Bạn đang đọc Song Tính Thủy Tinh FULL – Chương 4: Gặp Thoáng Qua
~~~~
Tuy rằng bề ngoài rạp chiếu phim có vẻ cũ kỹ, nhưng máy chiếu phim và màn hình đều là nhập khẩu từ nước Mỹ, hiệu quả hình ảnh cùng âm thanh cực kỳ hoàn mỹ, là chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất Phố Đông.
Ba người ngồi lên ghế trong rạp nhưng chỉ có một người chân chính xem phim.
Nghiêm Hạo đưa túi khoai tây chiên hắn mua ở cửa cho Diêu Lương.
Khoai tây được người làm cạo vỏ rồi chiên thủ công, số lượng có hạn nên giá cả cũng không rẻ.
Nghiêm Hạo ra tay hào phóng, chắc là của cải của nhà gã ở phương Nam cũng không ít.
Bàn tay Diêu Lương thò vào trong túi giấy nóng hầm hập lấy ra một miếng khoai tây màu vàng, đoan trang bỏ vào miệng.
Miếng khoai chiên hơi mỏng, vị mặn nồng đến mức cả vị giác, thính giác, thị giác cũng tê mỏi —— giống hệt hương vị lần đầu tiên anh nấu cơm.
Diêu Lương được Diêu đại lão bản bảo vệ cực kì kỹ, toàn bộ thời thơ ấu thậm chí đến cả lúc thiếu niên cũng chỉ lớn lên một mình.
Bản thân Diêu Lương cũng là một người an tĩnh dễ nuôi, trong thời đại phong vân cuồn cuộn này anh còn có thể yên tĩnh sa vào cầm kỳ thư họa, không biết gì về chuyện phong vân bên ngoài thì quả thật rất hiếm.
Mùa xuân năm tư bản điên cuồng xâm lấn, một người truyền giáo đã đi tới nhà giàu có Diêu gia.
Người đó hy vọng “Đại địa chủ” Diêu Phong ở đây có thể quyên góp chút tiền cho bọn họ tu sửa giáo đường, cây dương cầm đặt ở góc tường kia chính là quà tạ lễ.
Thiếu niên Diêu Lương cơ hồ là vừa nhìn đã yêu nhạc cụ Tây Dương này, bên cạnh vách tường màu trắng là cây dương cầm màu đen đứng vuông góc, anh mở nắp che lên, phím đàn bóng lưỡng chỉnh tề xếp thành hàng, hạt bụi yên tĩnh nhảy múa ở trên.
Anh bước đến, thân hình mỏng manh đứng bên cạnh cây dương cầm lại tạo nên cảm giác hài hòa xứng đôi không nói nên lời.
Diêu Phong thấy Diêu Lương cảm thấy hứng thú với nhạc cụ đen nhánh này, bởi vì tính cách lịch sự tao nhã ông chưa bao giờ bạc đãi con trai nên cũng vui vẻ bỏ tiền ra mời một thầy giáo Tây Dương tới dạy cho Diêu Lương.
Người Italia nói tiếng Pháp tốt hơn tiếng Anh đó vô cùng nhiệt tình, lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Lương đôi mắt đã sáng rực, y trợn to đôi mắt màu xanh lục, dùng tiếng Trung nghe vào chỉ thấy thanh bằng của mình nói: “Diêu!? Rất vui vẻ được gặp cậu, cậu thật sự xinh đẹp.”
Người phương Đông thẳng thắn khen Diêu Lương, anh bị lời nói nhiệt tình của y dọa sợ, sau một lúc lâu mới xua tay nói: “Không có….!Không, tôi chỉ muốn nói, ách….”
Y nở nụ cười nhìn Diêu Lương thẹn thùng, khóe miệng kéo lên vành tai lộ ra hàm răng trắng tinh lóe sáng: “Chúng ta bắt đầu đi Diêu.” Sau đó, y lại nghiêng đầu bổ sung: “Nếu Diêu muốn học tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, tôi rất sẵn lòng dạy cho cậu.”
Diêu Lương thể hiện được thiên phú kinh người của mình trong âm nhạc, đến mức làm cho thầy giáo dạy dương cầm của anh vừa kêu vừa nhảy, cũng may ở chung lâu như vậy Diêu Lương đã tập thành thói quen.
Anh đi theo y học ngoại ngữ cùng rất nhiều lễ tiết, phong tục của quốc gia khác, trong đó đương nhiên cũng bao gồm lễ nghi ôm và lễ nghi hôn tay chào.
Lúc hai người ở chung hoàn toàn là bộ dạng thầy giáo dạy học sinh, không mang theo một chút ái muội nào, nhưng mà lại bị Diêu Phong hiểu lầm nên thầy giáo dương cầm kiêm ngoại ngữ của anh cứ như vậy bị sa thải.
Có lẽ do Diêu Lương càng lúc càng lớn, cũng có lẽ là do người thầy giáo nói nhiều mà lần đầu tiên bản thân quen biết đi rồi nên anh mới cảm thấy thì ra cuộc sống lại buồn tẻ và nhàm chán như vậy, từ đó về sau anh bắt đầu chạy ra ngoài từ sáng đến tối.
Mà trùng hợp chuyện làm ăn của Diêu Phong không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đến mức chân cũng không chạm đất, căn bản không quản được anh.
Vì thế vị thiếu gia Diêu gia còn ít lộ mặt hơn cả khuê tú cổ đại này rốt cuộc cũng được đi ra khỏi cửa lớn thâm trạch, bắt đầu nhìn ngắm tòa thành Phổ Đông thay đổi mới cũ luân phiên nhau bằng ánh mắt tò mò đầy ngây thơ.
Diêu Lương tất nhiên rất được hoan nghênh, không nói đến nhan sắc ưu tú của anh thì chỉ riêng thân phận cùng tính cách đơn thuần lại ra tay hào phóng này, người muốn kết bạn cùng Diêu Lương tất nhiên không ít.
Anh nếm được hương vị tốt đẹp bên ngoài nhưng lại không chú ý tới sự thay đổi nhanh chóng của nhà mình.
Diêu gia trong một đêm quỷ dị xuống dốc, khế đất lớn bé đều đưa ra bên ngoài thế chấp, mấy cuộc tụ hội của thân sĩ tầng trên cũng không thấy bóng dáng Diêu Phong —— đương nhiên, hiện tại ông mất đi thân phận “ông chủ” nên không chừng cũng không vào được cánh cửa đã từng vào.
Diêu Phong không hề lo lắng, chỉ một lòng thúc giục Diêu Lương học tập….!Nói là kiến thức thương nghiệp không bằng nói là đảm bảo anh về sau có kiến thức phòng thân, nói là giới thiệu cho anh kết bạn chính là chỉ cho anh biết mấy người dân hiền lành ở chợ trời.
“Lương nhi, con….” Diêu Phong dặn dò anh, “Con học thêm mấy thứ đi….!Nấu ăn, còn có may vá quần áo….” Diêu Phong nói đến kỹ năng sinh hoạt của người bình thường, nghiêm túc đến mức giống như Diêu thiếu gia cẩm y ngọc thực qua giây tiếp theo sẽ biến thành một bá tánh bình dân.
Lúc này hai cha con đều không biết, những kỹ năng đó Diêu Lương xác thật sẽ dùng đến, chỉ là thời cơ lại không giống như Diêu Phong dự đoán.
Nói ngắn lại, Diêu gia không thể cứu được mà đi lên con ngõ cụt, nhưng Diêu Phong lại không chịu lộ ra nửa tiếng gió với Diêu Lương, lúc nói ra những lời đó cũng có chút không đầu không đuôi, vì thế cũng khiến cho Diêu Lương đoán sai con đường ở phía trước, hồn nhiên đáp ứng lời mời giống như trước đây —— cũng không biết sống chết mà trêu chọc phải một người đàn ông đáng sợ….
Xem phim xong, Lâm Học Ích thu hồi ánh mắt.
Trong lòng vẫn còn nhớ đến độ cung chóp mũi đẹp đẽ đến mức có thể trở cắt thành hình của người bên cạnh.
“….Hả?” Diêu Lương bị ánh sáng đột ngột làm cho hoàn hồn, bất tri bất giác bộ phim thế nhưng đã kết thúc, đây là lần đầu tiên anh ngẩn người khi xem phim lâu như vậy.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim tuyết đã ngừng rơi, Lâm Học Ích ở trong cơ quan quân chính công tác, yêu cầu phải về sớm.
Nghiêm Hạo liền cười hì hì rủ Diêu Lương đi chơi, chơi · cái · gì cũng được.
Vì thế Lâm Học Ích vốn phải đi, lúc nghe được những lời này liền kiên định chọn ở lại.
“Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà.” Diêu Lương lắc đầu, cự tuyệt Nghiêm Họa.
“Đừng mà….!Ai, đối diện mới khai trương cửa hàng mới, chúng ta đi dạo đi.” Gã không muốn cứ như vậy mà thả người đi.
Diêu Lương nhìn qua khu phố đối diện, loa của máy quay đĩa kim loại đang nhìn anh mà hát, phim nhựa màu đen quay theo chiều kim đồng hồ, quan trọng nhất chính là, mặt tủ kính của cửa hàng kia đều dùng pha lê trang trí nên Diêu Lương có thể nhìn xuyên qua nó, thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt cửa hàng trưởng đang tươi cười.
“Đi thôi.” Lời còn chưa dứt, anh đã bước qua trước.
Lúc Lâm Học Ích cùng Nghiêm Hạo chậm một bước đuổi kịp, Diêu Lương vừa vặn đối diện với người vừa trả tiền xong đang đi ra.
Dáng người của người đàn ông cao lớn, một thân quân trang màu đen, tư thế oai hùng rạng rỡ, chỉ là ánh mắt chậm rãi nhướng lên làm cho khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của hắn nhiễm một chút thô bạo.
“Tướng quân.”
“Đại thiếu gia.”
“Là anh….” Ba âm thanh đồng thời phát ra, Diêu Lương còn chưa nói xong người đàn ông lại không dừng lại chút nào mà đi thoáng qua người anh, giống như căn bản không quen biết anh.
Tiếng chuông gió thanh thúy dễ nghe của cửa tiệm vang lên, Diêu Lương đứng tại chỗ chớp mắt.
Trong xe jeep quân dụng ven đường, người đàn ông ngửa ra sau dựa trên chỗ tựa lưng.
Ngón tay hắn giật cởi bỏ hai cúc áo kim loại trước ngực, bực bội lôi kéo qua hai bên rồi thả ra, sau đó từ từ nhắm mắt phun ra một ngụm trọc khí..