Song Phi Yến

Chương 31


Đọc truyện Song Phi Yến – Chương 31

Sau khi yến tiệc ở Ngự Hoa Viên bắt đầu, Tiết Tri Thiển mới biết hoá ra Hoàng thượng không ngồi chung với các phi tần mà cùng với Thái tử, Tiết Thừa tướng, Hoắc Tướng quân, và vài vị cận thần ngồi ở nơi cách xa các nàng.

Không những thế, sắp xếp làm cho Tiết Tri Thiển kinh ngạc nhất chính là Hoàng hậu đã an bài Hoắc Khinh Ly ngồi ngay bên cạnh, mà nàng thì lại được sắp ngồi chung một hàng với An Bình công chúa và các phi tử có vai vế cao trong cung.

Phía sau mới đến chỗ ngồi của các công chúa thứ, còn lại và những vị phi tần không được Hoàng Thượng quá sủng ái. Việc dụng tâm sắp đặt như vậy khiến mọi người vừa nhìn qua đều có thể hiểu ngay, khả năng rất lớn là thái giám truyền chỉ đã hiểu sai thánh ý, người được chọn làm thái tử phi lẽ nào chính là Hoắc Khinh Ly?

Nhưng dù sao những điều này đều chỉ là phỏng đoán, Tiết Tri Thiển cũng không dám đưa ra kết luận, nhất là khi An Bình còn kề tai nàng thì thầm rằng đêm nay chỉ cần yên lòng thưởng hoa thưởng trăng là được, Tiết Tri Thiển liền chuyển hết lòng hiếu kỳ của mình lên Tô quý phi, từ lúc tiến cung đến giờ, kể cả bóng dáng người này nàng cũng chưa từng thấy qua.

Tiết Tri Thiển không kìm nén được trí tò mò của bản thân, lặng lẽ hỏi An Bình: “Tô quý phi đâu rồi ạ?”

An Bình hỏi: “Sao lại muốn tìm nàng ấy?”

Tiết Tri Thiển: “Ta chỉ tò mò muốn biết một chút về nữ nhân được Công chúa khắc sâu trong lòng thật ra là tuyệt sắc đến cỡ nào thôi mà.”

Khóe miệng An Bình khẽ cong: “Ta còn tưởng rằng bởi vì nàng đang ghen nên mới hỏi thế.”

Tiết Tri Thiển cả kinh, vội đáp lời: “Ta tuyệt đối không dám có ý nghĩ như thế với công chúa.”

An Bình lại vỗ vai nàng an ủi: “Ta tuy là Công chúa nhưng thật ra cũng không cao đến nỗi không thể chạm tới đâu.”

Tiết Tri Thiển: “…”

An Bình nói tiếp: “Chuyện của Thi Mẫu Đơn trên thuyền hoa lần trước quả thật rất nghiêm trọng, nha đầu kia không hề ý thức được chút nào về thân phận quá mức ti tiện của bản thân, ả ta chỉ xuất thân chốn hồng trần mà dám mơ tưởng trèo cao thì khác nào tự tìm cái chết.”

Tiết Tri Thiển ra vẻ tán thành nhưng trong lòng nàng một chút cũng không hề đồng tình, rõ ràng cô mới là kẻ dụ dỗ người ta trước, huống chi Thi Mẫu Đơn vốn không biết thân phận Công chúa của cô, đó là còn chưa nói đến Thi Mẫu Đơn người ta chưa chắc sẽ yêu nữ nhân, nếu nàng ta sớm biết rõ ẩn tình này chỉ sợ đã bỏ chạy khỏi cô còn nhanh hơn cả thỏ ấy chứ.


Mà nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chưa chắc là vậy, nàng vốn tưởng rằng mình chỉ có cảm tình với nam tử, thế nhưng chẳng phải bây giờ đã bị Hoắc Khinh Ly mê hoặc rồi đó sao, cho nên mới nói thế sự khó lường, nói không chừng Thi Mẫu Đơn dù có biết rõ Công chúa là thân nữ nhi đi nữa cũng sẽ không thay đổi tâm ý mà đi yêu nàng ta cũng nên, cũng không biết Tô quý phi này liệu có phải cũng thích công chúa hay không đây.

Nàng lại nghe Công chúa nói tiếp: “Tay nghề nữ công của Tri Thiển thật sự rất tốt, cái áo nàng tặng ta vô cùng thích.”

Tiết Tri Thiển bị khen mà xấu hổ đến đỏ mặt, y phục đó rõ ràng là nhũ nương làm, bất quá không dám nói ra, nàng sợ sau khi nói rõ, Công chúa sẽ lập tức sai người cầm kéo cắt bỏ cái áo đã đành, còn gán thêm cho nàng cái tội lừa gạt, nên chỉ đành ngượng ngùng thừa nhận.

Sau một hồi nói chuyện phiếm, Công chúa mới cho nàng biết: “Đợi lát nữa Thấm nhi mới xuất hiện, ta bảo đảm nàng sẽ được mở rộng tầm mắt.”

Tiết Tri Thiển nghe nàng nói thế, ngoài mong đợi cũng thoáng cảm thấy yên tâm, trong lòng Công chúa thật ra đều nghĩ đến Tô quý phi, sẽ không mang nàng ra làm vật thay thế, dù bị Công chúa để ý đi chăng nữa cũng sẽ không đến nỗi xấu số như Thi Mẫu Đơn, bị xử suốt kiếp này cũng không thể đặt chân vào kinh thành, nhưng chắc chắn cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Các nàng đang trò chuyện thì chợt nghe tiếng sáo trúc nổi lên, An Bình lập tức ngừng đề tài, nhìn vào giữa hồ.

Tiết Tri Thiển cũng nhìn theo về hướng ấy, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ đang rẽ hoa đăng lướt đến, ở đầu thuyền là một cô gái ăn mặc theo kiểu y phục hái sen với khăn xếp đội quanh đầu, nàng ta mang theo một giỏ hoa, phối hợp nhảy múa theo nhịp điệu nhẹ nhàng của sáo trúc, tương phản với khung cảnh trang nghiêm có phần hơi ngột ngạt nơi thâm cung này, vũ khúc như thế đột nhiên xuất hiện đã đem đến cảm giác tươi mới gây hứng thú cho mọi người, hơn nữa kỹ thuật nhảy tuyệt vời của nàng kia cũng góp phần tạo nên khung cảnh tươi đẹp, vừa xuất hiện đã nhận được được rất nhiều tiếng vỗ tay.

Tiết Tri Thiển trầm trồ khen ngợi trong lòng nhưng cũng không dám xác nhận nàng ấy chính là Tô quý phi, bởi vì cô gái này chân trần giẫm trên lá sen, mà ban đêm lại rét lạnh như thế, ăn mặc thì mỏng manh, đôi chân thì để trần, quả là can đảm, bất quá nếu là Tô quý phi thì sao có thể đứng trước mặt người khác như thế được, huống chi ở đây còn có rất nhiều nam tử, lại càng không hợp lí.

Lúc nàng còn đang nghi hoặc thì thấy nàng kia tung người lên cao, từ đầu thuyền nhỏ nhảy lên đài hoa Sen, những cánh hoa sen vốn đang nở rộ lập tức thu lại, bao lấy nàng bên trong, từ ánh nến hiện ra một bóng hình xinh đẹp, nhìn trong chốc lát, mới xác định được là hình bóng của một người đang nhảy múa, Tiết Tri Thiển cùng những người khác trông thấy cảnh tượng như vậy đều cùng nhau trợn mắt há hốc mồm đến quên cả vỗ tay.

Khi điệu nhảy kết thúc, đài hoa sen mở ra, cô gái hái sen đã biến mất, thay vào đó là một cô gái áo đỏ, nãy giờ mọi người đều xem rất chăm chú nhưng cũng không biết nàng ta đã thay đổi xiêm y tự lúc nào, chỉ thấy ống tay áo nhẹ nhàng lay động, một cái nhíu mày khe khẽ cũng xinh đẹp đến mê người, đừng nói là nam tử, ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng không kiềm được mà xiêu lòng.

Tất cả nghi hoặc đều bay sạch sành sanh, không còn nghi ngờ gì nữa, người này nhất định là Tô quý phi.

Đợi đến khi Tô quý phi đã lui xuống, Tiết Tri Thiển mới phục hồi tinh thần, chỉ thấy trên mặt An Bình vẫn còn lộ vẻ si mê, trong lòng nàng thầm cảm thán, khó trách Công chúa lại chung tình với Tô quý phi đến vậy. Kỹ thuật của Tô quý phi quả thực thiên hạ vô song, chỉ tiếc đây lại là nữ nhân của Hoàng thượng, đợi đến một ngày nào đó khi Tô quý phi thất sủng, thì e là gương mặt như hoa này cũng không còn, Công chúa có khắc sâu hình bóng của nàng ta sợ cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, vốn dĩ chỉ là một mối tình hư ảo mà thôi.

Nghĩ như vậy, Tiết Tri Thiển lại thoáng động lòng trắc ẩn với tình cảm mà công chúa dành cho Tô quý phi. Nàng khẽ bưng mâm trái cây lên đặt trước mặt An Bình để nhắc nhỡ nàng ta ý tứ lại một chút. Hoàng hậu nương nương đã quay nhìn về phía này hai lần rồi, chắc chắn là bộ dáng ngây ngốc nhìn Tô quý phi của Công chúa đều đã bị Hoàng hậu thu hết vào trong tầm mắt.


Công chúa nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt, sau đó vội cảm ơn Tiết Tri Thiển vì có lòng tốt nhắc nhỡ nàng, còn nói: “Chuyện của ta cùng Thấm nhi mẫu hậu đều đã biết cả rồi.”

Tiết Tri Thiển nghe xong thì ngẩn ra, nàng chưa từng nghĩ tới hậu cung lại có thể cởi mở đến vậy, Hoàng hậu nương nương dù là một người thông minh sáng suốt, thế nhưng biết rõ chuyện này mà cũng không thèm ngăn cản.

Công chúa lại nói: “Nàng cũng biết rồi đấy, mẫu hậu ta chỉ có hai đứa con ruột thịt là ta và Thái tử hoàng đệ, mà ta lại là trưởng Công chúa, mẫu hậu đối với ta yêu thương hết lòng là điều dễ hiểu, lúc người biết được chuyện của ta cùng Thấm nhi, người gần như dung túng để ta làm xằng làm bậy. Dù sao ta không phải là hoàng đệ, cần phải tu tâm dưỡng tính để sau này kế thừa đại nghiệp thống lĩnh thiên hạ, chỉ cần không phải là việc gì quá đáng thì mẫu hậu cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Người đợi khi ta trưởng thành rồi sẽ giúp ta chọn ra một Phò mã thật tốt là được, đáng tiếc trời sinh ta không thích nam tử nên hôn sự này mới kéo dài đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.”

Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút nói: “Người là Công chúa, mặc dù thích nữ nhân cũng không có gì là to tát, chỉ có điều nữ nhân trong thiên hạ này người muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Công chúa hà tất phải làm khổ mình, chọn ngay một nữ nhân mà một chút khả năng để hai người ở bên nhau cũng không có?”

An Bình hỏi: “Tri Thiển có người mình thích rồi sao?”

Mặt Tiết Tri Thiển đỏ lên, gương mặt ngượng ngùng chuẩn bị nói có.

Ngay lúc này An Bình lại cướp lời nàng: “À, thiếu chút nữa ta quên mất, nàng nói là đối với ta nhất kiến chung tình.”

Tiết Tri Thiển: “…”

An Bình tựa hồ cũng không cần nghe đáp án của Tiết Tri Thiển, tự mình nói: “Ta đối với Thấm Nhi cũng là nhất kiến chung tình, Thấm Nhi là con gái của tri phủ Chiết Giang, nàng là nét đẹp điển hình của mỹ nhân Giang Nam, ôn nhu uyển chuyển, lại còn giỏi ca múa. Lúc nàng mới vào cung, nàng cũng chưa được sủng ái như bao người. Nguyên nhân chính là do hậu cung quá thâm sâu, phụ hoàng ta vốn cũng không biết nàng là ai. Trong một dịp tình cờ, ta đã nhìn thấy nàng nhảy múa ở trong sân, chính lúc ấy ta biết rằng hình bóng nàng đã khảm thật sâu vào trái tim ta.”

Tiết Tri Thiển nhớ đến kỹ thuật nhảy múa vừa rồi của Tô quý phi, Công chúa bị nàng mê hoặc xác thực cũng chẳng có gì lạ.

An Bình nói tiếp: “Từ đó về sau, ta liền cố tình tìm đủ loại lý do để đi gặp Thấm Nhi, đương nhiên mặt khác cũng phải đề phòng mẫu hậu của ta, bởi vì người luôn biết rõ ta rất có cảm tình với nữ nhân. Nếu lúc đó người biết được ta để ý Thấm nhi, nhất định sẽ dùng mọi cách ngăn chặn ta và nàng ấy tiếp xúc với nhau, cũng giống như đêm nay vậy, đêm nay Tri Thiển có thể ngồi đây xem màn vũ khúc vừa rồi của Thấm nhi là số nàng may mắn lắm rồi đấy.”

Tiết Tri Thiển chỉ vào chóp mũi của mình: “Sao ta lại may mắn?”


Trên mặt An Bình hơi lộ vẻ xấu hổ: “Lần trước mẫu hậu có hỏi ta đã quen biết nàng thế nào, ta nói chúng ta vô tình gặp nhau ở ngoài cung, hơn nữa còn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

May là lúc này nàng không có uống trà, bằng không nhất định sẽ sặc đến phun ra hết, Tiết Tri Thiển đành phải ho khan vài tiếng để che dấu sự lúng túng, sau đó nhanh đổi chủ đề: “Tô cô nương làm sao lại trở thành Tô quý phi như ngày hôm nay?”

An Bình thở dài một hơi, nét mặt nàng hiện rõ sự hối hận: “Chỉ trách là ta quá mềm lòng, ta thấy Thấm Nhi cả ngày buồn bực không vui, cố tìm hiểu thì biết được nguyên nhân là do nàng không được sủng ái. Khi đó, ta đối với nàng chỉ là một lòng hâm mộ, cũng không có ý định chiếm hữu, nói thế nào thì nàng cũng là nữ nhân của phụ hoàng ta. Rồi nhân tiệc mừng thọ của phụ hoàng, ta đã an bài giúp nàng tất cả, quả nhiên phụ hoàng cũng không khác gì ta, lập tức bị kỹ thuật nhảy múa của nàng mê hoặc, đêm đó liền sủng hạnh nàng, ngày hôm sau khi gặp lại dáng vẻ xinh đẹp của nàng, ta ân hận vô cùng nhưng chẳng còn kịp nữa.”

Tiết Tri Thiển nghĩ đến hoàn cảnh nữ nhân mình thích lại nằm dưới thân một người khác, điều đó đau đớn đến cỡ nào? Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Hoắc Khinh Ly, chỉ thấy nàng đang cúi đầu trò chuyện cùng Hoàng hậu, nghĩ đến những lời Hoắc Khinh Ly nói với nàng suốt dọc đường vào cung, Khinh Ly nói muốn cùng nàng mãi mãi bên nhau, hốc mắt nàng lại chợt nóng lên, lệ không tự chủ mà bắt đầu tràn ra.

An Bình thấy nàng nhìn chằm chằm về phía Hoàng hậu không nói lời nào, liền hỏi: “Tri Thiển, nàng đang nhìn cái gì thế?”

Tiết Tri Thiển còn chưa kịp gạt lệ, lại một giọt trợt xuống, vội vàng đưa tay lau.

An Bình kinh ngạc hỏi: “Sao nàng lại khóc?”

Tiết Tri Thiển đương nhiên không thể nói là bởi vì Hoắc Khinh Ly, chỉ đáp: “Còn không phải vì ta cảm thông cho hoàn cảnh của Công chúa đó sao.”

An Bình cảm động kéo tay của nàng qua vỗ vỗ: “Cô nương tốt.”

Tiết Tri Thiển: “…” . Thật là chột dạ mà.

An Bình lại tiếp lời: “Lúc Thấm Nhi được sắc phong làm mỹ nhân, ta liền muốn chặt đứt những ý nghĩ không nên có với nàng, đáng tiếc trên đời này tình cảm là thứ khó vứt bỏ nhất, hơn nữa càng cố gắng muốn quên đi thì ngược lại giống như đang sa vào bùn lầy, càng lún lại càng sâu, không cách nào tự kiềm chế.”

Tiết Tri Thiển mặc dù không thể hiểu hết những cảm thụ kia, nhưng nàng nhất định biết là nó không dễ chịu gì, đôi khi nàng chỉ bị Hoắc Khinh Ly ghẻ lạnh một chút thôi mà nàng đã cuống lên không chịu nổi rồi, huống hồ tình cảnh của công chúa còn thê thảm đến vậy, cũng đưa tay cầm lại tay nàng ta, không nói nên lời.

An Bình lại nói một tiếng đa tạ, sau đó nàng im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Thấm Nhi cũng giống như nàng, đều là những cô nương rất thiện lương. Nàng ấy biết trong lòng ta không dễ chịu, liền thêu một cái khăn tay cùng túi gấm tặng cho ta, còn vì ta mà sáng tác một khúc vũ đạo chỉ nhảy cho một mình ta xem, ta biết là nàng ấy có ý tốt, nhưng nàng ấy lại không biết được là càng làm như vậy sẽ càng khiến ta không cách nào bỏ xuống được. Vài năm sau đó, Thấm Nhi từ mỹ nhân được thăng lên làm quý phi, mà ta chỉ có thể tìm những người có nét hơi giống Thấm nhi để bày tỏ nỗi lòng, Thi Mẫu Đơn cũng là một trong số đó.”

Tiết Tri Thiển chợt nhớ tới một chuyện nên hỏi: “Lần đầu tiên khi ta gặp người, người có nói cùng ai đó ước hẹn bỏ trốn, người đó có phải là Tô quý phi không?”


An Bình gật gật đầu: “Nhiều năm qua bọn ta đều rất cẩn thận, nhưng bởi vì lần đó bỏ trốn nên mới bị mẫu hậu ta phát giác, may sao Thấm Nhi không đi ra, bằng không nàng nhất định sẽ bị mẫu hậu ta bắt được, sau đó định tội đày vào lãnh cung.”

Tiết Tri Thiển lại dè dặt hỏi: “Trong lòng nàng ấy có người không?”

An Bình không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là có.”

Tiết Tri Thiển vốn có chút nghi ngờ, nhưng nghe nàng trả lời khẳng định như vậy, cũng tạm tin một chút, cũng không biết phải an ủi An Bình thế nào nên chỉ nói: “Chẳng lẽ người muốn tiếp tục chờ đợi nàng ấy mãi hay sao?”

An Bình không đáp, nhìn Tiết Tri Thiển rồi đột nhiên nở nụ cười.

Tiết Tri Thiển bị nàng cười mà trong lòng có chút không yên, không biết tiếp theo nên làm gì.

An Bình hỏi: “Nàng có biết vì sao ngày đó ta lại đưa Thi Mẫu Đơn ra, còn đề cập đến việc những nữ nhân trong cung ta đều có nét tương đồng với Thấm nhi không?”

Tiết Tri Thiển lắc đầu: “Không biết.” Nàng xác thực không biết.

An Bình lại hỏi: “Nàng có biết vì sao ta lại kể hết chuyện của ta cùng Thấm Nhi cho nàng nghe mà không che dấu chút nào không?”

Tiết Tri Thiển vẫn lắc đầu, trong lòng lại càng lo sợ.

An Bình còn muốn nói nữa, liền nghe giọng lanh lảnh của một thái giám vang lên: “Hoàng thượng có chỉ – – “

Trong lòng Tiết Tri Thiển lại cả kinh, ban chỉ vào lúc này, chắc không phải là chuyện thái tử phi đó chứ? Nàng nghi hoặc nhìn An Bình.

An Bình lại nhìn nàng cười bí hiểm: “Nghe xong thánh chỉ, nàng sẽ hiểu.”

Tiết Tri Thiển quỳ rạp xuống đất theo mọi người, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không khỏi liếc nhìn qua Hoắc Khinh Ly, không biết tâm tình của nàng có giống với mình hay không đây.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.