Song Sát

Chương 63


Đọc truyện Song Sát – Chương 63

.

Trong phòng tắm quả nhiên là một mớ hỗn loạn, sữa tắm dầu gội rơi đỗ khắp nơi, Triển Phi vừa giơ cao tay phải để tránh cho băng vải bị thấm ướt, vừa cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, chưa đến mức bị trận va chạm vừa rồi làm té xuống bồn nước, nhưng tình trạng hiện vẫn không được tốt lắm. Nước từ vòi sen phun xối xả lên người hắn, làm băng vải đã sớm bị ướt đẫm một mảng.

Nhác thấy Quý Ngật Lăng tiến vào, Triển Phi cố hết sức đứng vững, ít nhất không muốn bày ra bộ dáng chật vật đáng xấu hổ trước mặt cậu. Nhưng có lẽ vì tập trung hết toàn bộ chú ý vào Quý Ngật Lăng nên hắn không để ý phía dưới, khi cơ thể vừa ổn định, một chai sữa rửa mặt từ đâu lăn đến ngay dưới chân hắn, chỉ kịp nghe thấy một tiếng lạch cạch, cả thân thể Triển Phi liền lung lay chao đảo, té nhào xuống, đầu trực tiếp hướng về phía vòi nước ──

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Quý Ngật Lăng thậm chí còn chưa kịp thích ứng với bầu không khí mờ mịt hơi nước trong phòng tắm, bất lực nhìn Triển Phi trình diễn một màn đập đầu vào bồn tắm tự sát, trong khoảng khắc cả người Triển Phi ngã xuống, cậu không suy nghĩ, cơ thể liền theo bản năng phóng đến ôm lấy hắn từ phía sau.

Trong nháy mắt, Triển Phi cảm thấy tất cả mọi thứ đều bị mất khống chế, tay phải bị thương được người giữ chặt giơ lên cao, mà thân thể cơ hồ sắp nằm đo đất của hắn cũng được người túm lại, vòng tay mạnh mẽ từ sau lưng ôm lấy eo hắn, giúp hắn trụ vững.

Nhiệt độ cơ thể Quý Ngật Lăng dán sát lên tấm lưng trần của Triển Phi, cách một lớp vải, hắn cơ hồ nghe thấy tiếng trái tim cậu đập thình thịch. Quý Ngật Lăng vì không muốn miệng vết thương của Triển Phi dính nước nên nắm chặt cổ tay phải của hắn nâng lên cao.


“Anh đang làm cái quái gì vậy hả?” Dựa vào thật gần, giọng của Quý Ngật Lăng từ phía sau vang lên, phối hợp với nhiệt độ đang tăng cao cùng tiếng nước nhỏ tí tách có vẻ đặc biệt gợi cảm, mà tư thế hiện tại của hai người cũng khá ái muội.

Vì không chắc Triển Phi đã tự mình đứng vững được hay chưa, Quý Ngật Lăng không dám di chuyển bàn tay đang siết chặt thắt lưng hắn, vị trí lại khiến người ta không cách nào không chú ý đến.

Triển Phi hô hấp có chút gấp gáp, không phải do sắc tình mà vì màn trượt chân bất ngờ khi nãy, chỉ nghĩ đến vẫn còn khiếp sợ.

Đúng vậy, mình đang làm gì thế này?!Triển Phi hồi tưởng lại tình huống vừa rồi một lần nữa. Giữa làn hơi nước là nét mặt già dặn hơi phiếm hồng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi hoàn toàn khỏe mạnh lại té ngã trong nhà tắm?! Việc này. . . . . . Nhìn thế nào cũng dễ dàng liên tưởng đến hai chữ dụ dỗ.

Không trả lời Quý Ngật Lăng, Triển Phi hơi cúi đầu, mặc cho những sợi tóc thường ngày vẫn luôn ương ngạnh bị nước làm ướt, ngoan ngoãn xẹp xuống dán vào da đầu, nhìn từ phía sau lại càng nhu thuận, thật không cách nào liên tưởng hình ảnh này với cái tên Triển Phi. Da thịt bên dưới lòng bàn tay Quý Ngật lăng cũng không thuộc loại trơn láng tinh tế như của thiếu niên, mà là một loại gầy gò. Quý Ngật Lăng biết từ trước đến giờ Triển Phi luôn chú ý chăm sóc hình tượng hoàn mỹ bên ngoài, một tuần ít nhất sẽ tới phòng tập ba lần, dù hiện tại chỉ sợ vì bận rộn mà một chút rãnh rỗi cũng không có, nên da thịt mới co giãn như vậy, hấp dẫn bàn tay Quý Ngật Lăng, giống như bị trúng độc, càng mong muốn được đụng chạm nhiều hơn.

Hiện nay đã hoàn toàn khác với dáng vẻ mạnh mẽ cường tráng sáu năm trước. Không, chưa bàn đến sáu năm trước, cho dù là một tháng trước đây, Triển Phi cũng không thể ốm thành như vậy được, tựa như lập tức gầy sọp đi, vừa nhìn đã phát hiện được ngay, sau khi cởi quần áo càng lộ rõ, Quý Ngật Lăng kề sát lưng hắn lại càng không thể không nhận ra.

Thắt lưng. . . . . . tựa hồ cũng nhỏ hơn. . . . . .Quý Ngật Lăng hơi hơi nheo mắt.

Hơi thở Triển Phi vẫn còn khá nặng nhọc, tai nạn ngoài ý muốn khiến hắn vô pháp giữ được bình tĩnh, hay do tư thế hiện tại làm hắn không thể thả lỏng?Quý Ngật Lăng không muốn phỏng đoán sâu xa, chỉ thầm nghĩ trong vài giây lắng đọng này, muốn im lặng cảm thụ sự tồn tại của đối phương.

Ngay khi tầm mắt Quý Ngật Lăng cuối cùng cũng hướng lên trên, phát hiện bàn tay phải bị thấm ướt của hắn lại rỉ máu, trong lòng thầm mắng một câu, muốn chuyển tay hắn đến một nơi khô ráo hơn.

“Lăng, trước đó cậu hỏi tôi muốn gì. . . . . .” Triển Phi đột nhiên lên tiếng, âm thanh lại bình tĩnh không dao động, khiến động tác của Quý Ngật Lăng hơi khựng lại. Thật ra do tiếng nước chảy quấy nhiễu, Quý Ngật Lăng không thể nghe rõ câu nói của Triển Phi, chỉ nghe thấy hắn gọi tên mình, sau đó thì thầm nói gì đó.


“Sao cơ?” Mở miệng hỏi, Quý Ngật Lăng không hy vọng vết thương của hắn bị ngâm nước chảy máu, nên cậu vừa trả lời, động tác cũng không đình chỉ, tay vốn đang đặt trên eo chuyển sang ôm lấy thắt lưng hắn, đồng thời vươn người lên phía trước định vặn nhỏ nước vòi sen lại.

Nhờ vậy cơ thể tự nhiên cũng sáp lại gần hơn. Chợt nghe thấy Triển Phi khẽ rên lên, một tay nắm chặt lấy bàn tay đang lướt qua của Quý Ngật Lăng, ngay khi đối phương còn đang sửng sốt thì hắn liền xoay người lại, đẩy mạnh Quý Ngật Lăng lên bức tường gạch men, quần áo cậu vốn chỉnh tề giờ đã bị ướt sũng.

“Anh. . . . . .?!” Giọng nói kinh sợ vừa thốt ra lập tức bị đoạt mất, Triển Phi tựa như điên cuồng nhai cắn môi Quý Ngật Lăng, lưỡi của hắn cũng thuận theo kẽ hở hung hăng xông vào, khiến bầu không khí mờ mịt hơi nước càng thêm nóng bỏng.

Trong nháy mắt bị cưỡng hôn mất đi phương hướng, thời điểm Quý Ngật Lăng có thể hít thở lại bình thường, liền muốn vùng thoát khỏi sức nặng đang đè lên người cậu. Nhưng vừa động đậy thì chợt nghe thấy Triển Phi than nhẹ một tiếng. Quý Ngật Lăng quay đầu liền phát hiện băng vải đang quấn quanh tay phải của hắn sắp bị bung ra, nhưng hắn vẫn lì lợm nắm chặt cổ tay cậu, khiến hỗn hợp máu và nước từ trên chảy xuôi xuống, trông thật ghê người.

Triển Phi điên cuồng cắn nuốt, còn Quý Ngật Lăng chỉ có thể bất động nhìn máu tươi chảy không ngừng.

Rốt cuộc là do sợ thương tích của hắn nặng thêm, hay thân thể cũng bắt đầu phát hỏa, Quý Ngật lăng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, khi Triển Phi gần như tàn phá liếm láp đôi môi cậu, tia lý trí cuối cùng rốt cuộc bị liếm bay mất, khiến cậu không thể khống chế mà đáp lại hắn.


Không giống với những ôn nhu khi trước, động tác của Triển Phi vô cùng ngang ngược, cơ hồ như muốn gặm cắn chà đạp đôi môi Quý Ngật Lăng, mãi đến khi nếm thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong miệng, hắn mới cúi đầu, tiếp tục tấn công cằm, hầu kết, xương quai xanh của cậu. . . . . . một đường đi thẳng xuống. . . . . .

Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, tất cả đều là Quý Ngật Lăng của hắn, là người của hắn, chỉ cần nghĩ đến việc những nơi này từng phủ đầy hương vị của kẻ khác, Triển Phi liền không cách nào bình tĩnh được.

Đạo lý là gì? Tương lai là gì? Toàn những thứ chó má sáo rỗng không thể đoán trước được.

Điều hắn muốn chính là toàn bộ con người Quý Ngật Lăng, một chút cũng cho phép kẻ khác chiếm dụng. Triển Phi từ xưa đến giờ luôn kiêu căng tự phụ, nguyên một Triển thị khổng lồ như thế hắn còn điều hành được, không thể nào không xứng với cậu! Không thể nào không cấp được cho cậu một tương lai tốt đẹp!

Khi quần áo Quý Ngật Lăng bị Triển Phi ngang ngược cởi bỏ, đầu ngực bị môi lưỡi so với nước còn nóng hơn bao lấy, cậu rốt cuộc vô pháp nhẫn nại mà rên rỉ.

“A ────”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.