Đọc truyện Sống Sót – Chương 5: Nôn mửa
Edit: Đầm♥Cơ
Tôi đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng. Đồng hồ cũ kỹ nhà Mạnh Khung vẫn còn tẫn chức tẫn trách vận hành, phát ra tiếng ‘ tích tắc’, âm thanh kia khiến tôi cảm thấy nóng nảy, tôi lè lưỡi liếm liếm môi, nơi đó khô nứt hết, trán của tôi tuôn ra rất nhiều mồ hôi, thân thể bị chăn bông bọc thật chặt nóng giống như lò sắt.
Lúc này, đồng hồ cũ bắt đầu đột nhiên báo giờ, ‘ đông —— đông ——’ âm thanh vang vọng ở bên tai tôi, âm thanh chợt vang lên khiến tim tôi đập rộn lên, cổ họng tôi đột nhiên rất ngứa. Giùng giằng bò dậy, còn chưa vọt tới nhà vệ sinh tôi liền quỳ trên mặt đất, gấp rút ho khan. Ho khan quá mức mãnh liệt, thậm chí tôi bắt đầu nôn mửa, âm thanh huyên náo khiến Mạnh Khung thức tỉnh, anh ôm tôi đến bồn rửa tay, dùng khăn lông nóng lau mặt cho tôi.
Trên khăn lông dính đầy thứ tôi nôn, tự tôi cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng Mạnh Khung không cảm thấy vậy, anh dùng nước sạch rửa sạch sẽ khăn lông, rất lo lắng nhìn tôi, tay Mạnh Khung bị nước nóng hông đến đỏ bừng, giống như muốn chảy máu đến nơi. Lúc này tôi nhớ ra rồi, kiếp trước Mạnh Khung nói với tôi, lúc mới vừa thu dưỡng nửa đêm tôi thường ho khan, một khi ho khan liền nôn mửa.
Kiếp trước có phải Mạnh Khung cũng giống như Mạnh Khung bây giờ hay không, dịu dàng vỗ sau lưng tôi, lau mặt, lau tay cho tôi?
Tại sao tôi có thể nói với anh như vậy?
Tôi ho đến toàn thân phát run, một cái tay nắm thật chặt cổ tay Mạnh Khung, một cái tay khác chống đỡ bồn rửa tay, ói long trời lở đất, trong miệng còn mơ hồ nói.
“Mạnh Khung, ” bên miệng của tôi chảy xuống nước bọt, người bị kêu tên dùng khăn lông ấm giúp tôi lau đi, tôi nói: “Đừng khóc.”
Mạnh Khung rất kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi giống như sợ anh không nghe được, một lần một lần nói:
“Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc.”
Mạnh Khung lấy tay chụp tấm lưng run rẩy vì nôn của tôi, an ủi:
“Đại ca, chú không khóc, chú không có khóc.”
Mạnh Khung không biết tôi có phải đang nói chuyện với anh không.
Tôi là nói với người đứng ở bên hồ, tát mình mà chảy nước mắt.
Trời còn chưa sáng Mạnh Khung liền đem tôi đến phòng khám bệnh, bác sĩ đơn giản hỏi thăm mấy câu, nói:
“Buổi tối không nên cho đứa bé ăn nhiều đồ như vậy, không dễ tiêu hóa.”
Mạnh Khung sửng sốt, anh không biết cho tôi ăn rất nhiều thứ cũng là một loại tổn thương.
Bác sĩ cúi đầu viết gì đó, còn nói:
” Bao tử đứa nhỏ này không tốt, ăn ít đồ lạnh thôi, ăn nhiều trái cây cùng sữa chua vào, buổi tối ăn chút cháo hoặc mì là được.”
Rốt cuộc tôi biết, tại sao kiếp trước cơm tối của tôi tất cả đều là cháo hoặc là mì rồi. Mạnh Khung không ngừng nói ‘ cám ơn ’, lúc trở về anh đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, nói với tôi: “Đại ca, chú cõng cháu đi.”
Mặc dù ngày sau tôi cao lớn hơn đại đa số đàn ông, nhưng bây giờ tôi vẫn rất lùn rất gầy. Dù gầy tôi cũng là con trai, tôi sợ Mạnh Khung cõng không nổi cho nên tôi lắc đầu một cái.
Tôi không đi lên anh cũng không chịu đứng dậy, cuối cùng tôi thỏa hiệp, tiến lên một bước ôm lấy cổ của anh, anh rất nhẹ nhàng mà cõng tôi lên lưng.
Sáng sớm rất yên tĩnh, Mạnh Khung đi rất ổn. Tôi cảm thấy thật xin lỗi anh. Lên đại học tôi đã có thể để Mạnh Khung sống tốt hơn, nhưng mà vì khi đó Mạnh Khung xa lánh, tôi từ bỏ anh, tôi thậm chí còn không hỏi anh tại sao, nhưng mà lại cứ cãi vả cùng anh, chiến tranh lạnh.
Mạnh Khung cõng tôi nhiều lần như vậy, nhưng lúc anh khổ khổ thầm mến tôi, bị luân lý đạo đức ép tới đứng không nổi tôi lại không thể đi lên trước, đỡ lấy bờ vai anh.
Tôi vùi đầu ở trên sống lưng Mạnh Khung . Anh rất gầy, sau sống lưng mơ hồ nổi lên, xuyên qua lưng của anh tôi còn có thể nhìn đến xương của Mạnh Khung.
Tôi nói:
“Mạnh Khung, khiến cháu xuống đây đi.”
Anh nghe lời tôi, giống như vui vẻ, đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện cùng anh. Anh lắc đầu một cái, nói:
“Chú không mệt, cõng một lát nữa. Cháu còn khó chịu không?”
Tôi ho khan một đêm, nôn một đêm, cũng không có thân thể cường tráng của thanh niên mười tám tuổi, dĩ nhiên là khó chịu. Nhưng tôi lắc đầu một cái, không nói thêm lời.
Mạnh Khung vẫn cõng tôi đến nhà anh, lên giường cẩn thận đắp chăn cho tôi, anh liền đi ra ngoài, tôi quá mệt mỏi, vừa nhắm lại liền ngủ mất rồi, một giấc mộng cũng không thấy. Đây là lần đầu sau khi sống lại tôi ngủ ngon như vậy.
Lúc tôi mở mắt lần nữa, trời đã gần tối rồi, Mạnh Khung ngồi ở phòng khách, mở một chiếc đèn rất nhỏ đọc sách.
Tôi đi tới, Mạnh Khung không giữ quy tắc đóng sách lại, có chút khẩn trương nhìn tôi, một lát sau giống như nhớ ra cái gì đó, từ phòng bếp lấy một ly thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng màu trắng sềnh sệch.
Tôi vừa nhìn cũng biết đó là sữa chua, vẫn ấm áp .
Mạnh Khung nói:
“Con ngủ thời gian dài như vậy, cả ngày không ăn cơm, chú không dám gọi cháu dậy, đói bụng không?”
Tôi gật đầu một cái, ngồi lên ghế, Mạnh Khung lại bưng lên một bát cháo cho tôi, nói: “Buổi tối ăn ít một chút, ăn ít một chút.”
Tôi nhìn thức ăn trước mặt Mạnh Khung. Là đồ còn dư tối ngày hôm qua, lạnh ngắt.
Kiếp trước trí nhớ tôi thật không tốt, chuyện lúc mười tuổi thậm đã chí quên không còn gì, vốn không biết vì sao mỗi ngày Mạnh Khung đều cho tôi húp cháo ăn mì. Có lúc chán ăn còn cảm thấy phiền, nhưng mà tôi biết, trừ một năm rời đi Mạnh Khung kia, bệnh dạ dày của tôi chưa từng tái phát.
Hai chúng tôi yên lặng ngồi ở bên bàn ăn, mặt đối mặt ăn cơm. Tôi húp cháo nóng hổi, bên trong có rất nhiều đồ, giống như cháo Bát Bảo, nấu nhuyễn, trực tiếp nuốt xuống là được.
Qua một thời gian rất lâu, tôi còn có thể nhớ cảnh thân mật hai chúng tôi ngồi chung một chỗ, nhưng lúc đó tôi không quên, an tĩnh chỉ là tạm thời, rất nhiều chuyện đều đang đợi tôi, chờ Mạnh Khung.
Mẹ Mạnh Khung đang đợi ghép gan.
Khi đó phần lớn bệnh viện không thanh liêm như bây giờ, quy tắc ngầm đen đến đưa tay không thấy được năm ngón . Mẹ Mạnh Khung nằm viện ngày thứ nhất, Mạnh Khung liền bị một bác sĩ cười rất có nhân tình kêu đi ra ngoài. Đó là bác sĩ chủ trị của mẹ Mạnh, nhưng ông ta lại nói ra những lời không có chút nhân tình, ông ta nói với Mạnh Khung:
“Mười vạn, tuần sau mẹ cậu có thể cấy ghép.”
Mạnh Khung lúc ấy liền bối rối, nhưng anh không dám hỏi: “Ngài nói gì, lặp lại lần nữa?”
Anh như bị sét đánh đứng ở nơi đó, trong lòng trào lên vô số ý niệm. Anh nghĩ, mẹ mày thiên sứ áo trắng, há mồm chính là mười vạn.
Tôi biết Mạnh Khung không có nhiều tiền như vậy, nếu như có, mẹ Mạnh sẽ không đến nỗi như bây giờ vẫn chưa cấy ghép, kiếp trước Mạnh Khung cũng không có nhiều tiền như vậy, chờ anh mượn được tiền trở lại, mẹ Mạnh cũng bị bệnh gan làm suy yếu vô cùng, đến cuối cùng không thể thành công.
Nhưng tôi lại biết, kiếp trước Mạnh Khung không biết chuyện, cho nên tôi không nóng nảy, tôi biết, tiền, đối với Mạnh Khung bây giờ mà nói, là càng nhiều càng tốt.
Mẹ Mạnh là cưới hai lần, gả lần đầu cho một thằng nhóc thanh mai trúc mã lỗ mãng của bà, hai người kết hôn ba năm sau có Mạnh Khung, vốn ngày càng sống tốt, kết quả cha ruột Mạnh Khung trong một lần đi ra ngoài làm rơi xuống núi mà chết, thi thể cũng không có, lúc đi chôn chỉ chôn quần áo và di vật.
Khi đó Mạnh Khung còn chưa tới một tuổi, mẹ Mạnh đau lòng quá độ, người nhà nghị luận cũng nhiều, mẹ Mạnh là một cô gái rất kiên quyết, lúc này bà mang theo Mạnh Khung tại đây, dẫn theo một chút tiền, một người đi tới Bắc Kinh.
Ở chỗ này, mẹ Mạnh gặp được người chồng thứ hai, người chồng thứ hai cũng họ Mạnh, tên là Mạnh Thế Hoa, mang theo đứa bé bảy tuổi, bình thường rất chăm sóc mẹ Mạnh, cho nên hai người bọn họ liền kết hôn.
Mạnh Thế Hoa có hai phòng, một là của Mạnh Khung bây giờ, mặc dù cũ rách nhưng ngày sau có khả năng sẽ giải tỏa. Bây giờ phòng ốc rách náy, nhưng diện tích lớn, hơn nữa vẫn có quyền tài sản, nghe đến giải tỏa của người một đêm liền giàu, nên Mạnh Thế Hoa cũng không gấp gáp bán căn nhà này mua phòng ốc, mà khiến Mạnh Khung —— không phải con ruột mình vào ở, đợi ngày sau giải tỏa có tiền cho thêm Mạnh Khung.
Mạnh Thế Hoa cảm thấy mình đối với đứa con trai này đã rất khá, cho nên ông không hề băn khoăn với con trai, cùng vợ ở tại trong nhà chính, khiến đứa bé mới vừa mười bảy tuổi từ rất sớm đã học được độc lập.
Mạng Mạnh Thế Hoa rất ngắn, chết còn sớm hơn mẹ Mạnh, khi đó Mạnh Khung còn chưa trưởng thành, hai căn nhà đều viết tên mẹ Mạnh.
Chờ mẹ Mạnh chết rồi, hai căn nhà sẽ dựa theo lúc trước phân chia ra cho Mạnh Khung cùng Mạnh Thiên. Nếu như phòng ốc Mạnh Khung bị giải tỏa, như vậy cũng không coi là thua thiệt. Nhưng mà, qua hơn mười năm, căn nhà này vẫn còn không bị giải tỏa, mà phòng ốc Mạnh Thiên lại nhờ vị trí đẹp cùng ngày sau phòng địa sản tăng giá mà dễ dàng khiếm trăm vạn.
Một căn nhà giá cao tiềm lực khổng lồ như vậy —— lại dĩ nhiên không thể để Mạnh Thiên tiện nghi. Trong một lần lãi suất cao gã đem phòng ốc thế chấp cho ngân hàng, hơn 40 vạn cứ vậy thế chấp đi ra ngoài.
Trong ý nghĩ của tôi thật nhanh thoáng qua trí nhớ của kiếp trước, chẳng hề nói một câu, trong lòng đã tính toán xong.
Mẹ Mạnh càng ngày càng suy yếu, Mạnh Khung càng ngày càng nóng nảy, có lúc anh trở lại đi vòng quanh phòng, giống như dã thú bị vây trong lồng tre, chỉ có lúc nhìn đến tôi, anh mới lộ ra vẻ mặt an tĩnh, hỏi tôi ‘Có phải đói bụng rồi không’.
Tôi không biết khi còn bé có phải Mạnh Khung đã từng chịu đói hay không, rõ ràng cảm giác đói bụng cho nên sợ tôi cũng bị đói, dù sao bây giờ Mạnh Khung nhìn thấy tôi sẽ hỏi tôi về chuyện thức ăn.
Đến phiên Mạnh Khung trông chừng mẹ Mạnh, anh muốn dẫn tôi đi cùng, nhưng là vừa cảm thấy phòng bệnh khoa gan, con nít không thể đến cho nên đưa tôi đến nhà Mạnh Thiên, buổi tối trở lại đến đón tôi.
Tôi có ấn tượng với khoảng thời gian trải qua này. Bởi vì tánh khí Mạnh Thiên nóng nảy, hơn nữa không biết chăm sóc con nít, có một lần gã thậm chí thít cổ nâng tôi lên, khí quản thiếu chút nữa cũng bị gã làm gảy.
Khi đó cả ngày tôi tính toán giờ Mạnh Khung trở lại, cho nên lúc nào Mạnh Khung tới nhà Mạnh Thiên đón tôi, tôi vô cùng rõ ràng, thậm chí tôi còn có thể tinh chuẩn xác định đến từng giây.
Tôi cũng nhớ tại sao Mạnh Thiên lại bóp cổ của tôi.
Mới bắt đầu Mạnh Thiên đối với tôi vẫn còn tương đối khách khí, nói khách khí ở đây chính là nấu mỳ ăn liền cho tôi, không nói chuyện với tôi. Qua nửa ngày gã đã cảm thấy tôi là quả hồng mềm, việc nhà giống như quét sân, lau bàn đều giao cho tôi.
Tôi lắc đầu một cái, nói:
“Mạnh Khung không khiến tôi làm, tôi không làm.”
Mạnh Thiên co giật mặt mày, nhưng gã không nói gì, chỉ nói: ” Tiểu Tạp Chủng mày, sống qua ngày còn rất thoải mái.”
Trong nhà có hai trưởng bối lớn tuổi, việc nhà đương nhiên rơi xuống đầu Mạnh Thiên.
Sau đó tôi liền nói với gã:
“Mày mới là đồ tạp chủng, những ngày sau này cũng rất tốt.”
Hai chữ ‘ tạp chủng ’ này là xương sườn mềm của Mạnh Thiên, bởi vì cha tái hôn, gã vô cùng nhạy cảm với thân thế của mình, lúc mắng người cũng thích dùng ‘ tạp chủng ’ công kích người khác.
Nghe tôi nói hết, quả nhiên gã rất tức giận, gã liền đứng lên, lớn tiếng hỏi ngược lại:
“Con mẹ nó mày nói gì?”
Tôi trầm mặc một chút, tính toán thời gian, gằn từng chữ nói:
“Tao nói mày không có nghe rõ sao? Mày là đồ tạp, . . . . . .”
Còn chưa dứt lời, Mạnh Thiên liền nổi đóa, gã xông về phía trước níu cổ áo của tôi, tôi rất kinh ngạc, bởi vì gã không có bóp cổ của tôi, cho nên từ ‘ chủng ’ cuối cùng định nuốt xuống kia, tôi lại nói ra ngoài.
Mạnh Thiên ném mạnh tôi lên tường, cảm giác đau đớn kịch liệt đánh thẳng vào khiến tôi nhớ tới tai nạn xe cộ kiếp trước. Tôi dường như thở không ra hơi, nhưng đau đớn như vậy khiến tôi rất rõ ràng.
Tôi vẫn còn sống.