Đọc truyện Song Sát – Chương 51
.
Ngờ ngợ có thể đoán được người Triển Phi sẽ đi gặp là ai. Nếu không phải vì Triển Phi hiếm khi tỏ vẻ yếu đuối trước mặt mình, Quý Ngật Lăng tuyệt không muốn xuất hiện ở nơi hai người kia chạm mặt, vì sẽ hình thành một cục diện tay ba quái đản.
Triển Phi vào toilet chỉnh trang lại hình tượng. Đợi tới khi hắn trở ra, hình ảnh nhếch nhác ban nãy đã triệt để biến mất, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng không chê vào đâu được.
Người phụ nữ ngồi trong quán café có một khí chất phi phàm. Mặc dù con trai bị bắt cóc, mất tích đã gần một tuần không có bất kỳ tin tức gì, nhưng cô vẫn không để lộ chút hoang mang bối rối nào, ít nhất bên ngoài xem ra vẫn còn giữ đủ bình tĩnh.
Đặc biệt bộ quần áo vừa người, bao lấy thân thể đầy đặn, ngược lại không tạo cảm giác bất nhã, mà còn có vẻ đoan trang, tràn ngập ý tứ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cao Hiểu Mẫn, Quý Ngật Lăng không khỏi bội phục, quả nhiên là nữ nhân được Triển Phi coi trọng, cùng hắn xem như như môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.
Đại khái không nghĩ Triển Phi sẽ cùng người khác xuất hiện, ban đầu khi Cao Hiểu Mẫn ngước mặt có lộ ra chút biểu tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã được cô áp chế, thay vào đó bằng một nụ cười hoàn mỹ.
Không lập tức vào đề mà cho gọi cà phê rồi cùng nhau hàn huyên một lúc. Quý Ngật Lăng mặt lạnh chứng kiến tất cả, trong lòng vì đồng cảm với đứa bé 5 tuổi mà tràn ngập bất mãn.
Rốt cuộc chủ đề nói chuyện cũng chuyển đến đứa con bị mất tích, vẻ mặt Cao Hiểu Mẫn cuối cùng cũng hiện lên chút lo lắng sốt ruột, tựa hồ như đang không ngừng an ủi chính mình,Triển Phi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu con trở về, đừng sợ hãi.
“Triển Phi, vẫn chưa có tin tức gì của Thiên Khung sao?” Bởi đối phương trực tiếp liên lạc với Triển Phi nên Cao Hiểu Mẫn hoàn toàn không hay biết các tình huống xảy ra sau đó. Nhưng lần này cô rốt cuộc nhịn không được tìm đến hắn, bởi thấy hắn bắt đầu phản kích, nên phỏng đoán Triển Phi đại khái đã nắm được điều gì đó nên mới dám làm vậy. Nỗi hoài nghi trong lòng quá lớn khiến cô vô pháp trấn tĩnh mà quyết định tìm hắn nói chuyện rõ ràng.
Không lập tức trả lời vợ, Triển Phi cầm tách cà phê khẽ nhấp một ngụm, sau đó đối diện với người phụ nữ đang ra sức giữ vẻ trấn định trước mặt, lắc lắc đầu.
“Một chút tin tức cũng chưa có? Vậy tại sao anh lại . . . . . . ?” Không phải ai cũng ngu ngốc. Cho dù Cao Hiểu Mẫn không phải là người trên thương trường, nhưng đối với chuyện rõ như ban ngày này, vẫn khá hiểu biết, tự nhiên cũng nắm được các quy tắc ngầm trong thương trường.
Tâm nguyên bản đã bất an, lại càng trở nên hỗn loạn khiến bàn tay đang cầm tách cà phê cũng không nhịn được mà run lên.
Triển Phi vẫn như trước không trả lời, chỉ cau mày, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng dời khỏi thân ảnh người ngồi trước mặt.
“Triển Phi, thằng bé là con ruột của anh!” Cao Hiểu Mẫn rốt cuộc không thể kiềm chế mà gầm nhẹ một tiếng. Cho dù mất khống chế, người phụ nữ được sinh ra trong gia đình danh giá này vẫn rất hiểu chuyện, không tạo ra bất kỳ sự ồn ào nào.
Những lời này chỉ sợ trong vòng một tuần gần đây là thứ Triển Phi nghe được nhiều nhất.
“Tôi biết anh mạnh, cũng biết anh hận nhất kẻ khác dùng sức mạnh và cách thức thâm hiểm để áp chế anh, anh tức giận, lại càng không muốn làm theo ý đồ của đối phương, tôi hiểu tất cả những chuyện đó. Nhưng Triển Phi, Thiên Khung không phải là đồ vật, nó rõ ràng mang trong mình dòng máu của anh!” Nước mắt từ đôi con ngươi to tròn thông minh kia trào ra, nhưng không lăn dài xuống hai má, Cao Hiểu Mẫn vẫn đang cố gắng buộc chính mình không quá mất kiểm soát, ép bản thân bình tĩnh nói ra từng lời từng chữ, mặc cho đôi môi kia run rẩy đến sắp không thể khép chặt được nữa.
Quan sát dáng vẻ của Cao Hiểu Mẫn, cô cũng không nhìn về phía cậu, nhưng Quý Ngật Lăng biết Triển Phi chọn cô làm vợ không phải bởi vẻ ngoài xinh đẹp cũng như gia thế phú quý, mà phần lớn chính là người phụ nữ này đủ lý giải con người hắn.
Triển Phi vẫn như trước không trả lời, chỉ nhẹ nhàng di chuyển tầm mắt, đáp lại đôi con ngươi đang mơ hồ đẫm lệ kia một lần nữa, giống như đang tiếp thu hết thảy các chỉ trích của đối phương.
“Triển Phi, tôi cùng anh thương lượng được không? Chỉ cần anh cứu được Thiên Khung, tôi liền dẫn nó rời đi, đến một quốc gia khác, một thành phố khác. Tôi sẽ thay tên đổi họ cho nó, tuyệt đối không bao giờ để người khác tìm thấy nó, cũng tuyệt đối sẽ không để nó lại gây phiền phức cho anh, cứ coi như tôi xin anh. . . . . . Hay là, đối phương ra giá bao nhiêu? Vô luận họ có yêu cầu như thế nào, tôi. . . . . . Anh cứ ứng tiền trườc, tôi hứa với anh trước khi chết nhất định sẽ trả hết nợ. . . . . .” Rốt cuộc, rốt cuộc vẫn nói không được, Cao Hiểu Mẫn cúi đầu, mặc cho nước mắt như những hạt ngọc tràn ra khóe mi rơi xuống tách cà phê đặt trên bàn, một hạt rồi một hạt, nối tiếp nhau không ngừng.
Đến giờ phút này mới biết, Cao Hiểu Mẫn không phải không quan tâm đến con, mà là dùng toàn bộ lý trí, trải qua rất nhiều công tác chuẩn bị, mới xuất hiện cùng Triển Phi đàm phán, bởi cô đã cân nhắc hết thảy hậu quả. Nhưng trái tim không yên bất định kia tại thời điểm biết được Triển Phi vẫn chưa có một chút tin tức nào của con trai đã triệt để rơi xuống đáy hồ.
Không có tin tức, lại còn động thủ phản công, cách nghĩ này của Triển Phi ngồi một chỗ bấm ngón tay cũng có thể đoán được.
Nhưng hắn như thế nào có thể cứ như vậy khinh địch, cứ như vậy hy sinh Thiên Khung, Thiên Khung chính là đứa con duy nhất của hắn.
“Hiểu Mẫn, chuyện này tôi không thể cam đoan với cô được.” Triển Phi rốt cuộc cũng lên tiếng, thật chẳng khác nào tự tay ném xuống một trái bom khác. Kỳ thật lúc này Quý Ngật Lăng muốn Triển Phi trước tiên giúp đối phương ổn định cảm xúc, cho dù là nói dối cũng đừng khiến cô ấy quá khó tiếp thu, dù sao sự tình hiện tại cũng chưa thể nói trước được. Nhưng Triển Phi lại dùng ngữ khí trực tiếp nhất, cũng không quanh co tránh né, bĩnh tĩnh nói ra một câu như vậy.
Quả nhiên khi Cao Hiểu Mẫn ngẩng mặt lên một lần nữa, nước mắt vẫn như trước lưng tròng, giờ lại càng thêm phẫn nộ.
Cắn môi dưới, Cao Hiểu Mẫn cuối cùng vô pháp khắc chế nỗi căm phẫn được nữa, cô mất kiểm soát đập mạnh lên bàn, chỉ thẳng vào mặt Triển Phi, tê tâm liệt phế gào lớn, “Tàn nhẫn, Triển Phi, ngươi thật sự quá tàn nhẫn, khiến người ta phải hoài nghi liệu ngươi đến tột cùng có phải là con người hay không! Có phải là một con người có máu thịt hay không! Ngươi căn bản không phải là người. Vì sao. . . . . . Vì sao tôi lại yê… một người như anh. . . . . .”
Cao Hiểu Mẫn đã triệt để sụp đổ, nước mắt thấm ướt lớp trang điểm hoàn mỹ của cô. Sau khi giận dữ đứng lên, rồi lại lung lay như muốn ngã quỵ, tựa như thân thể rốt cuộc không thể chịu nỗi gánh nặng được nữa, lớp ngụy trang bên ngoài giống như chiếc bình sứ triệt để bị đánh tan nát, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.
Dùng ánh mắt ý bảo Triển Phi đến đỡ đối phương, nhưng Triển Phi chỉ nhíu chặt đầu mày, nhìn chằm chằm vào tách cà phê đen, làm thinh câm lặng.
Cao Hiểu Mẫn không thể khống chế lời lẽ trách mắng gay gắt, cũng không để ý đến ánh nhìn của các khách hàng và nhân viên phục vụ xung quanh. Sau một trận rung động dữ dội, Quý Ngật Lăng không thể tiếp tục ngồi im mặc kệ mà đến bên Cao Hiểu Mẫn vừa mới té xỉu, nâng cô dậy.
Căn bản không quan tâm đến tình trạng hiện tại của bản thân, thậm chí cũng không nhìn người đang đỡ lấy mình, Cao Hiểu Mẫn vẫn như trước trống rỗng, tựa như đã chết tâm nhìn chằm chằm về phía người đàn ông từng là chồng mình.
“Vì cái gì, vì cái gì ngay cả của bố thí cuối cùng cũng muốn đoạt mất? Tôi cái gì cũng không cần, cũng không muốn mang theo, chỉ cần Thiên Khung mà thôi, Thiên Khung là điều duy nhất mà anh lưu lại cho