Bạn đang đọc Song Sinh Tình Cố Thiếu Cuồng Thê – Chương 91: Giao Dịch
“Nếu tôi không giao thì sao?”
“Vậy thì đành mời Cố thiếu uống một ly rượu phạt.”
*Tách*
Dương Bình cũng sắc lạnh không kém thái độ của Cố Hàn, lão nhanh chóng dứt khoát đáp trả rồi giơ tay lên giữa không trung búng nhẹ một phát, tạo ra tiếng *tách* ám hiệu cho hai tên đàn em phía sau rút súng từ trong người ra, chĩa thẳng về phía nam nhân đối diện.
“Wow…!Chậc chậc chậc…!Dương tổng oai vệ đến mức này sao? Thật đáng sợ, thật đáng sợ…Nhưng mà…”
Nói đến đây ánh mắt của người đàn ông như thể đã được phủ kín bởi một tầng băng giá lạnh, kèm theo đó là những tia sát khí hừng hừng trổi dậy bủa lấy lão già đối diện, hắn tiếp tục gằn lên từng chữ trong câu nói cuối cùng.
“Đây không phải là nơi để lão già như ông tùy ý làm càn.”
Nói xong hắn còn cười khẩy một tiếng, sau đó lại nhàn nhã uống trà.
Khi Dương Bình còn chưa kịp có thêm động thái thứ hai thì ngay bên huyệt thái dương của lão đã có một vật thể lạnh ngắt áp vào, lão chỉ dám khẽ liếc mắt nhìn qua thì bắt gặp họng súng đen ngòm, khiến lão một phen giật mình.
Quay lại phía sau thì hai tên đàn em đã thu súng về từ lúc nào, cả cơ thể đứng bất động cứ như chỉ cần có một cử động nhẹ thì viên đạn không mắt sẽ trực tiếp ghim thẳng vào đầu họ.
“Nơi đây đúng là vắng vẻ.
Nhưng là vắng với những kẻ không có tâm tà tâm ma, không ngông nghênh ngạo nghễ, đặt biệt là không coi trời bằng vung như Dương tổng đây.”
Cố Hàn lại khinh khỉnh nói thêm một câu, sau đó tiếp tục uống trà, vì hắn cảm thấy phải đối mặt với những con người này thật sự quá tẻ nhạt.
Ngay bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng tiễn khách để còn lên phòng với vợ.
“Cố thiếu, tôi chỉ đùa một chút để xua tan bầu không khí ảm đạm chứ nào dám làm càn tại địa bàn của cậu.
Cậu hà tất phải làm lớn chuyện thế không?”
Dương Bình mới dựng cờ đã bị địch dọa cụp đuôi.
Thái độ ngông cuồng thay bằng bộ dạng kiêng dè, sợ sệt.
“Tôi đâu có muốn làm lớn chuyện.
Là tại ông thích khoe “đồ chơi” thì tôi sao có thể cam tâm chịu thua.
Ông có “hàng nóng”, tôi không đủ tầm nên chỉ chơi tạm “hàng nguội” với ông để lấy le một chút thôi mà.”
Người đàn ông vừa nói vừa cười đểu, tuy giọng điệu của hắn vô cùng ôn hòa nhưng cứ khi họng súng lục kia còn chĩa vào đầu thì Dương Bình thật không thể nào bình tâm trở lại.
“Tôi nào dám.
Hay là mình xé nháp làm lại từ đầu đi ha.
Cố thiếu muốn thương lượng chuyện gì thì mình cùng nhau bàn bạc, đều quen biết nhau cả mà, cớ chi phải dùng tới những thứ này, thật mất tình cảm.”
“Ngay từ đầu thế này thì đỡ mất thời gian biết bao.”
Cố Hàn cười nửa miệng, giọng điệu đầy khoái chí.
Nói xong hắn mới phất tay ra hiệu cho đám đàn em của mình lui xuống.
“Nói đi, ông cần thứ gì thì mới đồng ý buông tha cho Mộc Lan Chi?”
Dương Bình bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhỏm khi thoát khỏi họng súng khát máu, lão chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, thu lại nét mặt sợ sệt, sau đó mới trầm giọng cất lời:
“Nếu cậu đã muốn trao đổi cũng được thôi.
Nhưng phải xem giá trị của con đàn bà đó có đáng để cậu đánh đổi hay không.”
“Vì con trai của Cố Hàn này, đương nhiên là xứng đáng.
Ông cứ ra giá, đừng dài dòng mất thời gian.
Vợ tôi còn đang chờ.”
Người đàn ông thoải mái ngã lưng vào sô pha, đôi chân dài thẳng tắp tùy ý vắt chéo, chờ đợi lão già Dương Bình đưa ra điều kiện.
“Nếu Cố thiếu đã mở lời thì tôi đây cũng không vòng vo làm mất nhiều thời gian của cả hai.
Nghe nói gần đây tập đoàn Cố thị vừa thâu tóm được một dự án rất lớn, tiếc là trong lần đấu thầu vừa rồi Dương thị lại trượt mất.
Cho nên tôi muốn Cố thiếu đây, nhường lại dự án đó cho Dương thị và phải hỗ trợ để tôi hoàn thành dự án đó.”
“Không biết với yêu cầu này Cố thiếu cảm thấy thế nào? Nếu không được thì phiền cậu trả Dương phu nhân về đúng nơi cô ta phải về dùm.”
Cố Hàn chợt rơi vào trầm mặc.
Lão già này cũng thật biết chọn lựa, khi thừa biết giữa Cố thị và hắn căn bản chẳng liên quan đến nhau nhưng lại đưa ra yêu cầu khiến hắn phải khó xử.
Những tưởng hắn sẽ không đồng ý khi nằm ngoài khả năng mà phải ngoan ngoãn giao người.
Nhưng nào ngờ, lão lại bắt gặp nụ cười đầy trào phúng trên khuôn miệng của nam nhân đối diện, khiến lão phải cau mày khó hiểu.
“Vậy thì phiền Dương tổng quay về giải quyết vấn đề ly hôn cho ổn thỏa.
Phía Mộc Lan Chi không yêu cầu phân chia tài sản, toàn quyền do ông quyết định.
Tôi chỉ cần Mộc Lan Chi được trả tự do ngay trong chiều nay.
Khi thủ tục đã xong, thứ ông cần tự khắc sẽ về tay ông.”
Dương Bình thật sự bất ngờ khi Cố Hàn lại đồng ý với yêu cầu mà lão đã đưa ra.
Càng không ngờ hơn khi chỉ với một Mộc Lan Chi mà lại có giá đến như vậy.
Điều này so với việc đưa cô ta quay trở về đối với lão lại là một món lời to lớn.
“Được.
Bây giờ tôi lập tức quay về chuẩn bị thủ tục ly hôn.
Hi vọng cậu nói được làm được.”
“Quân tử nhất ngôn, nói lời giữ lời.
Tôi sẽ sai người theo ông để giám sát, khi nào ông hoàn thành thì đến lượt tôi thực hiện giao kèo.”
“Hay cho câu Quân tử nhất ngôn.
Vậy thì tôi đi trước, Dương Bình tôi chờ tin vui của cậu.”
“Thứ lỗi tôi không tiễn.”
Cuộc trao đổi kết thúc trong tốt đẹp.
Khi ai nấy đều có được những thứ mình mong muốn.
Nhưng cũng chẳng một ai biết rằng phía sau giao dịch ấy còn có bất ngờ gì hay không.
Khi ánh mắt của Cố Hàn lúc này lại thâm sâu khó lường.
Trầm mặc một lúc lâu trên khóe môi của nam nhân tiêu sái chợt hiện lên nụ cười quỷ dị.
Sau đó hắn từ tốn lấy điện thoại trên bàn, ấn một dãy số và bắt đầu gọi cho ai đó.
Chưa qua mấy giây đã có tín hiệu trả lời từ đầu dây phía bên kia, hắn không nhanh không chậm đưa ra mệnh lệnh chỉ là tuyến giọng đã trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Đánh sập tập đoàn Dương thị ngay trong ngày mai cho tôi.”.