[Song - Thiên] Cô Ơi, Anh Yêu Em!

Chương 37


Đọc truyện [Song – Thiên] Cô Ơi, Anh Yêu Em! – Chương 37

– Thiên Bình!!!!!!

Song Tử chờ mãi mà không thấy Thiên Bình đâu, liền quay đầu mò vào trong nhà bơi. Ai ngờ, đập vào mắt anh là bộ tóc giả màu vàng đang nổi bồng bềnh trên mặt nước, gần gần đó là một bóng đen chìm trong hồ nước.

TÙM!

Không nghĩ nhiều, Song Tử khẩn trương bơi tới chỗ bóng đen đó, không sai mà, là Thiên Bình. Anh lặn xuống, kéo Thiên Bình lên và đưa cô vào bờ…

– Thiên Bình, tỉnh lại đi, tôi xin cậu đấy!

Song Tử đưa tay ấn ngực Thiên Bình giống như trong phim. Có hiệu quả không? Ai mà biết anh có thực hiện đúng thao tác hay không, anh có phải là bác sĩ đâu, cũng chưa từng làm qua bao giờ, chỉ là thấy trong phim nó làm vậy nên làm theo thôi…

– Ọc…

Thiên Bình hộc nước ra ngoài, nhưng vẫn bất tỉnh.

– Này, đừng đùa chứ? Đây chính là nụ hôn trong truyền thuyết – hô hấp nhân tạo đấy sao???

Song Tử hoang mang khi thấy Thiên Bình chưa tỉnh dậy, anh lẩm bẩm… Sơ cứu hay hô hấp nhân tạo gì gì đó, anh không hề biết một chút nào, chỉ là làm theo cảm tính thôi. Nhất là hô hấp nhân tạo, thực hiện nó bằng thao tác nào chứ?? Tưởng anh không muốn sao, anh đây rất rất rất muốn cứu Thiên Bình, còn là cơ hội ngàn vàng nữa, nhưng làm bằng cách nào cơ chứ…

– Hmnm…

Sợ Thiên Bình sẽ có mệnh hệ gì nếu như anh không làm gì đó, Song Tử liền húp một ngụm khí rồi áp môi lên môi môi Thiên Bình, thổi khí vào trong, như cái nghĩa đen đấy…

Cảm thấy như có luồng khí thổi vào buồng phổi và đẩy hết đống nước kia ra, Thiên Bình cảm giác như đã được sống lại, dù rất yếu ớt…

– Song Tử…?…

Hình ảnh mờ mờ mà Thiên Bình nhìn thấy khi mở mắt rất giống Song Tử, cái hình ảnh đã hiện ra trong đầu cô khi cô cảm thấy mất ý thức… Dần dần, nó trở nên rõ ràng hơn, mái tóc màu xanh tím lãng tử ấy, gương mặt lo lắng pha chút vui mừng ấy…

– Thiên Bình, cậu tỉnh rồi!

Đôi đồng tử Song Tử dãn ra, khóe môi anh cong lên, cơ hồ đó là cảm xúc vui mừng. Thiên Bình chốc nhoẻn cười, một nụ cười nhợt nhạt:

– Cậu lại cứu tôi?

– Ai quan tâm chứ, cậu tỉnh là tôi mừng lắm rồi! _Song Tử phớt lờ câu hỏi của Thiên Bình, dịu dàng đỡ cô dậy. Thiên Bình có chút choáng váng, cả người ướt nhẹp, ngay cả túi đồ và chiếc điện thoại kia cũng nằm trong hồ nước…

– What? Bộ tóc giả?!!!!!

Thiên Bình giật mình khi nhìn thấy bộ tóc màu vàng, rồi theo phản xạ mà đưa tay lên đều, móc vài sợi tóc ra và thấy màu nâu sữa. Vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi…

– Đừng lo, giờ này trong trường không còn ai ngoài bảo vệ đâu và tôi đâu!

Song Tử như hiểu được suy nghĩ của Thiên Bình, trấn an cô bằng phong thái trưởng thành nhất có thể. Anh cũng thông minh lên tính toán:

– Đồ của cậu ướt hết rồi, chỉ còn cách sang phòng thay đồ thể dục để lấy tạm bộ thể dục của tôi! Còn điện thoại, tôi vừa kiểm tra xong, đây, cũng may nó có tính năng chống nước, nên không sao rồi!


– Nhưng… tôi đang là Thiên B…

– Ai để ý chứ! _Song Tử cả gan cắt ngang lời của Thiên Bình, nhe răng cười:

– Nói cậu là học sinh trường này và là bạn gái tôi, cũng chẳng có ai nghi ngờ cả!

– Không cần nói thừa 3 từ “bạn gái tôi” đâu!

Thiên Bình lấy lại bình tĩnh và vẻ mặt như lúc thường, nhàn nhạt cất giọng, rồi theo Song Tử đến phòng thay đồ nam…

– Hừ, không sao, ít ra cũng có bằng chứng!

20 phút sau…

– Hahaha…

Song Tử không nhịn cười nổi khi thấy Thiên Bình trong bộ đồ rộng thùng thình của anh. Cái áo của Song Tử mà Thiên Bình mặc, chẳng khác nào cái váy ngắn, cái quần mà Thiên Bình mặc, phải xoắn lên tới 5 nấc. Là do Thiên Bình quá thấp, hay chiều cao có thừa của Song Tử?

Thiên Bình lơ đi cái thái độ của Song Tử, mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt…

– Mà nè, sao khi không cậu lại rơi xuống bể bơi vậy? Nếu không phải tôi vô tình đi vào và thấy, thì giờ này tôi trở thành góa phụ quá! _Song Tử dẹp đi cái buồn cười, nghiêm túc dò hỏi Thiên Bình.

Song Tử nói thì Thiên Bình mới để ý…

– Hình như, có ai đó đẩy tôi xuống!

– Cái gì?!

Song Tử kinh ngạc, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng:

– Tên đó là ai, cậu nói đi, tôi sẽ phanh thây hắn ra trăm mảnh!

– Tôi không biết, vì không thấy mặt hắn! _Thiên Bình vô thức trả lời.

– Tên đó chắc chắn là hại cậu, vì vậy, từ bây giờ… _Nói đoạn, Song Tử nhìn Thiên Bình bằng ánh mắt sâu thẳm, như thể cả vũ trụ đều nằm trong đồng tử của anh:

– Tôi sẽ bảo vệ cậu!

Kétttt…

Xe buýt dừng lại, ngay sau lời Song Tử vừa dứt. Giây phút dao động của Thiên Bình cũng kết thúc. Cô đứng lên, lảng tránh câu nói của Song Tử:

– Xuống xe thôi!

– Ủa? Chưa tới bệnh viện mà???


Song Tử thoáng ngạc nhiên khi trước mắt anh không phải là bệnh viện mà là một quán ăn mang tên “Đông Vị”…

– Chú Đông, cháu tới lấy đồ ạ!

– Ồ, Thiên Bình tới rồi hả cháu, cháu ngồi đây đợi một chút đi, để chú hâm lại, tại cháu đến trễ tới 20 phút!

Ông chủ Đông vừa nghe thấy giọng Thiên Bình đã lật đật chạy ra tiếp…

– Ủa? Là ông chú hôm qua mà?! _Song Tử lại ngạc nhiên thêm một lần nữa khi thấy chú Đông, chú Đông cũng tương tự:

– Là bạn trai Thiên Bình mà?! Cháu ra mắt bạn trai à Thiên Bình? _Ông chú Đông quay sang giả ngơ hỏi Thiên Bình, đáp lại, là vẻ mặt bất cần của cô:

– Không phải, chỉ là bạn bình thường thôi!

– Gì chứ, bạn bình thường mà hôm qua kêu chú đưa đồ ăn đến tận nơi cho thằng nhóc này à?! _Chú Đông không tin, Song Tử cũng hùa theo, gật gật đầu:

– Đúng đúng!

– Vậy, chỉ hơn bạn bình thường một chút!

– Hể, cậu lại thế rồi! _Song Tử mếu xệu nhìn Thiên Bình. Dường như chú Đông đã nhận ra điều gì đó, khẽ cười:

– Ây chà, thằng nhóc này vừa cao ráo, đẹp trai, trông cũng thật thà, dễ bắt nạt, đúng chất thê nô, dại gì mà không bắt lấy hả Thiên Bình?!

– Hể? _Song Tử có chút ngạc nhiên quay sang nhìn ông chú, rồi nhe răng cười:

– Đúng đấy ạ!

– Chú Đông, cháo hâm xong chưa ạ? Mẹ cháu đang đợi! _Thiên Bình chẳng màng trả lời mà cất tiếng lảng sang vấn đề khác. Chú Đông cười cười, lật đật chạy vào trong:

– Đợi chú xíu!

Bệnh viện Zodiac…

Phòng 89…

Cạch!

– Lại vụ gì nữa đây?

Sư Tử đẩy cửa bước vào trong, vẻ mặt bất cần lên tiếng khi nhìn thấy chân Bạch Dương bị bó bột.

– Đừng có cái thái độ đó chứ, lần này nó bị nặng lắm đấy! _Xử Nữ cau mày nhắc nhở Sư Tử.


Sư Tử lại gần giường bệnh, thấy Bạch Dương vẫn còn bất tỉnh và trên đầu có vết băng bó, anh nhăn mày:

– Sao lại ra nông nỗi này?

– Chị cũng không biết, nhận được điện thoại liền tới đây và gọi cho ba mẹ với mày. Ba mẹ đang trên đường tới…

Cạch!

– Bạch Dương!!!!

Xử Nữ vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bệnh mở toang ra, sau đó là sự xuất hiện của ông Hàn Tịch và bà Lý Uyển. Hai ông bà lo lắng bước vào, hỏi han:

– Thằng bé làm sao vậy?

– Dạ, lúc nãy bác sĩ có nói em ấy bị trấn thương nhẹ ở vùng đầu và bị gãy chân, đã qua cơn nguy kịch rồi ạ! _Xử Nữ thương tâm cất tiếng, hai ông bà nghe xong mà thở dài, thật tội cho thằng bé.

Sư Tử ngồi ở ghế dành cho người nhà, vô cảm xúc nhìn sang thằng em đang nằm, chân mày có vẻ đang nhướn lại…

Phòng 135…

– Ồ, hôm nay Song Tử có ghé chơi đó hả?

Bà Bảo Thiên vui vẻ cười chào đón khi thấy Song Tử theo sau Thiên Bình vào phòng bệnh. Song Tử cười tươi đáp lại:

– Vâng, được bác đón chào thế này, cháu thực rất vui!

– Sao lại không đón chào chứ, cháu là khách quý của bác mà!

– Hai người thôi đi, đây là phòng bệnh chứ có phải nhà riêng đâu! _Và tất nhiên, cảm xúc tươi vui của 2 bác cháu kia đã bị Thiên Bình cắt đứt.

– Ùiiiii… cậu lúc nào cũng vậy cả, tôi chỉ đang tạo một tinh thần thoải mái cho bác gái thôi mà! _Song Tử ỉu môi, chính là phản kháng cái thái độ của Thiên Bình. Bà Bảo Thiên cũng hợp tác với Song Tử:

– Phải đấy tiểu cân, ở trong phòng bệnh một thời gian, đâu phải lúc nào cũng vui vẻ thoải mái như bây giờ chứ!

– Được rồi… _Thiên Bình nhìn hai con người kia bằng nửa con mắt, nhàn nhạt đáp:

– Hai vị cứ tiếp tục, tôi đi thay đồ!

Bà Bảo Thiên và Song Tử cười mỉm hài lòng, nhưng rồi bà Bảo Thiên mới phát hiện có gì đó khác thường trên người Thiên Bình, đành lên tiếng hỏi:

– Sao con lại mặc cái bộ đồ “của bố” đó vậy?!

– Chỉ là sự cố nhỏ, đồ của con bị ướt nên mặc đỡ đồ của Song Tử thôi! _Thiên Bình đáp rồi đóng cửa phòng ra ngoài…

– Sự cố nhỏ sao? _Bà Bảo Thiên thắc mắc, tránh để bà lo lắng gì thêm, Song Tử liền mở mồm:

– Vâng, bác đừng để ý, vì đã có cháu ở cạnh cậu ấy, nên dù là sự cố lớn hay nhỏ, cháu đều sẽ giúp cậu ấy giải quyết hihi!

– Ai cha, được thế còn gì bằng, phiền cháu quá, Song Tử à! _Bà Bảo Thiên thích thú xoa đầu Song Tử, anh chàng liền lôi cái mặt mèo con như được cưng nựng ra, thật dễ ghét mà…

Nhà vệ sinh nữ…

Rào… rào…


Cách!

Cộp! Cộp!

Cạch!

Thiên Bình vừa thay đồ xong, bước ra và đi ngang qua một người phụ nữ đeo kính râm mà không có chút phản ứng gì. Đang định rời khỏi thì môt chiếc giỏ xách hiệu Chanel ở cạnh bồn rửa tay đã thu hút ánh nhìn của cô, cô vội vàng cầm lấy và đuổi theo người phụ nữ kia.

– Cô gì đó ơi, cô để quên túi xách này!

Mãi gần tới thang máy, Thiên Bình mới bắt kịp người kia. Người phụ nữ đó dừng bước, có chút ngạc nhiên khi thấy một cô gái cầm chiếc túi và đuổi theo mình, bà mới nhận ra và khẽ cười gượng:

– Cảm ơn cô rất nhiều, thật ngại quá!

– Dạ không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ! _Thiên Bình lịch sự đáp lại. Người phụ nữ kia cười khẽ:

– Thời đại này, người như cô hiếm lắm đấy, cô bé à! Trong đây có một số thứ rất quan trọng với tôi, vậy nên, tôi phải mời cô một chầu nước mới được, tiện thể kế bên bệnh viện này có một quán nước…

– Không cần đâu ạ, chuyện nhỏ ấy mà, tôi còn phải chăm sóc mẹ già nên xin cáo từ trước! _Thiên Bình nhanh chóng cắt ngang lời mời của người phụ nữ kia và bước đi…

– Thiên Bình, còn làm gì ở đây vậy? Thím Lâm cũng đã ăn xong bữa tối rồi!

Thiên Bình vừa xoay người lại thì chạm mặt Song Tử, trên tay anh là một hộp cháo rỗng. Thiên Bình còn chưa kịp mở lời thì người phụ nữ kia đã cất giọng:

– Là Song Tử phải không?

Cả Song Tử và Thiên Bình có chút bất ngờ quay sang nhìn người phụ nữ đó, khóe môi Song Tử khẽ giật:

– M… mẹ?

– Sao con lại ở đây? Con không khỏe chỗ nào sao??? _Lý Uyển chẳng màng tới xung quanh, vội vàng chạy tới xem xét Song Tử kỹ lưỡng. Song Tử cười nhẹ, đáp:

– Mẹ, con không sao cả, chỉ là con tới thăm người nhà của bạn con thôi!

– Bạn con? Là cô bé tốt bụng này sao? _Lý Uyển lúc này mới để Thiên Bình vào mắt, Thiên Bình khẽ cúi đầu chào bà, còn Song Tử thì lên giọng nghi vấn ngược lại:

– Mẹ của cậu ấy đang nhập viện, còn mẹ? Không phải mẹ bị bệnh gì chứ?

– Hả? À… Không, mẹ không sao…

– Sao, người đó là bạn gái mới của con à?

Mẹ Song Tử tựa người vào ban công, khẽ nhếch môi cười. Song Tử cười nhẹ:

– Sắp rồi ạ!

– Sắp rồi sao? Ngữ điệu của con có vẻ không còn tự tin như lần trước nhỉ? _Lý Uyển châm chọc, Song Tử vội cười khẩy, giọng anh trở nên khá ấm áp:

– Tất nhiên rồi mẹ, vì cậu ấy đã cho con biết cảm giác thực sự thích một người là như thế nào! Lúc đầu, con chưa có cảm giác gì với cậu ấy cả, nhưng khi tiếp xúc nhiều rồi, con mới phát hiện ra, con thấy bồi hồi khi nhìn thấy cậu ấy. Con cảm thấy mỗi một biểu cảm và hành động của cậu ấy rất thú vị. Không hiểu sao con chỉ muốn gặp cậu ấy mỗi ngày, và đặc biệt, con thấy khó chịu khi thấy người khác giới tới gần cậu ấy, con cũng thấy… hmnh!!!

Song Tử bị ngón tay của người mẹ chặn môi lại, bỗng chốc, Lý Uyển xoa đầu cậu và người dịu dàng:

– Con đã trưởng thành rồi, con trai của mẹ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.