Song Phi Yến

Chương 59


Đọc truyện Song Phi Yến – Chương 59

Tiết Tri Thiển nhìn vết thương đẫm máu trên tay Hoắc Khinh Ly mà rơi nước mắt, nhưng thúc thủ vô sách không biết phải làm thế nào cho phải.

Hoắc Khinh Ly cười với Tiết Tri Thiển: “Ta không sao.”

An Bình ở bên cạnh khoanh tay, chậc chậc hai tiếng: “Khổ nhục kế này đẹp đấy.” Rồi nàng phân phó tùy tùng: “Còn không mau lấy kim sang dược cho Hoắc cô nương!”

Hoắc Khinh Ly lại nói: “Không cần.”

Tiết Tri Thiển vội la lên: “Vết thương của ngươi còn đang chảy máu kìa!”

Hoắc Khinh Ly điểm huyệt cầm máu, Thường Tứ Hỉ xé váy của mình băng bó cho Hoắc Khinh Ly, Hoắc Khinh Ly mới nói: “Tri Thiển, ta đến đây là muốn giải thích với nàng.”

Tiết Tri Thiển thấy vết thương Hoắc Khinh Ly không sao nữa mới yên tâm được một chút, tiếp đó thì nàng dằn lòng mình hơn, nàng biết bất kể Hoắc Khinh Ly có nói gì thì nàng đều sẽ tin không chút nghi ngờ. Nhưng ai có thể cam đoan rằng Hoắc Khinh Ly đang nói những lời thật tâm? Nàng đã nghĩ thông suốt. Nàng đúng là rất vui vẻ khi ở bên Hoắc Khinh Ly, nhưng nàng hoàn toàn không hiểu Hoắc Khinh Ly. Hai người ở bên nhau không thể cứ mãi luôn đoán đến đoán đi, như vậy quá mệt mỏi. Huống chi giữa hai người còn thừa ra thêm một người?!

Tim nàng nhỏ, nàng không thể chia sẻ được tình yêu; hơn nữa nàng còn bị đẩy xuống vị trí thứ hai. Cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, lần này qua chuyện cướp bạc, nàng đã cảm nhận được vị trí của mình và Lâm Tích Nhạn đối với Hoắc Khinh Ly; nếu đã không chiếm được chi bằng buông bỏ đi, dù là thành toàn cho hai người họ, hay vì để bản thân mình ít chịu tổn thương cũng đều tốt cả, vậy vẫn khá hơn là ba người ở cùng nhau, phức tạp rối rắm mà chẳng ai có hạnh phúc trọn vẹn.

Hít một hơi, Tiết Tri Thiển từ tốn nói: “Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, ngươi không cần giải thích làm gì nữa, cũng không cần để tâm, kỳ thật ta đã hiểu rồi. Ta không thể hiểu ngươi hơn Lâm cô nương, cho nên ngươi mới không nguyện nói ra mọi chuyện với ta. Nhưng mà như vậy cũng đúng, nói cho ta biết chỉ sợ sẽ thêm vướng bận; ta hiểu, ta sẽ không khiến ngươi phải khó xử nữa. Ban đầu có nói sẽ đi thăm mẹ cùng với ngươi, có lẽ phải nuốt lời rồi, lần này làm lớn chuyện như vậy ta phải trở về nói rõ với cha. Bây giờ ngươi có người trông lo rồi, ta đỡ phải lo thêm nữa, ngươi mau trở về đi thôi, không thể để vết thương như vậy được.”

Ngụ ý, không muốn hiểu thêm gì nữa.

Hoắc Khinh Ly nhìn vào mắt Tiết Tri Thiển, mong mỏi nhìn thấy phẫn nộ trong mắt nàng ấy, nhưng đáng tiếc vẫn là bình tĩnh như nước. Đây là lần thứ hai Tiết Tri Thiển đòi chia tay với mình; nàng luôn lý trí như vậy, khoan dung như vậy, dễ dàng như vậy… Nếu trong lòng nàng để ý mình thì sao có thể dễ dàng buông tay như thế? Nhưng rõ ràng lệ trên mặt vẫn chưa khô; rõ ràng chỉ mặc trung y mà chạy đến, nếu không phải quan tâm mình thì sao lại chật vật như vậy?

Vì thế Tiết Tri Thiển lại thấy ưu thương. Nàng không chịu được ánh mắt Hoắc Khinh Ly như thế này, nàng sẽ mềm lòng, sẽ đau lòng, sẽ nhịn không được mà nói ra lời thật lòng…Ngụy trang của nàng rất mỏng manh, cứ như vậy sẽ bị phá vỡ mất thôi. Lúc này chỉ cần Hoắc Khinh Ly nói một câu giữ lại gì đó, cho dù biết phía trước là vách núi nàng cũng sẽ liều lĩnh nhảy xuống. Trong lòng nàng hiểu rõ nhất: người trước mắt này, nàng, căn bản không thể nào buông bỏ được.


Có một người chắn trước Hoắc Khinh Ly, dùng ánh mắt ghét bỏ trừng Tiết Tri Thiển, ngữ điệu vô cùng trào phúng mỉa mai: “Rõ ràng là tự đưa mình lên cao, trông có vẻ như tiểu thư nhà ta phụ người ư? Trong mắt của ta, Lâm bang chủ so với Tiết đại tiểu thư người còn tốt hơn nhiều, tốt hơn gấp ngàn gấp vạn lần ấy chứ! Người chỉ biết trách cứ tiểu thư nhà ta; chỉ biết hy vọng tiểu thư nhà ta đối tốt với người, chỉ hơi không vừa lòng người thì liền vứt tiểu thư nhà ta sang một bên, tổn thương trái tim của tiểu thư nhà ta. Còn Lâm bang chủ, chẳng những yêu tiểu thư nhà ta, mà thậm chí vì tiểu thư mà ngay cả mạng cũng không cần, mặc dù tiểu thư nhà ta căn bản đối xử với cô ta không thể tốt bằng người, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng một mực vì tiểu thư nhà ta. Tiểu thư nhà ta bỏ qua người như vậy mới là tổn thất. Còn người ấy hả, tiểu thư nhà ta hầu hạ không nổi đâu!”

“Bốp” một tiếng giòn vang, trên mặt Thường Tứ Hỉ có thêm năm dấu tay.

“Tri Thiển có được hay không còn không tới phiên hạ nhân như ngươi giáo huấn, bạt tai này là bổn cung cho ngươi nhận rõ thân phận của mình.” An Bình uy nghiêm: “Còn không mau quỳ xuống nhận sai?”

Có thể không quỳ vì Tiết Tri Thiển, nhưng công chúa trước mặt không quỳ không được. Thường Tứ Hỉ đầu gối chấm đất, thấp giọng nói một câu: “Nô tỳ biết sai rồi.”

An Bình không hài lòng quát: “Lớn tiếng lên.”

Thường Tứ Hỉ đành phải nói lại: “Tiết đại tiểu thư, nô tỳ biết sai lầm rồi.”

Trách phạt Thường Tứ Hỉ là giả, cho Hoắc Khinh Ly xem mới là thật. An Bình nhìn lướt qua Hoắc Khinh Ly, dắt tay Tiết Tri Thiển, nói: “Tri Thiển, chúng ta đi.”

Lòng dạ Tiết Tri Thiển lạnh đi. Thường Tứ Hỉ là nha hoàn của Hoắc Khinh Ly, cũng là nha hoàn tri kỷ. Theo như lời Tứ Hỉ nói tất nhiên cũng chính là suy nghĩ của Hoắc Khinh Ly. Hóa ra ở trong lòng Khinh Ly, nàng còn kém Lâm Tích Nhạn cả ngàn vạn lần; hóa ra ở trong mắt Khinh Ly, nàng chính là Đại tiểu thư kiêu căng không dễ hầu hạ. Đây là điều Hoắc Khinh Ly đêm hôm khuya khoắt chạy tới muốn nói cho nàng nghe sao? Được, tốt lắm, như thế chết cũng nhắm mắt rồi.

Còn chưa đi tới cửa, tay đã bị người bắt lấy, Tiết Tri Thiển quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Hoắc Khinh Ly, lạnh lùng nói: “Hoắc đại tiểu thư, còn có gì chỉ giáo?”

Hoắc Khinh Ly cũng không đổi sắc: “Nàng chưa nghe giải thích của ta.”

Tiết Tri Thiển cười lạnh: “Một chữ cũng không sót, rất rõ ràng.”


Nói xong, muốn rút tay về, nhưng lại rút không được. Tiết Tri Thiển lại nhìn Hoắc Khinh Ly, bị cánh tay bị thương giữ lấy, vì kéo giữ mà vết thương lại rạn ra, mảnh vải băng bó bị máu nhuộm đẫm, Tiết Tri Thiển không dám dùng nhiều sức, đành phải nói, “Ta với ngươi không còn lời nào để nói, buông ra đi.”

Hoắc Khinh Ly trực tiếp kéo Tiết Tri Thiển vào lòng, nắm ở sau lưng Tiết Tri Thiển, thấp giọng nói: “Nếu nàng không đi theo ta, cho dù mất hết máu ta cũng sẽ không để ý, không tin nàng có thể thử xem.”

Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Ngươi đổ máu thì liên quan gì tới ta chứ?” Tuy nói như thế, nhưng cũng không dám giãy dụa. Tiết Tri Thiển cúi đầu, chỉ thấy tay Hoắc Khinh Ly đã đầy máu, ngay cả y phục của nàng cũng bị nhiễm đỏ, nàng đau lòng đến rơi lệ, ân hận đến dậm chân nói: “Ta đi theo ngươi là được chứ gì.”

Hoắc Khinh Ly nhếch khóe miệng, nắm cả hông Tiết Tri Thiển rời đi.

An Bình hờn giận quát: “Đứng lại đó!”

Hoắc Khinh Ly không để ý tới, Tiết Tri Thiển đành phải quay đầu lại nói: “Ta sẽ trở lại.”

Hai nha hoàn vội đuổi theo, lại bị Hoắc Khinh Ly ngăn lại: “Ai cũng không được đi theo. Nhất là ngươi!” Câu cuối cùng là nói Thường Tứ Hỉ, sắc mặt đầy nghiêm khắc.

Thường Tứ Hỉ ấm ức rơi lệ, ngỡ rằng mình làm việc tốt không cần cảm tạ nhưng hóa ra lại thành kẻ hai mặt không biết điều.

Đã đi được một đoạn đường, Hoắc Khinh Ly vẫn không trị thương.

Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Hoắc Khinh Ly, đủ chưa, ta đã đi đến đây rồi ngươi còn không mau cầm máu?”


Hoắc Khinh Ly: “Ta cầm máu nàng lại rời khỏi thì biết làm sao?”

Tiết Tri Thiển đúng là nghĩ như vậy, nhất thời nghẹn lời, sau đó rầu rĩ nói: “Không đi là được.”

Hoắc Khinh Ly cười: “Được, nghe theo lời nàng.” Hoắc Khinh Ly điểm huyệt bên cạnh vết thương, máu từ từ dừng chảy, chỉ chốc lát sau đã dừng lại.

Tiết Tri Thiển thấy thế, muốn xoay người lại.

Hoắc Khinh Ly cũng không cản, chỉ nói: “Nàng đi, ta giải huyệt.”

Quả nhiên Tiết Tri Thiển ì ạch đi, không nói tiếng nào đi ở phía trước.

Tới khách điếm, Tiết Tri Thiển bảo tiểu nhị đưa bồn nước ấm đến. Tiểu nhị nhìn thấy máu cũng bị dọa hoảng hồn, không hỏi gì thêm, chạy nhanh đi nấu nước.

Con người ta được làm bằng xương bằng thịt, chảy nhiều máu như vậy, lại giằng co suốt một đêm, dù Hoắc Khinh Ly có khỏe đến mấy cũng chống đỡ không nổi. Sắc mặt nàng trắng bệch, tay chân nhũn cả ra, ngã ngồi trên ghế, đầu váng mắt hoa nhưng vẫn cố nắm chặt lấy tay Tiết Tri Thiển: “Tri Thiển, nàng đừng đi, ta muốn nói chuyện với nàng.”

Thấy Hoắc Khinh Ly như vậy, cho dù lấy dao kề cổ nàng đi, Tiết Tri Thiển cũng sẽ không đi. Tại sao lại có người không biết thương tiếc bản thân mình như thế! Tiết Tri Thiển trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong sao Hoắc Khinh Ly nhanh khỏe lại, đâu còn nhớ rõ tức giận với nàng.

Tiểu nhị đưa nước ấm, khăn sạch đến, Tiết Tri Thiển mới dám xem vết thương. Nàng mở mảnh vải ra, nhìn vết kiếm đỏ sẫm lại không kìm được mà rơi lệ. Còn Hoắc Khinh Ly lại như không có việc gì, dùng tay không bị thương lau nước mắt cho Tiết Tri Thiển, khẽ khàng nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Tiết Tri Thiển cũng nói không nên lời trách cứ, đỡ Hoắc Khinh Ly lên giường, cẩn thận giúp Hoắc Khinh Ly cởi y phục. Mới vừa cởi đến ngoại sam thì một cái bình sứ nhỏ rơi ra, Tiết Tri Thiển nhặt lên, thuận miệng hỏi: “Đây là cái gì?”

Hoắc Khinh Ly hơi choáng váng, sau đó mới nói: “Thuốc của người tập võ, có thể bổ huyết bổ khí.”

“Ngươi mất nhiều máu quá, ăn nó không phải đúng lúc sao?”


Hoắc Khinh Ly nhẹ gật đầu, trên mặt tái nhợt lại có chút ửng đỏ.

Tiết Tri Thiển không phân trần, mở nắp đổ ra viên thuốc bên trong. Chỉ còn một viên duy nhất. Bảo Hoắc Khinh Ly há mồm, để viên thuốc vào miệng nàng, lại rót nước đến cho Hoắc Khinh Ly uống. Chờ Hoắc Khinh Ly dùng xong, lại hỏi có kim sang dược hay không. Hoắc Khinh Ly nói có trong hành lý, là bình màu đỏ. Tiết Tri Thiển lật hành lý, quả nhiên là có, cầm lên tiếp tục cởi y phục Hoắc Khinh Ly. Cởi đến chỉ còn cái yếm. Cơ thể Hoắc Khinh Ly nàng đã xem qua nhiều lần, cho nên không lạ chút nào. Nàng nhúng ướt khăn, nhẹ nhàng lau vết thương, vừa lau vừa nói: “Nếu đau thì hô lên.”

Hoắc Khinh Ly “Ừ” một tiếng.

Rửa vết thương xong, đến khi rắc kim sang dược, Hoắc Khinh Ly vốn không hé răng rốt cục cũng nhịn không được “ây, ôi” hai tiếng. Tiết Tri Thiển chưa bao giờ xử lý vết thương, khẩn trương hỏi: “Thoa như vậy sao?”

Hoắc Khinh Ly cười khẽ: “Đúng vậy.”

Tiết Tri Thiển yên tâm, sợ dược tính không đủ đổ luôn cả nửa bình, lau kỹ lại một lần nữa rồi băng bó kín bưng. Xong xuôi toàn bộ mới thở phào một hơi: “Xong rồi.” Không nghe Hoắc Khinh Ly trả lời, Tiết Tri Thiển ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy sắc mặt Hoắc Khinh Ly vốn tái nhợt không một giọt máu giờ đây lại ửng đỏ, Tiết Tri Thiển hoảng sợ, không phải phát sốt chứ? Tiết Tri Thiển đưa tay lên trán Hoắc Khinh Ly, quả nhiên nóng hổi, vội nói: “Phải mời đại phu thôi, ngươi nằm ở đây, ta đi sẽ nhanh trở lại.”

Hoắc Khinh Ly: “Không cần.”

Tiết Tri Thiển nghĩ Hoắc Khinh Ly ngại gặp đại phu, lại nói: “Ta đi lấy thuốc hạ sốt.”

Hoắc Khinh Ly vẫn nói không cần.

Tiết Tri Thiển: “Ta không đi nữa, ta bảo tiểu nhị đi lấy thuốc đến nhé.”

Hoắc Khinh Ly vẫn lắc đầu.

Tiết Tri Thiển hoang mang, lại dò xét sờ trán Hoắc Khinh Ly, nóng kinh người cả lên, nếu không uống thuốc chỉ sợ cháy luôn cả đầu óc. Tiết Tri Thiển mặc cho Hoắc Khinh Ly phản đối, vừa muốn đi ra gọi người, lại bị Hoắc Khinh Ly ôm lấy cổ, Tiết Tri Thiển ngã nhào trên người Hoắc Khinh Ly. Đầu tiên Tiết Tri Thiển cả kinh nói: “Cẩn thận vết thương.” Rồi sau đó Tiết Tri Thiển đối mặt với một đôi mắt ướt át đầy xuân triều…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.