Bạn đang đọc Song Sinh Tình Cố Thiếu Cuồng Thê – Chương 15: Sở Nhu Lâm Bệnh
Cố Hàn uống khá nhiều rượu, lúc này đã ngà ngà say.
Hắn bấm thang máy đi lên lầu 3 nhưng lại không về phòng riêng của mình mà lại đi về căn phòng cũ trước đó từng là nơi riêng tư của hắn.
Nhưng vì sự xuất hiện của Sở Nhu khiến hắn chán ghét nên mới chuyển sang một căn phòng khác.
Lần này hắn lại chủ động đi về căn phòng cũ của mình, đưa tay đặt lên nắm đấm cửa, dùng chút lực nhỏ xoay nhẹ một cái đã dễ mở được vì cửa phòng không hề bị khóa trái.
Thuận lợi bước vào phòng, đầu tiên đập vào tầm mắt của người đàn ông là một cảnh tượng tối đen như mực, trong phòng không có chút ánh sáng nào ngoài ánh trăng le lói bên ngoài khung cửa sổ, cả không gian cũng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nhờ chút ánh sáng mờ nhạt giúp Cố Hàn có thể mơ hồ nhìn ra vóc dáng nhỏ nhắn của cô gái đang nằm trên giường, có vẻ như cô đã ngủ say nhưng khi nhìn lại đồng hồ trên tường chỉ mới qua hơn 7 giờ tối thì Cố Hàn lại bất giác hơi cau nhẹ hai hàng lông mày kiếm sắc bén.
“Là gà hay sao mà mặt trời vừa xuống núi đã ngủ.”
Đó là câu nói được thốt ra trong lòng người đàn ông, sau đó hắn từ tốn tiến đến gần giường ngủ, đưa ánh mắt thờ ơ ngắm nhìn cô gái đang say giấc trên giường.
Gương mặt khả ái, xinh như một tiểu thiên thần, cô sở hữu hai hàng mi dài, sóng mũi cao, đôi môi anh đào vốn dĩ rất đẹp nhưng hôm nay lại hơi sưng, còn có một vài vết rách nho nhỏ in lại, có lẽ là vì những cái hôn cuồng bạo mà hắn mang tới.
[Tôi, Sở Nhu, nhị tiểu thư của nhà họ Sở chịu bước vào cuộc hôn nhân này chính là vì bị ép buộc.
Tôi cũng như anh, cực kỳ chán ghét cái hôn sự chẳng tồn tại tình yêu này.
Nhưng vì ba mẹ, vì sỉ diện của gia đình, vì tâm nguyện của ông nội nên tôi mới nhẫn nhịn tất cả.
Tôi chịu đựng một kẻ ngông cuồng như anh là vì tôi muốn được bình yên chứ tôi không hề sợ anh.]
Ngắm cô mãi một lúc, đột nhiên trong đầu Cố Hàn lại nhớ đến đoạn đối thoại của Sở Nhu lúc trưa.
Cô nói cô là nhị tiểu thư của Sở gia, còn là vì bị ép buộc bên mới gả cho hắn.
Cô vì ba mẹ, vì gia đình mới chấp nhận nhẫn nhịn, còn nói rằng cô không hề sợ hắn.
Những lời nói đó, cùng với gương mặt chịu nhiều ấm ức của cô gái cứ mãi xuất hiện trong đầu khiến hắn không ngừng suy nghĩ.
“Chẳng lẽ mình thật sự nhìn nhầm người rồi sao? Rốt cuộc ẩn khuất sau cuộc hôn nhân này là gì, tại sao hôn ước được đề tên người chị nhưng người gả tới lại là cô em? Tôi sai khi đối xử với cô như thế sao? Không, tôi không sai, phụ nữ các người đều giả tạo như nhau, đừng hòng qua mặt được Cố Hàn này thêm một lần nào nữa.”
Men cồn trong người cùng với những suy nghĩ liên tục ập tới, khiến vùng đầu của người đàn ông truyền đến từng cơn đau nhức, hắn tự đấu tranh tư tưởng một cách quyết liệt, tự hỏi, tự trả lời rồi lại tự nhận định theo hướng mất bình tĩnh.
Ngay lúc này hắn nhớ đến người con gái năm xưa đã từng thề non hẹn biển, nguyện sống chết không thay lòng cùng mình đi đến trọn đời, nhưng rồi trong chốc lát cũng chính người con gái ấy đã quay lưng rời đi, còn cắm cho hắn một cặp sừng dài trên đầu, cứ nghĩ đến thì hắn lại không kìm chế được cảm xúc, lòng tin đã đỗ vỡ đã chẳng thể nào hàn gắn lại được nữa.
Cuối cùng hắn vẫn giữ vững lập trường của bản thân mà quyết định rời đi, cũng không muốn đoái hoài gì đến người con gái này nữa.
“Ưm…!lạnh…lạnh quá…”
Nhưng khi chỉ vừa quay lưng bước đi thì phía giường lại khe khẽ vang lên tiếng rên của cô gái khiến hắn phải dừng bước.
“Lạnh…lạnh quá…”
Lại thêm một lần nữa tiếng rên phát ra từ cổ họng của Sở Nhu thì Cố Hàn mới quay đầu trở lại, hắn bước về phía giường ngủ, mày kiếm gắt gao nhíu chặt, hắn đưa tay sờ trán cô gái đang run rẩy trên giường.
“Sốt rồi.”
Hắn thốt lên vỏn vẻn hai từ, sau đó lại quay lưng bỏ đi.
Cùng lúc này trên lầu 4, Cố Thành vẫn tất bật công việc trong thư phòng thì cửa phòng đột nhiên lại được đẩy mạnh vào, một nam nhân mang khuôn mặt vô cảm thản nhiên tiến vào trong.
“Cơn gió nào lại đưa Cố thiếu tới đây? Bình thường đến nửa bước còn không đặt vào căn phòng này mà, sao hôm nay lại…”
“Anh gọi bác sĩ tới đi.”
“Em không khỏe hay sao?”
Cố Thành ngay lập tức tỏ vẻ lo lắng nhưng Cố Hàn thì vẫn thờ ơ, hắn chỉ bỏ lại một câu rồi quay lưng bỏ đi.
“Cô ta bệnh rồi.”
Đã hiểu được người mà Cố Hàn nói đến là ai, Cố Thành liền lấy điện thoại gọi ngay cho bác sĩ Trương, sau đó anh cũng nối bước theo sau em trai mình, đơn giản là vì anh lo rằng với bản tính vô tâm, vô tình của Cố Hàn sẽ bỏ mặc Sở Nhu không lo, nên anh không thể không đến chỗ cô một chuyến.
Đúng như anh nghĩ, Cố Hàn sau khi rời khỏi thư phòng thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa, trong phòng chỉ có một mình Sở Nhu đang vô cùng khó chịu khi cơ thể đang chịu đựng cơn sốt hành hạ.
Thấy Sở Nhu cứ run rẩy vì lạnh, nhưng trên trán lại toát đầy mồ hôi, anh muốn lấy khăn nhúng nước ấm lau cho cô nhưng nghĩ tới mối quan hệ anh chồng, em dâu giữa hai người thì lại dè dặt, chần chừ.
Nhưng thấy mồ hôi ướt đẫm vầng trán nhỏ anh lại không thể ngó lơ được nữa nên quyết định mang nước ấm đến, lấy khăn nhúng qua nước, vắt ráo sau đó lau đi mồ hôi cho cô.
Lau hết mồ hôi thì anh lại chườm khăn ấm lên trán, đều đặn thay khăn mỗi khi khăn giảm hết nhiệt độ.
Cứ như vậy anh ở bên cạnh chăm sóc cho Sở Nhu được 30 phút sau thì bác sĩ cũng được quản gia đưa lên tới.
“Cố tổng.”
“Bác sĩ Trương, phiền ông khám cho cô ấy.
Hình như là sốt rất cao, còn run lạnh từng cơn nữa.”
Cố Thành thông báo tình trạng của Sở Nhu xong thì liền nép qua một bên để vị bác sĩ có thể thăm khám cho cô.
Trương Dụng tiến hành thăm khám cho Sở Nhu ngay, đầu tiên ông đo nhiệt độ, nghe nhịp tim và xem một số biểu hiện khác của cô xong thì đã có thể đưa ra được kết luận.
“Cố tổng an tâm, nhị thiếu phu nhân chỉ bị cảm sốt thông thường, chịu chứng lạnh run có lẽ là do tắm nước lạnh quá lâu.
Giờ tôi tiêm cho cô ấy một liều hạ sốt, 4 tiếng nữa thì gọi dậy ăn chút cháo nóng rồi uống thuốc là khỏe lại thôi.”
Bác sĩ Trương ôn tồn trình bày với Cố Thành xong thì bắt đầu chuẩn bị thuốc để tiêm cho Sở Nhu.
Cả quá trình khám chữa bệnh diễn ra chưa đến 10 phút đã kết thúc, Trương Dụng sau khi hoàn thành trách nhiệm thì cũng ra về, chỉ còn một mình Cố Thành ở lại, anh ngồi chờ đến khi cô hạ sốt thì mới rời đi..