Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo

Chương 125: Đấu Tranh Vì Tình Yêu


Đọc truyện Song Sinh Kiếp Vợ Yêu Giả Mạo – Chương 125: Đấu Tranh Vì Tình Yêu


Đang ở trong tang lễ của bố chồng, nhưng một là con gái một là con dâu lại không nhân nhượng nhau một chút nào, ngược lại còn làm cho hoàn cảnh nghiêm trang này được dịp tưng bừng khói lửa.

“Chị! “
Thạch Tiểu Phong bất ngờ bị ăn tát, lập tức điên tiết định đáp trả lại Lục Bối Di, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị đối phương nắm lấy tay, Lục Bối Di lúc này, liền dùng đôi mắt dữ tợn mà đồng thời nhấn mạnh.

“Sao hả? Tôi là chị dâu của cô thì tôi không có quyền được dạy dỗ cô sao? Tôi có sai cũng không đến lượt vai dưới như cô quản! Người khác không dám động đến cô cũng không có nghĩa là tôi không dám!”
“Anh!
Thạch Tiểu Phong kinh ngạc, lập tức hùng hổ mà nhìn Thạch Tâm Thất, muốn mượn anh trai thay mình đòi lại công bằng.

“Em thôi đi! Em còn chưa thấy đủ phiền phức hay sao? Nếu bố mà biết trong lễ tang của mình em cũng không an phận như vậy có khi sẽ bật ra từ cỗ quan tài mà sống lại đấy! Đốt xong chưa? Đốt rồi thì trở về phòng đi.

Bố đã mất rồi, không còn ai thuận theo tính khí của em mãi đâu!”
Thạch Tâm Thất đã quá mệt mỏi lập tức lớn tiếng gắt gỏng, khiến tất cả đều im bặt, không dám nói thêm gì.

Thạch Tiểu Phong bị mắng thì không cam tâm, đùng đùng đứng dậy trở về phòng, trước khi đi còn không quên lườm Lục Bối Di một cái.

Thạch Tâm Thất nhìn theo bóng dáng nộ khí xung thiên của em gái chỉ biết lắc đầu, đứa em này thực tâm càng lúc càng khó dạy dỗ.

Lục Bối Di hoàn toàn không để tâm tới thái độ của Thạch Tâm Thất đang nhìn mình, vẫn bình thản đốt cho xong nghĩa vụ của một cô con dâu chốn hào môn.


Sau khi xong việc, cả Thạch gia đều vắng lặng, Thạch Tâm Thất mới kéo nhẹ Lục Bối Di ra một chỗ, nhẹ nhàng nói.

“Di Di, dù Tiểu Phong có không đúng đi nữa, em cũng không nên ra tay nặng như thể với con bé”
Lục Bối Di vừa điềm tĩnh cho chó ăn, vẫn không quay mặt về phía Thạch Tâm Thất, chỉ vọng lại giọng nói khô khan của mình.

“Sao? Anh thấy em làm như vậy là sai? Anh xót cho em gái của anh à?”
“Trước đây em chưa từng như vậy, em luôn dùng một thái độ điềm tĩnh để đối mặt với mọi chuyện, anh chưa từng thấy em như hôm nay, thô lỗ, nóng tính như thể là một người khác vậy.


Thạch Tâm Thất vẫn dịu giọng nói, đúng là ngoài mặt thì la mắng, nhưng lòng vẫn rất xót cho em gái, tuy vậy nhưng cũng không nỡ trách măng cô.

“Anh cũng có thể xem như em của trước kia đã chết rồi, nhún nhường quá thì sẽ tạo cơ hội cho người khác leo lên đầu mình ngồi, anh nói có đúng không?”
“Anh chỉ muốn em và Tiểu Phong hòa thuận, dùng cách đối đãi như người một nhà mà yêu thương nhau.


Lục Bối Di nghe đến đó đột nhiên cảm thấy buồn cười, liền nhìn về phía Thạch Tâm Thất, hững hờ nói ra một câu.

“Em cũng muốn lắm, nhưng mà em gái của anh, lỗi do cô ta từ đầu đã có một trái tim ghen tị, vậy thì trách ai được chứ?”
Vừa nói xong, Lục Bối Di lắng lặng đi đến bên cạnh Thạch Tâm Thất, nhẹ nhàng vươn đôi tay vừa trắng, vừa dài của mình ra, vuốt nhẹ lấy một bên vai của anh để tạo nhiễu loạn, có chút lắng lơ, ánh mắt lại như đưa tình, chậm rãi nói.

“Nhưng mà em với anh lại có thể chung sống hòa thuận vừa yêu vừa thương đấy, anh!
Có muốn thử không?”
Thạch Tâm Thất kinh ngạc, không tin được mà nhìn Lục Bối Di, những lời lẽ này nếu để Thạch Tâm Hân nghe thấy thì sẽ khó mà ru dịu nổi.

Lục Bối Di trông thấy loại phản ứng đó chỉ lớn tiếng cười một cái, thầm nghĩ biểu cảm đó thật đáng yêu như một đứa trẻ con, thân người quyến rũ lại nhẹ nhàng lách qua Thạch Tâm Thất, vừa yêu kiều lại vừa ngạo mạn đi vào trong.

Cứ xem như là trêu đùa cũng được, nhưng cô ta biết cô ta đã gieo một tâm tư không nên có vào trong lòng người anh chồng này rồi.

Thạch Tâm Thất nhìn theo bóng dáng của Lục Bối Di, thực sự trái tim đã gợn một chút sóng, nhìn trước nhìn sau vẫn thấy cả người cô đều rất kỳ lạ, nhưng lại không biết là kỳ lạ ở chỗ nào.

Một trận gió lớn thổi qua khiến anh có chút lạnh, trong cái lạnh đó lại khiến anh nhớ đến lời nói có phân huyền hoặc của Đường Bắc Ái sáng nay, trong đầu lại vì thế mà nghĩ ra một số chuyện lu mờ.

Nhắc mới nhớ, từ khi em dâu được gả vào đây, anh và cả Thạch Tâm Hân đều chưa từng đến quê hương của cô để tìm hiểu một lần nào.

Thạch Tâm Thất dự định qua biến cố lần này, sẽ lẳng lặng đi đến Tô Thanh tìm hiểu một chuyến, cũng là để đập tan nghi vấn không nên có trong lòng anh.

Tiệm hoa Lý Sơn.


Đây không chỉ là một cửa hàng hoa đơn bình thường mà còn là một cửa tiệm song song, được thiết kế theo lối dịch vụ ba ngành kết hợp.

Bên ngoài là tiệm hoa, ở giữa là một trung tâm cà phê kết hợp mặt sàn kinh doanh nước hoa được chiết xuất từ hoa của chính cửa tiệm, cuối cùng nằm ở phía sau là một nhà hát opera với quy mô nhỏ.

Bình thường lượng khách trải nghiệm tham quan vốn rất đông nhưng hôm nay, Đường Dung Thành vì muốn có không gian nói chuyện riêng với Lam Thanh Sương nên đã bao trọn cả khoang giữa của tiệm.

Đợi thêm năm phút thì Lam Thanh Sương xuất hiện, cô cũng không quá bất ngờ đối với lời mời đột ngột của bậc tiền bối mà cô chưa từng gặp gỡ.

Thậm chí cô còn biết lý do bố của Đường Bắc Ái hẹn gặp riêng cô là gì, bởi vì trước đó anh đã kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện.

“Kẹt xe nên cháu đến trễ một chút, thật ngại quá, chú Đường!”
Lam Thanh Sương thong thả ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lại không có chút vẻ mặt căng thẳng nào, hai mắt trực diện nhìn Đường Dung Thành.

Nếu như cô đã có can đảm đến đây thì tất sẽ có can đảm để đổi diện với mọi chuyện phía trước.

“Chắc hẳn cô biết lý do tôi hẹn cô ra hôm nay chứ?”
Đường Dung Thành vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc vốn có của mình, trầm giọng hỏi Lam Thanh Sương.

Cô khẽ mỉm cười, gật đầu một cách đầy tế nhị.

“Cháu biết”
“Nếu đã biết thì tôi sẽ nói thắng, cô muốn điều kiện gì mới có thể rời xa con trai tôi?”
Lam Thanh Sương lại mỉm cười, mà nụ cười này thật sự khiến Đường Dung Thành rất khó chịu, lần đầu tiên mà ông gặp phải một cô gái không chút lo sợ nào trước quyền uy của mình.

Hơn nữa vẻ mặt còn nhàn nhã như vậy, bình tĩnh như thể đang thách thức giới hạn của ông.


“Chú Đường, tại sao cháu phải rời xa con trai của chú? Cháu đâu có mắc phải căn bệnh hiểm nghèo gì để xứng bị xa lánh như vậy?”
“Vì Đường gia chỉ cần một đứa con dâu ngoan ngoãn biết lễ nghĩa, Bắc Ái cần một người vợ biết ở phía sau làm hậu phương, chứ không cần một người có tất cả nhưng lại không có chút nhân phẩm nào”
Đường Dung Thành không chút kiêng nể, thẳng thắn nói.

“Ồ? Sao chú biết là cháu không có chút nhân phẩm nào? Chẳng lẽ kiêu ngạo cũng là thước đo chuẩn mực sống của con người sao? Còn nữa, người mà chú cho là có lễ nghĩa có thể đang ở sau lưng chú làm ra những chuyện mà chú không ngờ đấy.

Bắc Ái cũng chưa từng nói cần một người vợ đứng ở phía sau làm hậu phương, tính khí anh ấy thế nào cháu nghĩ chú là thân sinh thì phải biết rất rõ”
Lam Thanh Sương không hề rụt rè, nghĩ gì nói đấy khiến Đường Dung Thành rất kinh ngạc.

“Tôi không ngờ ba của cô cũng biết cách dạy dỗ con gái đấy.

Đường Dung Thành bị chọc tức, lập tức lớn tiếng gắt, chỉ thẳng vào mặt cô.

“Cháu nói chú cũng đừng thất vọng, cháu đã tìm hiểu rồi, sẽ không có một ai đứng về phía của chú cả đâu.

Vì sự phản đối này chỉ xuất phát từ một mình chú, cả mẹ và bà nội của anh ấy đều ủng hộ mối quan hệ này.

Cháu không sai, nên không ai có quyền ép cháu phải bỏ cuộc, kể có là Hàn Thái Trân đó!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.