Đọc truyện Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử) – Chương 145Quyển 6 –
“ÔI, không!” anh Nash thì thào thốt lên, còn Emma mặt cắt không còn một giọt máu, sững người lại bên cạnh tôi.
“Đó là mẹ của Sophie à?” Luca hỏi.
“Ừ. Bà ấy đẫ đổi mạng của mình cho chị Sophie hồi tháng 9 năm ngoái.” anh Nash gật đầu trả lời, cùng lúc một cơn giận mới bùng lên trong tôi.
“Nhưng là lỗi của bác Val nên chị Sophie mới phải chết.” – Tôi không muốn lòng trắc ẩn vào phút cuối của bà bác dâu bị nhầm lẫn với sự hy sinh cao cả của mẹ mình. Họ là hai người phụ nữ hoàn toàn khác biệt – “Và không, đó không phải là mẹ của Sophie. Đó là con quỷ đang mặc linh hồn của bác ấy.”
“Vừa nhắc tới đã thấy…” Emma mấp máy môi và tôi lại ngẩng đầu lên. Từ đằng xa, chị Sophie đang tất tả chạy trên con đường mòn, đuổi theo mẹ.
“Sophie, không!” – Tôi quay sang dặn anh Nash – “Hãy ở lại đây với Emma.” – nói rồi tôi cùng Luca đuổi theo bà chị họ của mfinh – “Sophie, đó không phải là mẹ của chị!”
Tôi hét ầm lên, và chị giật mình đứng khựng lại. MẶt chị ấy vừa sốc vừa đầm đìa nước mắt.
“Chị biết, nhưng…”
Kẻ mạo danh bác Val khoanh hai tay lại trước ngực, liếc mắt nhìn tôi một dọc từ đầu đến chân, mà không thèm nhìn qua chị Sophie một lần nào. “Ngươi chắc hẳn là Kaylee.”
Tôi dừng lại cách bọn họ vài mét, nhưng Luca còn chạy vượt qua cả mặt tôi và ôm chầm lấy chị Sophie. Cậu ấy gần như đã nhấc bổng chị ấy lên lúc cậu ấy kéo chị ấy tránh xa khỏi tên tà ma.
“Và ngươi là…?” – Tôi không thể ròi mắt khỏi kẻ mạo danh bác dâu mình. Đấy không phải là mẹ của chị Sophie. Đó là một sự thật không ai có thể chối cãi. Nhưng cái cách thân xác ấy di chuyển giống như là nó biết rất rõ về bác Val, về linh hồn mà mình đang mặc. Và đột nhiên, tôi sực hiểu ra vấn đề – “Bephegore.” Con quỷ của phù hoa, kẻ đã đề nghị
mang lại cho bác dâu tôi sắc đẹp và tuổi xuân vĩnh cữu.
“Còn ai vào đây nữa?” – Miệng bác Val khẽ mỉm cười, không quá rộng, không hở quá nhiều răng. Giống như cách bác vẫn thường cười khi còn sống, để thể hiện mình là người tốt và giảm thiểu vết nhăn.
“Mụ ta có linh hồn của mẹ em.” – Sophie nức nở kêu lên, hai tay ôm chặt lấu Luca – “Đừng để mụ ấy đi qua bên kia.”
Tôi nhíu mày nhìn ả tà ma.
“Chị họ cô đã được thông báo là khi ta quay trở lại Cõi âm, linh hồn của mẹ cô ta sẽ tan biến vào thinh không, và phân tán giữa hai thế giới cho tới khi chúng tìm lại được nhau.
Và để làm được điều đó sẽ phải mất hàng thế kỷ.”
“Nghĩa là sao?”
“Coi như đấy là khoảng thời gian cho một linh hồn sám hối.” anh Tod lên tiếng. Tôi quay ngoắt lại nhìn và thấy anh đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Tôi đang định nắm lấy tayanh thì đột nhiên nhận ra anh không phải chỉ có một mình.
Addison Page, hai tay đang níu chặt lấy anh đầy vẻ chiếm hữu. Trông chị ấy vẫn giống y như ngày chị chết. Mái tóc vàng dài óng ả và đôi mắt xanh biếc đẹp hút hồn. Chị ấy đại diện cho tất cả những gì mà bác dâu tôi thèm muốn. Nhưng vì quyền lực và sự nổi tiếng, chị ấy đã đánh đổi mọi thứ để rồi cuối cùng chị kiếp đày đọa vĩnh viễn bên Cõi âm.
Với mỗi điểm yếu của con người, luôn có một tà ma để khai thác nó.
“Có phải…?” – tôi hỏi và anh Tod gật đầu, quai hàm anh bạnh lại vì tức giận. Chưa bao giờ tôi thấy anh giận dữ đến thế – “Avari.” Lời chào đón của tôi nghe giống như một câu chửi thề.
“Chú ta lại gặp nhau rồi, cô Cavanaugh.” – Gã tà ma nói bằng giọng của Addy. Cảm giác khi phải nhìn lão ta trong thân xác của Addison còn khó chịu hơn rất nhiều so với những người khác – ngoại trừ Alec. Avari quét một vòng đôi mắt xanh biếc của Addy qua từng người chúng tôi – “Vẫn còn thiếu vài vị khách nữa.”
“Khách?” – Tôi hỏi, nhưng thay vì trả lời, lão ta vụt biến đi – “Chuyện quái quỷ gì đan xảy ra thế?” Nưng kẻ duy nhất có thể trả lời – Val/Belphegore – chỉ lẳng lặng mỉm cười.
“Kaylee, anh rất xin lỗi em.” – anh Tod nói, lúc tôi đón nhận vòng tay mở rộng củ anh – “cô ấy, à không, lão ta đã xuất hiện ngay khi em, Emma và Jayson vừa đi qua bên kia.
Và lão ta nói em sẽ không sao. Lão ta đã hứa.” – Các tà ma không thể nói dối – “Nhưng Avari nói nếu anh đi theo em, lão ấy cũng sẽ quay lại đó và linh hồn của Addy sẽ… bị phân tán.”
Tôi còn chưa kịp hỏi xm thực chất đám tà ma này đang muốn gì, thì nghe thấy tiếng thét thất thanh của Emma và tiếng gầm lên đầy phẫn nộ của anh Nash. Tôi vội quay lại và chỉ kịp nhìn thấy Addison xốc cánh tay của Emma và biến mất cùng cậu ấy. Tôi đang không biết có nên chạy về phía đó hay không – mặc dù làm vậy cũng vô ích – thì Addison/Avari đã hiện ra bên cạnh Val/Belphegore, một tay túm chặt lấy Emma.
Emma vừa ôm vết thương vừa khóc nức nở. “Chuyện gì…?” Cậu ấy hốt hoảng nhìn tôi.
Kế đó là tiếng ré lên của chị Sophie khi bị mụ Belphegore giằng tay ra khỏi Luca một cách thô bạo rồi đẩy Luca về phía tôi và anh Tod. “Ba ngươi đứng im đó.” – Mụ ấy nói bằng giọng bác dâu tôi – “Trong khi chờ người chơi cuối cùng xuất hiện, chỉ cần một cử động nhỏ của các ngươi thôi, hai cô bạn nhỏ này sẽ phải hứng chịu một cái chết đau đớn và khủng khiếp nhất mà con người không thể tưởng tượng ra.”
Chị Sophie khóc thút thít còn Emma rên rỉ vì đau và sợ hãi. Đằng sau tôi, anh Nash cung vừa chạy tới và dừng lại bên cạnh anh Tod. “Chuyện quái quỷ gì thế này?” Mặt anh ấy cũng bối rối và thất kinh không kém gì tôi khi gặp lại toàn những khuôn mặt quen thuộc trong quá khứ.
Mụ Belphegore lờ anh ý đi và chỉ tập trung vào Luca. “Ta có thể đoán được ngươi đang nghĩ gì. Ngươi nghĩ mình có thể mang họ trở lại sau khi đã chết, có điều họ sẽ không còn giống như xưa, đúng không? Ngươi nghĩ họ sẽ biết ơn kahr năng đặc biệt đó của người sao?”
Luca lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt long lên sòng sọc vì tức giận, trong khi đám còn lại chúng tôi vẫn đang bối rối không hiểu gì.
“Sao bọn họ lại ở đây?” anh Nash thì thào hỏi.
“Bác Val là Belphegore còn Addison là Avari.” – tôi trả lời – “Nếu chúng quay lại Cõi âm, các linh hồn bị đánh cắp sẽ phân tán giữa hai thế giới trong nhiều thế kỷ trước khi hợp lại với nhau.”
Lời giải thích của tôi có vẻ như chẳng giúp ích được gì. “anh đoán là em không hề mời đám tà ma này đến dự tiệc sinh nhật của mình, đúng không? Vậy thì mục đích của buổi hội ngộ này là…?”
“Chúng ta vẫn đang chờ màn tiết lộ cuối cùng.” anh Tod nói.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Tên Thane đột ngột hiện ra với cái kính râm trễ xuống tận chóp mũi. Trước khi tôi kịp lên tiếng chửi hắn về sự bội ước giao kèo mà chúng tôi đã thỏa thuận,thì thấy hắn đẩy một cô gái tóc vàng loạng choạng về phía trước.
“Lydia?”
“Kaylee?” Hai mắt Lydia mở to đầy sợ sệt. Quần áo của chị ấy xơ xác và da dẻ thì xanh xao. Tên Thane đã tìm thấy chị ấy ở đâu? Suốt thời gian qua chị ấy đã lang thang trên phố sao?
“Chuyện này thì liên quan gì đến Lydia?” Tôi sẵn giọng hỏi, nhưng thay vì trả lời, lão Avari chỉ quay qua nhìn đồng bọn và gật đầu ra hiệu.
“Nếu muốn biết câu trả lời, ngươi biết phải tìm chúng ở đâu rồi.” Lão ta gật đầu cái nữa và Thane biến mấy cùng Lydia, Belphegore cùng Sophie. Và chỉ như thế, linh hồn của bác Val tan biến vào hư vô, phân tán giữa hai thế giới như những hại bụi nhỏ li ti. không ai biết phải mất bao lâu nữa chúng mới hợp nhất lại với nhau và cho bác một sự yên nghỉ cuối cùng. Nhưng cũng có thể linh hồn ấy sẽ lại phải chịu thêm một kiếp đầy đọa khác.
“Khoan đã!” – anh Tod hét ầm lên và lão Avari quay lại nhìn anh bằng đôi mắt mở to đầy mong đợi của Addison – “Chính ông đã nói sẽ không đi qua bên đó nếu tôi không đuổi theo Kaylee mà! Ông không thể nuốt lời!” Đối với các tà ma bên Cõi âm, cái quy định không-nói-dối giống như một định luật không thể thay đổi ở thế giới con người – một thứ luật lệ không thể bị phá bỏ.
“Đâu có, ta chỉ nói là nếu ngươi đuổi theo Kaylee, ta sẽ đi qua bên đó. Và ta không hề nói dối.” nói rồi, lão ta biến mất cùng Emma, tiếng thét của cậu ấy vẫn còn vang vọng mãi sau đó.
anh Tod gào lên trong nỗi phẫn uất và tuyện vọng. Addison đã vĩnh viễn ra đi. Và chúng tôi không thể cứu chị ấy. một lần nữa.
anh Tod, anh Nash, Luca và tôi chỉ biết đứng nhìn nhau trong câm lặng vì cơn sốc quá lớn. Luca là người đầu tiên lên tiếng trước. “Chúng ta sẽ đuổi theo họ đúng không? Chúng ta cần phải đuổi theo họ.” Nhưng cậu ấy không thể tự mình đi qua Cõi âm, và anh Nash cũng vậy.
“Ừ, tất nhiên rồi.” Tôi nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ – “Nhưng lao ngay sang bên đó bây giờ chẳng khác gì tự sát.”
“Nhưng chúng ta đâu còn cách nào khác!” – Luca sốt ruột kêu lên – “Bọn chúng đang nắm trong tay Sophie và Emma. Và… cô gái kia.”
“Đó là một cái bẫy.” anh Nash giơ tay lên vò đầu bứt tai. Trông anh ấy như đang muốn đấm đá một cái gì đó, có điều đám người xấu đã đi mất. “Sao anh biết?” Luca hỏi.
“Bởi vì mọi thứ lão Avari làm đều giăng bẫy người khác, và tôi đã từng mắc vào đó vài lần.”
“Bọn chúng bắt đi bạn bè của chúng ta để buộc chúng ta phải đuổi theo sang Cõi âm.” – anh Tod giải thích – “Chúng đang tìm kiếm những linh hồn tái sinh, giống như tôi và Kaylee.”
“Cxung chưa chắc.” – anh Nash cãi lại – “Có thể lần này chúng chỉ cần Sophie, Emma và…”
“Lydia.” Tôi nói thêm.
“Hơn nữa…” – anh nói tiếp – “Tại sao chúng phải cất công mang Lydia đến đây, khi mà chỉ cần Sophie và Emma cũng đã quá đủ để làm mồi nhử rồi? Chắc chắn đám tà ma ấyđang cần cái gì đó hơn thế.”
Hai anh em nhà Hudson bắt đầu gân cổ lên định lời qua tiếng lại nhưng đã bị tôi xen vào cắt ngang. Tôi rất mừng khi thấy anh Nash đã cai nghiện được và hoàn toàn tỉnh táo. Tôi gần như đã quên mất là anh thông minh đến nhường nào. “anh Nash nói cũng có lý. Chỉ cần một trong số dó cũng đủ làm mồi nhử chúng ta rồi. Và nếu bọn chúng chỉ đơn thuần muốn chúng ta đi sang Cõi âm, thì khi nãy mụ Invidia đã phải giữ em lại và lão Avari đã phải để yêu cho anh Tod đuổi theo em rồi.”
anh Tod miễn cưỡng gật đầu thừa nhận phân tích của tôi là đúng.
“không cần biết bọn họ muốn chúng ta ở đây, ở đó hay ở một cõi thiên hà nào đấy. Chúng. đang có. Sophie. Hãy đưa mình qua đó, nếu không mình sẽ tự tìm cách.” sự quyết tâm hiện rõ trên đôi mắt nâu của Luca. Tôi không biết cậu ấy định đi qua đó bằng cách nào nhưng tôi không nghi ngờ gì về việc cậu ấy sẽ tìm ra cách.
Việc Luca khăng khăng đòi cứu cho bằng được bà chị họ đỏng đảnh, khó chiều của tôi khiến tôi gần như đã phải tự vấn lại bản thân – không lẽ tôi đã quá khắt khe với chị ấy.
Tôi liếc qua anh Tod và anh gật đầu. Kế đó, anh Nash cũng gật đầu. Vậy là chúng tôi đã cùng nhất trí.
“OK.” – Tôi nói – “nhưng chúng ta sẽ không đi qua từ đây. – chắc chắn chúng đang đón lõng chúng ta ở đầu bên kia. Và đừng quên là anh Tod và mình không còn những khả năng của người chết bên Cõi âm. Bọn mình chỉ có thể đi qua đi lại giữa hai thế giới, bằng năng lực của bean sidhe, còn tàng hình, tắt tiếng hay dịch chuyển tức thì đều sẽ biến mất. Cậu hiểu chứ? không còn đường tắt gì hết.” Ý nghĩ ấy khiến tôi lạnh hết cả xương sống, bởi tôi đã đi qua Cõi âm không dưới chục lần, trước khi có được những khả năng kia.
“Mình không quan tâm đến mấy thứ ấy.” – Luca liếc nhìn xung quanh – “Chúng ta nên đi từ đâu?”
Tôi nhắm mắt nhớ lại chuyến đi chớp nhoáng của mình tới Cõi âm cách đây ít phút. “Tránh xa nước và cát ra. Đằng kia bên dưới mấy tán cây ý.”
“Hai người ra đó trước đi.” – anh Tod hất hàm bảo anh Nash và Luca, sau đó anh quay sang nói riêng với mình tôi – “Kaylee, chắc chắn chuyện này sẽ không có kết cục tốt lành gì. Có thể nó sẽ còn tồi tệ hơn cả chuyện xảy ra với Alec. Vì thế anh muốn em hãy hứa với anh một điều: Nếu mọi chuyện trở xấu, em phải chạy thật nhanh ra khỏi đó. Em phải ngay lập tức rời khỏi Cõi âm. anh sẽ ở ngay phía sau em, cùng với Nash và bất cứ ai anh có thể cứu được.”
“không. Em sẽ không quay trở lại mà không có đủ tất cả mọi người.” Cuộc đời sau khi chết của tôi còn có ý nghĩa gì nữa khi mà tôi phải sốn với nỗi day dứt khôn nguôi và đã bỏ bạn thân của mình lại bên Cõi âm?
anh Tod thờ dài chịu thua. “anh cũng biết trước là em sẽ nói vậy mà. Nhưng anh vẫn phải thử.”
“Và em yêu anh vì điều đó.” – Tôi nắm lấy tay anh và hai chúng tôi vụt biến tới chỗ cái cây đã hẹn với anh Nash và Luca – “Mọi người sẵn sàng chưa?” anh Tod hỏi và chúng tôi gật đàu.
Tôi ngửa cổ hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí trong lành của thế giới con người một lần cuối rồi nắm lấy tay Luca, còn anh Tod nắm tay anh Nash. Sau đó chúng tôi cùng đi qua bên Cõi âm.
Phiên bản Cõi âm của cái cây nơi chúng tôi vừa đứng là những cành cây xù xì nổi cục màu tím, cùng những cái lá vừa dài vừa nhọn và có hình răng cưa. Luca kiễng chân định chạm vào đó nhưng nghĩ thế nào rồi lại thôi. Xem ra cậu ấy thông minh hơn tôi với một người lần đầu tới Cõi âm. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra là cậu ấy đã từng qua đây, cùng với chị Sophie. Cũng tốt, kinh nghiệm là điều cần thiết ở Cõi âm.
“Ở đằng kia.” anh Tod nói, và tôi nhìn theo ánh mắt anh tới chỗ chị Sophie, Lydia và Emma, đang rúm ró lại với nhau trên cái ghế dài, nước mắt lưng tròng. Cái ghế đó là thứ duy nhất chảy qua bên này mà còn nguyen vẹn, ngoài ra tất cả mọi thứ đều rách nát, méo mó và bốc mùi hôi thối y như cái hồ. Công viên này không có nhiều người tụ tập thường xuyên nên đã không giữ được nguyên vẹn hình dáng khi chảy qua bên này.”
Phía trước cái ghế, ba tên tà ma đang đứng cãi nhau. Tôi không nghe được chi tiết từng lời nhưng đại ý là chúng đang tranh cãi xem ai được quyền bắt đi cô gái nào. Mụ Belphegore muốn có cô gái xinh đẹp – không rõ mụ ấy đang nói Emma hay chị Sophie – nhưng mụ Invidia thì ghen tỵ với người mà mụ Belphegore chọn, còn Avari khăng khăng đòi mình phải là người được lựa chọn trước, bởi vì lão ta là người lên kế hoạch.
Nhưng tất cả đều là nhảm nhí hết. Avari muốn là người lựa chọn đầu tiên bởi vì lão ta là con quỷ của lòng tham, và nếu có thể, lão ta đã vơ hết cả ba người rồi.
Nhìn từ xa trông chúng tranh cãi với nhau như mấy nhân vật phản diện trong phim hoạt hình, chỉ có điều chúng đang nắm trong tay một thứ quyền lực tuyệt đối và bất tử. Điểm yếu duy nhất của chúng chính là khiếm khuyết của thân thân xác mà chúng đang khoác lên người. Chúng không thể bị thương bởi những vật có xuất xứ từ thế giới của chúng tôi và chúng càng miễn nhiễm với những thứ hiểm nguy ở bên Cõi âm.
nói tóm lại, bọn chúng đang chiếm hoàn toàn thế thượng phong.
Trước giờ tôi chưa từng gặp hình dáng thực sự của mụ Belphegore và tôi không hề bất ngờ khi chứng kiến vẻ đẹp đến mê hồn của mụ ta. Dẫu gì mụ ấy cũng là tà ma của phù hoa.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là ngay khi quay lưng lại tôi đã không hề nhớ gì về khuôn mặt của mụ ấy. không phải là vì mụ Belphegore không đẹp – mụ ấy quá đẹp là đằng khác – mà là vì vẻ đẹp ấy quá hoàn hảo, không có nét nào trội hơn nét nào để khiến cho ngời ta có thể nhớ đến. Mụ ấy cao tầm thước với làn da không một chút tì vết. Mái tóc không dài cũng không ngắn, không sẫm cũng không nhạt, và dường như thay đổi ở mỗi góc nhìn vào.không ngờ trên đời cũng tồn tại một thứ sắc đẹp khó có thể định nghĩa như thế. một thứ sắc đẹp hoàn hảo đến mức khiến người khác không thể nhớ nổi từng chi tiết. một thứ sắc đẹp có thể coi là hoàn mỹ nhất trong cả vũ trụ này nhưng lại khiến ta quên ngay khi rời khỏi phòng.
Liệu đó có phải là điều bác Val đã cảm nhận?
Luca là người đầu tiên kéo tôi trở lại với thực tại. “Đám quỷ đó tranh giành họ để làm gì?”
Ngay khi cậu ấy vừa cất tiếng, cả ba con quỷ lập tức quay ra nhìn chúng tôi, như thể đã đợi giây phút này lâu lắm rồi. Lão Avari biến mất và hiện ra bên cạnh Luca. “Sao ngươikhông tự đến và tìm hiểu xem?”
Trước khi bọn tôi có thể trả lời – hay suy nghĩ, hay lên kế hoạch, hay bỏ chạy – lão ta tóm lấy Luca và biến mất một lần nữa, sau đó hiện ra và đẩy cậu ấy xuống ngồi cạnh Emma.
“OK, kế hoạch của chúng ta là gì?” Tôi thì thào liếc qua hai anh em nhà Hudson.
anh Nash thở dài. “Đáng ra chúng ta phải lên kế hoạch từ trước khi đi qua bên này mới đúng.”
“chỉ hai chisng ta có thể vượt ranh giới giữa hai thế giới.” – Tôi nhìn chằm chằm về phía đám bạn của mình đang ngồi rúm ró trên ghế – “Kể cả nếu có đến được chỗ họ, em cũngkhông biết là mình có thể mang đi được bao nhiêu người.” Tôi biết, đám tà ma ấy có thể nghe được mọi lời chúng tôi nói.
“Hãy là em tìm thêm người giúp đi?” anh Tod hạ giọng nói.
“Mẹ anh á?”
“không!” Cả hai anh em nhà Hudson nhảy dựng lên.
“Ông Levi hoặc bà Madeline.” anh Tod gợi ý.
“Càng đông, càng vui.” – Lão Avari hào hứng nói – “Hãy gọi mụ Madeline sang đi. Ta vẫn chưa có dịp gặp mặt mụ ấy.”
“Đừng!” Emma dùng hết sức bình sinh hét ầm lên – “Đừng đưa bà Madeline sang đây. Avari đang cần bà ấy.”
anh Tod và Nash quay sang nhìn tôi và tôi biết họ đang nghĩ gì. Điều gì có thể khiến ba tà ma trước giờ không ưa gì nhau cùng liên hợp lại? Tại sao bọn chúng lại cần đến bà Madeline.
Tên Thane tát bốp một cái vào má Emma và cậu ấy vùng lên đạp cho hắn một cái vào cằm, trong khi tay vẫn ôm chặt vết thương. hắn vun tay lên định tát cho Emma cái nữa nhưng Luca đã kịp thời đứng dậy xô hắn ra, và trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo. Gã thần chết thấy vậy liền rụt tay lại và lùi ra phía sau. Hóa ra anh Tod không phải là thần chết duy nhất kiêng nể anh chàng gọi hồn này.
Chị Sophie vẫn đang khóc thút thít. Lydia gần như tê liệt bởi nỗi đau và sợ hãi của những người xung quanh. Tôi biết, chị ấy đang san sẻ và gánh bớt nỗi đau ch Emma, chứkhông họ sẽ không thể nào trụ được lâu như thế.
“đi nào.” Tôi không biết đám tà ma ấy muốn gì, nhưng chúng tôi sẽ không thể giúp được ai ở khoảnh cách xa thế này. anh Tod và anh Nash lặng lẽ đi theo tôi.
“… không cần đến mụ Madeline đâu.” – Thane lên tiếng nói – “Tôi đã bảo ông rồi, cô ta có thể làm được mà.” hắn ta nhìn chòng chọc về phía tôi.
“Tôi có thể làm cái gì?” Tôi hỏi.
“Thằng khốn dối trá và phản bội.” anh Tod chửi tên Thane, nhưng hắn chỉ thản nhiên nhún vai.
“Chúng ta phải làm cái điều cần phải làm để tồn tại thôi. Mấy người hứa sẽ lấy lại linh hồn cho tôi nếu tôi chịu giúp mấy người. Nhưng ông Avari đay lại hứa sẽ trả lại linh hồn cho tôi nếu tôi giúp ông ấy. Điểm khác biệt ở đây là ông ta không thể nói dối nhưng mấy người thì có thể. Vì thế tôi phải chọn cái gì có lợi cho mình thôi.”
“Ông muốn trao đổi phải không?” – tôi hỏi Avari – “Ông muốn có tôi phải không? Được thôi. Tôi đang ở đây. Tôi sẽ đổi cho cả bốn người bọn họ.” Tôi hất hàm chỉ về phía những người bạn của mfinh.
“Ồ, làm gì có chuyện trao đổi dễ dàng như thế.” – Mụ Belphegore lên tiếng – “Avari không thể giữ cô cho mình ông ta được và bốn cục thịt này là thứ cần thiết cho dự án nhonhỏ của bọn ta.” Mụ ta vẫy tay chỉ vào cái ghế dài nơi cái ghế nơi các bạn tôi đang ngồi.
“Nhưng bọn ta không phải là người không biết điều.” – Mụ Invidia nói – “Nếu ngươi chịu làm việc bọn ta yêu cầu, bọn ta sẽ thả cho hai anh chàng kia đi.” Mụ ta đánh mắt ám chỉanh Nash và anh Tod.
“không đời nào.” Hai anh em nhà Hudson đồng thanh nói.
“Chúng ta vẫn chưa biết bọn chúng muốn gì àm.” Tôi hạ giọng nói, mắt không dám rời đám tà ma và Thane.
“không quan trọng.” – anh Tod gầm lên – “anh sẽ không để bọn chúng bắt em đi đâu.”
“sẽ chẳng ai bị bắt hết. Các người muốn gì?” – tôi hỏi lại lão Avari.
“Có lẽ cô cũng nhận ra là bọn ta đều biết cách đi qua thế giới của cô.” – Lão ta thủng thẳng lên tiếng, và tôi gật đầu. Bọn chúng đã gây ra biết bao nhiêu tội ác chỉ để tôi biết điều đó – “Vấn đề là với mỗi chuyến đi, bọn ta lại phải dùng đến một linh hồn con người mới. Bọn ta muốn làm sao để sử dụng nó hiệu quả hơn cơ. cô giúp bọn ta, và hai anh em nhà Hudson sẽ được tự do. Ta hứa với cô.”
“Còn họ thì sao?” Tôi liếc về phía cái ghế dài.
“Đáng tiếc, họ là một phần của cái giải pháp vĩnh viễn mà ta vừa nói với cô. Và cô cũng vậy.”
“không đuợc.” anh Tod nắm lấy tay tôi định kéo lại nhưng tôi đã giằng ra. Tôi có thể nghe thấy tiếng anh đang nghiến răng kèn kẹt vì tức giận.
“Ông muốn tôi làm gì?”
“cô và tên gọi hồn kia sẽ gắn kết mạng sống của ta với một linh hồn tái sinh mà ta đang có.”
một trong những thần chết mà lão ta đã bắt? Nhưng tại sao lại là Luca?
“Sau đó cô sẽ đặt nó vào trong cơ thể của cô gái kia…” – Avari chỉ về phía Lydia – “… để ta có thể dễ dàng đi đi lại lại giữa hai thế giới một cách dễ dàng. Ta đã chuẩn bị sẵn hết rồi.”
“Ông đang nói cái quái gì thế?” – Tôi nhíu mày nhìn gã tà ma – “Tôi thậm chí còn không hiểu như thế có nghĩa là gì. Ông muốn sống trong cơ thể của Lydia sao? Mãi mãi?”
“Tất nhiên là không rồi.” – Lão ta cau mày như thể câu hỏi vừa rồi của tôi ngớ ngẩn lắm không bằng – “Chỉ tới khi cơ thể của cô ta kiệt quệ thôi. Sau đó ta sẽ chọn một cái khác.”
“Lão ta đang lảm nhảm cái quái gì thế?” anh Nash hỏi, nhưng không ai trong chúng tôi có câu trả lời.
“cô sẽ làm như ta hướng dẫn.” – Lão Avari nói tiếp – “Ta sẽ có một thân xác có thể dùng đi dùng lại nhiều lần trong thế giới con người, và hai người đàn ông của cô có thể đi.
Nếu không… ta sẽ giết từng người một và linh hồn của các ngươi phải chịu kiếp đày đọa vĩnh viễn ở bên này.”
“Đó là điều không tưởng!” – Tôi khăng khăng quả quyết – “Kể cả nếu điều ông nói là thật đi nữa thì tôi cũng không thể làm được. Tôi chỉ có thể thu hồi cái linh hồn, chứ không thể cài đặt lại chúng.”
“Ngươi có thể làm được cả hai.” – Mụ Invidia khẳng định – “Giống như mụ Madeline.”
“Bà Madeline?” Tôi hỏi lại và hai mắt Luca lập tức cụp xuống nhìn chằm chằm xuống đất. rõ ràng tôi đã bỏ lỡ một chi tiết gì đó.
“Mụ Madeline đã cài đặt lại linh hồn cho cô.” – lão Avari nói tiếp – “Sau khi cháu của mụ ấy làm sống lại cơ thể của cô.”
“Cái gì? Luca không thể làm sống lại người chết, cậu ấy chỉ tìm thấy họ thôi.”
“Tất nhiên là hắn có thể.” – Mụ Belphegore bật cười phá lên – “Thế cô nghĩ tự dưng mà người ta gọi hắn là người gọi hồn à?”
“Mấy người nhầm rồi. Cậu ấy không thể làm được những chuyện đó, đúng không Luca?” Tôi quay sang hỏi Luca.
“Bà Madeline sợ rằng nếu cậu biết quá nhiều sữ càng gặp nguy hiểm vì thế bà không cho mình nói với cậu về năng lực thực sự của mình. Hay năng lực thực sự của cậu.”
“Mình có thể đặt linh hồn trở lại xác của người đã chết sao?” Là một bean sidhe, tôi chỉ có thể giúp đặt chúng trở vào những cơ thể chưa-chết-hẳn.
Luca gật đầu. “Tất cả những trích đoạt viên đều có thể.”
“Nhưng cô còn đặc biệt hơn thế, đúng không?” Lão Avari chìa tay ra định vuốt má tôi nhưng anh Tod đã kịp thời kéo tôi lại. Sau đó, tôi không muốn buông tay anh ra nữa.
Nhưng tôi không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt đám tà ma.
“Tại sao? Tại sao tôi lại đặc biệt hơn họ? Và tại sao tôi lại là người cuối cùng biết chuyện đó?”
“Cần phải có năng lực kết hợp của một trích đoạt viên và một bean sidhe để gắn kết linh hồn con người với mạng sống một kẻ không phải là con người như ta.” – lão Avari giải thích – “Suốt gần một thế kỷ qua, chưa có ai đạt được tiêu chuẩn đó. Tính theo lịch của loài người các ngươi.”
“Lão ấy nói như vậy là sao? Mình có năng lực đó thật à?” Tôi vẫn hỏi lại Luca cho chắc, bởi vì mặc dù lão Avari không thể nói dối nhưng tôi không tin lão ta.
“Về lý thuyết thì là như vậy.” – Luca gật đầu nói – “Trước giờ chưa có ai làm điều đó với một tà ma, nhưng nó đã từng được làm với một người khác, để anh ta có thể đi qua thế giới của chúng ta và cung cấp lời khai. Việc gắn kết ấy đã được thực hiện bởi một nữ bean sidhe tái sinh. Giống như cậu.”
không. không. không. Quyển sách Lịch sử Cõi âm của tôi đâu rồi? Chẳng phải ai đó nên đưa cho tôi đọc qua lúc tôi vừa mới chết sao?
“Đó là lý do tại sao ta chịu để cho cậu bạn gọi hồn của cô rời khỏi Cõi âm khi hắn và chị họ cô vô tình đi qua bên đây.” – lão Avari nói – “Để hắn có thể làm cô sống lại. Nếucô chết đi rồi thì làm sao ta lấy được linh hồn của cô.”
“Ngươi…” Lão Avari đã sắp đặt mọi chuyện. Có lẽ là từ giây phút tên Thane chỉ cho lão ta cách đi sang thế giới con người.
“Cứ cho là thế đi. Cứ cho là tôi muốn giúp mấy người đi…” – tất nhiên tôi không muốn một chút nào rồi – “… tôi cũng không thể làm gì. Tôi không biết phải làm thế nào.”
“Ta nghĩ ngươi sẽ tìm ra cách thôi. Đầu tiên, hãy luyện tập cách cài đặt trước đã. Tất cả những gì ngươi cần là một chút… động lực.” – Mụ Belphegore lôi Emma xuống khỏi cái ghế dài và đạp Luca sang một bên khi cậu ấy định kéo Emma lại – “Đây là… Các người đã dùng từ gì nhỉ? Bạn thân nhất đời chăng?”
Nước mắt rơi ướt đẫm trên mặt Emma nhưng gương mặt của cậu ấy đầy kiên định. Cậu ấy dũng cảm hơn tôi rất nhiều.
Hai tay tôi co lại thành nắm đấm. “Đừng có động vào cậu ấy!”
“Giờ thì hãy tập trung nhé.” – Mụ Belphegore gương đôi mắt toàn tròng đen lên nhìn tôi – “Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ. Tất cả những gì ngươi cần làm là bắt lấy linh hồn.
Sau đó chúng ta chuyển sang tiết mục thứ hai.”
“Khôngggg!” Tôi hét lên thất thanh khi mụ ta nghiên người nhấc bổng Emma lên.
Và rồi mụ Invidia dùng một tay bẽ gãy cổ cậu ấy.
Toàn thân Emma đổ sụp xuống sàn, và tiếng thét như xé toạt cổ họng tôi. Sophie, Lydia và Luca giơ vội tay lên bịt tai. Ngay đến đám tà ma cũng phải nhăn mặt vì tiếng thét chói tai của tôi. Cái lều bạc gần đó cũng bị lật ngửa và lăn lông lốc trước sức mạnh của tiếng thét. Từ đằng xa, các cành cây rung rinh, và một thứ quả màu tím rơi lộp bộp xuống đất.
Tôi vừa hét vừa quỳ sụp xuống bên cạnh Emma. Tôi bắt mạch cho cậu ấy nhưng mạch đã ngừng đập. Tôi tìm hơi thở của cậu ấy nhưng cậu ấy đã ngừng thở. Đôi mắt màu nâu xinh đẹp của cậu ấy đang mở to nhìn lên bầu trời màu vàng nhạt của Cõi âm, những đã mất hết thần thái.
Emma đã chết. không phải chết giống như tôi. Cậu ấy đã ra đi vĩnh viễn. Cuộc đời cậu ấy đã bị lấy đi bởi một tà ma của lòng đố kỵ, kẻ đã không mảy may chớp mắt khi kết thúc mạng sống của cậu ấy. Và cùng với cậu ấy, tôi đã mất đi một phần cơ thể không có gì thay thế được. Emma là nửa còn lại của tôi. Là cô em gái tôi chưa bao giờ có. Là người chị họ tôi hằng mong ước. chúng tôi đã cùng nhau chia sẽ mọi niềm vui, nỗi buồn và cả những điều bí mật.
Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cho cậu ấy. nhưng cuối cùng chính tôi đã hại chết cậu ấy.
Tôi ôm lấy đầu Emma vào lòng và cất tiếng thét xé ruột xé gan. Tôi chỉ biết hét, hét, và hét. Nước mắt tuôn trào trong mắt tôi. không lời nào có thể diễn tả được nỗi đau đớn vàsự mất mát quá lớn hiện giờ của tôi.
Luca buông tay xuống và nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Từ phía đằng xa tôi có thể nhìn ra tai cậu ấy đang bị chảy máu.
Hai hàm răng nghiến chặt lại vì giận dữ, anh Tod rút ra một vật gì đó trong túi và đưa cho anh Nash, nhưng tôi không thể nhìn rõ qua làn nước mắt. Và tôi đoán anh Nash cũng vậy. Hai anh em họ không bị ảnh hưởng bởi tiếng hét của nữ bean sidhe. Thứ duy nhất họ nghe thấy bây giờ là khúc hát linh hồn mà tôi đang dành cho cô bạn thân nhất của mình.
Tôi sẵn sàng cất tiếng thét cho linh hồn của Emma mãi mãi. Tôi sẵn sàng hét cho tới khi trời đất đổ sụp dưới chân chúng tôi, miễn sao không để mất cậu ấy. Nhưng mụ Belphegore đã quỳ xuống bên cạnh và giơ tay bịt miệng tôi.
“Làm tốt lắm.” – Mụ ta nói – “Nhưng ngươi không thể cài đặt thứ còn chưa rời khỏi cơ thể.”
Trong cơn tuyệt vọng và giận dữ, tôi đã cất tiếng thét quá nhanh và quá lớn khiến cho linh hồn của Emma còn chưa kịp rời khỏi cơ thể. Tôi vẫn đang nhốt nó lại trong chính cơ thể của Emma.
Ngay khi tiếng thét của tôi tắt đi cũng là lúc linh hồn của cậu ấy bắt đầu dâng lên. Mụ Belphegore sung sướng há miệng ra và hít thật mạnh. Linh hồn của Emma bắt đầu trôi dàn về phía mụ ta.
Tim tôi như muốn vỡ ra thành trăm mảnh. Đầu tôi như muốn nổ tung. Cổ họng tôi bỏng rát. sự tồn tại của tôi giờ chỉ là một mà đen kịt, sự trống trải và lạnh lẽo. Emma không thể chết được.
Nhưng đã quá muộn. Cậu ấy đã chết. Kể cả nếu đám tà ma chịu để cho tôi trả lại linh hồn về chỗ cũ thì cũng không có gì đảm bảo là cậu ấy sẽ tỉnh lại. Cái cổ của cậu ấy đã bị gãy, cơ thể của cậu ấy không có cách gì để khôi phục lại như cũ.
Vì thế lần này tôi sẽ cất tiếng thét cho linh hồn của cậu ấy, để mụ Belphegore, Avari hay mụ Invidia không thể lấy được nó. không một kẻ nào trong Cõi âm được quyền có Emma, hay những người còn lại trong nhóm bọn tôi.
Tôi cất tiếng hát gọi linh hồn Emma lại và khi tôi chìa cái vò hai quai ra, linh hồn cậu ấy chui tọt vào bên trong cái mặt hình trái tim trên cổ tôi. Ít nhất cậu ấy sẽ được an toàn khi ở trong đó. Kể cả nếu đám người kia có cướp được nó, chúng cũng không thể phá hủy hay gỡ bỏ linh hồn ra khỏi đó.
“Tuyệt vời!” – mụ Belphegore vỗ tay khen ngợi, miệng cười rạng rỡ – “Giờ thì hãy gắn kết linh hồn đó vào ta. Hãy lấy nó ra khỏi cái trái tim nhỏ bé kia và…”
“không.” – Tôi nhẹ nhàng đặt xác của Emma xuống đất, tay nắm chặt cái vì hai quai, trừng mắt nhìn mụ ta – “không đời nào. Bà sẽ không bao giờ có được cậu ấy. Hay bất cứ người nào trong số tụi tôi. Bà có thể giết chết họ nhưng tôi sẽ lưu trữ tất cả linh hồn vào trong này, nơi ấy người không bao giờ có thể chạm vào chúng.”
Chị Sophie và Lydia khóc rống lên sau lưng tôi, mặc cho Luca có ra sức an ủi thế nào cũng không ăn thua.
“Và nếu bọn ta giết ngươi?” Lão Avari lên tiếng. Bọn chúng giờ đã đứng hết cả dậy, mặt kẻ nào cũng bừng bừng tức giận. Cùng với nhau, cơn giận dữ của chúng mạnh đến nỗi tôi gần như có thể cảm nhận được nó trên da thịt mình.
“Nếu giết tôi, các người sẽ không bao giờ có được điều mình muốn.”
Lão Avari còn chưa kịp mở miệng đe dọa thì từ phía sau tôi nghe thấy tiếng anh Tod hét lên rất to.
“Bây giờ!”
anh lao thẳng tới chỗ lão Avari, còn anh Nash nhào tới chỗ mụ Belphegore. Bọn chúng rú lên, toàn thân chới với, nhưng đang cố với lấy cái gì đó ở sau lưng. Phải tới khi chúng quay người lại tôi mới chợt hiểu ra vấn đề. một nửa con dao gãy đang cắm vào lưng lão Avari, nơi lão ta không thể với tới được nó. Nửa con dao còn lại cũng đang kẹt trên lưng mụ Belphegore, nơi mụ ta không thể với tới.
Chỉ có Invidia là vẫn còn nguyên, không hề bị hề hấn gì. Nhưng mụ ta đang quá bất ngờ và bối rối trước tiếng hò hét kêu cứu của lão Avari và mụ Belphegore nên chỉ biết quay mòng mòng, không biết nê giúp ai trước.
anh Nash vòng qua chỗ mụ Belphegore và kéo Luca ra khỏi đó rồi chạy tới chỗ tôi và Emma. Ngay trước khi tôi đưa cả bốn người bọn tôi trở lại thế giới loài người, tôi chợt nhận ra là tên Thane đã biến mất, nhưng không biết là từ khi nào.
một phút sau, anh Tod hiện ra bên cạnh chúng tôi, cùng với chị Sophie và Lydia.
Tôi ngã sóng xoài ra đất, một tay vẫn đang nắm chặt lấy tay Emma. Mặc dù mọi người đang ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi không nhìn thấy gì khác ngoài Emma. Cho tới khi anh Nash bế cậu ấy lên và tay cậu ấy tuột khỏi tay tôi. anh ấy đưa Emma ra chỗ bãi xe, trong khi Luca giúp hai người còn lại. anh Tod dìu tôi đứng dậy. Tôi cứ đi nhưng không biết là mình đang đi đâu.
Tôi không quan tâm.
Mới đi được vài bước đột nhiên Lydia đổ sụp xuống. anh Tod và tôi chạy vội tới chỗ chị ta. Chị ấy vẫn thở. Mạch vẫn đập. Nhưng hai mắt nhắm nghiền và không hề cử động.
“Chúng ta phải rời khỏi đây thôi.” – anh Tod dìu Lydia đứng dậy – “Bọn chúng sẽ quay lại đây khi rút được lưỡi dao đó ra.”
“không, chúng sẽ không quay lại được đâu.” – Tiếng tên Thane cất lên sau lưng tôi, làm tôi gậy nảy mình – “Tôi đã dọn sạch kho dự trữ của chúng rồi, trong khi mấy người đang đánh nhau.”
“Kho dự trữ là sao?”
“thì là các linh hồn tái sinh đó. Tôi đã lấy đi hết rồi, bao gồm cả linh hồn của tôi.” – hắn ta bỏ cái kính râm ra, và chẳng hiểu sao tôi lại thở phào khi thấy mắt của hắn đã có đồng tử và tròng đen trở lại – “không thể để bọn chúng đuổi theo mình được, đúng không? Hơn nữa các linh hồn tái sinh luôn có thể bán được với những cái giá rất hời. Ở bất cứ đâu.”
Tôi đang định mở miệng yêu cầu Thane đem trả lại các linh hồn về cho nhà chức trách thì hắn ta đã nhìn về phía Lydia và nói. “Nhưng tôi không thể lấy được linh hồn của cô ta.”
“Cái gì? Linh hồn của Lydia á? Nó đang ở đâu?”
“Ở Cõi âm. Ở đây. Ở khắp nơi trên thế giới. cô ta đa ghánh bớt sự đau đớn cho Emma khi Emma chết, vì thế một phần linh hồn của cô ta đã đi theo Emma.”
“một phần?” Tôi nắm lấy cái mặt hình trái tim đang đeo lủng lẳng trước ngực. Đúng là nó ấm một cách bất thường.
“Phần còn lại phân tán hết rồi.”
“Vậy là cơ thể cô ta … đang trống rỗng?” anh Tod nhìn chằm chằm xuống Lydia, một tay anh nắm lấy tay tôi, quanh cái vò hai quai, như muốn giúp tôi bảo vệ nó.
Tên Thane gật đầu. “Tôi chỉ mới nhìn thấy chuyện tương tự xảy ra vài lần – một cơ thể đang sống mà không có linh hồn. cô ta sẽ chết trong vài phút nữa.”
“Nếu cô ấy không có linh hồn…” – anh Tod quay sang nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến. Đó là một sự lựa chọn mà tôi cần phải quyết định.
Tôi gật đầu. Tôi hiểu anh muốn nói gì.
Tôi có thể cứu được Emma, hay nói đúng hơn là một phần cậu ấy. Và tôi cũng có thể cứu được một phần của Lydia. Họ sẽ không bao giờ còn được như cũ nhưng ít nhất họ vẫnsẽ sống. Tôi nợ hai người họ điều đó.
anh Nash đặt Emma nằm xuống bên cạnh Lydia.
Tôi nhắm mắt lại, hình dung ra hình ảnh của Emma và Lydia trong đầu mình. Chị Sophia vẫn đang ôm chặt lấy Luca, khóc thút thít. anh Nash đang nắm lấy một bên tay của Emma. anh Tod cũng đã sẵn sàng. Sau khi rút linh hồn của Emma ra khỏi cái vò hai quai, tôi cần một bean sidhe nam giúp tôi đưa nó trở lại thân xác của Lydia.
Tôi cất tiếng hát gọi linh hồn Emma và nó từ từ chui ra khỏi cái mặt trái tim trên cổ tôi. Cùng lúc, anh Tod hướng nó trôi về phía thân xác của Lydia. Sau đó chúng tôi cùng nín thở chờ đợi.
Thoạt đầu, không thấy có gì xảy ra. Và tôi không biết mình nên thấy hoảng sợ hay nhẹ nhõm trước ý nghĩ rằng mình đã làm sai cách. Rằng sự đau đớn của Emma cuối cùng cũng được kết thúc cùng với cuộc đời của cậu ấy
Và rồi Lydia mở choàng mắt ra. Nhưng không phải là màu mắt xanh của Lydia. Chúng có màu nâu. Màu mắt nâu rất đặc trưng của Emma.
“Kaylee?” – Emma chớp chớp mắt hỏi tôi bằng giọng nói của Lydia – “Chuyện gì đã xảy ra thế? Chúng ta đang ở đâu?” – Cậu ấy ngồi dậy, và mọi người lập tức lùi ra phía sau cho cậu ấy có thêm không gian – “Sao giọng mình nghe kỳ cục thế? Sao da mình tái nhợt thế này?” Vừa hỏi cậu ấy vừa giơ cánh tay của Lydia lên, lật qua lật lại để ngắm nghía.
“Mình đã không cứu được cậu.” – tôi thì thào thốt lên. Và tôi thấy hổ thẹn khi phải nói ra những lời đó. Tôi đã hứa sẽ không để cho cậu ấy chết. Nhưng tôi đã không làm được – “Và đây là điều tốt nhất mình có thể làm cho cậu. Nhưng mình xin lấy linh hồn của mình ra để thề, bọn chúng sẽ phải trả giá, Emma. Tất cả bọn chúng.”
Lão Avari muốn có linh hồn của tôi? Lão ta sẽ nhận được nhiều hơn thế nhiều. Tôi sẽ cho lão ta biết thế nào là đau khổ. Là mất mát. Là công lý. Lão ta sẽ phải trả giá cho mọi linh hồn mà lão ta đã đánh cắp. Cho từng người bạn mà lão đã cướp khỏi tôi.
Lão Avari đã khiến tôi thức tỉnh và mang đến cho cuộc đời sau khi chết của tôi một mục đích để tồn tại. gã tà ma ấy đã đánh thức cơn thịnh nộ trong tôi.
Và Emma đã cho tôi mọi lý do để tôi sử dụng nó.