Đọc truyện Sống Sót – Chương 67: Sáng tỏ
Edit: Đầm♥Cơ
Cha của Lý Trúc Sinh quỷ dị nhìn tôi một cái, sau đó lại cúi đầu thu dọn đồ đạc. Gã có cái bụng bia thật to, gian nan ngồi xổm xuống, dọn dẹp đồ cho con trai của mình. Lấy đi giường đệm, gã gần như là hèn mọn giúp con làm tất cả, nhưng trong lúc đó lại phát ra vô số tạp âm, chọc Lý Trúc Sinh rất không bình tĩnh, cuối cùng không nhịn được hô một tiếng:
“Ba có thể nhỏ tiếng một chút không?”
Triệu Nhĩ Đóa vốn không bị tiếng tạp âm dọn dẹp hành lý đánh thức, lại bị Lý Trúc Sinh rống to đánh thức rồi. Cậu nghiêng đầu, phát giọng nói khàn khàn của người mới tỉnh ngủ:
“Sao, sao vậy?”
Lý Trúc Sinh và cha cậu đều trầm mặc, sau đó xách theo hành lý đi ra ngoài. Lúc này Triệu Nhĩ Đóa mới biết tạp âm là do cha con nhà họ Lý tạo ra. Cậu chống thân thể lên nhìn ra ngoài, vốn đang híp mắt lại đột nhiên trừng lớn, luống cuống tay chân từ đầu giường lấy ra mắt kiếng sắp 1000 độ của mình.
“Đây là. . . . . .” Triệu Nhĩ Đóa giật mình nhìn tôi, ngón tay chỉ vào cha Lý Trúc Sinh, nửa ngày nói không nên lời.
Cha của Lý Trúc Sinh có chút nổi cáu, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể nói: “Hai cái đứa này, thấy tôi sao đều có vẻ mặt giống như bị tôi hù chết vậy hả? Tôi thật sự đáng sợ vậy sao?”
“Không có không có.” Triệu Nhĩ Đóa kịp phản ứng vội vàng khoát tay, nói: “Cháu chỉ cảm thấy hình như đã gặp qua chú ở chỗ nào. Chú thường lên ti vi à?”
Lúc này cha của Lý Trúc Sinh mới cười cười, nói: “Không có. Có lẽ là người giống chú thôi. Hai cậu học cho chăm, bây giờ xem như là quen biết, về sau có gì khó khăn cứ nói với Trúc Sinh, chú sẽ giúp các cậu giải quyết.”
Gã nói khiến tôi nhịn không được cắn chặt răng, tôi hận chết gã như vậy, rất muốn lao xuống giường đẩy gã ngã xuống cầu thang, hoặc là giẫm trước ngực của gã, nghe tiếng xương sườn gã bị bẻ gãy giống như chiếc đũa. . . . . .
Một khắc kia tôi thô bạo nóng nảy, thậm chí không có cách nào đè nén hô hấp của mình. Tôi chỉ có thể trốn trong chăn, nắm thật chặt quả đấm, thỉnh thoảng hung hăng đấm giường một cái —— Mạnh Khung may nệm thật dầy cho tôi, đấm như vậy cũng không phát ra tiếng.
Tôi tự nói với mình, người này bây giờ không hại mày gặp tai nạn giao thông, bây giờ gã vô tội, cũng là phụ huynh của bạn học mày, mày phải tôn trọng gã.
Tôi gần như đau khổ chờ hai cha con nhà nọ rời đi, cho đến khi cửa đã đóng lại mới dần dần bình tĩnh, hàm răng không run rẩy nữa, nhưng trên người toàn là mồ hôi lạnh.
Tôi nhớ lại tràng xe cộ khiến tôi đau đớn chết tươi kiếp trước. Thời gian dài như vậy tôi còn tưởng rằng mình sẽ từ từ quên, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện mình vẫn có thể thuật lại từng chi tiết nhỏ rõ ràng. Ví như thi thể của tôi giống tượng gỗ gãy nát tứ chi xốc xếch đặt ở trên xe đạp; ví như sữa đậu nành mua mấy mao tiền vốn còn ấm áp nhưng lúc tạc lên mặt tôi liền lập tức lạnh lẽo; ví như tiếng khóc tê tâm liệt phế của Mạnh Khung.
Từng chút từng chút, tôi đều không quên.
Nhưng những lời Triệu Nhĩ Đóa nói tiếp theo càng khiến tôi khiếp sợ, từ sâu trong linh hồn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Triệu Nhĩ Đóa nói:
“Ai nha, thật phiền toái. Ba bạn học của cậu không phải là người lần trước chú Mạnh đánh sao? Sau này gặp mặt thật lúng túng. . . . . .”
Tôi còn chôn đầu trong chăn, sợ ngây người hỏi:
“Cái gì? Người này. . . . . . Là người lần trước Mạnh Khung đánh?”
“Ừ.”
“Cậu không nhớ lầm chứ?”
Triệu Nhĩ Đóa nghi ngờ nói: “Không nhớ lầm đâu. Chẳng phải cậu đã gặp ông ta rồi sao? Bụng bia rất dễ nhận. Hơn nữa miệng ông ta còn có một cái răng vàng, làm sao tôi có thể nhớ lầm. . . . . . Sao vậy, cậu cảm thấy tôi nhớ lầm sao?”
Tôi không biết nói thế nào, dù sao ở trong lòng cứ một hồi lạnh một hồi ấm. Đó là cảm xúc vô cùng phức tạp, điều đầu tiên tôi nghĩ là: tại sao Mạnh Khung lại đánh người kia? bản nhân Mạnh Khung khẳng định không có dính líu gì tới gã, vậy Mạnh Khung chính là vì tôi nên mới đánh vỡ đầu gã. Vấn đề là, làm sao Mạnh Khung biết được người này có quan hệ với tôi?
Chỉ có, có thể là, từ đầu Mạnh Khung đã biết kiếp trước tôi bị người này đụng chết.
Ý tưởng này khiến tôi đứng ngồi không yên, thậm chí có chút thấp thỏm. Mạnh Khung cũng giống tôi, là sống lại sao? Nếu như anh giữ tất cả trí nhớ kiếp trước, như vậy tôi sẽ không cảm thấy khó hiểu vì sao anh lại len lén hôn tôi lúc tôi còn rất nhỏ, còn làm chuyện rất thân mật với tôi như vậy.
Nhưng tôi tỉnh táo lại rất nhanh, trong lòng nói, không đúng, Mạnh Khung không thể sống lại giống tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh, anh khiếp sợ và bài xích xa lạ chắc chắn không phải giả vờ. Hơn nữa khi đó Mạnh Khung còn bảo trì khoảng cách nhất định với tôi, mặc dù đối xử với tôi rất tốt, thế nhưng đó cũng vì tính khí khác người, có kiên nhẫn với một đứa bé chứ không phải như bây giờ, thiên vị tôi, cái gì cũng muốn nhường tôi trước, từ đó xem mình vô cùng nhỏ, rất nhỏ.
Hơn nữa anh cũng không biết mẹ mình sẽ vì di căn mà tử vong, không biết tương lai ngôi nhà trệt cũ của anh sẽ không giải tỏa, cũng không biết tôi và Mạnh Thiên có thù hận, càng không giống như bây giờ che chở tôi đến giọt nước cũng không lọt.
Biết rõ ràng những thứ này, tôi liền mê hoặc, khi đó tôi ngồi ở trên giường, cúi đầu, níu tóc của mình, một lát sau dứt khoát lật người, tiếp tục nằm trên giường.
Triệu Nhĩ Đóa kêu: “Đừng ngủ, tôi phải lên lớp, một lát nữa không ai gọi cậu dậy đâu.”
Tôi hàm hồ nói: “Cậu đi đi, mặc kệ tôi.”
Triệu Nhĩ Đóa oán trách một tiếng, nói nghiên cứu sinh thật là tốt, sau đó liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Động tác của cậu rất nhanh nhẹn, nhìn ra được bình thường đúng là nắm chặt thời gian.
Tôi nằm ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, sau đó quyết định không nghĩ nữa. Nghĩ nhiều như vậy có ích gì đâu? Ngày mai về hỏi Mạnh Khung thì biết. Dù anh không sống lại giống tôi, đối với tôi mà nói cũng không có quan hệ gì.
Đây tính là cái gì?
Lúc nghe nói Mạnh Khung đánh người, trong lòng nhiều nhất là lo lắng, dư lại chính là tức giận tên cảnh sát đạp Mạnh Khung một cước. Khi đó không cảm thấy Mạnh Khung gây phiền hà cho tôi, chỉ lo xin Trương Mông giúp một tay. Cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng hơi oán giận Mạnh Khung không thành thục.
Nhưng bây giờ trong lòng tôi lại cảm động. Sự cảm động này không phải vì Mạnh Khung giúp tôi đánh một người, mà là anh đặt tôi ở trong lòng, bất cứ người nào thương tổn tôi anh đều cảm thấy giống như đang thương tổn chính bản thân anh.
Trong đầu tôi hiện lên những lời Mạnh Khung nói với tôi khi ở trong nhà tắm, bi thương thương cảm như thế:
“Bởi vì chú hận hắn ta.”
Khi đó tôi còn không biết tại sao anh lại hận một người không quan trọng như vậy, nhưng bây giờ tôi biết .
Mạnh Khung dùng hành động nói cho tôi biết, anh rất để ý tôi, anh hận tất cả những người tổn thương tôi, đem tôi rời xa khỏi anh.
Loại đau hận này, khiến anh dù biết rõ bây giờ cha của Lý Trúc Sinh vô tội nhưng vẫn không thể áp chế lửa giận của mình.
Tôi rất nghiêm túc ghi chép, nghe giảng, nhưng một chữ giáo sư nói cũng không vào được trong đầu tôi. Tôi có chút không yên lòng, thật vất vả nhịn đến hết khóa, tôi liền chạy tới cửa hàng bánh ngọt của Mạnh Khung. Mới hừa tan học nên trong tiệm có rất nhiều người, Mạnh Khung đứng ở quầy thu tiền bận cực kì. Bây giờ buổi tối anh làm bánh ngọt, ban ngày tự mình thu ngân, chỉ mời một cô gái trẻ hơn 20 tuổi giúp anh trông tiệm, phòng ngừa có người cầm đồ đi không trả tiền.
Gặp tôi tới, Mạnh Khung đưa cho tôi một bọc kẹo trước, sau đó nói tôi đi vào giúp anh thu ngân. Bây giờ khó mà nói chuyện này, vì vậy tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, cúi đầu giúp anh.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi giúp Mạnh Khung thu ngân, trước kia cũng sẽ gặp bạn học tới, bọn họ rất kinh ngạc nhìn tôi, hỏi:
“Trần Khải Minh, cậu làm thêm ở đây à?”
Mạnh Khung sẽ đoạt lời nói: “Không phải, cậu ấy là em tôi, tới giúp tôi làm việc.”
Cho nên bây giờ người tới nơi này đều biết ông chủ trẻ tuổi có một cậu em trai cực kỳ xinh đẹp, học rất giỏi.
Đều là sinh viên nên xếp hàng rất có trật tự, qua giờ cao điểm, trong tiệm liền an tĩnh. Tôi vốn nghĩ bây giờ hỏi anh một chút, nhưng bên cạnh còn có cô gái trẻ trông tiệm không quen biết nên những lời đó làm sao cũng hỏi không được.
Lúc sau Mạnh Khung nhìn ra tôi có điều muốn nói nên bảo cô gái trẻ kia đi trước, đóng cửa rồi cùng tôi đi đến trường học. Anh hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi nói:
“Hôm nay cháu gặp người lần trước chú đánh.”
“Người nào?” Mạnh Khung sững sờ, nói, “. . . . . . Cái đó, Lý Hướng Tiền?”
Lý Hướng Tiền, đúng, chính là cái tên này .
Tôi nói: “Ừ.”
Mạnh Khung trầm mặc, sờ sờ mu bàn tay tôi, nói: “Đều đã đi qua rồi, cũng không có gì.”
Tôi hỏi: “Tại sao chú lại đánh gã?”
Mạnh Khung ngẩng đầu nhìn tôi, một hồi lâu mới thở dài, nói: “Chú cũng không biết. . . . . . bây giờ chú nói cháu sẽ cảm thấy vô cùng hoang đường, đại ca, chúng ta đừng nói đến người này được không? Chú không biết nói sao nữa, chờ sau này chú nghĩ rõ rồi sẽ nói cho cháu biết, được không?”
Tôi sững sờ, ‘ hoang đường ’? tại sao Mạnh Khung lại cảm thấy tôi sẽ nghĩ rằng hoang đường. Sau đó tôi kịp phản ứng, thì ra Mạnh Khung vốn không biết linh hồn trong thân thể tôi mang trí nhớ của hai đời.
Vì vậy tôi nghẹn những lời muốn nói vào trong lòng. Bây giờ quả thật không thích hợp để nói, tôi chỉ có thể tin tưởng Mạnh Khung, chờ anh giải thích với tôi.
Đêm hôm đó Mạnh Khung nhận được một cú điện thoại, nói mấy ngày nữa Mạnh Thiên sẽ bị xử bắn, bây giờ có thể đi thăm, cũng là một lần thăm cuối cùng.
Nghe tin tức đó tôi rất kinh ngạc, bởi vì trước kia nghe nói Mạnh Thiên bị xử mười năm, tại sao lại biến thành tử hình?
Thì ra trên tay Mạnh Thiên đã sớm có mạng người, quan hệ rắc rối khó gỡ lại bị bóc ra từng tầng từng tầng.
Xét xử dài dòng lâu ngày cuối cùng Mạnh Thiên vẫn phán bị tử hình. Gã chống án hai lần, kéo nhiều năm như vậy, vợ gã bán hết của cải lấy tiền mặt gia tài mời luật sư cho gã, nhưng nhiều năm đã qua vẫn chạy không khỏi chết.
Mạnh Khung mang theo tôi đi tới ngục giam Mạnh Thiên, luật sư không có tình cảm gì nhưng tràn đầy giải thích trả lời:
“Nếu Mạnh Thiên là con gái thì có biện pháp. Nếu cậu ta là con gái, chỉ cần bây giờ có thể mang thai thì sẽ tránh khỏi tử hình.”
Lời này khiến vợ Mạnh Thiên rất lúng túng, nhưng lại không thể trở mặt, đành phải cười hùa, nói làm phiền ngài.
Lúc tôi và Mạnh Khung đi tới ngục giam, nhìn thấy gã cách tầng thủy tinh chống đạn trong suốt đang dịu dàng nói chuyện với con gái mình. Cô bé kia chưa bao giờ gặp cha mình, mới đầu có chút sợ người lạ, dù vợ Mạnh Thiên có bảo cô bé kêu ba thì nó vẫn cứ mím môi trợn to hai mắt, một câu cũng không nói. Nhưng dù sao cũng là con nít, năng lực thích ứng mạnh, trong chốc lát liền bò lên bàn, cách thủy tinh chống đạn, tràn đầy ngây thơ chất phác hôn lấy người cha vĩnh viễn cũng không hôn được của mình.
“Chờ anh chết rồi, em đi tái giá đi thôi.” Mạnh Thiên trầm mặc nói với người vợ rõ ràng đã già nua của mình, “Anh thực xin lỗi em, đời này không cho em sống được một ngày tốt. Lúc đầu đã khốn kiếp như vậy, thật may là gặp được em. . . . . . Anh chỉ để cho em một đứa bé, một mình em mang theo con gái cũng không tiện tái giá. Em tặng nó cho người khác hay đưa tới cô nhi viện cũng được, anh không trách em.”
Vợ Mạnh Thiên khóc, nói: “Mạnh Thiên, em thật sự hận anh, sao anh lại ngu như vậy, ác như vậy. Đời này em chỉ là người con gái của mình anh, anh đừng nghĩ bỏ rơi em…con của em cũng chỉ có một người cha.”
“Cha, cha.” Cô bé đột nhiên kêu một câu, sau đó càng ngày càng vui vẻ, ở trên bàn huơ tay múa chân, múa múa nắm tay về phía Mạnh Thiên, cười híp mắt nói, “Cha, cha.”
“Aiz, bảo bối ngoan.” Mạnh Thiên từng tiếng từng tiếng đáp lại, cuối cùng nước mắt ‘ xoạt’ một tiếng chảy xuống trên mặt.