Đọc truyện Song Sát – Chương 2
.
“Gần đây thế nào?” Không để ý đến sự giãy giụa của Quý Ngật Lăng, bàn tay đang nắm chặt tay cậu có sức mạnh rất lớn, vô cùng kiên cố đồng thời cũng rất ổn định. Đợi sau khi Quý Ngật Lăng từ bỏ việc giãy giụa vô vị Triển Phi mới mở miệng nhàn nhạt hỏi một câu, tay kia thuận tiện dụi tắt điếu thuốc.
Quý Ngật Lăng thật sự không nghĩ tới, gã đàn ông trước mặt có thể trở nên vô lại thành cái dạng này, giống như khống chế ép uổng cậu là một loại bản năng của hắn.OK, nếu ngươi muốn ôn chuyện hoặc chỉ là sự quan tâm đơn thuần thì cũng không hề gì. Dù sao bỏ qua khoảng thời gian giữa chúng ta, Triển Quý hai nhà cũng coi như có quan hệ nhiều đời. Nhưng ngươi có thể bình thường một chút được không, ít nhất cũng tỏ ra bình đẳng một chút? Túm chặt người khác như thế cho ngươi cảm giác về sự ưu việt à?
Nếu vùng vẫy vô lực, Quý Ngật Lăng quả thật cũng không cố thoát ra làm gì nữa. Không phải là thoát không được, nhưng làm vậy trông sẽ rất khó coi. Nơi này dù sao vẫn là công ty của hắn, chính mình đã đến tận cửa để bàn chuyện làm ăn, hắn có thể không biết xấu hổ, nhưng Quý Ngật Lăng không cho phép bản thân đánh mất hình tượng. Hơn nữa, sẽ khó tránh khỏi xảy ra ẩu đả thật sự, không một ai có thể vì thế mà cảm thấy hứng thú cho được.
“Như anh thấy đấy, rất tốt.” Nếu cho rằng cậu sẽ có thứ biểu tình thẹn quá hóa giận thì đã sai lầm mất rồi. Ngoại trừ lúc ban đầu cánh tay đột nhiên bị túm lấy khiến cậu sôi máu, hiện tại Quý Ngật Lăng đã khôi phục lại vẻ mặt bình thản trước sau như một, rất có tư thế của kẻ công tư phân minh. Không giẫy giụa, cũng không vội thoát ra, cậu trả lời lạnh lùng mà xa lánh.
Sau đó, chính là một khoảng thời gian dài trầm mặc.
Quý Ngật Lăng thật sự không hiểu, người này rốt cuộc muốn cái gì. Chính mình đã cho hắn câu trả lời hắn mong muốn, cũng không chống lại sự chế ngự của hắn nữa, hiện tại thì hay rồi, không chịu nói tiếp, tay cũng không chịu buông, cứ như vậy đánh giá cậu, lẳng lặng dùng đôi con người màu xám nhạt chăm chú nhìn vào gương mặt cậu.
Vô cùng thản nhiên và hào phóng để mặc cho Triển Phi tùy ý đánh giá, Quý Ngật Lăng cũng chẳng biết chính mình có chỗ nào nhìn không quen.Ngươi muốn xem, ta tự nhiên sẽ cho ngươi xem đến khi nào minh bạch tường tận thì thôi.
Chẳng qua, cho dù là tốc độ scan hình chậm nhất thì cũng đã đem toàn bộ khuôn mặt quét xong rồi mới phải. Triển Phi vẫn tựa như chưa nhìn đủ, tầm mắt hoàn toàn không có ý định dời đi, thời gian từng giây từng giây trôi qua, từ lúc Quý Ngật Lăng đi vào nhà vệ sinh ít nhất cũng đã hơn hai mươi mấy phút. Ban đầu vốn chỉ có duy nhất một cuộc hẹn giải quyết công việc, nhưng bởi vì Triển Phi dường như còn có một việc gấp không thể hẹn lại vào dịp khác nên đành phải dừng lại.Bây giờ thì tốt rồi, ngươi không có thời gian cùng ta bàn việc, lại có thời gian ngắm nghía cái mặt của ta?
Quý Ngật Lăng buộc mình phải kiên nhẫn, phần kiên nhẫn này coi như cũng đã thể hiện hết sức nhuần nhuyễn. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, thì sẽ không còn được gọi là kiên nhẫn nữa, mà chính là ngớ ngẩn.
“Triển tổng, thời gian. . . . . .”Thời gian đã không còn sớm, ngài chẳng phải còn một hội nghị khác đang đợi mình sao?Muốn nói vậy, đồng thời tính lấy bàn tay không bị khống chế gỡ những ngón tay của Triển Phi vẫn đang giữ chặt tay mình.
“Tôi rất nhớ cậu.” Triển Phi cắt ngang câu nói của Quý Ngật Lăng, đột nhiên thốt ra bốn chữ, làm cho cái người nguyên bản đang có ý đồ vùng thoát khỏi tay hắn ngẩn ra, động tác hơi bị đình chỉ một chút. Nhưng bất quá cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, ngay sau đó, cậu lại càng giãy giụa mãnh liệt. Triển Phi khẽ nhíu mày, cảm thấy chỉ với một bàn tay sắp không còn níu cậu lại được nữa.
“Triển Phi, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ta và ngươi sáu năm trước đã triệt để kết thúc rồi, ngươi con mẹ nó, sẽ không có phong độ như vậy chứ? Lật lọng dây dưa không rõ ràng, không phải là tác phong của ngươi.” Thời điểm nghe thấy bốn chữ kia, Quý Ngật Lăng đã ở trong lòng mắng to một câu “Ta khinh.”. Tên đàn ông này, làm thế nào có thể đạt đến trình độ mặt dày cỡ đó. Cùng hắn đôi co qua lại căn bản đúng là vô dụng.
Ngay khi ngón tay sắp bị vặn bung ra, trong nháy mắt cậu đã có thể tự mình giải thoát, nhưng Triển Phi lại đột nhiên dùng sức một cái, Quý Ngật Lăng chỉ cảm thấy bị một nguồn ngoại lực áp đảo, tiếp theo sau lưng bỗng bị đau một trận, giống như bị đập lên một vật cứng nào đó, tại thời điểm cậu vì đau đớn theo bản năng mở miệng hấp khí, môi Triển Phi liền cường ngạnh chiếm đoạt đôi môi đang hơi hé mở kia.
Nụ hôn này quá mức đột ngột, hơi thở nam tính mãnh liệt trong nháy mắt xâm chiếm miệng lưỡi của Quý Ngật Lăng, khiến cậu liền có cảm giác buồn nôn, mà Triển Phi cơ hồ không có ý định tạm dừng. Đầu lưỡi bá đạo bắt đầu công thành chiếm đất, cưỡng bức đầu lưỡi của Quý Ngật Lăng phải cùng mình múa may dây dưa, cảm giác quen thuộc khiến cậu cả người run rẩy. Lại càng không nói, trong khoảng khắc bị cưỡng hôn, tay Triển Phi cũng không hề nhàn rỗi, trực tiếp áp sát vào đũng quần của Quý Ngật Lăng, bao bọc vuốt ve dục vọng hoàn toàn không có ý muốn ngẩng đầu, Quý Ngật Lăng run rẩy càng thêm kịch liệt, tựa như cả người đều bất ổn không thể đứng vững được.
Trong đầu có rất nhiều các loại đồ vật khủng bố hết món này đến món khác hiện lên, cơn đau đớn thể xác lẫn sự tuyệt vọng trong tầm hồn một lần nữa đánh úp lại, quá khứ hắc ám đáng sợ lại lần nữa triệt để bao lấy cậu.
Triển Phi, ngươi sáu năm qua, vẫn chưa chịu buông tha cho ta?
Khi sự run rẩy sợ hãi biến thành sự run rẩy phẫn nộ, Quý Ngật Lăng dùng sức cắn mạnh lấy vật ngoại lai không biết kiêng nể vừa xâm phạm vừa chạy loạn trong khoang miệng của mình, đầu gối cũng đồng thời thi lực, dùng hết sức thúc lên thật nhanh, thoáng cái đã đáp lễ ngay vào giữa đũng quần của Triển Phi.
Lần này tốc độ cực cao, khí lực đủ mạnh, hiệu quả so với khoang miệng trong nháy mắt tràn ngập mùi sắt gỉ không hề kém hơn bao nhiêu. Chỉ thấy kẻ nguyên bản còn đang nắm quyền chủ động, sau một tiếng rên đau, liền buông cậu ra, cúi gập thắt lưng che đi nguồn gốc vận mệnh bị đả thương của mình.
“Triển Phi, ta lần này trở về chỉ để tính chuyện làm ăn với ngươi, mời ngươi ít ra cũng có một chút đạo đức nghề nghiệp tối thiểu, nghiêm túc cùng ta bàn công việc, đừng có lại giở mấy trò tiểu xảo. Nếu ngươi cho rằng ta đối với người còn bất cứ thứ tình cảm nào khác, thì thật xin lỗi. Cho dù hôm nay ngươi ở trước mặt ta bị xe tông, ta cũng sẽ không dừng lại liếc mắt một cái.” Quý Ngật Lăng phẫn nộ nói xong, không thèm nhìn lại Triển Phi đang đau đến không nhấc nỗi thắt lưng, lập tức ly khai nhà vệ sinh.
Có thể nhịn xuống không đánh ngươi một trận mỗi khi nhác thấy ngươi đã là sự khoang nhượng lớn nhất của ta rồi, nếu còn dám khiêu khích tính nhẫn nại của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn hối cũng không kịp.
Lực độ kia quả thật không nhẹ tý nào, nhưng Triển Phi bị thương ra sao, Quý Ngật Lăng thật tình một chút cũng không quan tâm. Cho dù hắn từ nay về sau không cử động nỗi nữa cũng không phải trách nhiệm của cậu, ai bảo hắn ban nãy được một tấc lại lấn một thước.
Tất cả nguyên nhân chính là do tên Triển Phi kia tự cho hắn là đúng, nghĩ rằng mình đối với hắn sẽ không nhẫn tâm xuống tay, cho nên mới không thèm bận tâm. Hiện tại đó là cảnh cáo, hẳn là đã nói cho hắn biết thái độ rõ ràng của mình, hy vọng lần hiệp định sau có thể thuận lợi tiến hành, đừng lại xen kẽ vào đó những nốt nhạc đệm nhàn chán nữa.
Nhưng mà, việc ngoài dự kiến của Quý Ngật Lăng chính là
khi cậu nhận được điện thoại của Triển Phi thì đã 6h tối, khoảng thời gian ngoài giờ làm việc.
Do dự một chút có nên tiếp điện thoại hay không, nhưng nghĩ xấu tốt gì chính mình cũng đang chờ đối phương chủ động liên hệ mới có thể giúp việc làm ăn lần này tiếp tục được tiến hành. Nào có cái đạo lý đối phương đã chủ động liên lạc lại còn không chịu nhận điện thoại.
“Xin chào.”
“Bảng kế họach tôi đã chỉnh sửa xong, cậu bây giờ hãy đến Kim Hải Ngạn, tôi ở chỗ cũ đợi cậu.” Thanh âm của Triển Phi có chút mệt mỏi, tựa hồ đã liên tục công tác suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng dù như vậy, vẫn không có khả năng giấu đi tính duy ngã độc tôn trong giọng nói.
“Triển Phi, lúc này là ngoài giờ làm việc, hơn nữa tôi không cho rằng chúng ta nhất thiết phải ở một nơi phi công tác như thế để nói chuyện.” Kim Hải Ngạn là một khu bãi tắm thư giãn giải trí khổng lồ ở Thượng Hải, không những sở hữu nhiều trang thiết bị nước nóng vào loại tốt nhất mà còn có rất nhiều nơi tiêu khiển khác như cửa hiệu giải trí, phòng bi-a, khu casino, v.v. . . . . . Đương nhiên phân nửa Kim Hải Ngạn là các khách sạn lớn, đồng thời còn có những nhà hàng Tây tốt nhất cùng đủ các loại hình nhà nghỉ phòng trọ.
Những kẻ lắm tiền nhiều của đều thường xuyên đến đó tịnh dưỡng thư giãn. Trước kia, chính cậu cũng hay cùng Triển Phi trải qua thời gian sau giờ làm việc ở nơi ấy.
Nhưng yêu cầu ở loại địa phương như thế để bàn chuyện làm ăn, Quý Ngật Lăng trăm triệu lần sẽ không đồng ý.
“Tôi hiện chỉ rảnh vào lúc này thôi, nếu cậu nghĩ không muốn tới, vậy để thư ký của tôi sắp xếp lịch hẹn cho cậu. Nói chung trước cuối tuần sẽ không còn thời gian trống nào nữa.” Nói xong, Triển Phi trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng tit tit tit phát ra từ tai nghe điện thoại di động, Quý Ngật Lăng có chút tức giận đóng điện thoại lại.
Triển Phi, coi như ngươi lợi hại.