Bạn đang đọc Sorry sorry – Chương 2
Chương 2: Hãy làm bạn gái tớ nhé
Đối với hầu hết mọi người, thời kỳ dài nhất, khó trải qua nhất trong cuộc đời là 6 năm tiểu học , có bài tập về nhà làm không bao giờ hết, có những lời cằn nhằn không bao giờ dứt, có vô số nỗi buồn không đếm xuể… Tuy nhiên, đối với Ngải Mễ và Aaron lại không phải như vậy. [Bậc tiểu học của Trung Quốc được tính từ lớp 1 đến hết lớp 6.]
Cả hai đứa đều biết, cùng thi được vào một trường, vẫn có thể ở gần nhau, nhưng kể cả cấp hai được học cùng nhau, lên cấp ba thì sao? Đại học thì sao? Cả đời thì sao? Chúng không dám nghĩ tiếp nữa.
Tốt nghiệp tiểu học, chúng vẫn vào học tại cùng một trường cấp hai, nhưng tốt nghiệp cấp hai, chúng vào hai trường cấp ba. Trên thực tế, vốn Aaron cũng có thể vào trường cấp ba tốt nhất, nhưng lúc này đây bệnh tình của ba cậu lại xấu đi, lúc này, mẹ cậu không còn quay về nữa, hàng ngày cậu buộc phải quay về chăm sóc ba.
Ngải Mễ không biết phải dành tình cảm gì ẹ Aaron, ít nhất sẽ không giống mọi người trong con ngõ nhỏ chỉ trỏ, nói xấu sau lưng. Cuối cùng bà đã bay đi, còn bản thân Ngải Mễ vẫn đang mọc lông mọc cánh. Sự bay đi của mẹ Aaron đã đem lại cho cô niềm hy vọng, cô càng yên tâm ẩn thân ở đây. Cô rất thích ở đây, nhưng đôi cánh trong lòng cô đã bắt đầu muốn cất, từ trước đến nay cô không thuộc về chốn này.
Trong sự việc này, Aaron luôn tỏ ra như người ngoài cuộc, thực ra từ trước đến nay đều như vậy, mảnh đất của cậu dành cho người mẹ, luôn luôn cằn cỗi.
Sự ra đi của mẹ, đáng lẽ sẽ khiến cho hai thiếu niên nương tựa vào nhau nhiều hơn, tuy nhiên, đột nhiên chúng lại trở nên vô cùng kiên cường, dường như chỉ cần có một người, là có thể đi hết quãng đường còn lại.
Trong con ngõ không có thông tin nào được giấu qua đêm, chuyện Aaron vì ba mà phải bỏ trường điểm cấp ba đã được mọi người biết hết.
“Haizz, làm mẹ còn không bằng làm con”.
“Nó cũng ngốc thật, ba nó còn sống được mấy ngày nữa? Tự hủy tương lai của mình à?”
“…”
Ngải Mễ không biết Aaron có nghe thấy hay không, nghe thấy rồi sẽ có cảm nghĩ gì. Lời nói của mọi người thật đáng sợ, mặc dù thầm khuyên nhủ mình đừng quan tâm, đừng quan tâm, nhưng dù sao cũng là con người, trái tim vẫn mềm yếu, bắn một mũi tên có thể vẫn gắng gượng được, bắn mũi thứ hai, rất nhiều mũi khác, cuối cùng sẽ vẫn thấy đau.
Cô đi tìm Aaron, đương nhiên là cô hiểu tại sao Aaron lại lựa chọn ở lại, nhưng cô cũng đã giúp Aaron những mối lo toan về sau, bởi ông bà nội cô đã hứa sẽ giúp Aaron chăm sóc ba cậu.
“Chỉ khi cậu tiến bộ hơn, ba cậu mới thấy vui”. Cô nói câu đó, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Aaron.
Aaron nâng cằm cô lên.
Trên mặt cô đọng đầy nước mắt, không biết từ bao giờ, cô không còn ngang ngạnh bắt nạt cậu nữa, dần dần cô đã quay trở lại hình ảnh của cô nữ sinh cần được chăm sóc.
Tự nhiên Aaron lắc đầu – Ngải Mễ không hỏi cậu tại sao, cậu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tựa như có một hố sâu, dường như muốn nuốt chửng cô.
Ngải Mễ thấy hơi lạ, “tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy?” Dường như năm xưa trước khi đi, Bạch Nương Tử cũng nhìn Hứa Tiên đắm đuối như vậy. [Bạch Nương Tử và Hứa Tiên là hai nhân vật trong truyền thuyết Bạch xà của Trung Quốc.]
Aaron vẫn lắc đầu, cậu nhắm mắt trước. Đột nhiên Ngải Mễ đã hiểu, lần trước là cô bắt Aaron nhắm mắt. Cô nhìn khuôn mặt cậu, có lý do gì để từ chối chứ? Năm xưa cô hôn Lý Tuấn Ninh, cao ngang ngửa với cậu ta, nhưng trước Aaron lúc này, cô phải kiễng chân lên, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cậu.
Chắc là phải 1.000 độ C mất?
Cô cảm thấy mình đang tan dần.
Chỉ có điều ở giây cuối cùng, Aaron đã đẩy cô ra, mồ hôi trên mặt cậu đầm đìa, nhịp thở hổn hển từ chiến trường đã rút về.
Cô luống cuống bỏ chạy, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Aaron nhìn cô bước đi, trái tim cũng như bị dao cứa.
Có phải trong lòng Aaron không nghĩ đến mọi sự lựa chọn đâu? Có những lúc quyết định con người sẽ đi con đường nào, thực sự không phải là năng lực, mà là sự lựa chọn của mình. Cậu lựa chọn ở lại, không phải là muốn giành danh hiệu trung hiếu gì đó. Cậu từ chối Ngải Mễ kiên quyết như vậy, là có ý sâu hơn, vì không biết bắt đầu từ bao giờ, đột nhiên cậu đã hiểu được phần nào suy nghĩ của Ngải Mễ. Hiểu được suy nghĩ của Ngải Mễ, cậu lại thấy sợ. Tiếp đó cậu nhìn thấy mọi ánh mắt, mọi động tác của Ngải Mễ đều chứng tỏ lời dự đoán của mình là đúng. Cậu thích Ngải Mễ, nhưng cái thích này, là nhân nhượng, là hy sinh, là chịu đựng, có lẽ vượt trên cả yêu, nhưng chắc chắn không phải là yêu.
Nhưng hơi thở nguy hiểm này mỗi lúc một lan rộng.
Hơi thở này khiến cậu buộc phải lùi ra sau, không có sức để đối kháng, giống như đứng trước cái chết. Cậu bắt đầu hâm mộ một Aaron khác, chết trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, chết giữa tuổi thanh xuân.
Mùa hè đó, hai đứa rất ít qua lại với nhau, hàng ngày Aaron đều đi đá bóng, cậu đã ép nỗi phẫn nộ vô cớ trên người mình thành mồ hôi lăn xuống thảm cỏ.
Trời rất xanh, cỏ rất xanh, hơi thở của hormone rất đậm đặc. Nỗi buồn của chàng trai trẻ trong thế giới không đẹp như thế giới cổ tích này, thưa thớt, tựa như hạt bồ công anh, bay đi khắp nơi, không ai bắt được.
Aaron đi đá bóng rồi, Ngải Mễ thì hàng ngày giúp ông bà nội đến công viên nhặt chai nhựa, đây là lần đầu tiên Ngải Mễ trực tiếp tham gia vào công việc của họ, Ngải Mễ vẫn biết công việc của ông bà nội, nhưng cô bé chưa bao giờ đích thân trải qua. Dưới trời nắng gắt, cô nhìn thấy bà mỉm cười rất khách khí, ánh mắt tỏ vẻ chờ đợi, mong chờ một cậu bé nào đó uống hết chai nước và đưa cho bà, đứa bé này để lộ một chút thương cảm thoáng qua, mẹ cậu sẽ nói với cậu bằng giọng rất có giáo dục: “con mau uống hết đi rồi đưa chai cho bà”.
Điều này khiến Ngải Mễ không thể chịu đựng nổi. Hóa ra những cái cô ăn, cô mặc, đều được đổi từ những cái này của ông bà.
Nhưng Ngải Mễ không khóc.
Ngươi cần phải cứng rắn, ngươi buộc phải cứng rắn, không được phép khóc.
Tất cả những điều này, đều khiến Ngải Mễ càng thêm tin rằng, cô phải cố gắng, cô phải phá kén xông ra, cô phải bay lượn.
Bà vô tình hỏi cô: “Dạo này sao không thấy cháu với Aaron chơi với nhau?”
Ngải Mễ không biết phải trả lời như thế nào, giữa chúng, thực sự là hạ nhiệt đột ngột, không còn dư địa để xoay chuyển nữa, không ai hiểu tại sao lại như vậy. Không phải Ngải Mễ không nghĩ đâu, nhưng không tìm ra cốt lõi vấn đề. Thực ra trong lòng cô đã nhận định được mối quan hệ giữa hai đứa từ lâu, con nhà nghèo biết suy nghĩ từ sớm, đặc biệt là con gái. Về tương lai, cô đã đặt ra rất nhiều giả thiết, có rất nhiều con đường khác nhau, cái duy nhất không thay đổi là, cô đã từng tưởng rằng, cho dù là đường nào, đều sẽ đi cùng Aaron.
Chỉ có điều, cô đã tính toán hết rồi, nhưng không thể ngờ rằng, kẻ phản chiến lại là Aaron.
Một tuần trước khi vào học, Ngải Mễ vẫn sang nhà Aaron. Ba Aaron nhìn càng yếu hơn, thấy Ngải Mễ đến, gắng gượng chút tinh thần, trách Ngải Mễ không chịu đến chơi. Ông nhìn cô, coi cô như con gái mình, ánh mắt này, khiến cô thấy lo lắng. Ngải Mễ không biết phải trả lời thế nào mà chỉ biết cười. Bất chợt cô sực nhớ đến ngôi miếu cổ, đám mạng nhện cũ kỹ đó đột nhiên cũng giăng trên mặt ông, thời gian giữa họ, đã cách xa lắm rồi. Chúng đang trưởng thành, ngọn lửa sinh mệnh của ông lại đang từ từ dập tắt. Ông dồn quãng thời gian chưa hết của mình lên người con ông.
Ngải Mễ ngồi bên cạnh ba Aaron một lát, cô nắm bàn tay khô khốc của ông, cô chưa bao giờ được gặp cha mẹ đẻ của mình, từ nhỏ nắm tay ông bà nội, cũng như thế này, cô cảm thấy rất thân thiết. Nếu là ba mình, nắm tay cũng sẽ có cảm giác ấm áp như thế này chăng?
Ngải Mễ vào phòng của Aaron, Aaron đang đi giày chuẩn bị đi đá bóng, rõ ràng là cậu đã nghe thấy tiếng Ngải Mễ, nhưng cậu không ra đón Ngải Mễ, hoặc là giống như ngày xưa, đứng trong phòng gọi to tên Ngải Mễ.
Cậu chỉ khẽ nói: “cậu đến rồi à?” Lúc nói câu này, mắt vẫn nhìn vào đôi giày đá bóng của mình, đôi giày này đã đi cùng với cậu qua bao ngày tháng, cũng nên về hưu rồi.
Cậu bắt đầu thắt dây giày, động tác chậm rãi, như bộ phim bị kẹt băng, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ngải Mễ đưa chiếc túi đang cầm trên tay ra, “tớ mua cho cậu”.
Cuối cùng Aaron đã ngẩng đầu lên, cậu cố gắng tỏ ra một chút hứng thú.
“Cái gì vậy?”
“Giày đá bóng”.
“Thật à? Thảo nào mấy hôm nay đôi giày này rách nhanh như vậy. Nhưng cậu mua giày mà không hỏi tớ, cậu biết tớ đi cỡ nào không?”
“Biết chứ, có lần trong lúc đá bóng, tớ đã nhìn thấy đôi giày của cậu, bởi vì lúc đó tớ đã nghĩ sẽ mua cho cậu đôi giày đá bóng”.
“Có lần? Từ khi nào vậy?”
“Gần… gần một năm rồi”.
“Cậu không biết là chân của người sẽ to lên à?”
“Ừ, thế thì để tớ đi đổi”.
“Thôi, để tớ đi, đá bóng đi giày chặt một chút sẽ tốt hơn”.
Aaron cởi đôi giày rách không thể rách được hơn của cậu ra, cầm chúng trên tay lắc qua lắc lại, chớp chớp mắt với Ngải Mễ: “có mang về cất giữ làm đồ quý hay không?” Nét mặt rất ranh mãnh.
Trong tích tắc, Ngải Mễ cảm thấy mình chuẩn bị xông đến đánh cho Aaron một trận tơi bời, giống như vô số lần trước cô đã từng làm, nhưng người Ngải Mễ lại cứng đờ ở đó, giống như có một ngón tay từ đâu đó đưa đến, bấm vào nút tạm dừng. Tuổi trẻ nhanh chóng tối sầm, cô cũng tạm dừng lại.
“Nếu không còn gì nữa thì tớ về trước đây”.
“Ừ, đợi đã, cậu đã đến rồi thì tớ cũng có quà tặng cho cậu. Cậu đợi một lát, tớ sẽ lấy cho cậu”.
Hai đứa đều không nói thẳng là chia tay, nhưng lại làm cho bầu không khí này mang đậm màu sắc lốm đốm hơn.
Aaron rút từ dưới gối của cậu ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Ngải Mễ.
“Nhẫn cưới của mẹ tớ”. Cậu nói.
Trước khi trao đổi, cô sẽ phải từ chối.
Nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình không có lý do nào để từ chối món quà này.
Năm học cấp ba đã bắt đầu, Ngải Mễ đã trở thành thiếu nữ duyên dáng, tuổi thơ mà thượng đế ban tặng cho Ngải Mễ có lẽ sẽ khiến cả cuộc đời cô đều được tưới lớp nước màu xám, nhưng cậu lại dùng một cây bút màu, vẽ nên bức chân dung lấp lánh rạng ngời cho Ngải Mễ. Ngải Mễ cảm thấy mình không có gì hổ thẹn trước nhan sắc hơn người của mình, bởi buổi thơ của cô trắng xám như vậy.
Cô nghèo đến nỗi chỉ có Aaron. Nhưng đồng thời, cô cũng giàu đến nỗi chỉ có Aaron. Sau đó, sau khi Aaron ra đi, cô mới hiểu rằng, có một người, ở bên cạnh mình, là sự thỏa mãn lớn nhất. Chỉ có điều đợi đến khi cô hiểu ra, người đó đã không còn ở bên cạnh nữa.
Tuổi thơ của chúng không có sắc màu rực rỡ, tựa như vòng tay ôm không có nhiệt độ. Tuy nhiên, sau này lớn lên nhớ lại, những ký ức đó lại sạch sẽ, đơn thuần, trong sáng biết bao.
Ngải Mễ biết rất rõ, mình phải dùng sự mạnh mẽ trong nội tâm, nâng đỡ nỗi cô đơn bao la của cô trên thế giới này. Cô đã chia tay với sự ấu trĩ, non nớt từ lâu, sau khi nhận được chiếc nhẫn đó của mẹ Aaron, cô cảm thấy mình đã trưởng thành chỉ trong phút chốc, trưởng thành là việc diễn ra trong một giây, xuyên qua một lớp vải mỏng, là đến một cấp độ khác của sinh mệnh. Cô thích hơi thở nóng bỏng của trưởng thành, giống như thuở nhỏ ngồi cạnh bếp than để đun nước, nhìn nước sôi, đám hơi nước đó bay vào không khí, cảm nhận được nhiệt độ sôi sùng sục đó.
Bên cạnh Ngải Mễ bắt đầu có rất nhiều vệ tinh vây quanh, nhưng không có Aaron. Trong đám người đông đúc, Ngải Mễ cảm thấy không khí vô cùng loãng, hóa ra là thiếu một người. Không phải là thiếu bờ vai có thể nương tựa, lồng ngực có thể tránh gió, mà là thiếu một hơi thở nồng ấm. Cô cảm thấy mình là một dải màu trắng xám trong biển người sặc sỡ với mọi sắc màu.
Cây bút vẽ đó của cô không ở bên cạnh, vì thế bức tranh đã đổ màu cũng dần dần nhạt màu, trả lại vẻ nhợt nhạt ban đầu của sinh mệnh. Hóa ra không có Aaron, cô đã mất đi ý nghĩa.
Người muốn ở bên cạnh lại không ở bên, người không muốn đến thì lại đến.
Lý Tuấn Ninh chính là người mà Ngải Mễ không muốn nhìn thấy nhất trong trường. Lý Tuấn Ninh cũng không thể ngờ rằng, cô gái đanh đá hôn mình năm xưa giờ đã lột xác trở thành cô gái xinh xắn như thế này. Cậu thường nhìn thấy cô, nụ cười rạng rỡ trên môi. Nhưng Lý Tuấn Ninh vẫn thấy sợ trước “uy lực” của Ngải Mễ, không dám tùy tiện ra tay. Mặc dù hiện giờ cậu đã không còn là thằng bé lang thang chơi bời trong con ngõ nhỏ, mà là hội trưởng hội học sinh trong trường, đội trưởng đội bóng đá, hơn nữa dáng dấp cũng nghiêm chỉnh. Cậu hơn người, là do ba cậu phất to, nhưng cậu cũng không tồi, không bất tài như Lưu Thiện – con trưởng của Lưu Bị, mà chứng minh cho câu nói hổ phụ sinh hổ tử. Tóm lại, Lý Tuấn Ninh được coi là một nhân vật có tiếng trong trường.
Cô đi xem họ đá bóng, mọi người đều đang đoán cô gái xinh đẹp này đến đây vì ai, không ai biết cô xuất hiện ở đây, là để xem một người không có mặt trên sân cỏ này. Mọi người mặc dù là dò đoán, nhưng cũng đều cảm thấy, nếu trong số những chàng trai này, có một người xứng đáng để một cô gái say mê, thì người đó chắc chắn phải là Lý Tuấn Ninh.
Và thế là họ cố tình đá bóng đến dưới chân Ngải Mễ, lần đầu tiên Lý Tuấn Ninh bị mọi người sai đi nhặt bóng, nhưng lại tỏ ra rất vui vẻ. Ngải Mễ nhìn thấy Lý Tuấn Ninh lại gần, liền đá bóng ra, khoảng cách này, cô vẫn tự tin vào bàn chân mình. Lý Tuấn Ninh đón rất chắc chắn quả bóng Ngải Mễ chuyền, cậu muốn gọi cô là Mễ Mễ, nhưng không gọi thành lời, chỉ cười với cô, “cảm ơn cậu”. Ngải Mễ không trả lời.
Sau nhiều lần, đương nhiên là Ngải Mễ cũng nhận ra trò đùa của đám con trai, bóng lăn đến, cô coi như không nhìn thấy.
Đột nhiên cảm thấy vô vị, hóa ra không phải tất cả các chàng trai đá bóng đều đẹp trai như Aaron. Cô quay người bỏ về, đúng lúc họ tan cuộc, Lý Tuấn Ninh chạy đến, áo đã cởi ra, vắt trên vai, mồ hôi ướt sũng, cậu đuổi theo Ngải Mễ, dịu dàng nói: “xin lỗi cậu”.
Thực sự Ngải Mễ rất kính nể Lý Tuấn Ninh vì cậu không hề nhắc đến chuyện cũ, cô cũng ngại không muốn đối xử với cậu bằng thái độ lạnh lùng như với người khác, “chuyện đó hả, không có gì đâu”.
Lý Tuấn Ninh vẫn tỏ ra ái ngại, “hay là tớ mời cậu ăn kem nhé”.
“Ăn kem? Thôi không cần đâu”.
“Tại sao?”
“Hiện giờ như thế này, mọi người đều gọi tớ là người đẹp băng giá rồi, tớ mà ăn kem nữa thì không hay lắm”.
“Ha ha, thú vị thật”. Câu nói đùa của Ngải Mễ khiến Lý Tuấn Ninh rất vui, không phải cậu không biết tác phong nhất quán của cô gái thông minh này, chỉ có điều hiện giờ cô đã biết dùng những từ ngữ nhẹ nhàng để từ chối người khác rồi.
“Thế, thế thì bọn mình ăn gì nhỉ?”
“Không cần đâu, tớ ăn rồi, bye bye”.
Chỉ còn lại Lý Tuấn Ninh đứng một mình hậm hực.
Đương nhiên là Ngải Mễ biết thân phận của Lý Tuấn Ninh hiện nay, đây không phải là con đường tắt để một chú vịt xấu xí biến thành chim phượng hoàng vàng hay sao?
Chỉ có điều Ngải Mễ không cam tâm, đó là cẩm nang cuối cùng của con gái, đối với Ngải Mễ, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, vẫn không muốn mở ra.
Lý Tuấn Ninh cũng thể hiện ra sự nhẫn nại rất lớn.
Sớm muộn gì cô ấy cũng là của mình. Về điểm này, Lý Tuấn Ninh đã xác định. Cô ấy đã từng hôn mình.
Cứ cách vài ba ngày, Lý Tuấn Ninh lại tặng quà cho Ngải Mễ, Ngải Mễ nói: “tớ không lấy đồ của cậu đâu”. Lý Tuấn Ninh nói: “Đây không phải là trao đổi, không có nghĩa rằng cậu nhận quà của tớ thì phải thế nọ thế kia. Em tớ thường xuyên mua đồ linh tinh, mua rồi lại không dùng, cậu cứ cầm đi, không cũng lãng phí, coi như là cậu giúp tớ”. Lý Tuấn Ninh đã nói như vậy rồi, Ngải Mễ đành phải nhận. Thực ra cả hai đều biết, Lý Tuấn Ninh không có cô em gái nào.
Lý Tuấn Ninh cũng viết thư tình cho cô, mỗi ngày một lá thư, vì Ngải Mễ đã cầm quà của cậu, dù sao cũng là há miệng mắc quai, cũng ngại vứt thư tình vào thùng rác trước mặt cậu.
Mặc dù Lý Tuấn Ninh bám riết lấy cô, nhưng mặt khác, cũng là giúp cô được yên tĩnh. Ít nhất đám con trai bậu xậu, không còn đến quấy rầy cô nữa.
Lý Tuấn Ninh nói rằng, kẻ nào dám theo đuổi Ngải Mễ, tớ sẽ cho kẻ đó nếm mùi của tớ!
Ngải Mễ thường chạy đến trường Aaron, ngồi xuống bên cạnh Aaron. Ngải Mễ tưởng rằng trời xanh, sân bóng, bóng đá, những cảnh tượng quen thuộc này sẽ khiến chúng được ôn lại cảm giác đơn giản nhưng ấm áp ngày xưa, nhưng Ngải Mễ đã ngửi thấy mùi hormone sặc sụa trên người cậu, điều này khiến cô cảm giác được rằng vết rạn nứt giữa chúng ngày một lớn dần. Mỗi ngày một lớn, cuối cùng sẽ biến thành biển rộng mênh mông chăng? Cuối cùng một ngày nào đó, chúng sẽ đứng ở hai bờ nhìn nhau. Nhưng cô không biết, ai sẽ ở bờ bên này, ai sẽ sang phía xa kia.
Lý Tuấn Ninh đã từng hỏi: “Tại sao cậu lại lạnh lùng như vậy?”
Ngải Mễ không trả lời.
Từ nhỏ đều là người khác đối xử lạnh nhạt với mình, vì thế đã quen dùng sự im lặng để trả lời. Cô không quen với sự vồn vã, nhiệt tình ngay lập tức, tình cảm giữa con người với con người phải hâm nóng từ từ, giống như hầm canh bằng lửa nhỏ, càng lâu càng thơm.
Cô cũng không thích người khác gọi mình là người đẹp băng giá, cô không hề băng giá, ngọn lửa trong lòng cô, cháy rừng rực, không ai có thể biết. Nhưng những điều này đều không cần phải giải thích với người khác. Tâm sự của cô, không nói cho ai biết, ngoài Aaron.
Tuy nhiên người mà mình muốn tâm sự, đã không còn muốn nghe nữa. Thật nực cười. Cô cũng không hiểu, tại sao hai đứa lại ra nông nỗi này.
Lần cuối cùng Ngải Mễ đến trường Aaron tìm cậu, đúng lúc bọn họ có trận thi đấu bóng đá, cũng như ngày xưa, Ngải Mễ ngồi bên cạnh cầu môn. Vừa nhìn là cô đã nhận ra ba lô của Aaron, rất sạch sẽ, không giống với người khác, mặc dù chỉ mua ở sạp hàng rẻ tiền, nhưng vì cậu đã sử dụng, nên cũng có khí chất khác. Ngải Mễ đặt chai nước khoáng mà cậu thích uống ở bên cạnh.
Kỹ thuật đá bóng của Aaron càng ngày càng tiến bộ, cậu chạy trên sân, giống như ngón tay dài linh hoạt lướt trên các phím đen trắng của đàn dương cầm, Ngải Mễ nhìn thấy vô số nốt nhạc, nhảy nhót tung tăng trên sân bóng. Đương nhiên, Ngải Mễ còn nhìn thấy đôi giày đá bóng mà mình tặng cho Aaron, điều này khiến Ngải Mễ cảm thấy hai đứa luôn luôn được ở bên nhau, chỉ có điều hình thức không giống mà thôi. Đôi giày đá bóng mà cô tặng cho Aaron, được Aaron đi vào chân. Chiếc nhẫn mà Aaron tặng cho cô, cô vẫn đeo trên tay. Đây là điều bí mật công khai của hai đứa, làm chứng cho sự trưởng thành của chúng. Giày đá bóng cũng thế, nhẫn cũng thế, đều chứa đựng linh hồn nhỏ của chúng.
Lúc Aaron sút bóng vào lưới, Ngải Mễ chỉ đứng cách đó mấy mét, nhưng cậu không nhìn thấy Ngải Mễ, cậu chạy ngay về để ăn mừng cùng bạn bè. Trong đầu Ngải Mễ đột nhiên hiện lên hình ảnh của một chiếc máy quay, quay lại cảnh hồi còn nhỏ, mỗi lần sút bóng vào gôn, Aaron luôn dừng lại, cho dù Ngải Mễ trốn ở góc nào, cậu đều nhìn thấy Ngải Mễ ngay, sau đó cậu ngoác miệng cười với cô. Cậu luôn tưởng rằng cậu sút vào lưới rồi, Ngải Mễ sẽ rất mừng, thực ra sự tưởng rằng đó của cậu là đúng. Nhưng Ngải Mễ luôn thích giấu niềm vui này trong đáy lòng, cô sợ mình vừa bật cười ra thành tiếng, niềm vui này sẽ trốn mất tiêu.
Có lẽ Aaron luôn chờ đợi tiếng hoan hô của Ngải Mễ, đúng vậy, tại sao Ngải Mễ không cuồng nhiệt một lần, tại sao Ngải Mễ không thể nhảy cẫng lên huơ huơ nắm đấm của mình, hét hò cổ vũ cho cậu? Tại sao không để con sóng dữ dội trong lòng hiện lên trong mắt? Cô sợ như thế, sẽ biến thành nước mắt ư? Hoặc giả là từ xưa đến nay đã quen với việc trải đầy tình cảm trong trái tim, nở đầy hoa thơm cỏ lạ, trên khuôn mặt lại là vách núi cheo leo, khô khốc.
Có hai cô gái bước đến, hai người rụt rè tìm kiếm trên thảm cỏ, sau đó họ nhìn thấy ba lô của Aaron.
“Ấy, đã có người mang nước cho cậu ấy rồi”. Một cô kêu lên.
“Chỉ là một chai nước khoáng mà thôi”. Giọng có phần khinh miệt.
Cô gái đặt chai nước ngọt có ga mà họ mang đến lên trên ba lô của Aaron, dường như không cẩn thận còn làm đổ cả chai nước của Ngải Mễ. Ngải Mễ nhìn thấy nó lăn một vòng rồi dừng ở đó, giống như cú đá vào lưới đó, bị lưới chặn lại, bèn mất đi phương hướng của mình, mất đi động lực tiến về phía trước.
Cô không muốn cũng không thể phán đoán, có phải bọn họ cố tình hay không. Tóm lại, chỉ một cú đẩy nhẹ như vậy, ngôi tượng thần đứng sừng sững rất lâu trong trái tim cô cũng đã sụp đổ.
Tại sao lại không nghĩ rằng sẽ như vậy, nhưng thực sự là như vậy, cũng không thấy quá sốc.
Ngải Mễ bước đến, cúi người xuống, nhặt chai nước lên, đút vào ba lô của mình. Chai nước đổ xuống đất, bám ít bụi, cô cũng lấy tay phủi đi.
Một cô gái ghé sát vào, “à, xin lỗi nhé, tại tớ không cẩn thận”.
Ngải Mễ cười cười, coi như không chấp vặt nữa. Thực ra cô phải cảm ơn cô gái này, nếu không cô đã không thể làm như vậy.
Cô gái tiếp tục nói: “cậu không phải là học sinh trường này đúng không? Sao tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu nhỉ?”
Ngải Mễ gật đầu.
Cô gái cũng ngại hỏi tiếp, quay đầu lại nói chuyện với cô bạn kia. Cũng không nén giọng xuống, dường như Ngải Mễ không nghe thấy, cô nói: “chắc chắn là đến tìm Aaron, còn ai có sức quyến rũ như vậy chứ. Bọn mình phải cố lên, chất bổ không được để chảy sang ruộng người”.
Ngải Mễ không muốn để tâm đến những điều này, nhưng những câu nói này đã lọt vào trái tim Ngải Mễ. Hiện giờ cô đã biến thành người ngoài cuộc nực cười rồi.
Aaron nhìn theo bóng Ngải Mễ ra về. Nhưng cậu chỉ nhìn theo cô mà không nói gì.
Chỉ có điều cậu không thể nói với cô lý do, có rất nhiều chuyện không thể nói với cô.
Cậu không thể nói với cô rằng, mình vịn vào cớ ba ốm mà sang học ở một trường khác, là vì cậu biết, ở bên nhau quá lâu, sẽ khiến cô sa lầy quá sâu.
Cậu không thể nói với cô rằng, mỗi lần cô đến trường tìm mình, cậu đều lạnh nhạt, là vì cậu sợ một câu nói của mình, lại một lần nữa kéo cô lại gần trong lúc cô đã xa dần.
Cậu không thể nói với cô rằng, mình đã sút bóng vào gôn, cậu đã nhìn thấy cô, nhưng lại quay người chạy mất, lúc Aaron ôm đồng đội, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn với ký ức, đợi đến khi quay lại nhìn cô, cô đã ra về.
Aaron biết, mình đã đạt được mục đích. Cậu đã chiến thắng, cũng là thắng mình, một mình cậu, đã đẩy lùi được ngàn quân vạn mã trong trái tim cậu, cậu chiến đấu là để bảo vệ Ngải Mễ, nhưng lại áp dụng phương thức khiến Ngải Mễ bị tổn thương nhiều nhất.
Ngải Mễ cũng hận mình vô tích sự, người ta đã tỏ thái độ như vậy rồi, mà mình vẫn còn bám riết, nhưng Aaron quá cứng rắn, một mình cô không thể đánh bại được cậu, cô chỉ còn cách nhờ viện trợ từ bên ngoài.
Đúng vậy, cô đã gặp một người con trai khác, tên của chàng trai đó là Đường Mộc.
Bản thân cô có một sở thích kỳ quặc, có tình cảm đặc biệt với cái tên. Cô thích cái tên Đường Mộc này. Bản thân cô cũng không dám chắc, nếu chẳng may Lý Tuấn Ninh cũng mang cái tên này, có khi mình lại thích ấy chứ.
Ý định muốn tìm sự viện trợ từ bên ngoài để giúp mình chống lại Aaron của cô, cũng nảy ra sau khi Đường Mộc xuất hiện.
Aaron trong lòng Ngải Mễ quá mạnh mẽ, không ai có thể sánh bằng. Bản thân cô không đấu nổi, cô hy vọng Đường Mộc có thể giúp mình một tay.
Đường Mộc là người đầu tiên dám nói chuyện với Ngải Mễ ở nơi công cộng sau khi Lý Tuấn Ninh tỏ rõ lập trường, một hôm đang ở trong trường thì Đường Mộc gọi cô, “chào bạn”.
Nếu là người khác, Ngải Mễ sẽ bước đi với vẻ mặt vô cảm, nhưng lần này, không hiểu sao cô lại dừng chân lại. Lúc dừng lại, cô không nhìn tướng mạo của Đường Mộc, chỉ cảm thấy trong giọng nói này, có một ma lực, khẽ úp lên vẻ cao ngạo khoa trương thanh thế của cô.
“Hả?”
“Không phải bạn nhìn thấy Đông Gioăng nên người mềm nhũn ra rồi chứ?”
“…” Nghe thấy câu nói này, mới thực sự khiến người ta cảm thấy người mềm nhũn.
“Tớ là Đường Mộc”. Cậu tự giới thiệu, giọng điệu dường như muốn nói rằng tất cả mọi người đều biết hai chữ “Đường Mộc”.
“Ờ”. Ngải Mễ cố gắng trả lời thật ngắn gọn. Cuối cùng Ngải Mễ đã tìm ra một cách ví von xác đáng để miêu tả giọng nói của Đường Mộc, giọng nói của cậu hết sức dễ nghe, tựa như loại kẹo mềm trong suốt, tràn đầy hơi thở ngọt ngào khó tả. Nghe xong thực sự khiến người ta cảm thấy hơi mềm lòng.
Kẹo mềm tiếp tục bay vào tai cô, “cậu làm bạn gái tớ được không?”
Ngải Mễ lập tức sững người ra ở đó, đây là lần đầu tiên cô nhìn Đường Mộc ở cự ly gần như vậy, không ngờ trong trường lại có cậu nam sinh đẹp trai như thế này, thậm chí lúc đó cô còn không hiểu Đường Mộc đang nói gì. Ngải Mễ cảm thấy may mắn vì lúc đó mình đờ đẫn, nếu không có lẽ mình đã đồng ý rồi.
Nhìn dáng vẻ của Ngải Mễ, Đường Mộc nói ngay một câu: “thế này nhé, cậu cứ về suy nghĩ đi, lần sau gặp nhau nói với tớ. Nhớ nhé, tớ tên là Đường Mộc”.
“Cậu chưa nghe thấy à, Lý Tuấn Ninh nói…”
“Lý Tuấn Ninh nói gì vậy?”
Ngải Mễ không nói nữa, cô để lại cho Đường Mộc một nụ cười rất ngọt ngào: “không có gì cả”.
Bạn có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Ít nhất là Ngải Mễ tin. Thực ra có lúc tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không huyền bí như những gì người ta vẫn nói, mà là một số người bạn nhìn cái thứ hai, cái thứ ba, cố gắng khai thác những điểm tốt trên người anh ta, bạn mới thấy thích, còn người như Đường Mộc, vừa nhìn lần đầu tiên, đã thấy đủ rồi. Một điều không thể phủ nhận là, Ngải Mễ đã yêu Đường Mộc ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tình yêu này vẫn còn mong manh, bởi tình yêu này phải chống lại tình cảm Ngải Mễ dành cho Aaron, và tình cảm mà Ngải Mễ dành cho Aaron là thứ tình cảm được vun đắp qua bao năm tháng. Tình cảm này được tích lũy theo ngày theo tháng, tình đến mau như núi đổ, tình đi lâu như kéo tơ . Ngu Công Ngải Mễ này, muốn dịch chuyển ngọn núi Aaron, không biết sẽ phải xúc đi bao nhiêu xẻng đất.
Sau khi bình tĩnh lại Ngải Mễ ngẫm nghĩ rất lâu, cô vẫn không cam tâm, bắt cô gạt bỏ Aaron, vẫn là quá khó.
Cuối tuần này, Ngải Mễ về nhà, sau khi ăn tối, cô đã đi tìm Aaron.
Ngải Mễ đặt túi hoa quả mang từ nhà đến lên đầu giường ba Aaron. Aaron đứng bên cạnh, quên mất thân phận chủ nhà của mình, nhìn cô vuốt phẳng chăn giúp ba.
Ba nói: “Bác muốn nghỉ sớm một lát, hai đứa sang phòng bên đi”.
Aaron đi thẳng vào phòng của mình.
Cậu biết Ngải Mễ sẽ đi theo sau, bao nhiêu năm rồi, chiêu bài của hai đứa đã bị đối phương thuộc làu trong lòng, chính vì thế những bước không cần thiết đều có thể trực tiếp bỏ qua. Chỉ có những lúc như thế này, cậu mới cảm thấy tất cả đều khớp với ngày xưa, tất cả đều trở về với trật tự cũ.
“Cậu giận à?” Ngải Mễ đứng sau nói.
Hồi còn học tiểu học, Ngải Mễ không cẩn thận làm rơi bút chì của Aaron xuống giếng, cô đã từng hỏi cậu rất thẳng thắn như vậy.
Năm lớp bảy, mẹ Aaron về nhà lấy hành lý, Ngải Mễ giúp bà sắp xếp đồ đạc, đưa bà ra đầu ngõ, quay về nhà nhìn thấy Aaron với nét mặt vô cảm, cô đã hỏi như thế với vẻ ngại ngùng.
Năm lớp tám, cô đến trường tìm Aaron, trước mặt tất cả bạn bè nói mình là bạn gái của cậu, sau đó cô khẽ kéo vạt áo của cậu và hỏi như vậy với vẻ biết lỗi chân thành.
Nhưng Aaron chưa bao giờ giận cô cả.
Aaron không biết tại sao Ngải Mễ lại hỏi như vậy, cậu thực sự không thể nhớ nổi Ngải Mễ đã từng làm chuyện gì có thể khiến cậu có một chút lý do gì đó để giận.
“Cậu bảo tớ đừng đến trường cậu để tìm cậu, nhưng tớ vẫn đến, chắc là cậu đã nhìn thấy rồi chứ”. Ngải Mễ nói.
“À, chuyện này hả, ngốc ạ, làm sao tớ lại giận chứ”.
“Thế tức là cậu đã nhìn thấy tớ ư?” Ngải Mễ đột ngột đổi giọng.
Trong chốc lát Aaron không nghĩ được gì nhiều nữa, và thế là chỉ biết gật đầu.
Ngải Mễ không nói gì nữa, im lặng một hồi lâu, tiếng ho của ba khẽ vọng sang, rất xa xôi.
Một lát sau, đột nhiên Aaron cảm thấy có một lớp mùn cưa cháy bỏng đang rắc lên lưng mình. Mọi cảm quan nhiệt độ đều biến thành những con giun nhỏ, đám giun nhỏ đó chui vào da, máu như đông cứng lại, người không thể nhúc nhích. Hồi nhỏ những lúc Ngải Mễ khóc, Aaron cũng sẽ ôm cô, cái ôm đó rất mỏng manh, còn bây giờ, cái ôm của cô khiến người ta ngạt thở.
Cô đã ôm chặt Aaron một cách không hề hối tiếc như vậy. Cô tìm đủ mọi cách, cuối cùng lôi ra được một cái ôm không có sự đáp lại. Đất này có hai trăm lượng bạc, chỉ có điều không thuộc về bạn mà thôi.
“Nói cho tớ biết, cậu thích tớ đúng không? Cậu cảm thấy mình không có đủ sức chăm sóc tớ, mới đối xử với tớ như vậy, đúng không?”
Aaron không nói gì. Câu hỏi này và câu trả lời phù hợp với nó đều là những là điều vô nghĩa khiến người ta phải buồn khổ một cách vô cớ. Cậu nghĩ, người thông minh như Ngải Mễ, làm sao không biết cậu không thích cô. Nhưng con gái cũng biết tự lừa dối mình, từ trước đến nay cậu thực sự quá tốt với cô, có những lúc những lời ngọt ngào đường mật có thể khiến người ta một lòng nghe theo, huống chi bao nhiêu năm qua Aaron đã dành cho Ngải Mễ một sự quan tâm vô bờ bến.
“Hứa với tớ, gặp người mà cậu thích, dũng cảm nói với cô ấy, dũng cảm yêu cô ấy, được không?” Ngải Mễ năn nỉ cậu.
Aaron đã gật đầu bằng cái gật nhẹ nhất, cậu mong cô nhìn thấy, như thế cô sẽ biết, cậu không muốn cô nhìn thấy, như thế có thể cô vẫn còn tưởng rằng, mình thực sự không có sức để bảo vệ cô, và không ở bên cô. Cậu không muốn nói dối, lần đầu tiên trong đời cảm thấy, hóa ra thỉnh thoảng có lời nói dối, mặc dù đã mất đi sự chân thành, nhưng lại thực sự mang theo một cảm giác mềm mại.
Ngải Mễ, Ngải Mễ. Cậu nói thầm trong lòng.
“Gật đầu cũng chẳng để làm gì, tớ muốn cậu nói một lần, phải thề”. Hóa ra Ngải Mễ đã biết hết cả.
Aaron thề rằng: “Sau này gặp người mình thích, tớ sẽ theo đuổi hết mình”.
“Nói to một chút, nói lại lần nữa”.
“Sau này gặp người mình thích, tớ sẽ theo đuổi hết mình”. Giọng cậu nghẹn ngào.
Câu nói của Aaron là tấm giấy thông hành để Ngải Mễ đi về phía tự do. Cậu ấy, đúng thật, không thích mình. Tất cả đều là tình cảm đơn phương của mình.
Hè năm lớp 11, sau mấy năm đấu tranh với bệnh tật, ba Aaron đã âm thầm ra đi trong giấc ngủ. Ông vốn là người ốm yếu, qua đời cũng rất lặng lẽ.
Ông biết thời gian của mình không còn nhiều, bèn sai Aaron gọi Ngải Mễ đến, ông bà nội cũng đã đến, nhưng chỉ đứng ở một bên, hai bàn tay của ba Aaron, một bàn tay đưa cho Aaron, một bàn tay đưa cho Ngải Mễ. Ngải Mễ nắm bàn tay khô khốc của ông, cảm nhận được dòng diện từ cơ thể Aaron truyền sang. Rất lạ, trước đó cô cũng đã từng nắm tay Aaron, nhưng đều không giống như bây giờ, hai đứa nắm tay ba Aaron, Ngải Mễ cảm nhận được một hơi ấm lạ lẫm nhưng vô cùng thân thiết. Dĩ nhiên là cô biết rằng, ba Aaron là một ngọn đuốc đã tắt, nhưng cô là do được ở bên cạnh Aaron, cô chỉ cảm thấy rất yên tĩnh. Hồi còn nhỏ, ông bà phơi quần áo trên cây sào, cô thích nhìn nước trên quần áo nhỏ xuống, mãi cho đến khi ánh nắng mặt trời hút hết hơi nước đi, hiện tại cô nắm tay ba Aaron, đột nhiên cảm thấy, nguồn sáng sinh mệnh trong cơ thể ông được truyền sang từ từ. Cô đã nắm chặt bàn tay không lời của ba Aaron, mãi cho đến khi lạnh ngắt.
Ba chỉ để lại một câu nói, “con phải chăm sóc Ngải Mễ cẩn thận”.
Đêm nay, không một người nào rơi nước mắt.
Aaron nói: “Ngải Mễ, ba đi rồi”.
Ngải Mễ gật đầu.
Aaron nói tiếp: “từ nay trở đi ông không còn bị bệnh tật dày vò nữa”.
Ngải Mễ nhìn Aaron, trong giây phút này, thực sự cậu là một đứa trẻ, nhưng lại giống người lớn, cuộc đời bắt ép chúng ta phải giống người lớn. Dùng cái chết để đổi lấy sự trưởng thành, có phải cái giá quá đắt hay không? Thà là vẫn làm một đứa trẻ, hàng ngày bị mẹ càu nhàu, thậm chí bị ba sử dụng một chút bạo lực gia đình, nhưng không muốn như vậy, dùng việc cướp lấy tính mạng của ba để trừng phạt sự không nghe lời khi còn nhỏ, hơn nữa, Aaron đã rất nghe lời, rất nghe lời rồi.
Cái chết của ba khiến Aaron được gặp lại người mẹ lâu lắm rồi không gặp. Bà đã hút hết sức mạnh sinh mệnh trên cơ thể ba, càng trở nên rạng rỡ, sang trọng. Trước cái chết của ba, bà tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên như Aaron. Aaron tưởng rằng thậm chí bà sẽ không quay về, nhưng bà đã trở về, bận trong bận ngoài, làm tròn trách nhiệm cuối cùng của người vợ. Vẻ u buồn trên khuôn mặt bà cũng không mang hàm ý biểu diễn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, vẻ u buồn này, chủ yếu là dành cho bản thân bà. Cậu cũng biết, thực ra trong lòng bà, ba đã chết mấy năm rồi.
Đêm hôm trước khi đưa tang, họ cùng ngồi trước linh cữu ba cả đêm, mẹ gọi Aaron đi lấy một cái chậu, bà lấy từ trong túi ra một tờ giấy, khẽ nói: “đốt đi”.
Aaron không hỏi đó là gì.
Mẹ nói: “đây là tờ đơn xin ly hôn, hiện giờ không cần dùng đến nữa. Aaron, từ nay con phải sống cùng với mẹ, thực tế là, mấy năm qua, con và ba con vẫn phải sống dựa vào số tiền do mẹ chu cấp”.
Aaron không nói gì, chỉ châm lửa cho tờ giấy đã được vo tròn.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt trầm tư của cả hai mẹ con. Những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất của Aaron cũng đã rơi vào chậu lửa, nổ lách tách.
Một tháng trước khi ba mất, gần như ngày nào Aaron cũng mơ thấy ba đã đi xa, nhưng sau khi tỉnh giấc, cậu luôn xông vào phòng ba, nhìn thấy nụ cười gượng gạo của ông, trái tim đập thình thịch đó cũng yên tĩnh trở lại, vì thế cậu cảm thấy cuộc sống cũng rất đẹp. Hiện tại ở trong giấc mơ, ba vẫn đang sống, người ta nói đốt tiền giấy là để ông xuống đó có cái dùng, đơn xin ly hôn cũng đã đốt rồi, bà thật nhẫn tâm, bà phái tờ đơn này xuống tận cõi âm tào địa phủ, nói với ông rằng, khi còn sống bà không phải là vợ ông, chết cũng không làm ma của ông.
Mẹ nói: “Con có nhìn thấy chiếc nhẫn đó không? Năm xưa khi mẹ lấy ba con, bà nội con đã tặng, mẹ để ở đây, nhưng giờ không tìm thấy nữa”.
Aaron lắc đầu. Bản thân cậu cũng thấy lạ, cậu không bao giờ nói dối Ngải Mễ, nhưng với mẹ lại có thể nói dối rất tự nhiên.
Mẹ không hỏi thêm gì nữa, một chiếc nhẫn cưới đã không còn quan trọng gì nữa. Bà cũng chỉ vì sực nhớ ra nên mới hỏi mà thôi.
Aaron ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt của ba trên linh đường, giữa ánh lửa rực trời cũng không hề thấy sắc khí.
Mẹ Aaron mua rất nhiều đồ bổ mang sang nhà ông bà Ngải Mễ, cảm ơn sự chăm sóc mà họ dành cho Aaron trong nhiều năm qua. Bà tỏ rõ sự chân thành, ông bà từ chối một hồi, cuối cùng đã chịu nhận quà, họ nói: “Aaron là một đứa trẻ ngoan”.
Ngải Mễ đã chạm mặt mẹ Aaron mà không kịp tránh, mẹ Aaron vẫn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, cô không nên như vậy, ngay từ đầu đã không nên như vậy, Ngải Mễ không còn có đủ can đảm để đối mặt với ánh mắt đó. Trước lúc lâm chung, ba Aaron nói, Aaron, con phải chăm sóc Ngải Mễ cẩn thận. Vì mọi sự gian nan vất vả trong câu nói ngắn ngủi này, cảm thấy không thể thân thiện với mẹ Aaron được nữa.
Cuối cùng mẹ Aaron đã gọi cô: “Ngải Mễ”.
Nhưng Ngải Mễ đã đi thẳng vào bên trong, không nói gì.
Cô nghe thấy ông bà vội vàng giải thích với mẹ Aaron. Giải thích cũng rất yếu ớt.
Bầu không khí tràn ngập cảm giác chia tay. Sự ra đi của ba, là tử biệt, và rất nhiều vết tích cho thấy, Aaron và Ngải Mễ sẽ phải sinh ly. Hai nỗi đau này, rốt cục cái nào đau hơn?
Trên khuôn mặt Aaron không có nét nào buồn. Ngải Mễ không biết làm gì, chỉ đứng bên cạnh cậu.
Ngải Mễ mong Aaron khóc, như thế cô sẽ có thể an ủi cậu, nhưng cậu đã giấu nỗi buồn của mình trong lòng, khiến người ta không thể làm được gì. Thi điểm kém, làm mất đồ, bị ngã đau, có thể an ủi, nhưng cha mất rồi, an ủi thế nào đây? Cô muốn nói rằng, tớ có thể bù đắp tình yêu mà ông chưa dành hết cho cậu, nhưng hình ảnh mình trong lòng Aaron, được coi là gì? Tình yêu của mình, nặng mấy lạng mấy cân? Thực sự cô không có lòng tin này.
Aaron đứng trong ngôi miếu cổ, ngoài nơi này cũng không có chỗ nào để đi. Ngải Mễ ngồi bên cạnh cậu. Chỗ này tồi tàn, nhưng cũng ấm cúng, những bức tượng phật đó mặt mũi gớm ghiếc, nhưng lại có một vẻ hiền lành treo lơ lửng trên mạng nhện. Tóm lại, ở đây, chúng có thể bình tâm trở lại.
Cô không biết Aaron đang nghĩ gì, cô không có cha mẹ, không thể cảm nhận được nỗi đau mất cha. Cô cũng thấy buồn, một là do Aaron không vui, một nguyên nhân khác nữa là vì tức cảnh sinh tình, dù sao nơi này, đã từng có quá nhiều chuyện xảy ra. Còn hiện tại, câu chuyện đã dần dần đi tới hồi kết.
Im lặng là sự nể trọng tốt nhất đối với nỗi đau và ký ức.
Màn đêm đã dần dần buông xuống như vậy, tất cả đều đã tĩnh lặng, mọi thứ đều ẩn kín trong màn đêm, chỉ trong lúc này đây, tâm trạng mới cảm tìm thấy lỗ hổng, trượt ra. Tâm trạng của những con người trẻ tuổi không phải nằm trên đuôi lông mày hay sao, còn hiện tại, lại bị phết dưới bùn đất, chìm vào trái tim đất mẹ.
Aaron không nói gì, Ngải Mễ cũng để cậu được yên tĩnh một mình. Cô một mình đi thăm mộ của chú chó Aaron, ngôi mộ nhỏ nhắn, nhưng lại tuôn trào mọi câu chuyện, sự tích của cuộc đời nó, đều được chôn vùi trong nấm mồ nhỏ này. Trước đây nhà có chuột, Ngải Mễ cũng đã từng trách mắng nó, tại sao không đi bắt chuột, sau đó cô mới biết, chó không bắt chuột. Cô không nhớ nổi những chuyện tỏ lòng trung thành của con Aaron nữa, mà chỉ có thể nhớ lại những chuyện ngốc nghếch, ngờ nghệch, nghịch ngợm của nó mà thôi… Nhưng những điều này, lại khiến trái tim cô đau nhói.
Cô quay trở lại chỗ Aaron, lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu. Lúc này đây, thời gian đã chết. Nếu không còn tình yêu, chiều dài của cả cuộc đời với một đêm có gì là khác nhau đâu.
Đến gần sáng, cuối cùng Aaron cũng đã cất lời.
Vì nức nở, hoặc là do im lặng quá lâu, Aaron đã nói một câu mơ hồ không rõ. Bản thân cậu cũng không nghe rõ mình đang nói gì, câu nói này đã dùng hết mọi sự can đảm của cậu, sau đó cậu đã khóc. Trước đó Ngải Mễ tưởng rằng nếu Aaron khóc, mình có thể ai ủi cậu, nhưng đến khi cậu khóc thật, cô mới phát hiện ra trong đầu mình lại là một khoảng trống, những câu an ủi mà mình có thể nghĩ ra thật ấu trĩ và nực cười biết bao, mình cũng ngại nói ra với người khác. Điều cô có thể làm, là cùng khóc với Aaron.
May mà Aaron chỉ khóc một lát rồi bình tĩnh trở lại, cậu vỗ về Ngải Mễ, lại khuyên Ngải Mễ đừng khóc nữa, cậu nói: “Tớ muốn nói với cậu một chuyện”.
Không ngờ, trên thế giới này, có một chuyện, liên quan đến Aaron, mà cô lại không biết.
“Ừ, cậu nói đi”.
“Tớ…”
“Hả?” Đột nhiên trong đầu Ngải Mễ nảy ra một suy nghĩ, hay là câu nói đó của ba trước lúc lâm chung, cuối cùng đã làm cậu cảm động, từ trước đến nay cậu luôn là người con rất biết nghe lời.
“Cậu phải có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần đấy”. Aaron liền cười một cách rất lạ lùng.
“Ừ”. Ngải Mễ kéo tay Aaron, như thế sẽ không thấy sợ nữa.
“Cậu có biết tại sao tớ không thích cậu không, nguyên nhân không phải do cậu, mà là do tớ”.
“Cậu không thích tớ, đương nhiên là nguyên nhân do cậu rồi”.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Aaron, nếu bạn nhìn chằm chằm vào một người, người này sẽ không dễ nói dối đúng không?”
Cậu ngoái đầu nhìn Ngải Mễ, Ngải Mễ vẫn đang tuôn trào nước mắt, đây không phải là khóc, mà chỉ là trào nước mắt đơn thuần, nước mắt không có âm thanh.
Aaron nói: “có cần tớ phải nói lại một lần nữa không, tớ không thích con gái, tớ thích…”
Ngải Mễ vội ngăn cậu lại, “tớ hiểu, tớ hiểu”. Câu nói của cậu đã là nửa con dao nhọn, đâm thẳng vào lồng ngực.
“Ừ”. Aaron vẫn đang nắm tay Ngải Mễ, vừa nãy cậu quên mất rằng chúng đang nắm tay nhau, bây giờ nhớ ra, mới phát hiện ra tay cô rất lạnh.
Nhưng Ngải Mễ đã rút tay mình ra khỏi tay Aaron.
Đêm nay lại có sao, chắc là bầu trời không lắng nghe chúng nói chuyện, chỉ đứng từ xa nhìn thấy một nam sinh và một nữ sinh ngồi tựa vào nhau, liền bố trí cảnh tượng lãng mạn đó.
“Aaron, tớ cũng có một chuyện muốn nói với cậu”.
“Hả?”
“Tớ yêu rồi”. Cô rất bình tĩnh.
“Gì cơ?”
“Tớ yêu rồi”.
“Yêu ai vậy?”
“Lý Tuấn Ninh”. Ngải Mễ nói như vậy, thực sự là để quyết tâm làm đến cùng, cô muốn dụ Aaron nổi cơn ghen, không phải con trai là hiếu thắng nhất đó sao, hơn nữa người đó lại là Lý Tuấn Ninh, cô muốn Aaron nổi trận lôi đình.
Nhưng Aaron lại dễ dàng nhìn thấu quỷ kế của cô, “Ngải Mễ, cậu đừng đùa nữa”.
Cuối cùng cả hai đứa đều cười, cuối cùng bầu không khí không còn ngượng ngùng nữa.
Dừng lại một lát, Ngải Mễ nói: “Được, thực ra người đó tên là Đường Mộc”.
“Ồ, Đường Mộc, cái tên nghe rất hay”. Aaron không còn nghi ngờ nữa mà lựa chọn cách tin lời, cậu không tỏ ra sốc lắm, đây là lần đầu tiên trong đời Aaron nghe thấy cái tên này. Hồi đó cậu không thể ngờ rằng, sau này cậu còn quen người này. Aaron tưởng rằng Đường Mộc chỉ là một trạm dừng chân của Ngải Mễ, thời gian trôi đi, cậu sẽ không dừng lại.
Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, có rất nhiều chuyện, không ai có thể kiểm soát. Có rất nhiều điều tốt đẹp mà mình tưởng là đúng đều vươn cành leo ra một hướng khác, bóp nghẹt cổ họng của hạnh phúc. Đợi đến khi hạnh phúc thoi thóp hơi thở cuối cùng, cái gọi là buồn thương bắt đầu ập tới.
Không kìm được, Aaron vẫn kéo chủ đề câu chuyện về phía mình: “Thế thì, Ngải Mễ, chuyện tớ nói với cậu đó, cậu có chấp nhận được không?”
“Tớ…” Cô ngần ngừ một lát, hỏi Aaron, “cậu đã đi khám bác sĩ bao giờ chưa?”
“Hả?” Aaron chưa kịp hiểu Ngải Mễ đang nói gì.
“Ý tớ muốn nói là cậu đã đi khám bác sĩ gì chưa?”
“Cái này, cái này không phải là bệnh chứ nhỉ?” Aaron cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình dần dần tản mát.
“Ờ”.
Về đến trường, Ngải Mễ ngồi trên sân bóng, nhìn đám con trai đá bóng, cô không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Đêm qua cô ngồi với Aaron đến tận khi trời sáng, hôm nay không hề cảm thấy buồn ngủ, cô nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng tất cả mọi chuyện đều không có đầu mối rõ ràng nào. Cô cảm thấy cuộc sống của mình giống quả bóng đang được đá trên sân, ai cũng có thể đá một cái, ngay cả người đá bóng, cũng không biết quả bóng sẽ bay về phía nào.
Mọi thứ đã rõ ràng, may mà mình đã buông tay ra trước, nếu không, nghe thấy tin này, mình sẽ làm thế nào? Nói thật, đến tận bây giờ, cô mới hiểu được phần nào rốt cục Aaron đã nói những gì.
Không thích con gái, không thích con gái, cô nhủ thầm trong lòng.
Trong cuộc sống lại có thể xảy ra những chuyện như vậy. Có những lúc, cuộc sống thực sự tàn khốc đến mức khiến người ta phải bật cười.
Vậy thì, người mà cậu thích là con trai. Nghĩ đến đây, cô không nén nổi liền bật cười.
Những chuyện này đáng lẽ phải xa vời như trong truyện tranh, không ngờ lại ở ngay trước mũi cô, giáng cho cô một cú rất mạnh. Cô nhìn thấy trên sân bóng, Lý Tuấn Ninh đẹp trai nhất, nhưng Lý Tuấn Ninh có xứng với Aaron không? No, cô hét lớn, làm sao có thể như vậy được?! Điều này đáng lẽ phải khiến cô cảm thấy an ủi được phần nào mới đúng, Aaron không thích mình, hóa ra là vì cậu ấy thích con trai. Nếu như cậu ấy thích con gái, thì chắc chắn cậu ấy sẽ thích mình. Ừ, nhất định là như vậy! Cô tự nghĩ như vậy, nước mắt liền long lanh trong khóe mắt.
Có người đứng từ xa chào cô, nghe giọng, là Đường Mộc.
Cậu chạy đến chỗ Ngải Mễ, suýt thì đâm sầm vào cô, Đường Mộc vội vàng đỡ Ngải Mễ, cười tinh nghịch, “sao vậy, nhìn thấy Đông Gioăng là người mềm nhũn, đứng không vững ư?”
“…” Trước Đường Mộc, mọi sự lanh lợi của Ngải Mễ đều như bị gỉ hết.
“Sao vậy, đấu tranh bao nhiêu lâu, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ngải Mễ không nói gì, tiếp tục chăm chú nhìn sân bóng. Cô thầm nghĩ, con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ đấu tranh bao nhiêu lâu vậy!
Đường Mộc cùng Ngải Mễ nhìn sân bóng.
“Trong đó có bạn trai của cậu à?” Đường Mộc hỏi một câu.
Ngải Mễ lắc đầu.
“Có người nào cậu thích hay không?”
Vẫn lắc đầu.
“Có người thích cậu ư?” Đầu óc cậu ta lại có thể nghĩ được đến điều này, nhưng đúng là đã bị cậu ta nói trúng phóc.
Chỉ có điều Ngải Mễ vẫn lắc đầu.
“Thế thì cậu đang xem gì vậy?” Đường Mộc tỏ vẻ khó hiểu.
“Tớ đang xem đá bóng”. Ngải Mễ trả lời bằng giọng bực bội.
“Cậu đang xem bóng”. Đường Mộc nhắc lại một lần nữa với vẻ nghi ngờ, Đường Mộc muốn ngồi xuống bên cạnh Ngải Mễ, nhưng cậu cau mày nhìn vẻ ghê gớm của Ngải Mễ liền thôi.
“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Gì cơ?” Nói đến chủ đề chính, thế là Ngải Mễ liền giả vờ ngây ngô.
Cô đang quan sát nét mặt của Đường Mộc, cậu cau mày lại, nhìn Ngải Mễ với vẻ thắc mắc, vẻ thắc mắc của cậu dần dần biến thành sự kinh ngạc.
Cuối cùng cậu đã thốt lên một câu, nét mặt tỏ ra như đang gặp động đất, “cậu không bôi kem chống nắng!”
Ngải Mễ giật mình, “cậu đang nói gì vậy?”
“Nhìn cậu như thế này, người tớ đã mềm nhũn rồi”.
“…”
“Cậu không nhìn thấy cổ cậu bị nắng chiếu đen rồi à”. Đường Mộc vội vàng lục tìm trong túi ra một cây kem như thuốc mỡ. Cậu vặn nắp ra, bóp ra một ít “thuốc mỡ” vào lòng bàn tay, xoa đều, cẩn thận bôi lên cổ Ngải Mễ.
Ngải Mễ không biết Đường Mộc đang làm gì, nhưng cô không chống cự, mặc cho bàn tay cậu xoa đi xoa lại trên cổ cô. Bàn tay Đường Mộc không giống với bàn tay của con trai, ít nhất là không giống bàn tay của Aaron, bàn tay Đường Mộc rất mềm mại.
“Kể cả những hôm trời âm u, cũng vẫn phải bôi kem chống nắng”. Giọng Đường Mộc đầy vẻ trách móc, “vậy thì cậu đã suy nghĩ kỹ việc làm bạn gái của tớ hay chưa?”
“Cậu có thể cho tớ một lý do được không?”
“Không có tớ, ai bôi kem chống nắng cho cạu, ha ha, cậu đừng thể hiện bằng nét mặt như vậy, tớ đùa đấy, nói một cách chính xác là vì tớ cần cậu. Tớ biết là cậu sẽ hỏi về điều này, tớ cần cậu, tớ thích cậu, thế đã đủ chưa? Cậu mau bày tỏ thái độ đi”.
Làm gì có lời tỏ tình nào như vậy, không dịu dàng chút nào, ngay cả người nhìn có vẻ không hiểu lãng mạn như Lý Tuấn Ninh, cũng lãng mạn hơn cậu ta nhiều.
Thực ra Ngải Mễ không tìm được lý do nào để từ chối cậu ta, sự thật Aaron thích con trai đã khiến cô bị tổn thương quá lớn, đáng lẽ bầu trời của cô đã giăng đầy mây đen, cậu đã chặn đứng lối thoát nhỏ duy nhất, không để tia sáng nào lọt vào. Sau khi nghe xong câu nói đó, các tia sáng chồng chất lên nhau đều vỡ tan.
Đường Mộc nói: “không nói gì tức là mặc nhận, một, hai, ba, OK, cậu là bạn gái của tớ rồi đấy”.
Tuyên bố xong, Đường Mộc bước đến kéo tay Ngải Mễ, “đừng mềm nhũn nữa, đi, hôm nay đến nhà tớ ăn cơm”.
“Tớ không thèm”.
“Không thèm là thế nào, cậu đừng lo, nhà tớ chỉ có một chị giúp việc thôi, chị ấy rất tốt”.
Cậu đã kết thúc sự ngang ngược của mình bằng phương thức độc đáo của cậu.
Lúc này đây, bóng lại được đá đến, vẫn là Lý Tuấn Ninh đến nhặt bóng. Cậu ta chỉ cúi đầu, không giống với phong cách của cậu ta lắm.
Đường Mộc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
Đường Mộc nói: “Này, Ngải Mễ là bạn gái của tớ rồi đấy, tớ báo cho cậu một tiếng”.
Trong mắt Lý Tuấn Ninh không giấu nổi vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì, nhặt bóng lên rồi quay người bỏ đi.
Ngải Mễ cảm thấy vô cùng thú vị, nếu tính về vóc dáng, có thể Lý Tuấn Ninh sẽ đánh bay Đường Mộc chỉ bằng một cú đấm, nhưng bây giờ tại sao nhìn thấy Đường Mộc, cậu ta lại rụt rè gật đầu?
Đường Mộc nhìn thấy câu hỏi trong lòng Ngải Mễ, liền giải đáp thay cô, “tớ có một người anh họ tên là Thu Điền, ừ, nói cho cậu biết tên là gì cũng chẳng để làm gì, tóm lại, anh ấy là dân xã hội đen”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lý Tuấn Ninh đã hiểu nếu như cậu ta muốn thể hiện với tớ ở trường thì cậu ta sẽ không được yên thân”.