Đọc truyện Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao – Chương 1: Sau Này Lớn Lên, Mình Phải Gả Cho Anh Tuyển Ý!
Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ phòng học ồn ã hơn hẳn mọi khi. Dường như biết đám học sinh sắp nghỉ hè đến nơi nên thừa dịp họ còn chưa đi, chúng bèn tranh thủ thời gian tra tấn màng tai họ.
Từ Thiên Thiên nhìn số điểm vừa đủ đạt chuẩn trên phiếu điểm của mình, buồn bã khổ sở ôm đầu: “Chết mất thôi chết mất thôi, chắc tớ không sống yên được qua kỳ nghỉ hè này quá. Tớ có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng khiếp bố mẹ sắp xếp lớp học thêm cho tớ rồi.”
Cô bạn kêu rên hồi lâu, vừa quay đầu lại thì thấy đứa bạn cùng bàn thi cũng cùng tầm điểm với mình đang hớn ha hớn hở soi gương.
Từ Thiên Thiên cạn hết cả lời: “Cậu còn tâm trạng soi gương cơ à? Thi được từng này điểm, về nhà không sợ bố mẹ cậu cho cậu ăn hành hả?”
Triệu Ngu hẩy tóc mái mình ra, nhìn trái nhìn phải: “Loại thuốc Trung kia hữu dụng thật đấy! Mụn của tớ bay hết rồi!”
Từ Thiên Thiên: “?”
Triệu Ngu soi gương xong, lại lấy một chiếc lược be bé ra, chải chuốt tóc mái của mình. Sau đó cô nhét mấy tờ bài thi thảm không nỡ nhìn của mình vào trong cặp sách như không có chuyện gì xảy ra: “Thói quen là một thứ rất đáng sợ.”
Từ Thiên Thiên: “Hả?”
Triệu Ngu: “Khi cậu toàn thi được số điểm thế này từ tiểu học đến cấp 3, bố mẹ cậu sẽ quen như chuyện phình phường ở huyện thôi.”
Từ Thiên Thiên: “…………”
Đây là học sinh dốt chấp cả thế giới trong truyền thuyết đấy sao?!
Từ Thiên Thiên vừa thở dài vừa thu dọn cặp sách: “Cậu thì sướng rồi, mẹ cậu dịu dàng như thế, bố cậu hiền hòa như vậy, đều không phải là kiểu người tay đấm chân đá. Tớ có được thế đâu…… Hức, muốn đổi bố mẹ với cậu quá! Tớ cũng muốn có một người mẹ dạy múa ba lê và một người bố là đầu bếp cao cấp QAQ”
Triệu Ngu xách cặp sách lên, hiền từ xoa xoa đầu bạn mình: “Mấy chuyện thế này cậu cứ tự thẩm đi. Tớ đi đây, khai giảng lại gặp nhé!”
Từ Thiên Thiên gào to với bóng dáng cô: “Nghỉ hè có hẹn đi chơi không? Không phải cậu lại định đi nghỉ hè ở chỗ ông cậu của cậu đấy chứ?”
Triệu Ngu đã vọt ra tới cửa lớp, quay đầu lại quăng một cái hôn gió cho cô bạn: “Cậu tự chơi đi, tớ muốn gặp anh bé nhà tớ.”
Từ Thiên Thiên trợn trắng mắt, tiếp tục kêu ca về kì nghỉ hè bi thảm sắp đến của mình.
Bạn gái ngồi sau hóng hớt chọc chọc bút vào lưng cô bạn: “Anh bé mà Triệu Ngu nhắc đến là ai thế?”
Từ Thiên Thiên yếu ớt đáp: “Từ tiểu học nó đã bắt đầu có đối tượng crush rồi, hình như là hàng xóm nhà ông cậu nó.”
Bạn gái ngồi sau: “Uây, thế thì bọn con trai trường mình hết cửa rồi hả?”
Từ Thiên Thiên chống nạnh: “Mấy đứa bà tám trẩu tre ở trường mình không tự biết lấy cái thân bọn nó hả! Tiên nữ như Ngu Ngu làm sao bọn nó mơ ước được!”
……
Hôm nay Giang Lôi không có tiết, lúc Triệu Ngu về nhà, bà đang tập yoga trong phòng khách.
Thấy con gái nhễ nhại mồ hôi chạy về, bà đi tới tủ lạnh lấy một cốc chè đậu xanh giải nhiệt cho cô, lại hỏi: “Phiếu điểm đâu?”
Triệu Ngu đĩnh đạc nằm uỵch lên sofa: “Cặp sách ạ.”
Giang Lôi mở cặp sách tìm phiếu điểm ra. Bà nhìn mấy cái, tuy rằng cũng chẳng ngỡ ngàng gì với thành tích này của con gái, nhưng bà vẫn bất đắc dĩ dạy dỗ cô: “Đã lên lớp 10 rồi, sao con vẫn chẳng chú tâm gì vậy? Ba năm trôi qua nhanh lắm, bây giờ không cố gắng, đến lúc ấy không kịp nữa đâu.”
Giang Lôi là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, gia cảnh khá giả, có học có hành. Bà luyện ba lê từ nhỏ, tính tình dịu dàng nhã nhặn, dù dạy dỗ người khác nhưng vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ.
Triệu Ngu chẳng sợ bà tí nào, cô cười hì hì mấy tiếng, lấy di động ra gọi điện cho ông cậu của cô.
Giang Dự – cậu của Triệu Ngu – là một đạo diễn gameshow có tiếng trong showbiz, trong tổ sản xuất của mấy gameshow đang được ưa chuộng bấy giờ đều có bóng dáng của ông.
Quê gốc của nhà họ Giang vốn ở Hàng Châu, sau khi Giang Lôi gả cho bố của Triệu Ngu là Triệu Khang Ninh thì chuyển tới sống ở Tứ Xuyên. Triệu Ngu lớn lên ở Tứ Xuyên từ nhỏ, chỉ tới lúc nghỉ hè hàng năm mới về Hàng Châu.
Thật ra trước kia cô cũng chẳng báu đi Hàng Châu, dù gì bạn bè bạn học đều ở Tứ Xuyên, bên Hàng Châu chỉ có mấy người họ hàng không thân thiết, ra ngoài chơi cũng không có ai chơi cùng.
Mãi đến năm đi học tiểu học, cô gặp được một thiếu niên ở nhà kế bên.
Triệu Ngu thề, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp anh nào đẹp trai như vầy.
Anh trai kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi tay đút trong túi quần màu đen. Miệng cậu ngậm một cây kẹo mút, khi cậu bước đi trên con đường lát đá xanh, mái tóc đen của cậu bay bay trong gió.
Áo sơ mi trắng bao lấy dáng người mảnh khảnh của cậu, ánh mặt trời lọt cả vào đôi mắt đẹp đẽ kia.
Triệu Ngu còn đang ngồi xổm dưới gốc cây moi tổ kiến, cô ngắm anh trai nhỏ bước tới mỗi lúc một gần, cảm thấy như gió còn mang vị ngọt của kẹo mút.
Anh trai kia đến gần, dường như phát hiện được ánh mắt của cô, cậu nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt chạm nhau, cậu cười một cái với cô. Nụ cười vừa thân thiện vừa thoải mái trong lành, mang theo hơi thở của mùa hè. Sau đó cậu móc trong túi quần ra một cây kẹo Alpenliebe vị bạc hà, hỏi cô: “Ăn kẹo mút không?”
Triệu Ngu đã bị một cây kẹo mút bắt làm tù binh như thế đấy.
Lúc cô còn chưa hiểu tình yêu là gì, hạt giống yêu thầm đã được gieo vào tim cô. Sau đấy năm này qua năm nọ, nó chui từ dưới đất lên, nẩy mầm, trưởng thành, cuối cùng nở đầy những bông hoa tràn ngập hương bạc hà của ngày hè.
Vì thế việc đến Hàng Châu vào kỳ nghỉ hè hằng năm đã trở thành kỳ vọng to to trong cuộc đời nho nhỏ của cô.
Anh bé tên là Thẩm Tuyển Ý, là hàng xóm nhà cậu của cô, sống cùng với bà nội nữa.
Cậu chỉ lớn hơn cô ba tuổi nhưng lại cao hơn cô rất nhiều, tính cách đã dễ chơi lại còn lạc quan. Sau khi quen thân với cô, cậu thường xuyên đưa cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ăn linh tinh, còn thừa dịp cậu cô không ở nhà để làm bài tập hè hộ cô.
Triệu Ngu tám tuổi trộm viết trong nhật ký: Sau này lớn lên, mình phải gả cho anh Tuyển Ý!
Tám năm sau, Triệu Ngu đã lên cấp 3 trộm viết trong nhật ký: Chờ thi đại học xong, mình sẽ thổ lộ với anh Tuyển Ý!
Nhưng vào kì nghỉ hè năm lớp 10, Triệu Ngu bôn ba mỏi mệt đến Hàng Châu, còn chưa kịp về nhà uống miếng nước đã chạy sang gõ cửa nhà kế bên, lại không thể gặp lại anh bé của cô.
Bà nội nhà họ Thẩm đeo kính lão ra mở cửa, thấy cô đứng ngoài cửa thì nở nụ cười hiền từ: “Ngu Ngu tới rồi.”
Triệu Ngu hỏi: “Bà Thẩm ạ, anh Tuyển Ý đâu rồi?”
Bà nội trả lời: “Bị mẹ nó đón đi Bắc Kinh rồi.”
Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy ánh nắng hoàng hôn chói lóa quá, giọng nói mới nãy còn nhiệt tình ủ rũ hẳn đi: “Anh ấy đi lúc nào ạ? Còn về không ạ?”
Bà nội lắc đầu: “Qua Tết là nó đã đi rồi. Hộ khẩu của nó ở Bắc Kinh mà, nó sang đấy thi đại học rồi.” Vẻ mặt của bà cụ đầy vẻ tự hào: “Thằng nhóc thúi kia thi cũng không tệ đâu, lọt trường top đầu đấy.”
Anh Tuyển Ý thi đậu đại học!!!
Ý nghĩ đầu tiên của Triệu Ngu là mừng cho anh, ý nghĩ thứ hai là thương cho mình.
Đại học có nghĩa là gì?
Có nghĩa là tự do yêu đương đó!
Anh bé đi chuyến này, giống hệt như Đường Tăng vào động Bàn Tơ, sẽ bị lột mất cả quần xì ấy chứ!
Lúc Triệu Ngu tạm biệt bà nội Thẩm đã suýt không kìm được nước mắt. Cô quay về chui vào phòng ngủ trong nhà cậu mình, rồi bắt đầu vùi đầu vào cánh tay khóc ròng.
Chưa đợi đến lúc cô tốt nghiệp cấp 3, biết đâu anh Tuyển Ý còn có cả con rồi ấy chứ hu hu hu……
Khóc xong, cô cọ cọ nước mắt lên gối, bò dậy, lấy di động ra click mở danh bạ.
Nhìn ba chữ “Anh Tuyển Ý” trong danh bạ, mũi cô ê ẩm. Cô suy nghĩ rất lâu, mới chầm chậm gõ một hàng chữ: Nghe bà nội nói anh thi đậu đại học rồi à? Chúc mừng nha!
Sau khi gửi xong là đợi chờ đằng đẵng.
Yêu thầm luôn tra tấn người ta.
Cũng may anh bé không để cô phải chờ lâu quá, năm phút sau anh đã nhắn lại: Cảm ơn / nhếch miệng cười, sau này lên Bắc Kinh chơi nhé.
Triệu Ngu: Vâng! Chờ em nhé! Em cũng sẽ cố gắng thi vào Bắc Kinh!
Thẩm Tuyển Ý: Cố lên!
Em cũng sẽ cố gắng thi vào Bắc Kinh.
Thi đậu tới nơi gần bên anh, chờ em nhé.
Trong khoảnh khắc này, cô học sinh dốt Triệu Ngu đã có động lực học tập.
Hai năm thôi mà, bây giờ chia ly, là để ngày sau gặp nhau tốt hơn!
Tuy vậy Triệu Ngu vẫn cẩn thận, thi thoảng cô lại gửi tin nhắn cho anh, ý nhị tìm hiểu từ đủ phương diện xem anh đã có bạn gái chưa.
Đáp án cô nhận được là chưa.
Anh bé nói, độc thân không tự do à? Tại sao lại phải yêu đương để trói buộc bản thân?
Tuy rằng những lời này hơi kì cục…… Nhưng!
Chưa có á a a a mình còn cơ hội!!!
Trong thời gian này Triệu Ngu như được tiêm máu gà, cô vượt qua quãng đời cấp 3 khó khăn, sau đó nghênh đón học kỳ chạy nước rút cuối cùng trước kì thi đại học.
Vào Tết Âm, Giang Lôi và Triệu Khang Ninh bèn tịch thu laptop và di động của cô, bắt cô tập trung ôn luyện nước rút cho việc thi đại học. Triệu Ngu nhắn tin xong cho Thẩm Tuyển Ý thì hoàn toàn bế quan, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng trui rèn chính sử thôi!
Thật ra cô là một người không thích học hành, cố công mấy năm nay cũng chẳng thể biến thành học sinh giỏi, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với số điểm không nỡ nhìn trước kia.
Giang Lôi dạy ba lê, Triệu Ngu được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, cũng học múa theo. Với số điểm bây giờ của cô, thi văn hóa trên trường ở Bắc Kinh thì thật ra còn kém chút nữa. Vì thế cả nhà bàn bạc một hồi, cho cô đăng kí vào Học viện múa, thi tài năng xong điểm văn hóa chắc chắn sẽ qua thôi.
Rốt cuộc, trong cái nắng hè oi bức của tháng 6 này, khi tiếng chuông hết giờ của môn thi cuối cùng vang lên, Triệu Ngu vô cùng thanh thản sảng khoái bước ra khỏi cổng trường.
Chào nhé, thời cấp 3 của tôi.
Chào nhé, kiếp sống yêu thầm của tôi.
Từ hôm nay trở đi, mình có thể theo đuổi anh bé của mình quang minh chính đại rồi!
Sau đó mình sẽ được tận hưởng tình yêu ngọt ngào mau thôi!
Tuy rằng trong lòng Triệu Ngu cũng rõ, anh trai kia chẳng có ý gì với cô cả.
Nhưng ngài Lỗ Tấn vĩ đại đã từng nói rồi, Đường! Là do người ta đi mãi mà thành thôi!
Là hoa khôi trường từ bé đến lớn, là một người còn bị thuyết phục bởi sắc đẹp của chính mình, cô quả là một tạo vật tuyệt trần cả về nhan sắc lẫn phẩm chất!
Cô cứ cố gắng vào, rồi lại nghĩ cách, kiểu gì cũng theo đuổi được anh bé của cô thôi!
Triệu Ngu hân hoan hớn hở. Sau khi ngồi lên xe bố mẹ đến đón, cô bật chiếc di động đã bị tắt nửa năm, nhắn một tin cho Thẩm Tuyển Ý: Em thi xong rồi! Tháng sau tới Bắc Kinh, có muốn hẹn nhau đi ăn không ~
Cô siết di động, trái tim nảy thình thịch, miệng sắp toét đến tận mang tai, nhưng mãi mà vẫn chưa nhận được hồi âm từ anh bé của cô.
Triệu Ngu bưng di động chờ rồi lại chờ, chờ mãi tới tận tối mới có tin nhắn lại: Chúc mừng nhé! Nhưng tháng sau thì anh không rảnh, phải tổ chức concert.
Triệu Ngu:?
Anh phải làm cái gì cơ???
Cô gái nhỏ đầu đầy dấu chấm hỏi lật người ngồi dậy khỏi giường, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn nữa của anh: Bao giờ rảnh anh mời em ăn cơm nhé.
Triệu Ngu bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Cô nhìn đi nhìn lại số điện thoại và nội dung tin nhắn mấy chục lần.
Số máy này cô đã nằm lòng rồi, không gửi sai người được đâu!
Trong lúc chần chờ, Triệu Ngu bật máy tính lên, hít sâu vào, search ba chữ “Thẩm Tuyển Ý”.
Vô số tin tức và trang web nhảy ra.
—— Fandom tăng ầm ầm nhờ vẻ ngoài đẹp trai! Thẩm Tuyển Ý kêu gọi fan, thật ra năng lực của tôi cũng rất mạnh!
—— Màn trình diễn sân khấu debut vô đối của Thẩm Tuyển Ý, vị vua trời sinh!
—— Bách khoa toàn thư về tư liệu minh tinh của Thẩm Tuyển Ý – động thái của Thẩm Tuyển Ý – single mới nhất của Thẩm Tuyển Ý – đều ở trên trang Kiwi
—— Debut nửa năm mà đã được tôn lên hàng lưu lượng đỉnh cao, nhanh chóng thao túng thị trường lưu lượng, có muôn vàn thiếu nữ làm fan dưới gót giày, rốt cuộc Thẩm Tuyển Ý mạnh ở chỗ nào? Click vô đây để xem tin tức mới nhất!
—— Vé vào cửa concert đầu tiên sau nửa năm debut của thần tượng đang hot Thẩm Tuyển Ý bán sạch chỉ sau 48 giây, lập nên một kỷ lục mới trong giới!
—— Thảo luận lý trí: Rốt cuộc Hoa Sướng đào đâu ra một của báu như Thẩm Tuyển Ý vậy? Thị trường lưu lượng trong nước vừa mới mở ra đã bị một mình anh ta độc chiếm, sau này còn phát triển được đến đâu?
(Lưu lượng: các sao, idol nổi tiếng nhờ có rất nhiều fan, có sức ảnh hưởng cao, thường rất đẹp, còn có thực lực không thì hên xui.)
……
Triệu Ngu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, suýt thì lăn đùng ra ngất.
Anh trai bé nhỏ của cô, nhân nửa năm cô bế quan học tập chạy nước rút thi đại học, từ một thiếu niên đẹp trai chẳng có tiếng tăm gì, đã biến thành một ngôi sao sáng chói rờ rỡ có hàng ngàn fan dưới gót giày ư???!!!
Cô đưa ngón tay run lẩy bẩy search Weibo của anh, Tieba của anh, Bách Khoa Baidu của anh, video của anh.
Là anh ấy.
Đúng là anh ấy rồi.
Nụ cười tươi rói, đôi mắt xinh đẹp, giọng điệu quen thuộc, đúng là anh bé của cô đây rồi.
Không phải là mơ.
Triệu Ngu suy sụp.
(Weibo: mạng xã hội nổi nhất bên Tàu, giống Twitter.
Tieba: Một forum rất to bên Tàu.
Bách khoa Baidu: Tương tự con Wikipedia. Baidu là công cụ search của Tàu, giống Google.)
[HẾT CHƯƠNG 1]