Bạn đang đọc Song Tử: Chương 47: Không cam tâm
Chiếc lồng sắc được Vân Ca phù phép bay tới giữa sảnh thì dừng lại rồi hạ xuống mặt đất, bảy người trong lồng vẻ mặt kinh hoàng, bọn họ không biết mình đang ở nơi quỷ quái nào đây, trước kia cả bọn bị bắt nhốt ở Thụy Hàng, chứng kiến những hành động quái lạ của những người ở đó, ngỡ tưởng mình đã thoát ra, nhưng bây giờ bọn họ nghĩ mình ngây thơ quá rồi, bọn yêu quái này làm sao dễ dàng tha cho bọn họ được, trong lòng bảy người phát lạnh.
Vân Du phất tay, chiếc màn che màu đen bị lột xuống khỏi chiếc lồng, bảy người đồng thời nhắm mắt lại, bọn họ đã ở trong tối quá lâu, khi tiếp xúc với ánh sáng thế này làm mắt bọn họ phát đau, khi đã dần dần quen với ánh sáng tất cả chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt bảy người là hai người mặc áo choàng đen che kín cả người đứng trước mắt bọn họ.
Hai người Vân Ca vươn tay kéo nón áo choàng đen xuống, lột luôn cả mặt nạ bạc, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra trước mắt bảy người, cả đám ngồi trong lồng vẻ mặt ngây ngẩn, bọn họ chưa từng thấy ai đẹp như hai cô gái trước mắt này, một vẻ đẹp lạ lùng kinh động tâm phách, cả hai đều có khuôn mặt giống nhau như đúc.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bảy người cả hai người Vân Ca cười khẽ, trong lòng vô cùng buồn bực, khuôn mặt này làm bọn họ rắc rối rất nhiều, hễ ai nhìn thấy bọn họ là y như rằng hồn bay tận chín tầng mây. Thấy nụ cười của hai người bọn họ thì cả đám nhanh chóng thanh tỉnh, trong lòng tự xỉ vả mình một trận, nhớ lại bộ dáng hám sắc của mình lúc nãy thì cả đám không khỏi ảo não.
Vân Du phất tay chiếc lồng gãy lìa làm đôi, cả đám vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không đợi bọn họ suy nghĩ thì thêm Vân Ca vươn tay chỉ vào người thanh niên đứng gần mình nhất, cả người cậu ta từ từ bay tới gần Vân Ca, Vân Ca nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nguyên bản đôi mắt màu xám xinh đẹp dần dần chuyển thành màu đen, từ trong mắt Vân Ca một sợi chỉ mỏng manh màu đen bay ra khỏi tròng mắt hướng tới tròng mắt người thanh niên, vẻ mặt cậu ta từ lúc Vân Ca nhìn thì đã dại ra vô hồn.
Sáu người còn lại vẻ mặt hiện ra sự hoảng sợ tột độ, tuy đã biết mình sẽ chết nhưng không nghĩ bản thân sẽ chết một cách ghê rợn thế này, một trong hai đứa bé gái há miệng muốn thét lên thì Vân Du chỉ tay vào cô bé, cô bé vẻ mặt vô hồn đờ đẫn bay tới trước mặt Vân Du, hành động của Vân Du y hệt Vân Ca.
Những người chứng kiến hành động của hai người thì mặt xám như tro, bọn họ không dám kêu lên sợ hãi, sợ người tiếp theo sẽ là mình. Trong khoảnh khắc hình tượng Vân Ca và Vân Du trong mắt bọn họ là ác quỷ. Khi sợi chỉ màu đen nhạt dần rồi biến mắt thì cả hai phất tay, người thanh niên và cô bé nguyên bản đang đứng sờ sờ ra đó thì biến mất tại chỗ.
Cặp mắt tối đen của hai người lướt qua ai thì người đó cảm thấy mình như bị tu la địa ngục tới đòi mạng, lần lượt từng người một trong bảy người đều bị hai người bọn họ làm như thế, người cuối cùng là một bé gái, vẻ mặt cô bé cầu xin bọn Vân Du tha ình, nhìn khuôn mặt tuyệt vọng này thì hai người bọn họ cảm thấy do dự nhưng trong phút chốc cũng quyết định nhiếp hồn.
Nhiếp hồn là võ học do Kathryn tạo ra, người bị nhiếp hồn cũng giống những người khác mà thôi, chỉ có điều bọn họ bị khống chế, mạng sống không còn thuộc về bản thân mình nữa mà là thuộc về người dùng nhiếp hồn lên bản thân họ, nếu người đó làm điều gì bất lợi cho người khống chế thì sẽ bị nổ tung banh xác mà chết.
Lúc tìm được võ học này hai người Vân Ca sợ hãi than, bọn họ không ngờ trên đời này lại có võ học bá đạo đến thế, trong lòng cũng thêm phần cảm thán Kathryn thật tài giỏi, Kathryn là người vô cùng hờ hững với mọi việc, nếu cô ấy có lòng tham như những người khác chắc chắn sẽ dùng võ học này khống chế cả Linh giới.
Nhiếp hồn xong tất cả bảy người thì cả hai đi vào không gian, giờ phút này bảy người đã được bọn TaTa dẫn tới lâu đài, vẻ mặt cả đám vẫn còn đờ đẫn vô hồn, khi tròng mắt hai người Vân Ca dần dần trở lại màu xám nhạt thì bảy người cũng dần dần thanh tỉnh.
Khi nhìn thấy hai người Vân Du đứng trước mặt mình thì cả đám hoảng sợ, một màn lúc nãy làm bọn họ khắc cốt ghi tâm, khi nhìn quanh thì cả đám há hốc miệng, trước mắt là một tòa lâu đài cổ tráng lệ, xa xa là những ngọn núi hùng vĩ, những dòng sông uốn lượn, hoa cỏ bạt ngàn.
“Các ngươi đã bị bọn ta khống chế.” Vân Du nghiêm mặt nhìn bảy người :”Ta nghĩ các ngươi cũng biết rồi.”
Cả đám nghe tiếng Vân Du thì vội quay đầu nhìn cô nàng, đúng vậy bọn họ biết, bây giờ trong đầu bọn họ là giọng nói lạnh tanh của Vân Du không ngừng vang vọng trong não bọn họ. Cả đám trong lòng vô cùng sợ hãi, bọn họ không biết hai cô gái này đang muốn làm gì bọn họ tiếp đây, cảm giác bất lực này tra tấn khiến bọn họ vô cùng khổ sở.
“Bọn ta không cần biết lúc trước các ngươi là ai làm gì, hoàn cảnh ra sao, bọn ta chỉ biết hiện tại các ngươi là người của bọn ta, mạng sống của các ngươi thuộc về bọn ta, bọn ta chỉ yêu cầu các ngươi trung thành tuyệt đối, nếu các ngươi làm điều gì bất lợi cho chúng ta thì các ngươi sẽ chết rất thảm.” Vẻ tàn nhẫn xẹt ngang qua khuôn mặt Vân Du.
Bảy người trong lòng phát lạnh, có bao bao bất mãn và không phục cũng đều giấu xuống tận đáy lòng, ngoài mặt vẫn gật đầu. Nhìn hành động thuận theo nhưng ánh mắt không phục kia làm hai người Vân Ca tán thưởng.
“Ta là Vân Du, người này là chị ta tên Vân Ca, giờ các ngươi cũng lấy họ Vân đi.” Vân Du chỉ vào từng người :”Ngươi là Vân Đạo, Vân Cảnh, Vân Chương, Văn Bá, Vân Tín còn hai cô bé là Vân Mị và Vân Uyên.”
“Từ giờ những tên cũ của các ngươi đều bỏ hết, các ngươi sẽ lấy tên bọn ta đặt cho.” Vân Du lạnh nhạt nói, bọn họ quyết định như thế là vì cục diện lâu dài, hai người muốn bảy người bọn họ biết được rằng hiện tại mình là ai, mình đang ở đâu, những thân phận trước đây của bọn họ hoàn toàn bị xóa bỏ. Hai người bọn họ đã biết thân phận bảy người, cả đám đều là con gia đình nghèo ở vùng quê, bị bọn buôn người bắt đem tới thành Băng Nhai.
Cả đám đứng im lặng không thấy lên tiếng trả lời, trong lòng giờ phút này vô cùng phức tạp, khi nghe nói Vân Du sẽ dùng họ của mình đặt tên cho bọn họ thì cả đám cảm thấy vui vui trong lòng, những cái tên Vân Du đặt cho bọn họ rất đẹp, trước kia tên của bọn họ vô cùng xấu. Lòng vui vui mới được thành lập thì bị phá bỏ ngay lập tức, hai cô gái quái dị trước mắt này cần gì ở bọn họ chứ, cả đám hoang mang.
“Bọn ta không phải người quái dị.” Vân Ca nghe được trong đầu bọn họ nghĩ hai người là kẻ quái dị thì rất muốn cười nhưng ngoài mặc làm mặt nghiêm.
Bảy người kinh hãi nhìn Vân Ca, từ khi tới đây bọn họ chỉ nghe tiếng của cô gái tên Vân Du kia, còn cô gái Vân Ca này không hề nói với bọn họ một tiếng nào, bọn họ nghĩ cô là kẻ đáng sợ nhất trong hai người, sao cô ta biết được suy nghĩ trong đầu bọn họ, cả đám mê man không rõ, Vân Ca cười cười :”Bọn ta biết được các ngươi đang nghĩ gì, tốt nhất các ngươi đừng nên phản kháng, bằng không ta không ngại tiễn các ngươi một đoạn sang thế giới bên kia đâu.”
Cả đám nghe thấy lời uy hiếp trắng trợn của Vân Ca thì càng củng cố thêm suy nghĩ Vân Ca là kẻ nguy hiểm nhất trong hai người.
Hai yêu linh TaTa và LaLa đột ngột xuất hiện làm bảy người trợn tròn mắt, trước mắt bọn họ là hai bé gái khoảng 2 tuổi đang bay lơ lửng bên cạnh hai người kia, phía sau lưng mà một đôi cánh đủ màu sắc lấp lánh rất đẹp, khuôn mặt hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của hai cô gái này, cả đám không tự chủ được đưa tay lên xoa xoa mắt mình chớp chớp nháy nháy sợ mình nhìn lầm.
“Hai người này yêu linh TaTa và LaLa, trong thời gian các ngươi ở đây sẽ do hai người này quản, có chuyện này cứ tìm bọn họ.” Vân Du lơ đãng nói. Hai người bọn họ sắp tới phải vào học nên không thể lúc nào cũng theo sát bảy người này được, nên chuyện này liền giao cho bọn LaLa.
Hai người LaLa nghe chủ nhân giao phó chuyện này ình thì vẻ mặt hưng phấn, ngưỡng ngực vô cùng tự hào, trong lòng thầm cười vui vẻ: sắp tới có người cho bọn họ khi dễ rồi, mấy năm nay bị ngốc mèo kia chèn ép làm cả hai hận có chỗ phát tiết. Từ đó bảy người này phải sống dưới ách đô hộ của bọn TaTa.
Trong tay Vân Ca xuất hiện 7 cuốn sách dày cộp, cuốn sách này là sách tu tiên, bọn họ nhờ hai người TaTa và LaLa chép ra bảy cuốn đưa cho bọn họ, sách tự động bay tới trên tay bảy người, cả đám tay run run nhận lấy cuốn sách.
Vân Ca phất tay, bảy người biến mất tại chỗ và lại xuất hiện trong các mật thất tối đen, bọn họ đã bị cô lập một mình, tuy trong lòng rất sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh, trong mật thất lúc này chỉ có ánh sáng nhè nhẹ từ bìa cuốn sách phát ra, cả đám vươn tay mở ra, những dòng chữ thay phiên nhau tuôn vào đầu bọn họ, càng xem càng kinh hãi, tu tiên? bọn họ không có nằm mơ đi, cứ tưởng đây chỉ là chuyện thần thoại xa xưa không ngờ lại có thật, chấn động sững sờ tại chỗ. Bỗng trong mật thất vang lên giọng nói lành lạnh của Vân Ca.
“Các ngươi nên chăm chỉ tu luyện đi, người nào lười biếng thì đừng trách bọn ta.” Vân Ca lạnh giọng cảnh cáo, cô phải dùng biện pháp mạnh thúc ép bọn họ, vì thời gian hai người ở Cygnus đang rút ngắn, thời gian tới Linh giới càng gần thì bọn họ càng phải chăm chỉ hơn, vì sắp tới bọn họ còn phải đối mặt với thế lực rất khủng bố, không có thực lực thì chỉ có con đường chết mà thôi.
…
Thành Miêu Đế
Bên trong căn phòng ngủ trên tầng 3, ánh đèn ngủ nhàn nhạt màu xanh rọi vào khuôn mặt hai người trên giường trông rất ma quái, Vân Lăng và Phạm Tú Quyên đang ngủ say vẻ mặt mệt mỏi, xanh xanh tím tím, nhìn rất đáng sợ.
Phía trên đầu giường bên phía Vân Lăng là một bóng trắng cô đặc của một người phụ nữ tóc tai rối bù, quần áo dơ bẩn, khuôn mặt khắc khổ nhìn Vân Lăng bằng say đắm. Người phụ nữ vươn tay rờ mặt Vân Lăng, tuy đang ngủ nhưng Vân Lăng cảm nhận được hơi lạnh buốt trên mặt, ông quay mặt đi vùi mặt vào lưng Phạm Tú Quyên, nhìn hành động của Vân Lăng vẻ mặt từ yêu say đắm bỗng hóa thành vô cùng hung ác, mái tóc dài từ từ dựng thẳng lên.
Người phụ nữ nhìn Phạm Tú Quyên hung ác như muốn ăn xương uống máu, mỗi lần nhìn vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào của cô ta thì trong lòng ả vô cùng phẫn hận, xúc động muốn xông lên xé rách khuôn mặt cô ta, lúc trước Vân Lăng luôn mỉm cười với ả, nhưng từ khi cô ta xuất hiện thì trong mắt trong lòng Vân Lăng luôn là cô ta.
Vân Lăng tôi yêu anh từ ngày còn trong học viện Ventura, tôi đã yêu anh từ rất lâu, yêu đến mức không thể tự kiếm chế mình, tôi biết anh không hề yêu tôi, anh yêu con tiện nhân Phạm Tú Quyên kia, tôi hận cô ta, tại sao cô ta không trả bất kỳ một cái giá nào nhưng lại có được trái tim anh?, còn tôi thì sao?, tôi chờ đợi anh quay đầu nhìn tôi, chờ đợi anh phát hiện ra tôi yêu anh như thế nào, tốt với anh ra sao, nhưng anh không hề ngó ngàng tới tôi, anh luôn dành cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.
Trong lòng đau đớn không chịu nổi, máu đen trào ra từ khóe mắt, tất cả đều tại Phạm Tú Quyên, nếu cô ta không xuất hiện thì Vân Lăng đã thuộc về ả, nụ cười hạnh phúc của cô ta khi bên Vân Lăng như xát muối vào vết thương lòng của ả, ả sẽ giành lại người mình yêu, Vân Lăng anh chỉ được thuộc về một mình tôi, vẻ âm ngoan hiện lên khuôn mặt người phụ nữ.