
Thẩm Tuyển Ý gác tay làm gối, nghiêng đầu cười với anh ta: “Có quan trọng ư?” Tất Chu cứ nhìn anh đăm đăm, anh ngồi thẳng dậy duỗi eo, vỗ vỗ bả vai anh ta như đảm bảo: “Yên tâm đi, em sẽ không để mấy chuyện tình cảm này ảnh hưởng đến tiền đồ đâu. Em biết thân biết phận mà.”
Mấy năm nay anh làm ăn rất tốt, Tất Chu thật ra rất yên tâm.
Nhưng thấy dáng vẻ này của nghệ sĩ nhà mình, trong lòng anh ta lại không thoải mái, làu bàu bảo: “Nhưng cái cô Thịnh Kiều kia là fan não tàn của Hoắc Hi, chẳng hiểu cậu ưng cô ta chỗ nào.”
Thẩm Tuyển Ý khoanh tay dựa về đằng sau, đè vành mũ xuống, mỉm cười lười biếng nói: “Cũng không phải thích, chỉ là ở chung với cô ấy rất nhẹ nhàng. Tiểu Kiều sống thấu đáo lắm, trong giới có bao nhiêu người được như vậy đâu. Ở chung với người như vậy, thoải mái hơn giả bộ nhiều.”
Tất Chu thở dài: “Lòng cậu hiểu rõ là được. Bây giờ Hoắc Hi thay đổi hình tượng, cậu không bì được với kỹ thuật diễn của người ta, còn phải đi thêm mấy năm nữa trên con đường idol. Đừng có đang dưng đứt xích giữa đường.”
Thẩm Tuyển Ý phẩy ngón tay.
Mùa hè đang là thời điểm nhiều show thương mại.
Phần lớn những công việc biểu diễn của Hoắc Hi đều do Thẩm Tuyển Ý nhận. Bởi vì lịch trình âm nhạc ở nước ngoài của Triệu Ngu diễn ra liên tục, cô phải bay qua bay lại trong nước ngoài nước nên bận tối mắt tối mũi.
Cô bảo Lâm Chi Nam từ chối hết lời mời phim ảnh gameshow trong mấy tháng này đi, định chuyên tâm vào sân khấu. Không ngờ tới giữa tháng, gameshow trong tay Giang Dự lại xảy ra chút vấn đề.
Dạo này Giang Dự đang quay một gameshow du lịch nhịp điệu chậm, tên là “Thế giới lớn như vậy”. Tên cũng như nghĩa, chính là bắt các khách mời du lịch kiểu nghèo đói qua các quốc gia, check-in các danh thắng di tích.
Vốn dĩ đang quay ngon trớn, ai dè chưa quay được hai hôm, một vị khách mời trong đấy lại nảy sinh mâu thuẫn với tổ chương trình, sau đó làm mình làm mẩy bỏ quay.
Vị khách mời này là thiên kim nhà giàu, thực lực của gia tộc hùng hậu, fan lại nhiều, sau khi bỏ quay còn định hướng dư luận bôi nhọ tổ chương trình. Giang Dự muốn tìm nghệ sĩ khác để lấp chỗ, nhưng người áp được sức ảnh hưởng của cô thiên kim kia thì kẹt lịch, kẻ trống lịch thì lại không áp nổi.
Vì thế tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được cô cháu ngoại của mình.
Cậu gặp nạn, há có thể không giúp, nhưng đang bận dở cũng có rỗi ngay được đâu.
Vì thế Triệu Ngu kêu Lâm Chi Nam điều chỉnh lại lịch làm việc, sau đó liền bay sang đấy lấp chỗ.
Chương trình đã quay đến tập 2, địa điểm ở Arles nước Pháp. Triệu Ngu đến từ sáng, lúc này các khách mời còn lại vẫn đang ở địa điểm ghi hình trước đó chưa tới được. Giang Dự sắp xếp nhân viên công tác đón cô, ăn trưa xong thì đưa Triệu Ngu tới ga tàu hỏa.
Nhân viên công tác giải thích: “Họ không biết khách mời mới gia nhập là chị, lát nữa chị trốn kỹ hộ em nhé. Nếu họ không tìm được chị trong vòng 10 phút thì sẽ phải chịu phạt.”
Ga tàu ở Arles vẫn còn giữ được vẻ nguyên trạng của hệ thống sinh thái, đường ray loang lổ, cây xanh sum suê. Sân ga chìm trong ánh nắng, tựa như một cảnh tượng trong manga anime.
Đây cũng là lần đầu Triệu Ngu tới nơi này, cô tràn trề hứng thú ngắm nghía khắp nơi, “Phạt gì đấy?”
Nhân viên công tác biết mối quan hệ giữa cô và đạo diễn Giang, hơn nữa cô có sức ảnh hưởng lớn như vậy, lại còn tới lấp chỗ cứu show, anh ta không dám gây khó dễ, thành thật nói: “Sẽ trừ kinh phí của cả đoàn bên họ.”
Triệu Ngu nhướng mày nhìn anh ta: “Vậy chẳng phải là trừ tiền của em à?”
Nhân viên công tác: “…………”
Cô đội mũ lưỡi trai lên đầu, nháy mắt cười với nhân viên công tác: “Được rồi em biết rồi, em sẽ trốn kĩ.”
Nhân viên công tác lưu luyến bước từng bước, cực kì không yên tâm bỏ đi.
Xe lửa còn chưa tới, Triệu Ngu đi bộ một vòng khắp nơi. Lại nói tiếp, mấy năm nay cô tham gia biết bao gameshow, nhưng đây lại là lần đầu tham gia show du lịch nhàn tản thế này.
Có vẻ sung sướng thật đấy, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, gió nhẹ mang hương thơm thanh mát của lá cành. Khí hậu hợp lòng người, hoàn cảnh sống thoải mái. Đi rồi dừng rồi chụp ảnh, vừa được thả lỏng thể xác tinh thần lại vừa kiếm được lời. Lúc về cũng nên nói một câu với Lâm Chi Nam, bảo cậu ấy nhận thêm nhiều gameshow thế này cho cô.
Trên sân ga có một cụ bà tóc bạc choàng áo khoác in hoa đi tới, tay bà cụ xách cái rổ, bà run rẩy đi về phía bậc thang. Cảnh tượng lúc này chẳng khác gì một bức tranh sơn dầu chân thật về nước Pháp.
Người già chân cẳng bất tiện, leo cầu thang là phải cố hết sức. Triệu Ngu sải bước vọt lên trước, đỡ lấy cánh tay bà cụ.
Cô không biết tiếng Pháp, chỉ dùng tiếng Anh cười nói: “Let me help you.”
Chẳng rõ cụ bà có hiểu lời cô nói không, cụ tươi cười phấn khởi gật đầu với cô. Sau khi lên được cầu thang, cụ bà lấy trong rổ ra một quả quýt màu cam bóng loáng đưa cho cô.
Triệu Ngu híp mắt nở nụ cười, nhận lấy quả quýt, nói: “Thanks.”
Bà cụ cũng cười và vẫy tay, chậm rãi xoay người bước từng bước một đi xa.
Không xa phía trước, tiếng còi xe lửa đã vọng lại. Triệu Ngu nhìn đồng hồ, ngẫm nghĩ hẳn là khách mời sắp đến. Cô nhìn trái phải một vòng, ngồi xổm xuống cạnh sân ga.
Trốn với chả không trốn quan trọng gì, cô chỉ muốn ăn quýt thôi.
Xe lửa dừng lại, người trong sân ga dần nhiều lên. Triệu Ngu bóc vỏ quýt xong, thả một múi vào miệng. Nước quýt bắn ra, chà, ngọt quá!
Nhân viên công tác đứng ở sau cây cột đằng xa quan sát, yên lặng cắn khăn tay.
Kêu chị tìm chỗ trốn, ai dè chị cứ ngồi xổm bừa ngay sát sân ga ăn quýt, chị sợ người khác không tìm thấy chị à!
Nhưng sân ga rất đông đúc, tuy rằng cô không trốn, nhưng cũng không dễ dàng bị tìm được. Huống chi đối phương còn chẳng biết khách mời mới là nữ hay nam.
Triệu Ngu ăn quýt vô cùng yên tâm thoải mái, mãi đến khi cô bỏ múi quýt cuối cùng vào miệng, cô mới rốt cuộc nghe thấy một giọng nữ lịch thiệp vang lên bên cạnh: “Xin hỏi, chị là bạn đồng hành mới của chúng tôi ạ?”
Triệu Ngu cắn múi quýt quay đầu lại, nhướng mắt bật cười: “Các bạn chậm quá, tớ ăn hết quýt rồi đây này.”
Cô gái trước mặt cũng nở nụ cười, duỗi tay với cô: “Xin chào, mình là Thịnh Kiều.”
Triệu Ngu đứng lên, nhét vỏ quýt vào trong túi, cười hì hì nắm lấy tay cô ấy: “Tớ biết, fan vợ của Hoắc Hi nhỉ.”
Thịnh Kiều che mặt lại với biểu cảm ảo não.
Chào hỏi đón tiếp xong, các khách mời còn lại lần lượt tụ tập lại đây.
Các khách mời lần này ngoài Triệu Ngu và Thịnh Kiều ra còn có bốn người, lần lượt là diễn viên hài Kỳ Liên, thần tượng hát nhảy Lê Nghiêu, nữ thần không tuổi Lương Khâu Ngọc của TVB, idol nhỏ Hồ Duệ Văn mới debut không lâu.
Mọi người đều không ngờ khách mời mới lại là Triệu Ngu, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng khôn xiết. Dù gì với địa vị một trong ba lưu lượng hàng top lớn của cô, có cô ở đây, nhiệt độ và sức hút của chương trình đều sẽ tăng lên không ít. Hơn nữa tính cách của cô ổn, không lo xảy ra chuyện nghỉ quay như trước đây.
Hồ Duệ Văn trùng hợp lại là fan của Triệu Ngu, vừa thấy cô, cậu bé đã hưng phấn gào lên: “A a a a là idol của em nè!”
Triệu Ngu cũng không rõ tại sao mình toàn hút mấy fan con nít, ví dụ như Hạ Nguyên, ví dụ như Hồ Duệ Văn.
Hồ Duệ Văn còn bé tuổi hơn Hạ Nguyên, vừa mới debut, trông thấy idol thì khó nén được nỗi kích động. Kêu xong có lẽ hơi ngượng ngùng, cậu bé đỏ mặt ngượng nghịu xoắn xít không dám đi sang.
Triệu Ngu cười hì hì ôm cổ cậu bé, móc di động ra chủ động chụp chung với bạn fan nhỏ: “Cười một cái nào, một hai ba, say cheese.”
Trước khi cô tới đây, năm vị khách mời đã quay được một tập. Cô sao nữ đã bỏ quay kia khiến mọi người rất khó chịu, cho nên việc cô tham gia bây giờ rất quan trọng.
Bầu không khí được cô khuấy động, tính tình cô lại nhiệt tình hướng ngoại, cười hì hì chào hỏi nhau xong, quả nhiên bầu không khí không còn ngại ngùng nữa. Mọi người nhanh chóng lập nhóm với nhau, tiếp tục việc ghi hình tập mới.
[HẾT CHƯƠNG 47]