Song Nữ Hiệp Hồng Y

Chương 88: Quần áo của nàng hóa thành tro hết


Đọc truyện Song Nữ Hiệp Hồng Y – Chương 88: Quần áo của nàng hóa thành tro hết

Nhất Quái gật đầu rồi chần chừ đáp:

– Nhưng lão Lầu đã trót hứa với hai đứa nhỏ này là sẽ trả thù cho chúng rồi!

Nói tới đó, ông ta nghiêng đầu nhìn chiếc Độc Băng Luân rồi bỗng cười khì, nói tiếp:

– À, có rồi! Chú em mới chặt gãy hai cái răng cưa mà y đã làm lôi thôi
hoài! Lão Lầu nể mặt lão đạo sỹ nên không bẻ gẫy bánh xe này nữa, nhưng
phải chặt hết những răng cưa ở quanh bánh xe để cảnh cáo y mới được!

Nói xong, ông ta định dùng tay phải bẻ những chiếc răng cưa ở quanh bánh xe đó. Lan Nhi thấy vậy vội kêu lên:

– Lão tiền bối, nhưng cái móc ấy có độc đấy!

Nhất Quái vừa cười vừa đáp:

– Nếu răng cưa của chiếc bánh xe này có độc thì càng phải bẻ gẫy nữa!
Lão Lầu ghét nhất những môn khí giới có tẩm độc như thế này, vì sử dụng
những khí giới độc ác này không được quang minh chút nào cả!

Lan Nhi càng lo âu thêm, vội nói tiếp:

– Không nên! Lão tiền bối, tay của tiền bối…

Nhất Quái vội đáp:

– Con bé này coi thường lão Lầu quá. Bàn tay của lão mà còn sợ thuốc độc thì còn gọi làm sao được là cái gì Thiên nữa?

Thoạt tiên Thiên Hành nghe thấy ông già này với một người nữa nói đến tiên sư của mình và nơi xuất xứ của chiếc Độc Băng Luân, đã biết ông già này là ai rồi. Bây giờ lại thấy ông ta nói đến chữ Thiên lại càng chứng thực
là không sai, y mới biết mình đã gặp phải lão quái vật khó đối phó nhất, nhưng y vẫn còn nghi ngờ và nghĩ bụng:

“Độc Băng Luân của ta
cứng rắn lắm, ngoài Thất Tinh kiếm ra, các bảo đao bảo kiếm thường không sao chặt gẫy nổi nó. Lầu Nhất Quái dù lợi hại đến đâu, tay của y cũng
không thể cứng rắn hơn bảo đao bảo kiếm được!”.

Lan Nhi cũng
không tin Lầu Nhất Quái tay không mà có thể bẻ gẫy được nhưng cái móc ở
trên chiếc bánh xe như thế. Nàng thấy ông già này ngô nghê như vậy cũng
phải tức cười, liền đảo đôi ngươi một vòng, đã nghĩ ra một kế, vội nói
tiếp:

– Lão tiền bối, Lan Nhi không định nói như thế đâu! Thôi được!

Lão tiền bối mau bẻ gẫy cái móc ấy đi!

– Hà hà!

Lão quái vật chưa dứt tiếng cười thì râu tóc của ông ta bỗng tự động dựng
cả lên, cái áo bào cụt ấy cũng phồng lên như bơm hơi vậy, rồi ông ta
dùng hữu chưởng để vào mép bánh xe vuốt ngược một cái.

Chỉ nghe thấy có tiếng kêu “leng keng” một hồi, ba mươi tư chiếc bánh xe ở trên Độc Băng Luân đều bị gẫy hết.

Thấy Nhất Quái biểu diễn như vậy, không riêng gì Trà Nguyên Giáp, Lý Thừa
Phong, vợ chồng Văn Úy, Lan Nhi và Bạch Mai đều kinh hãi đến ngẩn người
ra, mà nhất là thầy trò Kỳ Thiên Hành lại càng sợ hãi đến mất hồn mất
vía – Hà hà! Tiểu bối hãy bắt lấy!

Nhất Quái vừa nói vừa thuận tay ném cái Độc Băng Luân trả cho Vương Ốc Tản Nhân.

Thiên Hành vội giơ tay ra đỡ, nhưng y vẫn phải loạng choạng lùi về phía sau
mấy bước mới nắm vững được chiếc bánh xe, rồi y hậm hực hỏi:

– Thực là Kỳ mỗ có mắt mà không biết có núi Thái Sơn! Dám hỏi ngài có phải là Nhất Chưởng Khai Thiên Lầu…

Không đợi y nói dứt, Nhất Quái đã vội đỡ lời:

– Lầu Nhất Quái! Tiểu bối bây giờ mới biết ư?

Thiên Hành không dám nói nữa, quay đầu lại khẽ bảo đồ đệ:


– Hoành nhi, chúng ta đi thôi!

Y vừa nói dứt, hai bóng người đã đi thẳng vào trong rừng mất dạng.

Lan Nhi lại nói tiếp:

– Tài ba của lão tiền bối lợi hại thực!

Nhất Quái khoái chí vô cùng, nhếch mép cười và đáp:

– Cái trò bẻ vài ba cái răng cưa ở bánh xe ấy có nghĩa gì đâu mà con nhỏ đã khen ngợi rồi!

Lan Nhi liền thừa cơ nói khích:

– Nhưng còn đại sư huynh của tiểu bối, hiện giờ vẫn chưa thấy đâu cả, lão tiền bối ạ!

Nhất Quái trợn to đôi mắt nhìn bốn chung quanh để tìm kiếm một hồi, rồi đột nhiên lớn bước đi thẳng vào trong rừng.

Lúc ấy, Hắc Y Côn Luân đã cảm thấy mỏi mết, chàng nhờ có thân pháp rất lẹ
tránh Đông né Tây nên mới đấu được với Chúc Sĩ Ngạc liền hai ba trăm
hiệp, nhưng càng đấu lâu, chàng càng thấy mỏi mệt thêm – Người kia là
đại sư huynh của tiểu bối đấy!

– Hà hà! Thế ra kẻ đánh cuộc cũng có mặt ở đây đấy. Nhỏ kia, ngươi học được Hồng Mông tam tức của lão Lầu không giở ra thử xem?

Một công tử trẻ tuổi vâng lời, liền tiến thẳng vào chỗ hai người đang đấu.

Tuy Sĩ Ngạc rất e dè quái nhân tóc dài, nhưng thấy người nhảy vào đối đấu
với mình lại là một chàng thiếu niên ngoài đôi mươi, nên y tức giận vô
cùng, cười nhạt một tiếng, giơ hữu chưởng lên tấn công một thế, đẩy Hắc Y Côn Luân lui bước, rồi giơ tay trái, nhằm thiếu niên nọ bổ luôn một
thế.

Thiếu niên thừa lệnh lão quái nhảy vào trận đấu chính là Văn Úy. Chàng chưa tới gần, Sĩ Ngạc đã giơ chưởng lên tấn công luôn.

– Thôi lang!

Hồng Tiếu thấy thế công của Sĩ Ngạc lợi hại như vậy, kinh hãi vô cùng, vội phi thân tới trước Văn Úy.

Nhất Quái lại cười ha hả nói tiếp:

– Con nhỏ kia, khỏi cần phải lo sợ như thế! Đã có lão Lầu ở đây, khi nao ta lại để cho chồng mi suy suyển? Hừ! Nhỏ kia, mau sử dụng thức thứ hai Trực Phích Càn Khôn đi!

Quả nhiên Văn Úy theo lời dặn bảo của
Nhất Quái, bước chân trái lên, giơ thẳng hữu chưởng ra tấn công luôn về
phía trước một thế. Chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, một luồng chưởng
phong vừa nhỏ vừa dài ở bàn tay Văn Úy tỏa ra, phi thẳng về phía trước.

Sĩ Ngạc thấy đối phương chỉ là một hậu sinh tiểu tử nên y rất coi thường, chỉ dùng có sáu thành chân lực thôi, và nghĩ bụng:

“Ta chỉ dùng sáu thành chưởng lực như thế này thôi, chắc tiểu tử này đã chịu đựng không nổi rồi.”.

Ngờ đâu kình phong của hai người va đụng nhau, y thấy kình phong của
đối phương tựa như một con dao sắc bén,chặt đứt đôi chưởng phong của
mình mà nhằm mặt mình lấn át tới. Y không biết Hồng Mông tam thức này là tinh túy của pho Phách Thiên chưởng của Nhất Quái, và thức Trực Phích
Càn Khôn này lại là môn chưởng phong của kẻ địch, nên hoảng sợ vô cùng,
bụng bảo dạ rằng:

“Tiểu tử này dùng chưởng pháp gì mà lợi hại đến như thế?”.

Y vừa nghĩ vừa xoay mình để tránh né.

– Hì hì! Họ Chúc kia, hãy nếm thử thế kiếm này của ta xem sao.

Hắc Y Côn Luân chưa quát xong, kiếm khí đã ở phía sau Sĩ Ngạc tấn công tới.

Sĩ Ngạc biết thế kiếm ấy rất lợi hại, vội nhảy sang tám thước để tránh né, trong lòng tức giận vô cùng, thét lớn một tiếng, vội giở Huyền Linh
chưởng ra tấn công luôn.

Lần này y đã nổi giận, nên ra tay mạnh không tưởng tượng được.


Hắc Y Côn Luân thấy chưởng thế của y mạnh như thế, vội lớn tiếng kêu gọi:

– Hiền phu thê, mau rút lui đi.

Chàng vừa nói vừa vận toàn lực vào thanh kiếm gỗ, giở thế Càn Khôn Nhất Kiếm ra tấn công luôn.

– Nhỏ! Giở thức Dương Thanh Nghinh Tục ra đi!

Nhất Quái đứng bên cạnh đó lớn tiếng quát Văn Úy như vậy.

Văn Úy thấy thế đầu tiên của mình đã đắc thắng vội trầm khí xuống đơn điền, chân trái hơi co lên, chân phải bước về phía trước, người hơi ngồi sụp
xuống, song chưởng vội lộn ngược lên, hữu chưởng từ dưới đánh lên, tả
chưởng từ trên đánh xuống, nhằm kình phong của Sĩ Ngạc vừa dồn ra thúc
mạnh luôn.

Hồng Tiếu đứng cạnh chồng không chịu đứng yên, liền
giơ hai tay lên ngang ngực, sử dụng “Thiên Thái Cực Thức” nhằm chưởng
phong của Sĩ Ngạc chống đỡ luôn.

Thế công của ba người cùng nhanh như nhau, ba môn tuyệt học cùng thi thố một lúc và cùng phát ra oai lực mạnh kinh người.

Sĩ Ngạc không ngờ ba thanh niên nam nữ này lại dám chống đỡ Huyền Linh chưởng của mình, nên y nghĩ bụng:

“Ba tên này liều lĩnh thực, dám chống đỡ Huyền Linh chưởng của ta! Như thế có lẽ chúng đã tới số chết rồi cũng nên.”.

“Bùng!”.

Bốn thứ cương phong khác biệt va đụng nhau bật lên một tiếng kêu mạnh vô cùng.

Sĩ Ngạc cảm thấy sức mạnh của mình đột nhiên bị phân tán, phía bên phải
kiếm khí của Hắc Y Côn Luân dồn tới đẩy chưởng phong của y bắn ngược trở lại. Còn phía bên trái, thiếu nữ áo đỏ càng kỳ lạ thêm. Nàng chỉ giơ
tay lên xoay một cái, và chưởng phong của y bị hút mất, tựa như rơi
xuống dưới vực thẳm vậy.

Đồng thời Sĩ Ngạc còn nghe thấy có tiếng kêu “ùm” và thấy một luồng kình phong ở phía trước, như một cái búa
nặng hàng nghìn cân, nhằm thẳng ngực mình lấn át tới. Y đoán chắc kình
lực này là của công tử trẻ tuổi đã tấn công chứ không sai.

Y rất
ngạc nhiên, dù thế thức của ba người có kỳ lạ đến đâu cũng không thể nào phá nổi Huyền Linh chưởng của y khét tiếng giang hồ như vậy. Nhưng sự
thực đã hiện ra, như vậy y không tin không được, nên y hoảng sợ vô cùng, vội rú lên một tiếng thực dài, hai chân nhún mạnh, người đã phi lên cao ngay.

Trà Nguyên Giáp với Lý Thừa Phong thấy ba thiếu niên giở
những thế võ kỳ lạ ra như vậy cũng phải kinh ngạc đến ngẩn người ra –
Sư đệ, mau chặn bắt người này!

Nguyên Giáp múa tít cây sáo đồng,
quát lớn một tiếng, đang định đuổi theo, thì Đồng Da lão nhân ở dưới đất đã từ từ nói vọng lên:

– Y là môn hạ của Bắc Hải Huyền Linh lão nhân, đồ đệ cứ để cho y đi! Sư phụ sẽ kiếm y để thanh toán sau. Các
ngươi không được thất lễ với viễn khác. Mau mời Lầu lão tiền bối đến
Linh Từ Phong ngay!

Nguyên Giáp nghe thấy sư phụ dặn bảo như vậy liền vâng lời, chắp tay vái chào Nhất Quái và nói:

– Gia sư đang đợi chờ tiền bố ở Linh Từ Phong, mời Lầu lão tiền bối tới đó cho!

Nhất Quái cười ha hả, đáp:

– Sư phụ của các ngươi đã ăn sung mặc sướng quen đi rồi thì mới có lắm
trò lễn phép như thế này! Mấy đứa nhỏ đâu, chúng ta đi thôi Nói xong, y
với Đồng Địch, Xích Cước nhị tiên đi trước dẫn đường, cùng tiến thẳng
vào trong khu rừng ở cạnh đó.

Hãy nói Thanh Lam bị chưởng phong
của Chúc Sĩ Ngạc đẩy lui, chàng muốn ngừng chân cũng không được, đành

phải lui tới chỗ mép hang lửa. Chàng bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn,
người té ngửa về phía sau, vội đưa chân ra đằng sau để chống đỡ cho khỏi ngã. Ngờ đâu lại dẫm hụt và hơi lửa lại bốc lên ngùn ngụt. Thế là chàng bị rớt ngay xuống bên dưới tức thì.

Chàng hoảng sợ vô cùng, vội
nhảy sang bên hơn trượng. May quá, chân chàng đã dẫm được vào mặt đất.
Chàng vội đưa mắt nhìn bốn xung quanh để xem chỗ mình té ngã đây là nơi
nào. Lúc ấy chàng mới biết mình rớt vào trong một cái hang động bằng đá. Động này cao hơn trượng và rất rộng lớn, bốn bên vách động đều là đá
cả, chỉ thoáng trông cũng biết là một cái hang động thiên nhiên. Nơi
chính giữa có một lỗ hổng to bằng mặt bàn, lửa hồng ở cái lỗ ấy bốc lên, phong tỏa kín cửa hang. Cửa hang ấy chỉ rộng có năm thước thôi, nếu
chàng không rớt xuống bên dưới thì không biết rõ sự thật, lại cứ tưởng
cửa hang chính là chỗ miệng phun lửa. Không riêng gì chàng, tất cả những người ở bên ngoài cũng đều tưởng như thế, nên họ mới yên chí là chàng
đã rớt vào trong hố lửa rồi. Nhưng chàng vẫn thắc mắc một điều, là trong hang động này bên dưới có ngọn lửa phun lên như thế, theo lý ra, nếu
mình bị rớt xuống, dù không bị lửa thiêu chết thì cũng bị bén phải mà
mang thương tích rất nặng, tại sao chỉ có lúc rớt xuống là thấy nóng hổi thôi, còn bây giờ thì không nóng nực gì mấy. Ngoài không khí nặng nề
khó thở một chút ra, chàng không cảm thấy khó chịu gì cả. Chàng lại khám xét khắp mình mẩy một lượt, thấy quần áo của mình cũng không việc gì
nốt.

Chàng đang kinh ngạc, thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu
“soạt”, lửa dưới hố bỗng hạ thấp xuống. Tiếp theo có một bóng người
nhanh như sao sa, xuyên qua cửa hang, chưa kịp nhìn bốn xung quanh đã
lớn tiếng kêu gọi:

– Lam đại ca…

Lửa trong hố đột nhiên bùng lên và còn mạnh hơn trước nhiều, bốc thẳng lên trên đỉnh động. Đó
là Tiểu Hồng ném Huyền Quý Châu, một báu vật liệt hỏa rất kỳ lạ của sư
môn, vào trong đống lửa nên ngọn lửa mới bị đè xuống. Khi hạt châu nọ
tan hết, ngọn lửa lại bốc lên này tất nhiên phải mạnh hơn lúc thường.
Quý vị nên biết, Huyền Quý Châu tuy có công dụng diệt hỏa thật, Huyền
Linh Tú chỉ dùng nó để đối phó với Liệt Hỏa đạn và Chu Thiên thần hỏa,
những thứ hỏa khí do nhân công tạo nên thôi, chứ còn địa hỏa này là lửa
thiên nhiên ở dưới đất bốc lên, nên Huyền Quý Châu chỉ có thể đè được nó xuống giây lát thôi chứ không thể nào dập tắt nó được.

Thanh Lam vừa nghe thấy tiếng gọi:

“Lam đại ca…” đã thấy một người rớt xuống. Chàng hoảng sợ vô cùng, vội phi thân tới cạnh hố lửa giơ tay ra túm lấy người đó, và vội lui ngay về
chỗ cũ tức thì.

Chàng cúi đầu nhìn xem người đó là ai, mới hay là Nhiếp Tiểu Hồng đã mạo hiểm nhảy vào trong hố lửa để cứu mình.

Lúc này mặt của Tiểu Hồng đỏ như lửa, hai mắt nhắm nghiền, đã mê man bất
tỉnh, mái tóc trên đầu bị cháy xém rất nhiều. Chàng thương xót vô cùng
và cũng rất cảm động nữa. Nàng nhảy vào trong đống lửa xả thân cứu mình, ngờ đâu mình không việc gì, trái lại nàng bị phỏng rất nhiều chỗ. Chàng thấy vết thương của nàng cũng rất nặng, và mình cũng ôm một người như
thế này không còn cách gì đi kiếm Long Giác Giao nữa, chi bằng ta hãy
mạo hiểm đưa nàng ra khỏi hang động này đã, rồi hãy tính toán sau.

Nghĩ như vậy, chàng liền ôm chặt Tiểu Hồng định nhảy qua cửa hang ra bên
ngoài. Ngờ đâu, chàng vừa ôm chặt nàng vào lòng, đã thấy tay mình trơn
tuột. Chàng giật mình kinh hãi, vội cúi đầu nhìn, mới hay quần áo nàng
đã bị thiêu thành tro, bây giờ mình ôm nàng ở trong lòng. Một nửa người
nàng bị lửa xém phải đen thui và nóng như lửa. Chàng thắc mắc vô cùng,
nghĩ thầm:

“Nàng chỉ bị ngọn lửa hơ qua một cái đã bị thương như vậy, tại sao ta…”.

Chàng sực nghĩ tới tay trái mình có đeo chiếc vòng đá đen, tức là chiếc vòng Phích Lôi, chàng lại nghĩ tiếp:

“Phải rồi, vì cái vòng này mà ta không việc gì”.

Chàng trông thấy Tiểu Hồng cô nương như vậy, ẵm ra ngoài sao tiện. Huống hồ
nàng bị phỏng đã mê man bất tỉnh, vết thương trầm trọng như vậy, nếu để
hỏa công tâm thì nguy hiểm lắm. Chàng suy nghĩ một hồi, vội cởi áo ngoài ra quấn chặt người nàng, và nhanh tay điểm vào nơi đại huyệt để lửa
khỏi chạy vào trong trái tim nàng nữa.

– Nhỏ kia! Ngươi là môn
hạ của Côn Luân, trong người lại có báu vật tỵ hỏa, ngươi vào đây có
phải là muốn lấy được Long Giác Giao đấy không?

Một giọng nói rất già dặn rót vào tai chàng.

Thanh Lam sực nghĩ đến, trước khi vào trận, Thực Cô Tiên đã dặn bảo:

khi tới gần hang lửa thì phải thành thật nói cho Đồng Da lão nhân hay,
chuyến này mình tới đây là thừa lệnh Côn Luân Lão Nhân. Như vậy mới may
ra có hi vọng lấy được Long Giác Giao ấy.

Vì vậy mà chàng liên
tưởng đến chuyện Tiểu Hồng. Nay Tiểu Hồng bị thương nặng như vậy, nếu
cầu ông ta cứu chữa cho, may ra chàng sẽ thoát nạn. Nghĩ như vậy, chàng
thành thật đáp:


– Chắc lão tiền bối là Đồng Da lão thần tiên
đấy? Tiểu bối là Giang Thanh Lam, môn hạ của phái Không Động, được Côn
Luân lão thần tiên đoái thương, cho tiểu bối được làm đệ tử ký danh. Lần này tiểu bối đến Linh Sơn là muốn được xin một ít Long Giác Giao,
nhưng….

Đồng Da lão nhân không chờ cho chàng nói dứt, đã nói tiếp:

– Mấy chục năm nay, chưa có người nào có thể vào được trong hang lửa của trận Đồng Da này, chỉ có một mình cậu thôi. Dù sao môn hạ của Côn Luân
cũng phi thường. Long Giác Giao ngâm ở trong đầm Linh Toàn, cậu cứ việc
vào trong đầm ở trong động mà lấy đi.

Thanh Lam nói tiếp:

– Được lão tiền bối đoái thương như vậy, tiểu bối cám ơn vô cùng, Nhưng
vừa rồi cô em của tiểu bối lỡ té vào trong hang lửa, bị phỏng già nửa
người, lúc này đang mê man bất tỉnh, mong lão tiền bối cứu giúp cho!

– Âm hỏa của địa phủ này độc địa lắm. Hỏa độc công tâm, không có thuốc
nào cứu được. Con nhỏ này không nên thị có vài trái diệt hỏa đạn mà liều lĩnh như thế. Thôi được, lão phu nể mặt Côn Luân lão nhân mà giúp cho
con nhỏ luôn một thể. Cậu ẵm nó tới đầm Linh Toàn, ngâm xuống nước đầm
nửa tiếng đồng hồ, rồi uống Đồng Da lộ của lão phu bí chế thì sẽ khỏi
ngay.

Thanh Lam mừng rỡ vô cùng, đang định cám ơn, thì bỗng nghe
thấy tiếng gào thét của Nhất Quái làm rung động cả cái hang động ấy.
Tiếp theo lại có hai tiếng kêu “ùm ùm” thật lớn như trời long đất lở và
cát đá bay mù mịt.

Thanh Lam không biết bên ngoài động có chuyện gì xảy ra, vội ôm chặt lấy Tiểu Hồng, rồi tiến thẳng vào trong hang.

Hang đá này rộng lắm, vừa rồi có ánh sáng lửa chiếu còn trông thấy rõ,
nhưng lúc này ngọn lửa như bị tắt ngóm, hang lửa đá vụn lấp kín, nên bốn bề liền tối om như mực ngay.

Tuy Thanh Lam có thể trông thấy mọi vật trong đêm tối, nhưng vừa rồi đang có lửa lóe mắt, nay đột ngột tối
xầm nên nhất thời chàng cũng không thể trông thấy gì được, và cát bụi
vẫn ở trên trút xuống liên tiếp, không khác gì một trận mưa đá vậy.
Chàng vội ẵm Tiểu Hồng chạy thẳng một mạch vào trong cùng của hang động
ấy.

Ngờ đâu, vào được một quãng, chàng đã thấy dưới chân mát dịu, hình như mình đang đi ở trên mặt đất, cả mình mẩy cũng mát mẻ dễ chịu
theo. Chàng đoán chắc nơi đây là chỗ Linh Toàn mà Đồng Da lão nhân vừa
nói cũng nên. Nhưng dưới đất có hơi nước bốc lên, tựa như sương mù,
khiến chàng không sao trông thấy một vật gì cả, nhưng chàng vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Càng đi sâu vào bao nhiêu, càng thấy bên dưới nước
dâng lên bấy nhiêu. Lúc ấy nước ở dưới chân đã ngập lên tới mắt cá,
chàng tiếp tục tiến về phía trước. Khi đi tới chỗ tận cùng. Hai bên vách đá thu hẹp dần và nước đã ngập lên tới đầu gối. Chỗ này không có một
chút sương mù nào như bên ngoài cả.

Chàng định thần nhìn kỹ, mới
hay mình đã đi tới chỗ đáy động, ba mặt là vách, chỉ có một rút lui là
chỗ mình vừa đi vào thôi. Dưới đáy là cát nhỏ rất mềm mại.

Lúc
này Thanh Lam không suy nghĩ đến một việc gì hết chỉ vội vàng cởi áo bên ngoài của mình ra, từ từ đặt người Tiểu Hồng xuống dưới nước để ngâm.

Lúc nãy ở cạnh hố lửa, chàng không thấy sao, nhưng bây giờ vào trong đầm
này mát dịu như thế, trái lại chàng lại cảm thấy mặt đỏ tai tía, mình
mẩy nóng hổi, trống ngực đập rất mạnh. Chàng vội nhắm mắt để thâu liễm
tâm thần. Nhưng tha hổ chàng cố làm cho tâm thần trấn tĩnh như thế nào
đi chăng nữa cũng không được, vì hai tay của chàng đụng vào một thân
ngọc rất khêu gợi, và trong người của Tiểu Hồng có mùi thơm bốc lên lại
càng quyến rũ thêm. Chàng hoảng sợ vô cùng, chỉ mình không cầm lòng được thôi, vội dùng tay múc một ít nước đầm lên hất vào mặt, nhờ vậy trống
ngực mới bớt đập mạnh và người cũng đỡ nóng dần. Chàng cảm thấy hai chân bị ngâm nước có một luồng hơi lạnh bốc lên lan tràn ra khắp mình mẩy.
Chàng cảm thấy dễ chịu không thể tưởng tượng được tất nhiên tinh thần
cũng phải phấn trấn theo.

Lúc này chàng mới yên tâm, định thần để cứu chữa Tiểu Hồng.

Chàng nghĩ bụng:

“Vừa rồi Đồng Da lão nhân có nói:

“Phải ngâm nàng vào trong nước nửa tiếng, sau lại phải cho nàng uống Đồng Da Lộ mới khỏi hẳn.. À, vừa rồi ông ta nói:

Long Giác Cao ngâm ở trong Linh Toàn này, bảo ta cứ đi vào bên trong mà lấy
đi! Đầm này chỉ rộng chừng hai trượng thôi, sao ta không nhân lúc còn ở
trong này mà tìm kiếm thử xem có hơn không?”.

Nghĩ đoạn, chàng vội vun mộ đống cát để làm gối cho Tiểu Hồng khỏi bị nước vào mồm, rồi để nàng nằm yên ngâm nước ở chỗ đó.

Chàng lần mò kiếm Long Giác Cao, nhưng chàng tìm mãi cũng không thấy Long Giác Cao ở đâu hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.