Đọc truyện [Song – Thiên] Cô Ơi, Anh Yêu Em! – Chương 27
Hello october, my month ♥♥♥♥
Người lên xe buýt ngày càng nhiều, đến nỗi cả cái xe đều chật kín chỗ từ chỗ ngồi cho tới chỗ đứng. Thấy có nhiều đàn ông đứng trên xe, SoT không chần chừ gì mà kéo TB lên trước mình, rồi dùng thân cách li cô với đám người bên ngoài, dù là nam hay nữ. TB bị kéo bất ngờ và dúi đầu vào người SoT, hương thơm bạc hà xộc thẳng vào mũi khiến gương mặt bất giác đỏ ửng lên. Nhưng không thể trách SoT vì gần đây hay có mấy vụ việc, đám “yêu râu xanh” hay lên xe buýt và nhân lúc đông người mà giở mấy trò biến thái, cô thà ở trong tình thế có SoT che chở thế này còn hơn trở thành nạn nhân của mấy tên yêu râu xanh kia. Ấy thế mà ông trời vẫn chưa hài lòng, trời xui quỷ khiến thế nào mà đang lao nhanh, bác tài đột nhiên thắng gấp lại khiến SoT mất đà mà “lỡ” ôm trọn TB đằng trước… 4 mắt nhìn nhau, người thấy ngượng ngùng, người lại thấy thích thú… Bầu không khí ấy mau chóng lụi tắt khi… tới khu chung cư ABC đường xyz rồi 2 chế ơiiiiiiiii…
– Ủa? Thím Lưu… sao mấy thùng đồ nhà cháu lại ở đây?
SoT theo TB đi vào khu chung cư, nhưng mới bước tới cổng, TB đã bị bất ngờ khi thấy mấy thùng cacton đựng đồ của cô đang ở trên 1 chiếc xe chuyên chở đồ, cô có nhớ là chưa gọi xe này mà…
– Là tôi gọi đấy! _Bỗng 1 giọng nói vang lên lại khiến TB thêm thắc mắc, cô quay sang người con trai đang bước xuống từ cầu thang, ngay cả SoT đứng cạnh cũng nhăn mặt lại:
– Sư Tử?
– Song Tử, sao lại có cậu? _ST rất đỗi ngạc nhiên và khó chịu khi thấy SoT đứng cạnh TB, anh không liệu trước cũng có mặt SoT ở đây, SoT cũng không khác gì:
– Tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu tới đây làm gì?!
– Nhìn mà không biết sao… _ST lấy lại phong thái nghênh ngang như bình thường, hất mặt về phía anh nhân viên bốc vác đang khiêng thùng cacton cuối cùng của TB:
– Chuyển đồ cho cô giáo! Còn cậu?
– Thật ngại quá, tôi cũng vậy! _SoT cười đàm tiếu, sau đó lại là ánh mắt chiến tranh giao nhau của cả 2. TB hiểu ra sự tình, nói lại với thím Lưu vài câu rồi quay sang 2 thằng nhóc trá hình trước mặt:
– Nhìn nhau đủ chưa? Nhìn như vậy có khiến đối phương bị quật ngã không mà chú tâm thế?
– Ờ thì… _Cả 2 gãi đầu, ST lên tiếng trước:
– Tôi đang chuyển đồ dở, cậu về đi cho đẹp trời, đừng cản chuyện của tôi!
– Người về là cậu mới đúng, Hàn thiếu gia, cậu đã vất vả chuyển đồ ra xe rồi, chuyện còn lại, cứ để đấy cho tôi! _SoT cũng không vừa, 2 người lại tôi 1 câu, cậu 1 câu, mà câu nào cũng đá đểu nhau hết, người ngoài không biết lại tưởng… cún sủa… TB thở dài trước 2 con người ngàn năm vẫn vậy trước mặt, đành đẩy cả 2 ra phía cổng:
– Được rồi, cả 2 người về giùm tôi!
– Cô! _Cả 2 gạu lên, không cam tâm nhìn TB, nhưng đáp lại chỉ là cái nhìn thờ ơ của cô và cái khoanh tay đầy chất phũ phàng. SoT líu líu cái mỏ:
– Cô giáo, nhiều đồ thế này, sao cô có thể 1 mình đem tới nhà mới được, là học sinh của cô, em đương nhiên không thể về lúc này được!
– E hèm… _ST cũng phải hắng giọng, ra vẻ nói:
– Nam nhân đại trượng phu, đã giúp sẽ giúp tới cùng!
– Đúng đấy cô giáo, cô đã giúp tụi em nhiều rồi, đây cũng là lấy ân báo ân thôi mà! _SoT tiếp tục thuyết phục, haiz… TB thầm rủa, vừa mới nãy “chúng ta không đội trời chung” thế mà bây giờ, tôi và cậu cùng thuyết phục cô giáo… Bất đắc dĩ, cứ cho là TB không phản đối đi… Nhưng…
– 2 người mà loi nhoi là tôi đá xuống xe đấy!
TB cẩn trọng cảnh cáo, ngay lập tức, SoT gật đầu lia lịa, còn ST thì làm ánh mắt đành tuân theo…
Trên taxi, TB ngồi ghế phụ lái, 2 Tử ngồi ở ghế sau, trong lòng 2 đứa nó đang không ngừng rủa nhau, cấu xé nhau, nhưng qua chiếc gương chiếu hậu ở nóc xe, chúng nó không dám thể hiện gì ra ngoài… ngoại trừ ánh mắt. Bỗng TB lên tiếng cắt ngang bầu khí “đắm đuối” của chúng nó:
– Sư Tử, sao em lại biết hôm nay tôi chuyển nhà mà tới?
– Hỏi thừa, tôi là người giới thiệu căn hộ đấy cho cô, khi nào cô chuyển tới, tất nhiên tôi sẽ biết! _ST đáp lại 1 cách nhàn nhạt, nhưng trong lòng thì không khỏi cười thầm, tên SoT kia biết anh làm vậy cho cô giáo, chắc chắn sẽ nổi đóa và ganh tỵ vì người đó không phải hắn, và ST, anh đoán rất đúng, thằng điên kia đang xồn lên kìa:
– Cái gì? Căn hộ mới của cô giáo là do cậu giới thiệu? Không phải chứ?
Đáp lại, chỉ là cái nhún vai và vẻ mặt vô cùng khiêu khích của ST, như thế càng khiến SoT điên lên hơn, may mà TB có lên tiếng:
– Em ấy đưa địa chỉ cho tôi, cơ mà… sao em lại biết tôi đang tìm nhà mới? _TB không khỏi thắc mắc, quay đầu ra sau nhìn ST, ST chỉ nhếch khóe môi lên:
– Vì tôi là Hàn Sư Tử!
– Ớ… _Không rủ mà cả 2 cùng ớ lên, là TB và SoT, ST nhíu mày nhìn 2 người họ, TB mấp môi:
– Sao giống Song Tử vậy? Vì tôi là Dương Song Tử, Vì tôi là Hàn Sư Tử?
– Hả? _ST hơi ngạc nhiên, ngay sau đó là cái loa phóng thanh của SoT:
– Ê, thằng kia, dám sao chép phong cách trả lời của ông à?!
– Cho nói lại, cậu ăn cướp rồi còn la làng hả thằng “hoa hoa công tử” kia! _ST cũng thấy không thể nhịn khi SoT cũng có cách trả lời giống mình.
– Hoa hoa công tử? Yaaaa, thằng mèo mướp, muốn chết hả? _Nghe 4 từ hoa hoa công tử mà ST đặt cho mình, SoT không kìm được nóng giận.
– Cẩn thận cái mỏ, ai là thằng mèo mướp hả?
– #@$%#[email protected]^%&^@#!$%
– IM NGAY!
-…
Cả 2 đang đấu võ mồm dữ dội thì vội câm nín khi nghe tiếng quát của TB, 2 đứa ngay lập tức trở về dáng vẻ của 1 chú mèo con, đứa nhìn ra ngoài cửa sổ, đứa nhe rằng cười vô tội với TB… Thật là, người thiệt ở đây không phải là SoT, ST hay TB, mà là bác tài đó, đã già rồi còn phải bị lủng màng nhĩ vì 3 đứa này…
.
.
Phố Zolli…
Khu chung cư Zolli…
– Được rồi, cảm ơn các anh!
Kiểm tra lại thùng cacton cuối cùng, TB nở nụ cười xã giao xa lạ với 2 nhân viên bốc vác. Cô định trả tiền thì ST đã thanh toán xong từ lúc mới gọi. Bây giờ thì lấy đồ ra rồi trang trí lại căn hộ, cũng không có gì nhiều, chỉ là vài món đồ của cô, mẹ cô, BB và nồi niêu xoong chảo gì đó thôi.
– Cô, có gì để tụi em giúp không ạ?
SoT nhìn mấy thùng cacton trước mặt, không biết thùng nào để đâu nên cất tiếng hỏi. Dù sao ở đây cũng có sẵn 2 người giúp đỡ, dại gì mà làm 1 mình. Phân ra thùng đồ cá nhân của mình, TB chỉ bảo:
– Em mang mấy thùng này xuống bếp trước đi!
– Okay! _SoT đưa tay ra hiệu OK, mặt cười tít lại, hứng khởi nhấc chiếc thùng cacton lên. ST cũng tự nhấc chân nhấc tay lên làm theo.
– Để tôi!
– Hơ… _TB đang bê 1 thùng cacton khá nặng vào phòng ngủ của mình thì ST xuất hiện và bê hộ cô, đoạn, anh còn cất giọng nhàn nhạt:
– Mấy cái này cứ để con trai làm!
– Ờ… Cảm ơ…
– Cô ơi, cái này để đâu?
TB chưa kịp nói tiếng ơn thì bị chú ý bởi cái giọng thanh thanh của SoT từ đằng bếp vọng ra. TB đi tới đó, thì nhìn thấy cái bản mặt ngơ ngơ của SoT mà trên tay là cái muôi múc canh với cái xửng chiên trứng… Phụt… Trông khá tục tĩu haha…
– Tên đần! _TB đang cố nín cười thì ST lại nhanh chân tiến lại và giật 2 cái vật dụng trên tay SoT, để vào tủ chén. SoT đưa ánh mắt ái ngại nhìn theo, nhưng đó chỉ là TB thấy vậy. Chứ thật ra là hắn ta giả vờ ngu ngu để phá tan bầu khí chỉ có 2 người là TB và ST vừa rồi thôi, tất nhiên ST biết rõ điều đó.
King Koong… King Koong….
Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên kèm theo tiếng 1 người đàn ông:
– Mì lạnh tới rồi đây!!!!!!
– Tôi ra ngay! _TB liền chạy ra ngoài cửa, 1 lúc sau, trên tay cô có 3 tô mì lạnh…
Soạt!
Đang đảo đều mì, bỗng có mấy miếng kim chi được đặt trong tô mình, TB chưa kịp quay sang thắc mắc thì ST đã mở miệng:
– Tôi không thích kim chi!
TB nhìn ST bằng ánh mắt không rõ cảm xúc, tiện tay gắp quả trứng sang cho ST, rồi lại trộn đều mì mà nói:
– Tôi không thích nhận không!
– Cô!!!!!!!!
ST chưa kịp phản ứng gì với TB thì SoT đã gào lên khiến cả 2 hơi ngạc nhiên. 2 người có biết, nãy giờ SoT ta đây phải cắn răng nhìn 2 người nhường cái này, nhịn cái kia không hả:
– Sao cô không cho em mà lại cho cậu ta?! _SoT chính là ganh tỵ, ấy thế TB lại vô cùng nhởn nhơ đáp lại:
– Có qua có lại, mà tôi nhớ em đâu ăn được trứng!
– À thì… Nhưng em thích ăn kim chi! _SoT vội gắp đống kim chi mà ST cho TB sang tô mình, rồi gắp trứng qua, mục đích của ổng là TB chỉ được ăn đồ của ổng thôi, thâm thúy thế đấy.
Sau đó TB cũng không nói gì, nhưng trong khi TB chú tâm vào việc ăn uống, thì 2 tên Tử kia lại có 1 trận đấu mắt nảy lửa kinh hồn… thiệt là, cảnh cáo nha, có ngày 2 người rớt mắt không nhặt lại được đó a…
– Tôi biết tôi đẹp trai rồi, cậu có nhìn chằm chằm như vậy cũng không làm nhan sắc tôi phai tàn đâu! _SoT giễu cợt, ST cười khẩy:
– Bớt ảo tưởng giùm, tôi đang tập nhìn để làm quen với bộ mặt xấu xí của cậu đấy! Ăn nuốt cũng không trôi!
– Không ăn được thì đừng ăn, ai ép cậu! _SoT đả kích lại, ST cũng không vừa:
– Nếu cậu biến đi thì tôi có thể ăn bình thường đấy, nghe nói cậu tốt bụng lắm? _Ý của ảnh, là đang đuổi khéo SoT đi, nhưng làm gì còn thằng nào mặt dày hơn SoT:
– Sorry, giang hồ đồn bậy đấy, tôi không tốt bụng như cậu tưởng đâu!
[email protected]#@!$#$%^$*&%^&([email protected]#[email protected]%$#
Lại thế, cậu ta 1 cậu, hắn ta 1 câu, qua qua lại lại cứ như chơi đối chữ, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, mà con muỗi này lại là TB, cụ thể hơn là cái tai và bữa tối của cô:
Dum~
Dum~
TB tiện tay nhét 2 quả ớt vào miệng 2 thằng Tử để chúng nó câm mồm lại và…
– AISSSSSSSSSS!!!!!
Cho chúng nó biết mặt vì đã nhắc nhở rồi mà không nghe.
SoT gào cái cuống họng lên vì cay, 2 khóe mắt đã rưng rưng nước, sống mũi đỏ lừ, gương mặt méo mó chạy đi tìm nước. Còn ST thì… sang chảnh dở, đã cay đến độ 2 vành tai muốn bốc khói mà còn làm bộ mặt cool ngầu, cho là ta đây không bị sao hết, nhưng tới lúc SoT kiếm được chai nước và đang mở nắp thì ST giật lấy, tu 1 phát hết luôn, chỉ khiến SoT chết đứng vì bị cướp trắng trợn như vậy. 2 nạn nhân thì như thế, còn thủ phạm thì sao, ung dung như mình chẳng làm gì chúng nó cả:
– Ăn tiếp đi!
Vâng, rất chi là tỉnh, chị có biết ngoài chị ra thì ở đây chả còn đứa nào có tinh thần ăn tiếp không chị Thiên Bình?
Sau khi ăn uống xong, bọn ST và SoT ở lại nghỉ ngơi 1 xíu, lấy cái cớ là hơi mệt. TB thở dài, lấy trong giỏ xách 2 đề cương Hóa, bảo chúng nó về nhà làm, lần học thêm sắp tới sẽ kiểm tra. Sau đó thì có 1 cuộc gọi điện tới, cuộc gọi này rất quan trọng, quan trọng đến nỗi TB phải đi ra chỗ vằng vẻ nghe máy…
– Alo, Bảo Bảo…
-[ Kobanwa Tiểu Cân, giờ đang giải lao nên chị gọi cho em nè, sao rồi, dạo này chị ít nói chuyện với mẹ nên không biết sức khỏe của mẹ ra sao, mẹ bây giờ có ở cùng em không, cho chị hỏi thăm 1 tí, không hiểu sao máy mẹ chị không gọi được!] _Ra đây là cuộc gọi của BB.
– À, em… em bây giờ không ở cùng mẹ, nên không chuyển máy cho chị được… _Nhắc tới sức khỏe của mẹ, y như rằng TB cảm thấy nhột nhột, nhất thời ấp úng:
– Với lại chị đừng lo, sức khỏe mẹ tốt lắm… chị chỉ cần tập trung làm việc bên đó đi là được…
-[ Ờ, vậy hả, vậy thì tốt rồi, mà việc em thay chị dạy ở trường ấy, có gì bất ổn chưa? Bị ai phát hiện ra không?] _BB lo lắng
– Hả, à, không, vẫn ổn, chị đừng lo… _TB nghe vậy thì hơi nhột, vì có thằng SoT kia đã biết, nhưng không thể nói cho BB được.
-[ Vậy em đang làm gì đấy? Ăn cơm gì chưa?]
– Hả, em ăn rồi, còn đang làm gì thì…
– Cô ơi, cô đang làm gì thế?
Bỗng giọng của SoT vang lên khiến TB và ST giật mình. ST giật mình là vì, anh đang đứng gần đó và tình cờ nghe được cuộc gọi của TB, nhưng được 1 lúc thì thấy SoT bước tới, cứ ngỡ cậu ta sẽ im lặng nghe như mình, ai ngờ 2 bước mở miệng tiến tới khiến anh phải trợn tròn mắt. TB nghe thấy giọng SoT thì hốt hoảng, vội vàng cúp máy, sau đó thì nhăn mặt nhìn SoT:
– Cậu giỡn với tôi hả? Nếu để Bảo Bình biết tôi bị cậu phát hiện thì sao hả?
– Sorry, tôi không biết người đó là cô giáo! _SoT cười vô tội, nhưng thật ra, anh ta biết rõ, chỉ là cố tình làm vậy để cái tên ST kia khỏi nghe ngóng gì hết. Chậc… thật là…
Lúc về…
– Này, cậu muốn gì?
Sau khi đã đảm bảo Thiên Bình tới bệnh viện an toàn, Sư Tử mới chặn ngang SoT và hỏi với thái độ vô cùng nghiêm túc. SoT cười cợt:
– Ý cậu là gì? Hỏi tôi như vậy là sao?
– Đừng có đùa, tại sao lúc nãy cậu làm vậy? Im lặng thì chết người à? _ST gằn giọng, sắc mặt không hề vui 1 chút nào, SoT lúc này mới dừng cái thái độ cợt nhả, gương mặt đanh lên không kém:
– Tôi biết điều gì tốt và xấu cho cậu ấy, không cần cậu can thiệp!
– Ha… _ST cười khẩy: – Chuyện của cậu tôi không có hứng, nhưng nếu những chuyện cậu làm gây rắc rối cho Thiên Bình, tôi sẽ không để yên đâu, lần vừa rồi, tôi tha cho cậu, hãy nghe cho rõ, tôi đã cảnh báo cậu rồi đấy! _ST hạ giọng và ngữ điệu xuống, ánh mắt sắc bén đối đầu với ánh mắt kiên định của Song Tử, sau đó anh bước đi, con đường ngược lại của SoT. Đứng nhìn hình dáng của ST, khóe môi SoT cong lên:
– Tôi biết mình đang làm cái gì…
.
.
*********