Song Tử

Chương 49: Người quen cũ


Bạn đang đọc Song Tử: Chương 49: Người quen cũ

Xe vừa bay lên làn đường thì Vân Ca nhận được điện thoại của Phạm Tú Quyên, Vân Ca nói qua loa vài câu rồi kêu bận lát sẽ gọi lại xong cúp máy, Vân Du vừa lái xe vừa hỏi :”Mẹ gọi à.”
“Ừ, mẹ hỏi bọn mình tới Avrada chưa? rồi dặn dò đủ chuyện ý mà.” Vân Ca cười khổ.
“Mẹ lúc nào cũng vậy.” Vân Du thở dài :”Em không biết khi mình tới Linh giới ba mẹ với Uy ở nhà sẽ ra sao đây.”
“Chị cũng đang lo vụ đó, chị tính đưa ba mẹ và Uy đi cùng nhưng mà không khả thi lắm.” Vân Ca mệt mỏi nói, cô rất muốn đưa cả nhà mình vào không gian rồi tới Linh giới, nhưng nếu ra sao khi cả nhà bọn họ biến mất ở hành tinh Cygnus?, ông bà, gia tộc bọn họ sẽ ra sao đây?, với lại đường đi tới Linh giới gian nan gập ghềnh, bọn họ không chắc mình sẽ qua được, nghĩ thế nên ý định đưa cả nhà đi theo thế là phá sản.
Vân Du cũng có ý định như thế nhưng nghĩ tới con đường tương lai phía trước của bọn họ mà thở dài, bọn họ không thể lôi kéo người nhà, gia tộc của mình vào vòng nguy hiểm được.
Không gian trong xe bỗng im lặng chỉ còn lại tiếng động cơ, chiếc xe bọn họ đang chạy là dòng xe đua nổi tiếng do tập đoàn Phong Vân chế tạo, bề ngoài sang trọng cá tính, động cơ đều là loại tốt nhất, năm trước bọn họ mua xe để đi lại cho tiện chứ hễ mỗi lần đi taxi thì rất là phiền.
Xe hướng tới khu thành bắc Avrada, xe từ từ rẽ vào hầm giữ xe dưới lòng đất, cả hai bước xuống xe đi bộ ngược lên phía trên, trước mặt bọn họ là dòng chữ “Văn Phòng Luật Sư”.
Hai người Vân Ca bước vào bên trong, lấy màu trắng làm chủ đạo xung quanh có nhiều bể cá và bồn hoa, nhìn thoáng mát và rộng rãi nhưng không kém phần sang trọng trang nghiêm.
Cô gái ngồi sau quầy thấy hai người Vân Ca đi tới thì đứng lên mỉm cười lịch sự :”Chào, tôi giúp gì được cho hai cô.”
“Tôi đến gặp luật sư Trần.”

“Cô có hẹn trước chứ.”
“Có.”
“Phiền cô chờ tôi chóc lát, tôi gọi thông báo cho ngài ấy.”
Cô gái cúi xuống bấm điện thoại, trong chóc lát hai người Vân Ca nghe từ điện thoại truyền ra một giọng trầm của một người đàn ông :”Alo.”
“Thưa ngài, có ..” Cô gái nói tới đây thì ngừng lại che ống xe nhìn hai người Vân Ca, Vân Ca vội nói :”Tôi tên Vân Ca.” Cô gái mỉm cười nói vào ống nghe :”Có Vân tiểu thư xin gặp ngài.” Hai người lại nghe từ điện thoại giọng nói kia vẫn hờ hững :”Cho vào đi.” Cô gái nói vâng rồi cúp điện thoại đi vòng ra quầy dẫn hai người Vân Ca tới thang máy
“Đinh!.” Cửa thang máy mở ra, cô gái dẫn hai người bọn họ đi thêm một đoạn hành lang dài trắng toát tới một cánh cửa gỗ, cô gái vươn tay đẩy cửa và làm tư thế mời vào, hai người Vân Ca gật đầu lịch sự cảm ơn rồi bước vào bên trong, chưa kịp nhìn thấy xung quanh thì một giọng nói trầm vang lên :”Đóng cửa sau lưng cô lại.” Cô gái tiếp viên nói vâng một tiếng rồi cạch, cánh cửa gỗ bị đóng lại.
Hai người Vân Du nhìn vào bên trong phòng, có một người đàn ông khoảng 24 25 tuổi, dáng người cao ráo, mặc bộ vest màu đen, mái tóc được chải ngược ra sau nhìn vô cùng lịch lãm, khuôn mặt tuấn tú, mắt nâu vốn đang hờ hững thì khi nhìn thấy hai người bọn họ ánh mắt thoáng kinh diễm, sửng sốt, nhớ mong, đủ loại ánh mắt. Bọn Vân Du vừa nhìn đến khuôn mặt người đàn ông thì cũng ngây người, không ngờ người luật sư hẹn bọn họ là anh ta, hai người cảm thấy thế giới này thật nhỏ mà.
Người đàn ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vươn tay ra mỉm cười :”Chào, tôi là Trần Khánh Duy.” Vân Ca và Vân Du lần lượt bắt tay tay anh ta “Chào, tôi là Vân (Ca, Du), khi vừa chạm vào bàn tay Vân Du thì Trần Khánh Duy như bị điện giật, bàn tay nhỏ bé mềm mại làm lòng anh tê tê, anh không ngờ người anh hẹn hôm nay lại là hai người bọn họ, trước anh chỉ nghe trợ lý nói lại là người đó họ Vân, nghe tới đó thì trong đầu anh thoáng qua khuôn mặt Vân Du nhưng vội vàng xua đi ngay, anh nghĩ chắc là trùng họ mà thôi.
Vân Du thấy Trần Khánh Duy cứ nắm tay cô nãy giờ mà không buông ra, cô lên tiếng nhắc nhở :”Trần luật sư.”

Trần Khánh Duy cảm thấy mình hơi luống cuống thì vội buông tay Vân Du ra làm động tác mời hai người ngồi, bọn Vân Du tự nhiên ngồi xuống, Vân Ca lôi trong túi xách ra tập giấy đưa cho Trần Khánh Duy :”Đây là tài sản của chúng tôi, mời anh xem qua.”
Trần Khánh Duy nhận tập tài liệu lật ra xem, ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng sóng ngầm mãnh liệt, nhìn số tài sản của hai người Vân Du làm anh vô cùng choáng váng, công ty thời trang Babys Breath thuộc sở hữu của hai người họ, những công ty ở thành Avrada đều có cổ phần bọn họ, chứng khoán, bất động sản… nhưng điều làm anh kinh hãi hơn là tất cả cái này đều là tài sản cá nhân, trước kia anh có xem thời sự, ông trùm tài phiệt chia cho bọn họ 75% tài sản, bây giờ tài sản cá nhân của bọn họ đã gần bằng số tài sản được chia.
Trần Khánh Duy không còn từ gì để diễn tả nữa rồi, trái tim lại nặng nề hướng về phía Vân Du, nhiều năm qua anh không thể nào quên được cô, trước kia trên tivi anh đã thấy qua cô, anh không ngờ bên ngoài cô còn đẹp hơn rất nhiều, không những xinh đẹp mà lại rất có tài, cô gái nhưng thế này ai lại không yêu cho được, nhưng nhớ tới bản thân mình thì trong lòng chua xót, có lẽ kiếp này anh cũng không có cơ hội được cô yêu, dằn chua xót xuống đáy lòng.
“Hai cô muốn tôi xử lý phần tài sản này thế nào?.” Trần Khánh Duy cất giọng trầm thấp, ánh mắt ấm áp nhìn Vân Du.
“Chuyển tất cả phần tài sản này thành ba phần cho ba mẹ và em trai tôi.” Vân Du bỏ qua ánh mắt khó hiểu của Trần Khánh Duy khi nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ anh ta lại giống như mấy năm trước rồi, cô không hiểu tại sao anh ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt đó.
“Chúng tôi muốn anh làm âm thầm, tháng 8 năm sau thì hãy liên lạc với gia đình tôi rồi về phần tài sản này.” Vân Ca nghiêm mặt nhìn Trần Khánh Duy, hai người bọn họ không muốn phần tài sản này bị lộ ra ngoài. “Và chúng tôi yêu cầu anh giữ bí mất với tất cả mọi người.”
“Cô yên tâm.” Trần Khánh Duy khó khăn lắm mới dứt mắt ra khỏi Vân Du để nhìn qua Vân Ca.
“Khi nào anh làm xong mớ giấy tờ này thì hãy chuyển cho bọn tôi một bản chi tiết.”
“Dĩ rồi rồi.”

Hai người Vân Du đứng dậy, thấy cả hai người định đi thì Trần Khánh Duy gấp gáp đứng lên vội nói :”Khi nào xong tôi sẽ thông báo cho hai cô địa điểm và thời gian.”
“Cảm ơn anh.” Cả hai gật đầu chào từ biệt, Trần Khánh Duy bước theo tiễn bọn họ ra tận cổng. Nhìn theo bóng hai người khuất dần thì lòng Trần Khánh Duy mất mác nhưng vội xóa bỏ ngay, anh ta sẽ làm nhanh chóng giấy tờ cho cô rồi lấy cớ đó hẹn gặp cô, thoáng chóc nở nụ cười hạnh phúc, như vậy thôi cũng đủ với anh rồi.
Linh Nguyên – Linh giới
Người thanh niên ngồi dựa vào ghế, tóc trắng, mắt xanh lam, khuôn mặt đẹp như trích tiên nhưng có vẻ tái nhợt, bên cạnh anh ta là một bóng dáng nhỏ bé như con nít, đang bay bay, mái tóc, đôi mắt, hình dáng y hệt người thanh niên ngồi trên ghế.
“Ngươi đã điều tra ra hai người đó chưa.” Âu Thiên Vũ giọng lành lạnh yếu ớt hỏi.
“Rồi thưa chủ nhân, hai cô gái đó là con gái của tỷ phú Vân Lăng người thành Miêu Đế, vợ ông ta là Phạm Tú Quyên thuộc gia đình trung lưu, hai con gái lớn là song sinh, người chị tên Vân Ca và người em tên Vân Du, cả hai đều cùng 14 tuổi, đang học cấp 2 năm 4 ở học viện Ventura, người con trai nhỏ tên Vân Uy 6 tuổi.” Yêu linh Đông Đông mặt lạnh tanh không thua gì khuôn mặt chủ nhân nó :”Nhưng thuộc hạ không tra được hai người đó tại sao lại tu tiên được với trình độ đó thì đã thuộc tu vi Độ Kiếp rồi thưa chủ nhân, nếu hai nàng ta do Ventura đào tạo hình sẽ không thể nào tự do như thế.”
“Vân Ca, Vân Du sao?.” Âu Thiên Vũ nghiền ngẫm hai cái tên.
“Cứ dõi theo hai người bọn họ, có tin tức gì báo ta.” Âu Thiên Vũ không hiểu tại sao hình ảnh của cô gái trong lòng anh ta nhiều năm lại hay chồng chéo lên cô gái đấu với anh hôm trước, tuy hai cô gái giống nhau nhưng anh chỉ cảm thấy cô gái tên Vân Du đó là người hay xuất hiện trong đầu anh.
“Vâng chủ nhân.” Đông Đông trong lòng nó thật không hiểu tại sao chủ nhân lại phá lệ điều tra hai cô gái này, tuy trong lòng nó cũng vô cùng muốn biết, nhiêu đó tuổi thôi mà đã tu vi Độ Kiếp rồi, khỏi phải nói làm nó líu lưỡi không thôi, trước đây nó tưởng chủ nhân của nó như thế là đã thiên tài lắm rồi, không ngờ hai cô gái này còn yêu nghiệt hơn.
Cửa bị đẩy ra một người đàn ông mặc trang phục cassock màu đen đi vào, cúi người cung kính :”Đại nhân, giáo hoàng đến muốn gặp người.”
“Cho vào đi.” Âu Thiên Vũ cười khổ, anh lại sắp nghe lải nhải nữa rồi.

Cô gái vội vàng đi vào, khuôn mặt trẻ con như búp bê, đôi mắt to màu tím lấp lánh, mũi cao, môi nhỏ chúm chím vô cùng khả ái, cả người toát ra sự thông tuệ không đúng tuổi. Nếu những người ở Linh giới biết huyền thoại Hỗn Thiên của bọn họ là cô gái này thì không biết sẽ bày ra vẻ mặt sao đây.
“Em trai, chị xem Thiên Tinh hôm nay thấy người mà em chờ đợi nhiều năm đã sắp xuất hiện rồi đó.” Âu Thiên Tình vui vẻ nói. Cô biết em trai mình chờ ngày này lâu lắm rồi, cô gái đó xuất hiện thì bệnh tình em trai cô sẽ khỏi, thử hỏi làm sao mà cô không vui được chứ.
“Chị nói thật chứ?.” Âu Thiên Vũ vẻ mặt kích động, anh không tin vào tai mình vội hỏi lại sợ bản thân nghe lầm.
“Thật hơn cả chữ thật.” Âu Thiên Tình cười cười :”Theo chị quan sát bầu trời thì cô gái đó sẽ xuất hiện ở Linh giới tháng 12 năm nay, nhưng điều kỳ lạ là có tận hai ngôi sao như thế, phía sau còn kèm theo những vệt nhỏ khác nữa.” Cô không biết tại sao lại có tình trạng này, chẳng lẽ có cô gái đó không đi một mình tới Linh giới mà đi cùng một người nữa sao?, nhưng cũng không đúng nếu hai người thì ngôi sao thiên mệnh sẽ khác nhau, còn đằng này hai ngôi sao giống nhau như đúc, làm cô vô cùng hoang mang.
Âu Thiên Vũ nghe tới tháng 12 năm nay thì đã vui mừng không còn nghe lọt mấy từng đằng sau nữa rồi, trong lòng anh ta thầm nghĩ, chỉ cần tới tháng 12 anh sẽ gặp lại cô, trong đầu niệm đi niệm lại câu đó.
Âu Thiên Tình nhìn vẻ mặt kích động sung sướng của Âu Thiên Vũ thì mỉm cười, đã rất lâu rồi cô không hề thấy em ấy cười thật lòng, cô và Âu Thiên Vũ từ một linh hồn tách ra làm hai, cô được chuyển thế trước Âu Thiên Vũ cả mấy trăm ngàn năm, còn Âu Thiên Vũ vẫn mắc kẹt ngoài không gian tối đen
Cách đây gần 2 ngàn năm cô tình cờ gặp em ấy và yêu linh Đông Đông trong không gian, không thể không nói là cô kinh hoàng ra sao, trước đó yêu linh Diễm Diễm đã nói với cô tất cả mọi chuyện, cô cũng mong được gặp người em cùng linh hồn với mình, nhưng chờ mãi mà không hề xuất hiện, lâu tới mức cô đã ngầm bỏ cuộc, nhưng rồi một ngày em ấy và yêu linh bỗng xuất hiện trong không gian. Vì ở trong không gian tối đen quá lâu nên em ấy bị hắc hàn ám vào người, giờ chỉ mong gặp được cô gái dược sư thiên tài kia may ra mới khỏi.
Nhờ có không gian nên cả hai người đều được qua lại hai thế giới, Âu Thiên Vũ phải ở lại Cygnus lấy Băng Tâm Thảo nên chưa tới Linh giới. Bị kẹt ở hành tình Cygnus nên Âu Thiên Vũ đứng mãi ở Độ Kiếp không thế tiến thêm một bậc tu vi nữa, người tu tiên phải trải qua con người tới Linh giới thì mới chính thức bước vào giới tu tiên, còn Âu Thiên Vũ là đi vào không gian để tới Linh giới nên tu vi của anh ta vẫn đứa tại chỗ.
(BB: Mọi người muốn biết tại sao hai người lại tách là một nam một nữ thì chờ những chương sau nhé ^^!.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.