Bạn đang đọc Song Sinh Tình Cố Thiếu Cuồng Thê – Chương 4: Cầm Thú H
Sở Nhu vẫn chìm đắm vào giấc ngủ mà không hề nhận ra phần nệm bên cạnh mình đang lún xuống.
Thân thể mảnh khảnh thiếu nữ giờ đây lại nằm giữa hai cánh tay rắn chắc của một người đàn ông.
Khuôn mặt nam nhân dưới ánh đèn vàng nhạt càng trở nên mị hoặc đến mê người, đâu đó trên khóe môi mỏng vẫn là nụ cười phóng túng.
Sau khi ngắm nhìn nữ mỹ nhân trước mắt một lúc lâu, người đàn ông bắt đầu cúi xuống vùng cổ nõn nà của cô gái ngửi lấy mùi thơm quyến rũ đang thoang thoảng tỏa ra từ thân thể ngọc ngà ấy.
Ngay sau đó nơi khóe môi gợi cảm lại lần nữa hiện lên nụ cười hài lòng, anh bắt đầu chậm rãi đặt lên vùng cổ trắng mịn ấy những cái hôn ngọt ngào.
Đến lúc này, khi cảm nhận được những hơi thở nóng ấm đang phả vào cổ của mình, còn có những cái chạm kì lạ thì Sở Nhu mới giật mình tỉnh giấc.
Cô bị người đàn ông đối diện dọa cho khiếp sợ mà giật bắn người, túm vội chiếc chăn quấn lấy thân thể mình, cô bật người ngồi dậy, ánh mắt kinh hãi trợn to lên nhìn chằm chằm vào người nam nhân ấy, đôi môi anh đào bất giác run rẩy mà mấp máy cất lời.
“Anh…anh là ai? Sao lại vào đây?”
Bị phản ứng của cô gái làm cho tụt mood, người đàn ông liếm môi mình một cái sau đó nhếch lên nụ cười khinh thường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt nhưng lúc này Sở Nhu vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia đang hướng thẳng về phía mình, và lúc này khuôn mặt của anh ta cũng lộ rõ trong tầm mắt của cô.
Đã biết được người đối diện là chồng mình nhưng Sở Nhu vẫn cảm thấy rất sợ hãi, cô co ro cả người lại, đôi mắt tròn xoe nhìn nam nhân ấy đến mức không dám chớp.
“Cởi quần áo ra.”
Tuyến giọng tuy trầm thấp nhưng lại mang đến một sức mạnh áp bức đối phương khiến Sở Nhu bất giác rùng mình, tay cô báu chặt vào chiếc chăn đang che chắn cho thân hình nhỏ nhắn, đôi môi mấp máy mãi mới vang lên được một câu.
“Cởi…cởi làm gì? Tại…tại sao phải cởi?”
“Cáo già còn giả vờ nai tơ.”
Người đàn ông lại nhếch môi với thái độ khinh thường, sau đó ung dung cởi từng chiếc cúc áo sơ mi đang mặc trên người mình xuống.
Thấy thái độ khinh khỉnh của người đàn ông, Sở Nhu bất giác cau mày, đây rõ ràng là chồng của cô, nhưng với thái độ này, ánh mắt và cả cái cách nói chuyện này lại chẳng giống là chồng của cô, thế nhưng khuôn mặt lại không hề sai một đường nét nào.
Trong khi cô còn chưa hiểu chuyện gì thì người đàn ông đã giật mạnh chiếc chăn ra khỏi người cô gái, mạnh bạo nắm hai tay cô giơ lên đầu.
“Chẳng phải muốn trèo lên vị trí nhị thiếu phu nhân của Cố gia lắm à? Giờ toại nguyện rồi còn giả vờ ngây thơ, cô diễn cho ai xem? Đồ rẻ tiền.”
Sở Nhu không ngờ rằng người chồng mà sáng nay cô vừa cho là nho nhã, lịch thiệp, đối xử với cô không đến nổi tệ, lúc này lại như biến thành một con người hoàn toàn khác, nói với cô những lời lẽ sỉ vã vô cùng khó nghe.
“Còn trừng mắt với tôi à? Đúng là không sai với lời đồn trong thiên hạ.”
Vừa nói người đàn ông vừa đưa tay bóp chặt cằm của Sở Nhu, dùng ánh mắt cợt nhã nhất nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đang chịu nhiều ấm ức đối diện, bất giác anh cảm thấy khó chịu khi trông thấy ánh mắt này của cô.
Càng nhìn Sở Nhu thì nam nhân ấy càng cảm thấy bức bối trong lòng, cứ như bản thân mình đang khiến cô gái này gánh lấy ủy khuất, trong phút chốc anh đã thẹn quá hóa giận, không cho phép mình nhún nhường trước bất cứ ai, với phụ nữ thì càng không.
Ngay lập tức người đàn ông ngông cuồng cúi xuống chiếm giữ đôi môi nhỏ của cô gái.
Nụ hôn chỉ mới bắt đầu nhưng từ đôi môi anh đào đã truyền đến từng cơn đau rát vì bị nam nhân kia mút, cắn đến đau điếng.
Cô đưa tay muốn đẩy người đàn ông điên rồ kia ra xa nhưng với sức lực nữ nhi làm sao sánh lại sức mạnh cường tráng của một đấng trượng phu.
Cô càng vùng vẫy thì anh ta lại càng cuồng nhiệt, điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng chứa đầy dư vị ngọt ngào của cô.
“Ưm…”
Âm thanh khó chịu phát ra từ cổ họng của cô gái, cô đã nhíu chặt mày vì nụ hôn đang diễn ra thật sự khiến cô quá khó chịu.
Sở Nhu cô không ngờ rằng nụ hôn đầu đời của mình lại diễn ra một cách kinh khủng thế này, nó đâu phải là hương vị ngọt ngào của tình yêu mà là mùi vị của sự chiếm hữu, là sự ngang tàn của một người đàn ông mang đến.
Một nụ hôn ngột ngạt, tuyến nước bọt hòa lẫn với máu tươi xộc lên cánh mũi mùi hương tanh nồng, đâu đó trên khóe mắt của người con gái đã lăn dài giọt nước trong suốt như pha lê, đây đâu phải chồng cô, mà đây là một tên cầm thú đội lốt người thì đúng hơn.
Khi mùi máu nơi khóe môi tứa ra làm nụ hôn trở nên kinh dị thì người đàn ông mới chịu buông tha cho khuôn miệng nhỏ ấy, cứ tưởng hắn ta phát tiết vậy là xong nhưng hắn vẫn không hề dừng lại.
Vừa kết thúc nụ hôn, người đàn ông đã đẩy Sở Nhu nằm xuống giường, dùng lực xé toạc chiếc áo trên người cô rách ra thành hai mảnh, sau đó là tới chiếc áo ngực bằng ren quyến rũ cũng bị hắn phũ phàng xé toang, ngay lập tức đôi gò bồng đào căng tròn hiện ra ngay trước mắt, Sở Nhu chỉ biết đưa tay lên che chắn nhưng chưa đầy ba giây sau hai tay cô đã bị nam nhân ấy giữ chặt qua hai bên.
“Đồ vô lại, anh buông tôi ra…hức…xin anh đừng làm vậy với tôi mà…hức…hức…”
“Câu trước thì mắng, đến câu sau sao lại hạ giọng xin lỗi rồi, cô đúng là thú vị.”
“Chậc chậc…!hai quả đào này cũng ngon mắt quá nhỉ, nhụy hoa hồng hào đang không ngừng run rẩy kia kìa…”
Vừa nói người đàn ông vừa dần dần cúi xuống, dùng đầu lưỡi ma mị của mình lả lướt trên búp hoa nhỏ nhắn, ngay lập tức cả người cô gái đã căng cứng vì tâm lý căng thẳng, cô liên tục lắc đầu nài nỉ.
“Cố Hàn, xin anh đừng mà…”
“Chẳng phải phụ nữ mấy người đều muốn được lăn giường với Cố Hàn tôi sao, cô cũng là một trong số những nữ nhân đó, hà cớ gì phải giả vờ thanh cao, ông đây phát ngấy rồi.”
Cuối câu nói vẫn là cái nhếch môi khinh bỉ, sau đó chỉ trong chớp mắt chiếc quần ngủ còn vương lại trên thân thể kiều diễm đã bị đôi tay hư hỏng của người đàn ông ném xuống sàn nhà, trên cơ thể ngọc ngà ấy lúc này chỉ còn sót lại duy nhất chiếc quần lót màu đen huyền bí.
Nhân lúc Cố Hàn đang thoát y Sở Nhu đã vơ vội chiếc chăn che chắn cho thân thể rồi lồm cồm bò dậy nhưng chưa gì đã bị người đàn ông kia giữ lại, giật lấy chiếc chăn ném xuống sàn nhà.
Sở Nhu vì sợ hãi mà cả người không ngừng run lên, trong con ngươi ngập tràn tia lo sợ, bất an, đứng trước Cố Hàn, một con người bằng da bằng thịt nhưng đối với cô lúc này lại anh ta lại như một con thú dữ đang sẵn sàng vồ lấy cô bất cứ lúc nào.
“Xin anh, đừng động vào tôi mà…!Cố Hàn…hức…hức…”
Lời van xin hòa lẫn tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái vang lên thật đáng thương, nhưng chẳng hề làm người đàn ông kia có chút nao núng trong lòng, anh mạnh tay xé nốt mảnh vải dưới hạ thân của của cô rồi túm lấy hai chân Sở Nhu ngang nhiên dang rộng ra.
Nhìn vật thể to lớn đã ngẩng cao đầu chuẩn bị lâm trận mà Sở Nhu liên tục lắc đầu, cô báu chặt lấy drap giường cố gắng nhích thân thể của mình ra xa tên cầm thú kia nhưng vẫn chỉ vô ích khi hai chân của cô đã bị giữ chặt.
“Cố Hàn…!tôi van xin anh…!tha cho tôi đi mà…anh xem thường, khinh rẻ tôi như vậy thì hà cớ gì phải làm như thế với tôi, anh có thể xem tôi như người làm, là kẻ hầu người hạ trong nhà cũng được nhưng xin anh đừng dùng cách này để hành hạ tôi…!xin anh đó…”
Ngay sau những lời cầu xin của Sở Nhu, chỉ thấy trên khuôn miệng của người đàn ông hiện lên một nụ cười quỷ dị khiến cô bất giác rùng mình.
“Vậy để xem cô có đủ khả năng hay không.”.