Đọc truyện Song Sinh – Chương 6
“Anh hai, đã trễ thế này anh còn đang xem cái gì vậy?” Tôi mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng tỉnh lại, đồng hồ điện tử ở đầu giường rõ ràng hiện lên 01: 30. Vậy mà đèn nhỏ trước giường anh hai vẫn sáng.
” ‘Đề tham khảo thi vật lý toàn quốc’ , hai ngày nữa là thi vòng loại rồi”
“A, ngày mai còn phải đi học nữa đó, anh không ngủ ngày mai sẽ không dậy nổi đâu!” Buồn ngủ quá.
“Em ngủ trước đi, anh xem chút nữa sẽ ngủ!”
“Dạ!” Tôi đắp chăn lên đầu xoay người lại ngủ tiếp.
“Nghe nói cuộc thi vật lý toàn quốc lần này Lý Ngự Chương cũng muốn tham gia phải không?” Mấy học sinh xuất sắc vây thành một đám bàn luận xôn xao, mặc dù tiếng đàm luận không lớn nhưng tôi cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Cậu ta nhất định sẽ tham gia, nếu cậu ta không cầm được một hai huy chương thì em gái của cậu ta sẽ không thể ở trường này lâu được đâu!” Chủ đề đột nhiên chuyển sang tôi… tôi nhắm mắt lại vễnh tai nghe.
“Thật không tin nổi Lý Ngọc Uyền lại là em gái của cậu ấy, lần trước thi thử giữa học kỳ cô ấy còn đứng hạng hai từ dưới đếm lên, nếu mình có loại em gái như vậy khẳng định sẽ mất mặt chết!”
“Mình cũng vậy, nói không chừng Lý Ngọc Uyển là nhặt được, dáng dấp bọn họ không giống nhau chút nào”
“Khụ khụ”, vừa rồi chỉ là bà tám chơi thôi, nhưng bây giờ thì lại bắt đầu nhắm vào người tôi mà công kích, tôi ngồi dậy ho hai tiếng, đám học sinh xuất sắc ở hàng trước quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó tản ra, đi chỗ khác.
“Lý Ngọc Uyển, anh cậu đối với cậu không tệ lắm! Sợ cậu bị đuổi khỏi trường mà tham gia cái cuộc thi vật lý nổi danh cực khó đó.” Hồ Dũng không biết từ lúc nào tựa vào trên bàn bên cạnh tôi.
“Cuộc thi đó rất khó sao?” Chắc là rất khó rồi, mấy ngày nay nửa đêm tỉnh lại đèn nhỏ trên đầu giường anh hai vẫn luôn sáng.
“Khó lắm, tỷ như năm đó mình cũng có thi thử, nhưng ngay cả tư cách làm người dự tuyển cũng không lấy được, nghe nói nếu có thể lấy được hạng trong cuộc thi toàn quốc, thì ngay cả trung học phổ thông anh cậu cũng có thể một hơi thoải mái mang cậu theo.”
Không thể nào, ngay cả trung học phổ thông cũng phải ở trường này học chung với anh ấy sao! Tôi cảm thấy mình nghe được không phải là tin tức tốt, mà chính là một tin dữ. Thành tích của tôi đặt giữa một đống học sinh xuất sắc chính là thê thảm không nỡ nhìn, nhưng nếu đặt trong trường trung học bình thường một chút thì cũng không tệ lắm, ít nhất cũng coi như đã trên trung bình.
“Anh hai, lên cấp 3 em không muốn học ở trường này nữa đâu!” Đang gục xuống bàn làm bài tập, tôi ngẩng đầu lên nói với anh hai đang tựa vào trên giường đọc sách.
“Hàng năm trường trung học T có ba thư giới thiệu tuyển sang trường khác, về sau thi tốt nghiệp trung học có lợi cho em hơn!”
“Anh hai, thư giới thiệu chỉ là để cho những học sinh xuất sắc như anh mới có thể lấy, chứ loại học sinh phụ thuộc bình thường như bọn em, một chút cơ hội cũng không có!” Thư giới thiệu, một đống học sinh xuất sắc giành xức đầu mẻ trán muốn lấy cho bằng được thư giới thiệu ít ỏi đó, nghĩ cũng biết làm sao có thể rơi vào loại học sinh dốt thành tích từ dưới đếm lên như tôi chứ.
“Vậy Uyển Uyển muốn thi trường nào?”
“Cửu Trung đi, gần nhà, hơn 10 là có thể tới trường học. Hơn nữa Tinh Tinh cũng muốn thi vào trường này” Tinh Tinh là bạn tiểu học của tôi, vốn nghĩ là chúng tôi sẽ vào cùng một trường cấp 2, nhưng cuối cùng tôi lại vào trường trung học T với anh hai, lúc Tinh Tinh biết được chuyện này đã giận tôi một thời gian.
“Được, vậy sang năm chúng ta cùng nhau thi Cửu Trung!” Anh hai nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.
“Anh, tại sao anh nhất định phải cùng em thi vào Cửu Trung chứ?”
Không thể nào, loại học sinh xuất sắc như anh hai làm sao thích hợp học ở cái trường bình dân đó, không thích hợp chạy đến trường bình thường để học những bài không bằng với trình độ của mình như vậy, huống chi anh hai thi đậu được trường trung học T giỏi nhất thành phố vẫn luôn là chuyện mẹ tự hào nhất, nếu như mẹ biết anh hai muốn đi học ở cái trường cấp ba tồi tàn này, tôi thấy ngày tận thế nhất định sẽ xuất hiện trong nhà chúng tôi. Chưa kể, nếu mẹ biết vì tôi mà anh hai mới muốn thi Cửu Trung, thì ngày tận thế còn chưa đến mẹ đã giết tôi trước rồi.
“Anh hai, em nhớ anh học ở trường này đâu có tệ!”
“Không phải em muốn thi Cửu Trung sao?”
“Thôi đó là chuyện sang năm, bây giờ mà nói thì hơi sớm!”
Tôi cúi đầu tiếp tục làm bài tập của mình. Nếu như anh hai không lấy được hạng trong kỳ thi vật lý toàn quốc thì với thành tích bây giờ coi như tôi có liều mạng dốc toàn lực cũng không thể ở lại trường trung học T này học tiếp, cho nên đến kì thi tốt nghiệp anh hai chắc chắn sẽ thi đậu, còn tôi chắc chắn sẽ không, đến lúc đó anh hai cũng không còn cách nào khác.
“Anh hai, anh có cảm thấy em làm anh rất mất mặt hay không?” Chợt nhớ tới những lời mình nghe được vào chiều hôm nay.
“Có, đặc biệt là lúc mặt em nhăn như khỉ đột, cầm bài thi thất bại ngày hôm nay!”
Tôi ném bút xuống nhảy lên giường bóp cổ anh ấy.
“Anh, em và anh đều là do mẹ sinh ra, tại sao anh lại thông minh hơn em chứ?”
Đây là vấn đề mà tôi đã nghĩ thật lâu cũng không thể hiểu nổi.
“Có lẽ là lúc ở trong bụng mẹ, anh hấp thu nhiều dinh dưỡng hơn em!” Anh mặc cho tôi bóp cổ, chỉ khẽ nhích về phía sau đổi một tư thế khác để tôi có chỗ tựa rộng hơn.
“Nhưng mà mẹ nói lúc sinh ra em nặng hơn anh!”
“Heo đương nhiên phải nặng rồi, mà em nhanh làm xong bài tập hôm nay đi, đã mấy giờ rồi, một hồi mẹ lên thấy lại la em cho coi!” Anh vỗ vỗ tay tôi vẫn đang bóp cổ anh như cũ.
“Anh, anh cho em mượn tập chép một chút đi…, bài tập hôm nay thật là khó, em ngâm nãy giờ mà vẫn không làm được!” Thật ra thì học cùng lớp với anh hai cũng là có chỗ tốt, ít nhất trong lúc làm bài tập còn có thể thuận tiện quơ tập anh ấy qua mà chép.
“Không được, tự mình làm, hôm nay trên lớp em lại không nghe hiểu có phải không?”
“Không cho chép thì thôi vậy, anh keo kiệt!” Tôi mở sách tiếp tục nghiên cứu bài tập hôm nay.
“Tiểu Chương, ngày mai con phải thị lý vật lý rồi, có muốn ăn chút gì không? Mẹ làm cho con! Gần đây con gầy quá!”
“Không cần đâu mẹ, tùy tiện làm một chút là được! Nếu không mẹ làm thịt kho tàu đi!” Mấy ngày trước tôi nháo muốn ăn thịt kho tàu, nhưng trong nhà trừ tôi ra thì không có ai thích ăn cả, cho nên mẹ không chịu làm.
Ngày mai anh hai sẽ phải đi thi vòng loại, mấy ngày nay anh ấy đều đọc sách đến rất rất là khuya, hơn nữa trạng thái tinh thần của anh ấy hôm nay xem ra kém hơn bình thường rất nhiều.
“Anh, hôm nay anh còn muốn đến nhà giáo viên Vương sao?” Gần đây vì chuyện thi cử mà ngày nào sau khi tan học anh ấy đều đến nhà giáo viên Vương dạy môn vật lý để học phụ đạo. Tôi cũng biết nhà của giáo viên Vương, nhà đó cách nhà chúng tôi thật là xa, ngồi xe buýt cũng phải ngồi 2 tiếng mới tới. Lần nào cũng gần mười hai giờ khuya, anh hai mới từ nhà giáo viên Vương về đến nhà. Về nhà lại còn phải xem sách thật lâu.
“Ừ, hôm nay là ngày cuối cùng, còn có mấy đề chưa rõ. Thôi, anh đi học đây!”
“Anh, để em tiễn anh ra cửa!”
Mười một giờ, tôi dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh ngoài cửa, anh hai còn chưa có trở lại. Khóa cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng mở, tôi nhìn thấy mặt anh hai trắng bệch bất thường, lảo đảo đi về phòng anh ấy.
“Anh, anh về rồi.” Xem ra anh ấy không giống với bình thường, có vẻ như rất mệt mỏi.
“Em còn chưa ngủ sao!” Anh hai nằm ở trên giường, dường như đã dùng hết hơi sức toàn thân cho một hành động này vậy.
“Ngày mai là Chủ nhật mà. Anh, anh không phải thoải mái sao?”
“Đầu có hơi đau một chút, ngủ một giấc là ổn thôi!” Tôi nhảy xuống giường tỉ mỉ kéo chăn trên giường ra giúp anh ấy đắp kín. Cuộc thi bắt đầu là từ hai giờ chiều ngày mai nhưng nửa đêm, anh ấy đã phát sốt.
“Anh, nếu không thì đừng thi nữa?” Sắp đến trưa rồi, tôi bưng cơm trưa và thuốc vào phòng, thấy anh đang cố vùng vẫy rời giường mặc quần áo.
“Không sao, chỉ là bị cảm chút thôi, thời gian thi chỉ có hai tiếng, thi xong về nhà anh sẽ tiếp tục nghỉ ngơi!” Anh nhận lấy thuốc và bữa trưa trong tay tôi, lung tung bỏ vào miệng, nuốt vào.
“Vậy em đi cùng với anh!” Nhìn bộ dạng này của anh, tôi thật sự là không yên tâm để anh đi thi một mình, ba mẹ thì lại đang ở nhà bà ngoại ăn tiệc rồi.
“Không phải hôm nay em hẹn Triệu Tinh Tinh đến thư viện sao?”
“Nhưng mà. . . . . . .”
“Đi đi, anh cũng phải đi rồi, nếu không một lát nữa sẽ không kịp! Tới trễ không được vào trường thi.” Anh mặc quần áo tử tế, cầm bút viết và phiếu báo danh đi xuống lầu. Tôi và Triệu Tinh Tinh chẳng có mục đích đi dạo ở trên đường.
“Lý Tiểu Uyển, quyển tạp chí này là trào lưu mới nhất ở trường tụi mình, cậu xem qua chưa?”
Một quyển tạp chí giới thiệu các ngôi sao hiện nay được đưa tới trước mặt tôi.
“Chưa xem bao giờ.”
“Không thể nào, vậy trường các cậu đang thịnh hành những loại tạp chí gì?” Triệu Tinh Tinh không thể tin nổi nhìn tôi.
“Mình cũng không rõ lắm.” Trong lớp tôi thuộc loại học sinh có thành tích tương đối kém nên không thể nào hoà nhập vào đám học sinh xuất sắc kia được, ở trong lớp người duy nhất tôi có thể trò chuyện chính là anh hai, tiếp theo chính là một người học sinh phụ thuộc khác- Hồ Dũng.
“Tinh Tinh, mình còn có chuyện, hôm nào chúng ta lại cùng nhau đi dạo phố!” Tôi giơ cổ tay lên chào tạm biệt, giờ này chắc anh hai cũng sắp thi xong rồi đi, tôi muốn khi anh ấy thi xong sẽ cùng nhau về nhà.
“Ai. . . . . .” Tinh Tinh dường như muốn nói gì đó với tôi, nhưng vì chạy quá nhanh nên tôi không nghe rõ. Tôi đứng ở bên ngoài trường thi vật lý, thời gian thi còn chưa hết, tốp năm tốp ba phụ huynh đứng ở trước cổng trường. Reng. . . . . . Sau khi tiếng chuông chói tai kia reo lên không lâu thì anh và một đám học sinh không quen biết khác từ trong trường thi đi ra ngoài.
“Anh hai. . . . . .” Tôi đi tới vịn cánh tay anh. Trên gò má của anh chợt đỏ ửng mất tự nhiên, lòng bàn tay cũng nóng hầm hập.
“Uyển Uyển, không phải em đến thư viện rồi sao?”
“Đến thư viện không tìm được sách gì hay nên em thuận đường chạy tới đây cùng anh về nhà!”
“Ừ, vậy chúng ta về nhà thôi!”
Anh hai bị cảm cộng thêm phát sốt nên thể lực tiêu hao quá nhiều, phải nằm ở nhà một tuần lễ mới khỏi hẵng. Ngày đầu tiên trở lại trường cũng là ngày công bố điểm thi vật lý toàn quốc, anh hai thi không được như dự đoán, nhưng cũng lấy được hạng ba. Là hạng ba vật lý toàn quốc đó nha.