Song trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 69-


Đọc truyện Song trình – Mãi Mãi Một Tình Yêu – Chương 69-

Quen biết Kha Lạc lại là chuyện ngẫu nhiên của ngẫu nhiên. Khi đó Văn Dương đang học ở đại học T, tôi bèn lái xe — không phải loại mô đen đắt tiền gì, chỉ là hàng cà tàng bình thường thôi — đến thăm nó, còn thuận tiện thật gà mẹ mà xách túi lớn túi nhỏ mang cho. Đứa nít ranh này tự nhiên không ở ký túc xá mà lại thuê phòng bên ngoài, thật sự vừa đáng nghi vừa đáng giận. Theo lời nó thì chính xác là đang ở cùng một bạn nam, vì cái gì mà lần nào tôi đến đều không có mặt tại đó. Hại tôi vừa lái xe vừa miên man suy nghĩ giống như mọi ông bố có đứa con trai mười chín tuổi trên đời, nghi thần nghi quỷ.
Tiếp đó liền suýt chút tông phải tên quỷ nhỏ kia, vừa ôm cái laptop vừa bung dù băng qua đường, không biết sợ là gì khiến tôi phải thở ra toàn hơi lạnh. Trời mưa đường trơn dễ xảy ra tai nạn, nó lại còn không tuân theo luật giao thông, con nít bây giờ thật là…
Có lẽ do đứa trẻ này có vài phần giống Văn Dương — được rồi tôi đây thừa nhận bản thân bị ảnh hưởng tâm lý ông bố, nhìn thấy ai tuổi xấp xỉ Văn Dương đều nghĩ là con mình — có lẽ tôi vốn lớn tuổi nên thích già chuyện, nhịn không được mà đem xe đỗ vào lề đường, vừa giữ chặt nó vừa giáo huấn một trận.
Đến gần lại thấy mặt quả có giống Văn Dương vài phần, hơn nữa lại vô cùng ngoan ngoãn, tôi vừa mở miệng là nó liền đuối lý đỏ mặt lên, cúi thấp đầu bộ dạng phi thường đáng yêu. Biến tôi ngược lại trở nên ngượng ngùng, tiếp tục lảm nhảm, “Được rồi, sau này phải cẩn thận nghen, lỡ như ba cháu mà nhìn thấy cảnh nguy hiểm vừa rồi, sẽ lo đến mức tim đập không nổi.”
Nhóc con lầm bầm trong miệng, “Cháu không có cha.”
“A?” Tôi lộ ra vẻ mặt đỏ bừng, xấu hổ kinh dị, “Xin lỗi…” Đành phải lấy máy tính trong tay nó mà ngăn chặn loại đề tài này tiếp tục, “Máy tính cháu có vấn đề sao? Mưa lớn thế này còn ôm nó đi ra ngoài?”
“Hỏng rồi, luận văn cháu vừa viết xong đều nằm trong đấy…”
Tình thương của ông bố lại dâng tràn, tôi nói, “Vậy sao? Chú chuyên về lĩnh vực này, nếu không thì để chú xem giúp cháu nhé.”
Tôi lái xe đưa Kha Lạc cùng lappy về nhà, dù rằng chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau.
Kha Lạc và tôi xem ra rất hợp duyên, có thể coi như bạn vong niên. Nó cũng học ở đại học T, chỉ kém Văn Dương mấy tháng tuổi, tôi liền tự động coi như nửa con trai của mình, vì thế khi mà ranh con này vô cùng tín nhiệm, giãi bày tâm sự khiến tôi có chút đau lòng.
“Cháu là gay?” Không thể tin được, xác định thêm lần nữa.
“Vâng ạ.” Tiểu quỷ gật gật đầu, rồi mới khẩn trương nhìn tôi, “Chú à, chú có khinh thường cháu không?”

“Không.” Tôi lắc mạnh đầu. Nỗi đau lòng của tôi mang ý tứ khác, chính mình hoàn toàn hiểu được con đường này vất vả cỡ nào, không ngờ nó cũng phải từng bước trải qua sự gian khổ đó mà thôi.
“Có người thích rồi phải không?”
Hầy… Mặt đỏ thẫm thế kia nhìn thật ngọt ngào nha, không khỏi có chút ghen tỵ.
“Là người như thế nào?” Này gọi là già mà khoái hóng.
“Tốt hơn cháu nhiều lắm, vừa trưởng thành vừa quyết đoán, lại tuấn tú…” Coi vẻ mặt say mê chưa kìa, “Anh ấy đối tốt với cháu lắm, tuy là với người khác đều tỏ vẻ xa cách, nhưng lại không như vậy với cháu, thật sự rất thương cháu…”
“Hửm?” Tôi vừa gõ bàn phím vừa ăn khoai chiên, “Người đó cũng là gay à?”
Gương mặt đang tràn đầy mơ mộng bỗng nhiên suy sụp, “Không biết… cháu chưa hỏi tới… Chắc là không phải… Bởi vì sau khi biết cháu như thế, liền tức giận lắm…”
“Chuyện đó cũng không nhất định hết hy vọng, có lẽ cậu ấy bị kinh ngạc, nhất thời không tiêu hóa được, sau thời gian ngắn nhìn lại, không chừng lại hồi tâm chuyển ý cũng nên.” Tôi cậy già lên mặt.
“Thật vậy sao?” Tên nhóc trầm tư, không để ý là tôi đã xực hết mớ khoai chiên.
“Cháu cứ từ mà nghĩ, chú làm tiếp cái này cho xong.”
“Chú à sao chú phải làm nhiều việc thế?”
“À… tiền lương không cao, không đủ xài…” Kỳ thật là để cho chính mình không quá nhàn rỗi, đỡ phải suy nghĩ lung tung, bận rộn một chút thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn, bằng không đời người tẻ nhạt muốn bước qua cũng thật vất vả.

“Vậy sao chú không chuyển đi làm chỗ khác?”
Nhóc con đúng là nhóc con, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
“Cháu có quen chủ một công ty lớn lắm, nơi đó đãi ngộ lại tốt, chú vừa giỏi lại kinh nghiệm phong phú, nhất định lương sẽ rất cao.”
Tỉnh lại đi tỉnh lại đi, vừa làm quân sư quạt mo một chút liền như thế nịnh nọt tôi.
Nghe rồi liền quên, nào ngờ một ngày nọ Kha Lạc thật sự gọi tôi đến, còn bảo là đã hẹn trước xong xuôi hết rồi.
Phải không đây, ông chủ mà biết sẽ giết tôi mất.
Nhưng tôi cũng không nỡ dội cho nhiệt tình của nó một xô nước lạnh, chỉ có thể căng da đầu mà ra trận. Kha Lạc thật sự quan tâm đến tôi, dường như sợ tôi mất bình tĩnh, liền bỏ buổi học dẫn tôi đi gặp ‘thủ trưởng tương lai’, so với ý chí sôi sục của nó tôi cứ y như là gà trống mới đẻ.
“…Nơi này?” Tôi do dự nhìn tòa cao ốc quen thuộc.
“Đúng vậy.” Nó cực kỳ phấn khởi mà đẩy tôi vào trong, cô gái lạnh lùng xinh đẹp kia còn gọi nó là cậu Kha.
“Cháu nói giám đốc nơi này là…” Ở trong thang máy, tôi bất an nhìn con số không ngừng thay đổi.
“Là chú Lục, chú ấy đúng là có hứng thú với chú nha, tự nhiên lại muốn đích thân phỏng vấn, vốn dĩ công việc này phải để người bên dưới làm… Chú ấy tuy bề bộn công việc cũng rút bớt thời gian ra, chú xem mị lực của chú ghê gớm không…”
“…vậy… sao…” Âm thanh tôi khô khốc.

Trong lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi nóng lạnh, Kha Lạc đã đi ra ngoài, còn tốt bụng thì thầm bên tai là chú cố lên đừng có lo nha.
Nhưng tôi vẫn toát đầy mồ hôi, đối diện với người đàn ông ngồi đó với tư thế cao ngạo, dù rằng rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng hiện tại cả dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn thẳng cũng chẳng có.
“Diệc Thần sao? Đã lâu không gặp.” Hắn mở lời trước, trên môi treo đã lên nụ cười được công thức hóa, “Mời ngồi.”
Tôi ngồi xuống, tay vẫn còn run bần bật. Nếu có thể bình tĩnh được như hắn thì tốt quá… Sao hắn có thể trấn định như vậy?
“Không ngờ là em đang ở Thiên Tân?” Hắn dừng lại một chút, “Tôi cứ nghĩ hẳn là em sẽ sớm đến đây tìm tôi.”
Lời mở đầu có vẻ câu nệ hơn so với ý nghĩ của tôi nhiều lắm, tôi đã an tâm hơn, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn thẳng hắn. Hắn vẫn anh tuấn như ngày xưa, thời gian không làm mài mòn vẻ ngoài, ngược lại chỉ càng tôi luyện thêm vẻ góc cạnh sành sõi. Vẫn là ngũ quan mang hai dòng máu, nhưng không phải kiểu diện mạo kiêu ngạo Tây phương bình thường, rất thâm thúy, rất hàm súc. Vẫn như gương mặt quen thuộc trong trí nhớ của tôi.
Tôi vì điểm phát hiện này mà có chút vui mừng.
Hắn không giống như tôi, không già đi chút nào, tựa như vẫn là một Lục Phong của hai mươi năm về trước.
“Ừm?” Nhìn hắn cười có vẻ trào phúng, tôi mới ý thức được là mình đã ngẩn người nhìn mặt hắn quá lâu, không khỏi có chút ngượng ngùng, “Tôi… tôi đã sớm đến tìm anh, nhưng vì không có hẹn trước, cho nên…”
“À.” Hắn gật gật đầu lý giải, “Cho nên em mới tìm Kha Lạc? Lợi dụng nó quả nhiên là biện pháp rất khéo.”
Thế nào lại có hơi chói tai, tôi vẫn mê hoặc nhìn hắn.
“Kha Lạc còn nhỏ, vừa khờ lại nhiệt tình.” Hắn cười cười, “Nó cũng mang đến không ít tiện lợi cho em nhỉ? À đúng rồi, chúng ta nói vào chuyện chính đi. Nghe nói em muốn chuyển qua đây công tác? Mức lương cho nhân viên bên công ty em có hơi thấp thì phải…”
“Không phải.” Tôi cắt ngang, loại ngữ khí này của hắn mang đến cho tôi cảm giác bị khinh miệt, “Đúng là Kha Lạc có hơi nhiệt tình, thật ra lương bên công ty tôi rất khá… không tính đổi…”
“Ừ?” Hắn lại cười cười, “Vậy sao? Đương nhiên chúng ta là bạn cũ với nhau, nếu em thật sự cần, tôi có thể nâng mức lương cho em. Muốn ít hay nhiều thì cứ nói, không phải ngại, chỉ cần trong phạm vi hợp lý tôi có thể đáp ứng.”

“…Thật sự không cần.” Tôi rối bời đáp, “Tôi không có ý định chuyển công tác…”
“Thật sao?”
Tôi gật gật đầu, nhìn mặt hắn lại cảm thấy hoang mang. Chúng ta đã hai mươi năm không gặp nhau… lại ngồi đây bàn chuyện tiền lương?
“Tốt lắm, nếu em đã không có ý đó.” Hắn nhìn đồng hồ, “Kế tiếp tôi có hẹn với khách hàng, em có phải…”
“Vâng.” Tôi tỉnh ngộ đứng lên, “Tôi cáo từ trước.”
Kha Lạc đứng bên ngoài chờ tôi, vẻ mặt hưng phấn, “Chú ơi, sao rồi?”
“A?” Tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ.
“Chú có chuyển qua chỗ chú Lục làm việc không?”
“A…” Tôi cười khổ nói, “Không thể nào, chú vốn không có ý định đổi chỗ làm…”
“A?” Kha Lạc cẩn thận nhìn sắc mặt của tôi, “…Có phải… chú Lục nói gì khó nghe không? Chú đừng để trong lòng nghen, chú ấy lúc nào cũng vậy… không có ác ý gì đâu…”
“Không, không, người ấy thật khách khí…” Tôi vội an ủi, “Thật sự rất khách khí… nói sao thì… chú cũng là người cháu giới thiệu tới…”
Hắn quá khách khí.
Khách khí đến độ tôi tựa như rơi vào hầm băng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.