Song Sinh

Chương 54


Đọc truyện Song Sinh – Chương 54

Mặc đồng phục nhân viên màu đỏ thẫm vừa vặn, bước chân vội vàng ba bước
thành hai bước đến trước mặt chúng tôi, trên mặt ngoài ý muốn mang theo
kinh kỉ chăm chú nhìn anh đang đứng ở bên cạnh tôi.

“Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được anh ở đây, anh tới thành phố B là đi công tác hay là du lịch?” Giọng nói không tự chủ run rẩy và vẻ
mặt không giấu được sự vui mừng làm cho tôi không khỏi có chút hoảng
hốt.

“Đã lâu không gặp, còn tưởng rằng em sẽ vào ngân hàng hoặc phát triển về phương diện tài chính, không ngờ em lại làm tiếp viên hàng không.”
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trên mặt anh mang theo mỉm cười thản nhiên, loại
mỉm cười này không phải đối với người xa lạ hay khách hàng…, đây là
mỉm cười phát ra từ trong lòng mà chỉ có bạn bè rất quen thuộc mới có
thể nhìn thấy.

“Chắc là có duyên, em cũng không ngờ em sẽ làm nghề này, vị này là bạn
gái của anh sao?” Cô ấy vừa đưa tay vuốt những sợi tóc rơi trên trán
mình sang một bên vừa nhìn tôi.

Lúc cô ấy nghiêng đầu nhìn thì tôi chợt nhớ ra được cô ấy giống ai rồi,
bởi vì tôi chưa từng vén tóc qua, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy
chỉ cảm thấy cô ấy nhìn quen mắt, còn bây giờ dáng vẻ nghiêng đầu nhìn
tôi của cô ấy lại có mấy phần tương tự tôi và cái tên Hàn Sướng cũng lập tức xuất hiện trong đầu.

Cô ấy là Hàn Sướng, tuyệt đối không sai rồi. Mặc dù anh từng nói với tôi lúc ấy là Hàn Sướng quyết định chia tay trước, bởi vì cô ấy không cách
nào làm một thế thân, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của cô ấy, trong ánh
mắt kia là tràn đầy tình yêu say đắm không muốn buông tay, mà lúc vừa
nhìn thấy anh thì cô ấy lại lộ vẻ vui mừng có thể làm cho bất kỳ người

tinh ý nào cũng đều nhìn ra là cô ấy vẫn còn tình cảm với anh.

“Uyển Uyển, đây là đàn em thời đại học của anh- Hàn Sướng.” Anh vỗ vỗ vai tôi chỉ chỉ Hàn Sướng đang không ngừng quan sát tôi.

“Chào em!” Tôi tận lực làm cho mình bỏ qua một tia địch ý đang dần lộ ra, duỗi tay về phía cô ấy.

“Chào chị.” Cô ấy cầm tay tôi, sau đó nhiều nhất chỉ có mấy giây hai chúng tôi liền đồng thời buông tay ra.

“Học trưởng, bạn gái của anh có cảm giác thật mảnh mai, mẫu bạn gái anh
chọn đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi nha.” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô ấy dùng giọng điệu vừa đùa giỡn vừa nhạo báng nói với anh.

“Thật sao? Anh là người chung tình mà.” Anh dùng một câu hai nghĩa nói
đùa với cô ấy. Tôi không quá vui vẻ với cái loại không khí kỳ quái giữa
bọn họ, tôi kéo kéo ống tay áo anh sau đó giơ tay lên vuốt vuốt trán.

“Đầu em vẫn còn đang đau đúng không? Vậy chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”

“Ừ.” Tôi gật đầu một cái, mặc dù đầu tôi cũng không đau lắm.

“Hàn Sướng, Uyển Uyển có chút không thoải mái, bọn anh trở về khách sạn nghỉ ngơi trước, hôm nào có cơ hội lại tán gẫu tiếp.”

“Được, vậy hai người đi nghỉ trước, em cũng phải đi làm thủ tục thay ca rồi. Hôm nào lại nói chuyện tiếp.”

Tôi và anh xoay người xách theo hành lý đi ra ngoài phi trường, nhưng
tôi lại có thể rõ ràng cảm thấy được một ánh mắt mang theo địch ý dán
vào sau lưng tôi thật chặt.


“Uyển Uyển, uống chút sữa tươi đi rồi nghỉ ngơi.” Một ly sữa tươi ấm vẫn đang bốc mùi sữa nồng nặc được đưa tới bên môi tôi.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi nhận lấy ly uống sữa xong lại mềm nhũn nằm ngã ra trên giường lớn, nhưng ánh mắt thì vẫn chăm chú nhìn anh đang ngồi ở một bên sửa sang lại hành lý.

“Cô ấy là Hàn Sướng, chính là cô gái mà lần trước anh đã nói với em,
thật không ngờ trùng hợp như thế lại gặp cô ấy ở thành phố B.” Anh cúi
đầu không biết là đang tìm cái gì trong hành lý.

“Em cảm thấy em và cô ấy không giống nhau.” Tôi nhắm mắt nhớ lại tướng mạo của cô gái kia.

“Đúng là không giống lắm, Uyển Uyển mệt sao?” Anh ngồi ở bên cạnh tôi, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của tôi.

“Ừm, em muốn ngủ.” Tôi xoay người vùi mặt ở trên gối nhắm mắt lại. Một
cơ thể ấm áp từ phía sau ôm tôi vào trong ngực thật chặt, hơi thở quen
thuộc thổi lướt qua bên tai tôi. “Uyển Uyển, em không cần lo lắng, cô ấy chỉ là một đàn em, là một người quen biết, em yên tâm mà làm quen với
hoàn cảnh thành phố B đi, được chứ!”

Thành phố B thật sự là một thành phố rất nhỏ, mặc dù khí hậu dễ chịu hơn thành phố A nhưng chạy xe từ chỗ gần nhất ở phía nam đến phía bắc thành phố cũng chỉ cần nhiều nhất là hai tiếng, so với những nơi tôi từng đến lúc trước thì nơi đây thật là không cách nào tưởng tượng được.

Editor : tyvybutchi.

Chương 54 (tiếp):

“Uyển Uyển, đi xem nhà mới của chúng ta một chút đi!” Xe taxi dừng ở một chỗ cổng vòm có cây leo che khuất, đi vào cửa chính anh móc một tấm
card màu xám bạc từ trong túi tiền ra cho bảo vệ trực cửa kiểm tra một
cái sau đó chúng tôi liền bước vào căn chung cư sắp trở thành nhà mới

của chúng tôi.

Không ngờ bên trong căn chung cư có khung cảnh bên ngoài tầm thường này
lại có sự khác nhau lớn như vậy, gần bên vòng ngoài tường rào có trồng
mấy cậy thụ lớn cành lá rậm rạp, bóng cây in lên tầm mắt tò mò của những người đi đường, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bên trong căn chung cư giống như
đình đài lầu các Giang Nam này là những căn biệt thự hai tầng mang phong cách cổ điển với kiến trúc đan xen hợp lí tận dụng triệt để các không
gian trong chung cư, mặc dù thoạt nhìn khoảng cách giữa các căn biệt thự không xa nhau lắm nhưng mỗi nhà lại đều có không gian riêng tư cần phải có của mình, không hề can thiệp lẫn nhau. Anh nắm tay tôi đi tới một
tòa nhà trong đó.

“Uyển Uyển, đây chính là nhà sau này của chúng ta.” Tấm thẻ màu bạc cắm
vào lỗ cắm dưới tay cầm cửa, khóa ‘cạch’ một tiếng mở ra. Cửa chính màu
đen có thể soi được bóng người ‘kẹt’ một tiếng bị anh đẩy ra, xông vào
mặt đầu tiên chính là mùi đặc trưng của thiết bị lắp đặt nhà cửa. Phòng
không lớn, lầu dưới là phòng khách và phòng ăn rộng lớn, phòng bếp và
các loại phòng của người giúp việc, trên lầu là phòng ngủ, phòng sách và một gian phòng tắm bốn phía lắp thủy tinh đặc biệt.

“Thích không? Em có thích nhà mới của chúng ta không! Nhìn xem còn cần
những thứ gì, chúng ta có thể lại từ từ mua thêm, nếu như không mua được ở thành phố B thì chúng ta có thể trở về thành phố A sau đó lại đi
mua.” Anh ôm tôi ngồi lên sofa trong phòng khách, sau đó vẻ mặt hưng
phấn nói với tôi kế hoạch của anh đối với căn phòng này và nên trang trí gian phòng này như thế nào.

Tôi vùi ở trong ngực anh không nói gì, từ khi bước vào gian phòng này
tôi liền không biết nên nói gì, từ thiết bị lắp đặt trong phòng cho đến
cách bài biện, cách phối màu sắc đều nhìn ra được anh đã tốn rất nhiều
công sức, nhưng nhìn căn phòng được trang hoàng hết sức hoa lệ này lại
làm cho tôi có một loại cảm giác không cách nào ưa thích từ tận đáy
lòng.

Nhà ở thành phố A không lớn, các thiết bị mà năm đó lắp đặt xem ra rất
tốt thì bây giờ đã hơi lỗi thời, vốn là dân chung cư đơn thuần cũng bởi
vì thời gian thay đổi mà trở nên phức tạp, khiến cho hoàn cảnh vốn là

thanh bình dần trở nên huyên náo, nhưng mà tôi lại thích nơi đó hơn, tại sao vậy chứ, là bởi vì thời gian tôi ở nơi đó tương đối dài sao?
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ở bên ngoài năm năm, lúc nào tôi cũng muốn trở lại nơi đó, trở lại căn nhà chỉ thuộc về tôi và anh kia. Trở lại nơi đó tôi liền dường như có thể được thật sự thả lỏng, có cảm giác được thở phào
nhẹ nhõm. Nhưng nơi này lại không cho tôi loại cảm giác như vậy.

“Uyển Uyển thích không? Thích không?” Anh hưng phấn đến có chút giống
như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, không ngừng hỏi tôi có thích hay
không.

“Rất thích, rất đẹp!” Mặc dù nơi này không cho tôi cảm giác là nhà,
nhưng cũng không thể phủ nhận nơi này được trang hoàng rất xinh đẹp rất
hoa mỹ, nhà ở thành phố A đúng là không thể sánh bằng.

“Uyển Uyển sao vậy, không vui sao?” Mặc dù trên mặt tôi mang theo nụ
cười thích thú, nhưng vì quá mức quen thuộc biến hóa tâm trạng của đối
phương mà làm cho anh phát hiện tôi không có vui vẻ thật sự.

“Không có, em rất thích, nơi này rất đẹp, phòng khách thật là lớn, phòng ăn thật là to, phòng bếp thật là rộng”, tôi từ trên ghế salon đứng lên
kéo tay anh đi hết chỗ này đến chỗ khác, ra vẻ thích thú với nơi này.

“Thích là tốt rồi, chỉ cần Uyển Uyển thích thì cái gì cũng không có vấn
đề, Uyển Uyển xem thử còn thiếu gì không.” Tôi cố tình tỏ ra thích thú
để anh không lo lắng, anh chỉ vào căn phòng còn thiếu chút đồ trang trí
hi vọng tôi có thể tự mình đi mua thêm những thứ đồ này.

“Ừm! Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi xem có cái gì để mua hay không.” Tôi ngồi trở lại ghế sa lon đánh giá phòng khách trừ đồ điện gia dụng
ra thì không có đồ trang trí gì khác, cân nhắc xem nên mua thêm thứ gì
về. Mặc dù tôi không phải là rất thích nơi này, nhưng nếu như anh hi
vọng chúng tôi có thể sống ở đây thì tôi liền muốn sống ở đây, cùng anh
trải qua những tháng ngày sinh sống ở trong căn nhà này, mặc kệ những
ngày tháng sau này sẽ là hạnh phúc hay là bất hạnh thì đây cũng chính là con đường mà tôi lựa chọn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.