Bạn đang đọc Song Sinh Tổng Giám Đốc Cùng Chung Một Món Ăn: Chương 27
Chương 27: nấu cơm cho anh ăn
Long Tịch Bảo gãy một khúc tiếp một khúc, ngay cả 《 cô bé bán diêm 》 cũng gãy ra, thời gian cô gãy cho anh nghe đã hơn một tiếng, đã 6 giờ tối, cũng là lúc Long gia chuẩn bị dọn cơm tối.
Long Tịch Bảo nhìn đồng hồ treo trên tường: “Anh Thiên, em muốn về nhà, lần sau lại tới tìm anh chơi.”
Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo: “Tối nay đừng trở về được không, hôm nay anh không muốn ở một mình.”
“Nhưng mà ••••••” Long Tịch Bảo bị làm khó khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Doãn Thiên, nhưng cô đã đáp ứng với anh Hiên, trước giờ cơm tối phải về, hơn nữa ra ngoài lâu như vậy, anh Bác nhất định sẽ tức giận.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.” Doãn Thiên nhàn nhạt nói đến.
Long Tịch Bảo ngẩn ra, không trách được, không trách được anh lại tìm cô uống rượu, nhìn anh một chút, lại nhìn điện thoại di động, hạ quyết tâm: “Được rồi, hôm nay em sẽ ở lại đây, làm bữa cơm ngon cho anh ăn, ăn xong chúng ta sẽ mua VCD về coi, anh thích xem cái gì? Phim hành động? Phim tình cảm? Phim hoạt hình? Hoặc là phim kịnh dị cũng được, trừ cái loại phim đen ra, em có thế coi cùng anh.”
Long Tịch Bảo vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, dứt khoát tắt nguồn, lúc đó, cô giống như người hùng hi sinh vì chính nghĩa•••••mơ hồ, cô có lẽ đã tưởng tượng đến hình ảnh Long Tịch Bác bóp chết cô.
Doãn Thiên bị cô chọc cười: “Lời này mà em cũng nói được sao?.”
“Em nói gì sao?” Long Tịch Bảo làm vẻ mặt rất thuần khiết, nhìn Doãn Thiên.
Doãn Thiên buồn cười nhìn Long Tịch Bảo: ” Em học những từ này ở nơi nào hả ̄••”
“Hắc hắc  ̄•••• Sắc biến thiên hạ (tên truyện T^T)!” Long Tịch Bảo khí thế hô to bốn chữ này, khiến Doãn Thiên sợ hết hồn
“Ặc •••em chuẩn bị làm cái gì cho anh ăn đây?” Doãn Thiên chuyển đề tài, lăng lăng hỏi.
“Hì hì ••••• anh ngồi đây, chờ em đi nấu, nha.” Nói xong, người kia lòng tin mười phần hướng đi phòng bếp
15 phút về sau ••••••
“Này •••••• đây chính là ‘đôi tay tài năng’ của em hả?” khóe miệng Doãn Thiên co giật nhìn tô chén trước mắt.
“Đúng vậy  ̄••• anh mau ăn đi, khẳng định ăn ngon.” Long Tịch Bảo vui vẻ ngồi ở trên bàn cơm, mặt kiêu ngạo nhìn Doãn Thiên.
“Đây là mì ống!” Doãn Thiên nhắc nhở.
“Sai •••• đây không phải là mì ống••••” mặt Long Tịch Bảo nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.
“Cái này là ••••”
“Đây là mì ống em đã dùng nước sôi trụng qua ••!”
Quạ…..quạ…….quạ
trên đỉnh đầu Doãn Thiên bay qua mấy con quạ đen đáng yêu••••
“trời anh, anh không sao chứ  ̄•• ta chỉ bỏ thêm trứng gà và chân giò hun khói. 8 Khẳng định ăn ngon” Long Tịch Bảo nhìn Doãn Thiên như bị sét đánh hóa đá, meo meo kêu lên.
“Thôi, nhìn em thiên kim tiểu thư nên anh không hy vọng xa vời là em sẽ nấu ra vật gì tốt .” Doãn Thiên vuốt ve cái trán, bật cười nói ••••••
“Ai nói, anh chờ đó cho ta !” Long Tịch Bảo không vui đứng lên, tức giận xông về phòng bếp
nửa giờ sau sau ••••••
Doãn Thiên ngốc lăng •••••• nhìn thức ăn đầy bàn
“Đây là nước sốt cà chua, đây là thịt viên, đây là cua hương cay, đây là cá chần nước sôi, đây là sườn xào chua ngọt, đây là su su hầm, còn có đây là mòn ăn do em sáng tạo ra: canh thập cẩm, có ngọt có mặn, có chua có cay, có mặn có chay, ăn đi!” Long Tịch Bảo giới thiệu từng tên đồ ăn, sau đó lại đi vào phòng bếp, không biết lấy cái gì.
Doãn Thiên ăn một món lại một món, mới phát hiện, thì ra cô nấu món ăn ngon như vậy, thật sự rất ngon.
Chỉ chốc lát anh nhìn thấy Long Tịch Bảo lại bưng một chén ra ngoài, đợi cô đặt lên bàn, anh mới thấy rõ ràng, là mì ăn liền •••
“Bảo Nhi, tại sao còn ăn mì ăn liền, em nấu đồ ăn rất ngon mà.”
“Anh không phải biết, em chỉ muốn mì ăn liền thôi, bình thường anh Bác và anh Hiên không cho phép em ăn mì ăn liền, thật vất vả mới có cơ hội, tại sao em có thể bỏ qua được.” Long Tịch Bảo không hề hình tượng hút sợi mì, vừa meo meo kêu lên.
Lại bọn họ •••••• tại sao chuyện gì đều liên quan đến bọn họ, Doãn Thiên không vui nhíu nhíu lông mày.
“Thế nào, anh Thiên? Ăn không ngon sao? Tại sao anh không ăn?” Long Tịch Bảo tựa hồ không vui nhìn Doãn Thiên
“Không có gì, em nấu quá ngon, anh sợ khiến dạ dày mình bị em nuôi quá tốt.” Doãn Thiên dịu dàng cười đáp.
“Hì hì, về sau có rãnh rỗi, chúng ta kêu lên Tuyết Tuyết đến, em lại nấu cho anh ăn.”
“Ha ha, được.”
“Bảo Nhi, tựa hồ cái gì em cũng biết, em còn biết cái gì?” Doãn Thiên vừa ăn vừa hỏi
“A••• múa cột, múa bụng, khiêu vũ, múa dải lụa, cờ vây, thư pháp, hội hoạ, võ, cỡi ngựa, rất nhiều , không nhớ nổi, còn về nhạc cụ thì có thể chơi tỳ bà, sáo cùng Piano, dù sao tất cả mọi thứ đều học qua, nhưng mà học không thông tất cả.” Long Tịch Bảo hút sợi mì vừa đáp.
“Ha ha •• thì ra em không phải là bình hoa.” Doãn Thiên trêu nói.
“Tất nhiên, em chính là tài nữ!” Người kia rất tự kỉ nói.
“Ồ, thế mà anh không biết  ̄! .”
“Anh chết đi!”
“Không được nói tục!”
“Vậy đâu phải là nói tục •••”
“Phải!”
“••••••”
Một bữa cơm với không khí ấm áp đã xong khi kim đồng hồ chỉ 9 giờ.
Sau khi cơm nước xong, Doãn Thiên vô cùng tự giác dọn dẹp, rửa chén, mà Long Tịch Bảo dùng ni-lon bọc thức ăn lại, đem thức ăn còn dư gói kỹ, để vào tủ lạnh, Doãn Thiên nhìn bóng lưng nhỏ bé của Long Tịch Bảo, đột nhiên phát hiện, nếu như vậy mãi cũng không tồi, cô nấu cơm, anh rửa chén, cô đánh đàn, anh lắng nghe, nếu như tất cả đều vui vẻ và đơn giản như vậy thì tốt bao nhiêu.
Nếu như cô không phải là con gái Long gia thì tốt bao nhiêu •••
“Anh Thiên, mới vừa rồi em nấu cơm mới phát hiện thức ăn nhà anh cái gì cần có đều có, bình thường anh cũng nấu cơm sao?”
“ừm, đa số thì anh nấu, không rãnh thì ăn mì ăn liền.”
“trời ạ  ̄•• nếu em cũng có thể thích gì làm nấy giống anh thì tốt biết bao•••••mì ăn liền của em….đẹp trai của em… tiểu thuyết và manga của em••••” Long Tịch Bảo kích động dị thường mà ‘ reo hò ’.
bộ mặt Doãn Thiên hắc tuyến •••• bây giờ anh mới biết thì ra là cô vẫn ưa thích những người đẹp trai••• anh vẫn cho là cô đối với người đẹp trai thì làm như không thấy.
“Thì ra là em lại thích đẹp trai, anh còn tưởng rằng em đã miễn dịch.”
“Làm sao có thể, em cho anh biết, là một đẹp trai nên làm Gay, một người đẹp trai thì nên chơi đam mỹ, anh biết không, lần đầu em gặp anh liền ngu ngơ•••• trong lòng nghĩ, này nhất định phải là tiểu thụ (người nam đóng vai trò làm nữ trong GAY) phong tình vạn chủng, tà mị xinh đẹp••• nếu không thật lãng phí••• em ••••• em câm miệng ••• anh đừng trừng •• chớ trừng.” Long Tịch Bảo dõng dạc bàn về chuyện Gay, khi thấy ánh mắt của Doãn Thiên giết người••• thì dừng lại
Doãn Thiên hừ lạnh một tiếng, lau khô tay, đang chuẩn bị đi ra•••
“Anh Thiên, thật ra thì làm tiểu thụ không có gì không tốt, tiểu thụ có ba cái lợi, nhẹ nhàng, mềm yếu,và được áp đảo. A •••••anh lại đánh người.”
“Câm miệng.”
“A  ̄•••Thật ra thì •••”
“Hử? ̄”
“Cái đó •••”
“Câm miệng.”
“•••••••” Long Tịch Bảo uất ức mím cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Doãn Thiên
“Không cho phép nói cái gì về gay giếc nữa, về sau cũng không được phép, hiểu chưa hả?” Doãn Thiên nhìn dáng vẻ uất ức của Long Tịch Bảo, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Thật sao  ̄•• vậy chúng ta đi thôi”
“Đi đâu?”
“Thuê đĩa!”
“Em muốn loại nào, trong phòng anh có rất nhiều đĩa, tình yêu, hành động, kinh dị, trừ ca nhạc và phim A (phim xxx) thì tất cả đều có.”
“Thứ em muốn nhất định anh không có ••” mặt Long Tịch Bảo đắc ý nói.
“Em muốn xem cái gì?”
“Năm anh em siêu nhân, oa ha ha ha” Long Tịch Bảo làm ra một tư thế siêu nhân, khiến Doãn Thiên không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Vậy không thể làm gì khác hơn là đi thuê vậy, đi thôi!” Doãn Thiên dắt tay Long Tịch Bảo, chậm rãi đi về phía cửa.
Bọn họ giống như cặp vợ chồng.
Chờ bọn anh mướn hảo xong, đã hơn 10 giờ, lúc này Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa khúc khích xem ti vi cười, Doãn Thiên cưng chìu sờ sờ mái tóc dài của Long Tịch Bảo: “Đừng ăn quá nhiều kem, đau bụng sẽ không tốt.”
“Được rồi được rồi, em sẽ để một nửa cho anh.” Long Tịch Bảo lơ đễnh tiếp tục gặm nhấm kem.
Doãn Thiên lắc đầu một cái, nửa nằm trên ghế sa lon, tập trung nhìn Long Tịch Bảo, cùng nhau xem phim hoạt hình, kỳ quái là khi xem, anh cũng sẽ cười khúc khích với cô.
“Anh Thiên, anh có cảm thấy vui vẻ chút không?” Long Tịch Bảo lấy tay vuốt ve đầu Doãn Thiên, nhẹ giọng hỏi.
Doãn Thiên sửng sốt một chút: “Ừ •••• đúng vậy.”
“Ha ha, thật ra thì phim hoạt hình siêu nhân này không có thật, nhưng nó lại khiến cuộc sống vui vẻ đôi chút, khi anh không vui thì xem, đừng quá chén ép mình mãi, nếu không, sống rất vất vả .”
“Ừ •••” Doãn Thiên cảm thụ cảm giác mềm mại do bàn tay nhỏ bé dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu của anh, ngón tay xác xoa bóp huyệt thái dương của anh, anh thoải mái đên nổi muốn ngủ thiếp đi.
Long Tịch Bảo vừa xoa bóp đầu Doãn Thiên, vừa nhẹ nhàng nói với anh, lúc đầu thì Doãn Thiên đáp lại đôi câu, sau đó hoàn toàn tự Long Tịch Bảo lầm bầm lầu bầu rồi.
“Anh Thiên, anh Thiên?” Long Tịch Bảo khẽ gọi tên Doãn Thiên, thấy anh không có phản ứng, biết anh ngủ thiếp đi rồi.
Cô nhẹ nhàng đem đầu anh nâng lên, sau đó cầm một chiếc gối phía sau đệm lên, sau đó liền đứng dậy tắt TV và đầu đĩa, lấy chăn mền từ trong phòng của anh ra, rón rén đắp lên, sau đó cầm lên túi xách, như kẻ trộm mở cửa, rồi đóng cửa lại ••• rời đi.
Một đêm này, Doãn Thiên ngủ rất ngon.