Đọc truyện Sống Yên Ổn Nghĩ Đến Ngày Gian Nguy – Chương 17
Hai giờ sáng, đèn trong phòng vẽ tranh vẫn sáng như trước.
Trong căn phòng ba mươi đến bốn mươi mét vuông, bốn phía trên tường treo đầy tranh, treo không hết thì đặt dựa vào dưới chân tường trên mặt đất, trong không khí lưu lại mùi thuốc màu, người đặt mình trong đó lại như chưa từng phát hiện.
Trên đất rải rác rất nhiều bức tranh giấy, có bị vò nhăn, có bị xé nát, chỉ có vài tờ giấy hoàn hảo cũng khó có thể căn cứ vài nét bút mà phán đoán được nội dung bức tranh.
Lữ Tư Nguy ngồi trên băng ghế trước giá vẽ, cầm cọ vẽ trên tay, chuyên chú tân trang một bức chân dung gần như sắp hoàn thành.
Bàn màu bên cạnh giá vẽ, kẹp một bức ảnh giống như trong tranh, chỉ là hình ảnh người đó đã bị mờ nhạt, thoạt nhìn nhiều năm rồi.
Lữ Tư Nguy nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát hình ảnh người kia trên bàn vẽ, sau đó dụng hết tâm tư mô phỏng kỹ xảo vụng về chín năm trước của bản thân, cậu nâng tay lên, chỉ dùng đầu nhọn của cọ nhẹ nhàng vẽ trên mặt giấy, đổ bóng tối hơn một chút, thân thể hơi ngả về phía sau, sau khi đánh giá từ mỗi góc độ, tỉ mỉ cẩn thận đặt cọ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Cứ việc có chút chi tiết nhỏ không có cách nào tái hiện được, mà đây đã không biết lần thứ bao nhiêu tuần này cậu thử nghiệm với ảnh gốc.
Lữ Tư Nguy xoay đôi vai cứng nhắc vì hoạt động cả ngày, quay người nhìn đống giấy tàn tạ đầu đất, cực kỳ hối hận: Nếu tuần trước cậu đem bức tranh này cất đi, hoặc là cậu không dẫn Phương Đình Việt vào phòng vẽ tranh, sẽ không có nhiều chuyện phiền toái thế này.
Một tuần trước ——
Lữ Tư Nguy xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn ra phía sau xe, hai tay chậm rãi đánh vô-lăng quẹo vào một lối rẽ, chậm nửa nhịp mà nghĩ: Tình hình tại sao lại tiến triển thành thế này?
Rõ ràng cậu muốn đi ra ngoài thay đổi tâm tình một chút, sao còn dẫn người về?
Phương Đình Việt không phải không muốn thấy cậu sao? Hay là những lần trước hắn thực sự bận? A không đúng không đúng, quan trọng hơn là bây giờ trong nhà cậu có sạch sẽ không?
Lữ Tư Nguy bị vướng vào những vấn đề thượng vàng hạ cám, dừng xe trước cửa nhà.
Xe vận tải của nhân viên chờ một lúc, cậu khẩn trương xuống xe mở cửa, để nhân viên công tác khuân thùng gỗ vào ngay tại chỗ tủ trưng bày trong phòng ngủ, tiếp đến là ký tên vào biên lai, sau đó tiễn nhân viên công tác về.
Hết bận chuyện linh tinh, cậu mới hít sâu một hơi quay người, hơi câu nệ mà nói với Phương Đình Việt: “Thật không tiện, để anh đợi lâu như vậy, chúng ta trực tiếp vào phòng xem tranh hay là…”
Phương Đình Việt nói: “Đến xem tranh đi.”
Lữ Tư Nguy vui mừng mình không ngây ngốc nói ra “Hay là trò chuyện tiếp một lát đã”, gật đầu nói: “Được, được, cái kia, phòng vẽ tranh ở trên lầu, anh đi theo tôi.”
Cậu quay người đi lên cầu thang, đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, khắp phòng là những bức tranh đủ mọi kích cỡ đập vào mắt.
Lữ Tư Nguy nói: “Tôi mới chuyển nhà cách đây không lâu, có mấy bức còn không chưa mang tới, trước tiên anh cứ lựa trong chỗ nào đi, nếu không thích bức nào thì tôi sẽ dẫn anh đi xem chỗ khác.”
Phương Đình Việt “Ừ” một tiếng đi vào phòng vẽ tranh, từ khi bước vào, hắn nhìn từng bức.
Một mình Lư Tư Nguy đứng ở cửa có chút lúng túng, quyết định không xa không gần theo sát chân hắn, nhìn thấy Phương Đình dừng lại trước bức tranh nào, sẽ thuyết trình vài câu.
“Đây là bức tranh tôi vẽ lúc ở Ý, điện thoại di động của tôi bị cướp, mấy người đi cùng với tôi dí theo nửa ngày không đuổi kịp, sau đó đến cục cảnh sát báo cáo cũng không được điện thoại di động, sau khi về khách sạn là tôi vẽ nó, lúc đó không xác định tiêu đề, sau đó có một lần tôi mang đi triển lãm, nghĩ một cái tên cho nó chính là ( ác ma), tiếp đến tôi cũng không mang đi triển lãm nữa, tôi vẽ một tên trộm trừu tượng, nào có khuếch đại như vậy…
“Này là bức tranh tôi vẽ trong lần đầu tiên tham gia đấu giá tranh, ký hợp đồng xong tôi rất hưng phấn, ba mẹ tôi và bạn bè bên cạnh đều bị tôi phiền đến không chịu được, sau đó tôi mang tâm tình lúc đó vẽ xuống…
“Còn tấm này..”
Phương Đình Việt bỗng nhiên dừng lại, Lữ Tư Nguy nhận ra mình nói quá nhiều, mím môi ngừng câu chuyện.
“Cậu sống rất tốt.” Phương Đình Việt nói.
Lữ Tư Nguy không xác định những lời này nghĩa tốt hay là nghĩa xấu, vẫn trả lời: “… Phải, cũng tạm được.”
Phương Đình Việt nghiêng người nhìn cậu một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Lần này Lữ Tư Nguy không dám tùy tiện tiếp lời, xem qua mấy bức tranh treo trên tường, âm thầm thất thần, nghĩ xem Phương Đình Việt muốn chọn bức nào.
“Có thể chọn tấm này không?” Phương Đình Việt đứng trước giá vẽ, hỏi.
Lữ Tư Nguy lấy lại tinh thần, nhìn về phía giá vẽ, chỉ thấy bức chân dung chưa hoàn thành không được che lại.
Sai lầm ngu xuẩn đến độ nào.
Giống như cảnh tượng sáng sớm phim nhựa điện ảnh chiếu trước mắt, đồng tử Lữ Tư Nguy chấn động mạnh một cái, chỉ cảm thấy phút chốc tim co rút lại đến mức tận cùng, máu trong người lập tức chạy thẳng lên mặt.
—— không phải ai cũng sẽ vẽ chân dung bạn tốt cùng giới.
Giống như một con cá bị mắc cạn dưới ánh mặt trời, đột nhiên không kịp chuẩn bị, tâm tư giấu kín trong lòng còn chưa rõ ràng cứ vậy mà bị bày trước mặt Phương Đình Việt.
Đầu óc Lữ Tư Nguy trống rỗng, cậu há miệng, giải thích: “Đây là, là tranh tôi vẽ lúc cấp ba, hôm trước trước về nhà mới thấy, nên mang tới.”
Trên mặt Phương Đình Việt chợt lóe một chút kinh ngạc, giữa chân mày hơi động, sau đó lẳng lặng nhìn chăm chú vào bức tranh kia.
“Bức tranh này vẽ không được đẹp, thời gian quá lâu nên đã phai màu, tô màu cũng chưa kịp tô.” Càng nói càng loạn, Lữ Tư Nguy cắn môi, lúng túng đến độ sắp nghẹt thở: “Hơn nữa… Còn chưa vẽ xong.”
“Tôi có thể chờ cậu vẽ xong rồi đến lấy.”
“…”
“Không thể được sao?”
Phương Đình Việt hơi rũ mắt, đôi mắt mi mắt che đi, trong con ngươi tựa như có quá nhiều cảm xúc bị đè nén, trong lúc giật mình làm cho người khác sinh ra ảo giác, nhưng mà một cái chớp mắt, chỉ còn dư lại lạnh lùng cùng thờ ơ.
“…” Vô số lời từ chối bị cái nhìn này ngăn ở cổ họng, Lữ Tư Nguy nhụt chí mà thả lỏng vai, thỏa hiệp.
Phương Đình Việt cong ngón tay lên, tựa như muốn chạm vào chính mình trên bức tranh, lại vừa chạm được giấy đã thu lại, nói: “Hôm khác tôi sẽ tới lấy.”
“Không cần phiền phức như vậy, trong thành phố nên chuyển phát nhanh cũng được.”
Phương Đình Việt im lặng mà nhìn về phía cậu, Lữ Tư Nguy ngẩn người, trong nháy mắt phản ứng lại, có chút hốt hoảng sửa lời nói: “Tôi tôi tôi, tôi vẽ xong sẽ mang qua cho anh!”
Ngày đó cậu nhìn theo xe Phương Đình Việt rời đi, lập tức trở về phòng vẽ tranh nỗ lực bù đắp lại bức tranh bỏ dở chín năm trước, nhưng mà cậu nhớ không nổi tâm trí năm đó khi cậu vẽ Phương Đình Việt thế nào, không muốn phá hoại bản gốc, không thể làm gì khác hơn là vẽ lên một tấm giấy khác, mô phỏng theo bút pháp thời thiếu niên của mình.
Lữ Tư Nguy cởi tạp dề xuống, lấy quá điện thoại di động bấm số Phương Đình Việt, lúc nhìn thấy thời gian trên màn hình cũng sợ hết hồn, nhanh chóng cúp điện thoại.
Thì ra đã hai giờ bốn mươi sáng rồi!
Cảm giác khó chịu từ dạ dày truyền đến, Lữ Tư Nguy cảm thấy kinh sợ, mình đã liên tục vẽ trong mười hai tiếng.
Cuối cùng cậu liếc nhìn hai bức tranh trên giá vẽ, đóng lại phòng vẽ tranh, tắt đèn rời đi.
… Ngày đó Phương Đình Việt cũng chỉ là liếc mấy cái, hắn sẽ không nhìn ra sự khác biệt giữa hai bức tranh đâu.