Đọc truyện Song Nữ Hiệp Hồng Y – Chương 82: Tiến tây kỵ nam
Thanh Lam vừa cười vừa kể chuyện chùa Thiếu Lâm bị mất cuốn Dịch Cân
Kinh và mình lên Trường Hận cốc gặp được Đồng Địch và Xích Cước hai vị
đạo trưởng, sau mình tới núi Cửu Cung thì gặp Thiên Lý Cô Hành Khách giả hiệu mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện, v..v… Chàng nhất nhất kể hết
cho Thực Cô Tiên nghe.
– Lời nói này của thiếu hiệp có thực không?
– Tiểu sinh xuất thân Không Động, ký danh Côn Luân, không bao giờ dám nói dối ai nửa lời.
– Theo lời thiếu hiệp vừa nói, người lên Đồ Long đảo phá phách đả thương người là Thần Hành Vô Ảnh Chúc Sĩ Ngạc phải không?
– Vâng! Người giả mạo Thiên Lý Cô Hành Khách đến chùa Thiếu Lâm đ*o
kinh, lên Đồ Long đảo phá phách đả thương người chính là Thần Hành Vô
Ảnh Chúc Sĩ Ngạc. Nhưng tiểu sinh cũng có một điểm này muốn xin lão
trượng chỉ giáo cho.
– Thiếu hiệp cứ nói đi!
– Các môn hạ đệ tử của các đại môn phái ở Trung Nguyên đến quý đảo này không biết quý đảo có luật lệ gì quy định không?
– Các môn hạ đệ tử của các đại môn phái tới Đồ Long đảo này chỉ nên dùng tư cách riêng chứ không được dùng danh nghĩa của các môn phái, như vậy
là khỏi có sự hiểu lầm.
– Nếu có người tẩu thoát khỏi Đồ Long đảo thì sao?
– Đồ Long đảo cũng chỉ truy cứu có một mình người ấy thôi, quý hồ môn phái của người đó không bênh môn hạ đệ tử của mình.
– Quý đảo quy định như vậy rất công bằng. Thế sao vừa rồi lão trượng lại hỏi đến những người có liên quan đến Thiên Lý Cô Hành Khách làm chi?
– Lão phu cũng chỉ muốn hỏi người đó để biết Thiên Lý Cô Hành Khách ở đâu thôi, chứ không định tâm làm khó dễ người ấy.
Thanh Lam thấy Thực Cô Tiên nói như vậy, chỉ tay vào Tiểu Hồng nói tiếp:
– Tiểu sinh cũng xin thưa thật với lão trượng hay, Nhiếp cô nương đây
chính là môn hạ của Bắc Hải Huyền Linh và cũng là tiểu sư muội của Chúc
Sĩ Ngạc đấy.
Thực Cô Tiên nhìn Tiểu Hồng rồi gật đầu đáp:
– Quý hồ không xúc phạm đến luật lệ của bổn đảo thì không bao giờ bổn
đảo làm khó dễ cô nương đâu. Xin cô nương khỏi phải bận lòng về vấn đề
ấy!
Nói tới đó, ông ta bỗng lớn tiếng cười và nói tiếp:
– Bốn vị đến đây định lấy Long Giác Giao, để lão phu đưa bốn vị vào trận!
Nói tới đó, ông ta lại lấy ngón tay chấm nước và viết lên trên mặt bàn tiếp:
– Long Giác Giao ở trong hang lửa Địa Hỏa, xin chớ nên mạo hiểm. Khi vào trận rồi, cứ ở gần hang lửa mà thành thật khấn với gia sư rằng:
“Chúng tôi đến đây là thừa lệnh của Côn Luân lão thần tiên chỉ điểm tới xin Long Giác Giao”. Như vậy mới hy vọng lấy được.
Chớ có nói dùng để gắn Độc Băng Luân.
Thanh Lam nhận thấy làm như thế không được đường hoàng, nhưng người ta đã có
lòng tốt với mình như vậy, không tiện cự tuyệt, nên chàng chỉ gật đầu
cảm ơn thôi.
Thực Cô Tiên vội lấy tay áo lau hết những chữ ở trên mặt bàn, rồi đứng dậy vừa cười vừa đáp:
– Nếu muốn thì hãy theo lão phu lại đây!
Thanh Lam cùng các người cứ cám ơn lão lia lịa và theo Thực Cô Tiên ra khỏi
Chỉ Túc đình vòng sang bên trái, mọi người đã thấy một con đường núi
phẳng lỳ. Đi hết con đường ấy, chỉ trong nháy mắt, mọi người đã trông
thấy chân núi nhô ra liền.
Từ trên đỉnh núi xuống tới chỗ chân
núi này có trồng rất nhiều cây dừa màu đồng cổ, trông không khác gì
những cái vòi voi. Nếu không vượt qua chân núi nhô ra như vậy, thì không sao trông thấy được tình hình ở phía bên kia.
Mọi người đi tới đó đã thấy bên cạnh đường có một tấm bia đá, trên có đề mấy giòng chữ như sau:
Rừng dừa cấm kỵ:
) Long Giác Giao để ở chỗ hang lửa, ai muốn lấy cứ việc tới đó mà lấy.
) Nếu người đó trước khi vào rừng dừa, biết điều rút lui ngay, vẫn được phép rời khỏi bổn đảo.
) Không được phép của bổn đảo chủ, cứ tự tiện vào trong rừng dừa này, sẽ bị xử tử.
) Khi đã vào trong rừng rồi, nếu ai dám tự tiện phá hủy những cây cối ở trong rừng, người đó thể nào cũng phải chết.”.
Thanh Lam vừa đọc tới đó, đã thấy Thực Cô Tiên đột nhiên ngồi xuống trước tấm bia, rồi quay người lại nói:
– Giang thiếu hiệp, trận Đồng Da ở ngay trước mặt đây! Vì luật lệ của
bổn đảo, lão phu chỉ có thể dẫn thiếu hiệp tới đây được thôi, xin thiếu
hiệp thứ lỗi cho nhé!
Y vừa nói vừa tiến tới gần, khẽ đưa mắt ra
hiệu cho Thanh Lam, và hình như có vật gì nhét vào trong tay chàng.
Chàng vội cầm lấy và đáp:
– Lão trượng đã có lòng tốt như vậy, tiểu sinh rất lấy làm cảm ơn. Xin lão trượng cứ việc tự tiện!
Thực Cô Tiên vẻ mặt tươi cười, khẽ gật đầu chào bốn người, rồi quay mình đi
luôn. Chờ ông ta đi khỏi, Tiểu Hồng mới lên tiếng kêu gọi:
– Lam đại ca…
Thanh Lam biết Đồng Da lão nhân đã luyện thành công môn Thiên Nhĩ Thông,
trong vòng mười trượng, bất cứ ai nói gì cũng có thể nghe thấy hết, cho
nên chàng chỉ sợ Tiểu Hồng lỡ lời xúc phạm tới Đồng Da lão nhân thì
phiền phức lắm. Chàng vội xua tay ra hiệu, bảo nàng ta đừng nói, rồi
chàng ngồi sụp xuống lấy tay viết xuống mặt đất những chữ như sau:
“Đồng Da lão nhân, chủ nhân của đảo này đã luyện thành công môn Thiên Nhĩ Thông, chúng ta không nên lên tiếng nói như thế.”.
Lan Nhi cũng viết:
“Chúng ta tiến thẳng vào trong trận chứ?”.
Thanh Lam khẽ gật đầu, viết tiếp:
“Hãy khoan, để chờ tôi xem xong tờ giấy của Thực Cô Tiên trao cho đã.”.
Viết xong, chàng liền giơ tay trái lên xem tờ giấy của Thực Cô Tiên vừa nhét cho hồi nãy, thấy trên tờ giấy viết như sau:
“Trận Đồng Da này căn cứ ở Đông Phương Ất Mộc Chi Khí mà bày nên, vậy kỵ phương Nam, nên đi về phía Tây…”.
Lan Nhi, Bạch Mai, Tiểu Hồng ba người cũng vội xúm lại xem tờ giấy ấy, ai
nấy đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Vì các nàng không hiểu tại sao Thực Cô Tiên lại bênh người ngoài tiết lộ cơ mật của trận đồ như thế?
Bạch Mai xem xong không hiểu lại dùng tay viết xuống đất:
– Y viết như thế là có ngụ ý gì thế?
Tiểu Hồng xuất thân là môn hạ của Huyền Linh Tú, Huyền Linh Môn có một trận
đồ tên là Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, trận pháp theo cương vị của Bắc Đẩu
Thất Tinh mà bày, rồi xem lẫn Ngũ Hành sinh khắc biến hóa, cho nên nàng
vừa trông thấy mấy chữ của Thực Cô Tiên, đã sực nhớ ra một việc, vội
viết xuống đất:
– Lam đại ca, y nói rất phải. Đồng Da trận này
vốn dĩ là Đông phương Ất Mộc chi trận. Nếu như vậy thì sự biến hóa của
nó không sao tránh khỏi Ngũ Hành sinh khắc! Y nói là kỵ phương Nam và
nên đi về phương Tây, nghĩa là Mộc có thể sinh Hỏa, cho nên Bính Hỏa ở
phía Nam nếu gặp Ất Mộc là sinh Hỏa, hễ Hỏa thế càng vượng lại càng
nhanh chóng biến thành cửa tử! Tây phương Canh Kim, vì Kim khắc Mộc, Mộc bị Kim kìm chế, nên nơi đó mới biến thành cửa sinh!”.
Trước kia
Thanh Lam đã được Kiếm Sơn Cư Sĩ Liễu Thanh Hà chỉ bảo cho Cửu Cung Bát
Quái trận pháp, đồng thời chàng cũng được học hỏi Âm Dương Ngũ Hành, bây giờ lại được Tiểu Hồng nói như vậy, chàng liền mỉm cười gật đầu.
Lan Nhi thấy vậy như hiểu mà không hiểu, hai mắt cứ chớp nháy hoài, rồi cũng dùng tay viết lên trên mặt đất:
– Vào trận rồi đi như thế nào? Có nên đi kiếm Hắc sư huynh không?
Thanh Lam ngẩn người ra giây lát, rồi viết xuống đất trả lời:
– Tất nhiên chúng ta phải đi kiếm Hắc sư huynh trước đã, rồi hãy tính chuyện khác sau!
Lan Nhi lại viết:
– Hay là chúng ta hãy phá trận này trước?
Thanh Lam vội xua tay, viết:
– Các người không nên bồng bột như thế! Việc gì cũng vậy, chúng ta nên
bàn tán cẩn thận đã, rồi hãy hành động sau. Nếu có thể tìm thấy được Hắc Sư huynh và đi lấy được Long Giác Giao một cách êm thấm, chúng ta không nên giở mặt hay làm mếch lòng môn hạ của Đồng Da phái này!
Tiểu Hồng lại dùng tay viết rất nhanh:
– Tuy Thực Cô Tiên đã chỉ cho chúng ta hay là kỵ đi về phía Nam và nên
đi về phía Tây, nhưng đấy là chỉ bảo cho chúng ta biết cách nên đi hoặc
nên tránh thôi, chứ còn lần này chúng ta vào trong trận có hai việc phải làm. Một là tìm kiếm Hắc đại hiệp, hai là đi lấy Long Giác Giao. Như
vậy thế nào cũng phải xuyên cả qua trận. Theo ý của tiểu muội, Đồng Da
trận đã lấy Ất Mộc làm chủ, chúng ta cứ thuận theo sự sinh khắc mà Thực
Cô Tiên đã chỉ cho chúng ta hay mà tiến hành!
Thanh Lam còn đang suy nghĩ thì Tiểu Hồng lại viết tiếp:
– Vào trận rồi, chúng ta phải đi tới Trung Ương Mậu Thổ, rồi lại đi sang phía Bắc, tiến thẳng Quý Thủy, qua Bính Hỏa ở phía Nam, rồi ra cửa sinh ở phía Tây.
Thanh Lam nhận thấy Tiểu Hồng viết như thế rất hợp ý mình, liền gật đầu.
Bạch Mai không hiểu hai người đang thương lượng cái gì, nhưng nàng thấy
Thanh Lam cứ gật đầu hoài, trong lòng mừng rỡ liền viết theo:
– Thế ra các người đã hiểu hết cả rồi! Hay lắm! Chúng ta mau đi thôi.
Viết xong, nàng liền đứng dậy trước, Lan Nhi cũng nóng lòng sốt ruột, vội lên tiếng nói:
– Lam đại ca, chúng ta đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, cũng nên đi thôi!
Thanh Lam sợ nàng không biết sợ hãi gì, cứ xông pha bừa, nhỡ sơ ý mà hai nàng sa vào trong trận, có phải là phiền phức lắm không, nên chàng vội
khuyên bảo rằng:
– Thần công của Đồng Da lão tiền bối đã thông
huyền, trận Đồng Da này không phải là trận tầm thường đâu! Huống hồ Long Giác Giao là vật báu hãn hữu rất khó kiếm. Cho nên Đồng Da lão tiền bối mới bày trận này, là để cho những người tham lam biết điều mà rút lui.
Chúng ta tới đây xin Long Giác Giao, thì chúng ta phải theo luật lệ ở
trên đảo. Chúng ta lại được Thực Cô Tiên Dương lão trượng cho phép vào
trong trận để lấy Long Giác Giao, nhưng dù sao chúng ta cũng nên cẩn
thận thì hơn.
Nói xong, chàng tiến lên một bước, vượt qua trước mặt hai người để dẫn đường.
Thanh Lam tưởng chỉ vượt qua chân núi, sang phía bên kia là có thể trông rõ
toàn diện của Đồng Da trận liền. Ngờ đâu đi được một quãng, thấy cái
rừng dừa ở phía trước mặt, thoạt tiên thưa thớt, nhưng càng đi sâu vào
trong bao nhiêu lại càng mau bấy nhiêu và không có trật tự như trước
nữa, chỗ này một hai cây, chỗ kia dăm ba cây, trông cứ hoa cả mắt lên.
Chàng ngạc nhiên vô cùng, nhất là càng đi sâu vào càng thấy có hơi khói
xanh bốc lên làm che kín cả cảnh vật ở trước mặt chứ không thấy đường
núi đâu nữa. Đã có bài học của Cửu Cung Bát Quái rồi, nên chàng vừa thấy khác đã vội ngưng thân lại, nhìn về phía sau ngay. Nhưng chỉ thấy Lan
Nhi, Bạch Mai, Tiểu Hồng ba người thôi, chứ không trông thấy những cây
dừa mà mình vừa đi qua nữa. Đồng thời, phía sau cũng có khói xanh bốc
lên như vậy, và cũng không sao trông thấy được đường đi nữa.
Thanh Lam đứng ngẩn người ra giây lát, rồi ngưng thần nhắm mắt lại giây phút
rồi mới từ từ mở mắt ra nhìn. Lúc này chàng mới thấy mình đang đứng ở
trong một rừng dừa, cây nào cũng cao chọc trời. Chàng ngửng mặt nhìn lên phía trên, chỉ thấy mây xanh bao phủ, chứ không sao trông thấy mặt trời đâu hết. Chàng ngẫm nghĩ một hồi và tìm lại phương hướng lúc mới vào
trận. Chàng liền vỡ nhẽ ngay, bụng bảo dạ rằng:
“Có lẽ nơi đây chính là phía Đông của trận Đồng Da mà Đông Phương Ất Mộc là phương hướng thịnh vượng nhất của trận”.
Nghĩ đoạn, chàng ra hiệu cho ba người theo mình, tiến thẳng vào Trung Ương Mậu Thổ.
Ngờ đâu không xoay người đi thì không sao, vừa xoay người một cái, bên tai
chàng đã nghe thấy tiếng sóng gió kêu “ùm ùm”, phía đằng trước có rất
nhiều thân cây xanh rì, cứ nhằm người mình lao tới.
Chàng biết đó là ảo ảnh, nhưng lạ thực, vừa bước chân thì hình như bị buộc phải ngừng lại. Đồng thời, chàng lại nghe thấy có mấy tiếng kêu “soạt soạt”.
Thì ra Lan Nhi, Tiểu Hồng đã rút khí giới ra. Bảo kiếm của Lan Nhi và Tiểu
Hồng tỏa ra hai luồng ánh sáng trắng lóa mắt, những làn thanh khí ở phía đằng trước dồn tới, gặp phải kiếm quang của hai nàng, liền tự động rút
lui luôn. Bạch Mai mừng rỡ thất thanh la lớn một tiếng.
Thanh Lam thấy vậy, hai thanh bảo kiếm của Lan Nhi với Tiểu Hồng là thuộc Kim
khắc Mộc, nên thanh khí mới bị đẩy lui ngay là thế. Như vậy thanh Thất
Tinh kiếm của chàng còn quý hơn hai thanh bảo kiếm kia, tất nhiên oai
lực phải mạnh hơn.
Nghĩ như vậy, chàng rút ngay thanh trường kiếm ra, mồm thì nói:
– Các người đừng có dùng bảo kiếm chặt gẫy những cây cối ở quanh mình nhé!
Quả nhiên sau khi đã rút Thất Tinh kiếm ra rồi, chàng thấy làn khói xanh ở
trước mặt đã rút lui hơn trượng, tiếng sóng gió cũng biến mất hẳn. Tình
hình này cũng như ở trong Cửu Cung Bát Quái trận vậy. Cho nên chàng lại
nghĩ thầm:
“Chả lẽ trong Đồng Da trận này còn bao hàm cả Bát Quái biến ảo chăng?”.
Nghĩ như vậy, chàng đi theo bộ pháp Bát Quái mà Liễu Thanh Hà đã chỉ bảo cho, bỗng hữu, bỗng tả, bỗng tiền, bỗng hậu.
Quả nhiên chàng đã đoán trúng, thế là bốn người cứ ở trong rừng rẽ sang trái, ngoẹo sang phải, đi quanh các thân cây mà tiến.
Tuy đằng xa vẫn có khói xanh che lấp, không trông thấy gì, nhưng ảo ảnh đã
mất hết. Trước mắt mọi người chỉ còn thấy những cây dừa mọc chi chít
thôi.
Đi được một lúc lâu, những cây dừa ấy đã thưa dần, làn
sương mù xanh ở đằng trước cũng nhạt dần, nên đằng xa đã có ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Lan Nhi bỗng lên tiếng nói:
– Lam đại ca, chúng ta sắp ra khỏi trận rồi, sao không thấy Hắc sư huynh đâu cả? Chẳng lẽ anh ấy không có ở trong trận chăng?
Thanh Lam thấy nàng hỏi như vậy, cũng thắc mắc vô cùng, không những không
thấy tung tích của Hắc sư huynh đâu cả, mà cả Long Giác Giao cũng không
thấy nốt.
Tuy bốn người đã hiểu biết kỳ môn biến hóa, lại nhờ mấy thanh bảo kiếm, mới thông qua được một cách thuận lợi như vậy. Nhưng
trận Đồng Da đã khét tiếng võ lâm, có khi nào lại chỉ giản dị thế?
Nếu đi qua được một cách dễ dàng thì Long Giác Giao, được gọi là dị báu của võ lâm, đã bị người ta lấy hết đi rồi, chứ làm gì còn có được nữa?
Suy nghĩ như thế xong, Thanh Lam lại nghĩ bụng:
“Chả lẽ trong trận còn có những chỗ rất lợi hại mà ta chưa đi tới cũng nên.
Nhưng không có lý! Đằng trước kia, những cây dừa thưa thớt đã có ánh
sáng mặt trời chiếu vào, rõ ràng là đã ra khỏi trận rồi! Nghĩ như vậy,
chàng vẫn tiếp tục tiến lên, đi tới chỗ tận cùng của khu rừng dừa, và
đằng trước mặt là một bãi cỏ rộng, ánh nắng mặt trời rất sáng tỏ. Chàng
lại nghĩ thầm:
“Thật không sai chút nào! Ta đã đi hết Đồng Da Ất
Mộc trận rồi! Có lẽ đây là cửa sinh ở phía Tây mà Thực Cô Tiên đã nói.
Thôi được, cứ biết là ta đã ra tới đây rồi, thì ta hãy cứ ra hẳn bên
ngoài xem sao đã.”.
Nghĩ đoạn, chàng liền phi thân tiến thẳng về phía trước, ra khỏi khu rừng kia luôn. Ba nàng cũng nhảy theo ra ngoài tức thì.
Vừa ra khỏi khu rừng, dừng chân đứng xuống đất, chàng bỗng thấy phía bên
phải có một sức hút rất mạnh lôi mình về phía đó, và đồng thời thấy cánh tay phải của mình bị rung động rất mạnh, Thất Tinh kiếm đã thoát khỏi
bàn tay bay đi luôn. Tiếp theo đó, những vật ở trong túi chàng cũng nhảy nhót, cựa quậy. “Soẹt, soẹt, soẹt” ba trái Đàn Chỉ Kim Hoàn của chàng
đã khoét thủng túi mà bay lên. Chàng cuống cả lên, không biết tại sao
hết. Nhưng khi kiếm và Kim Hoàn đã bay mất rồi, thì chàng cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn tựa như người ta đã cởi trói cho mình vậy, liền rớt xuống
mặt đất tức thì.
Thanh Lam đang kinh ngạc không hiểu tại sao, lại nghe thấy phía sau có tiếng kêu la thất thanh và có mấy tiếng kêu
“loảng soảng” nữa. Chàng vội quay đầu nhìn lại mới hay khí giới của ba
nàng cũng bị người ta cướp mất.
Chàng liền nghĩ bụng:
“Sao lại có người nào mà võ công lại cao siêu đến thế? Chẳng lẽ là Đồng Da lão nhân chăng?
Chàng vừa kinh ngạc vừa đưa mắt ra nhìn về phía bên phải, mới hay bãi cỏ ấy
rộng chừng năm sáu mẫu, ba mặt trồng đầy những cây dừa, riêng phía bên
trái thì không có một cây dừa nào hết, nhưng có một vách núi cao hơn
trăm trượng. Vách núi này đen nhánh và Thất Tinh kiếm, Kim Hoàn với ba
nàng, và cả cây roi Độc Luân của Tiểu Hồng nữa, cũng đều treo cả trên
vách, chỗ cách mặt đất chừng ba mươi trượng.
Lúc này chàng mới
biết không phải là người có võ công cao siêu nào, hay là Đồng Da lão
nhân gì hết, mà chính là vách đá kia đã giật mất khí giới của mình.
Thanh Lam chỉ hơi ngẩn người ra suy nghĩ một chút đã tỉnh ngộ ngay, liền thất thanh nói:
– Núi này là núi có nam châm, nên khí giới của chúng ta đã bị núi này hút mất.
Tiểu Hồng hậm hực nói:
– Thảo nào mà người trên đảo toàn dùng kiếm gỗ. Thì ra vì trên đảo lại có khoảng núi nam châm này!
Tiểu Hồng vừa dứt lời, Lan Nhi đã thất kinh la lớn:
– Lam đại ca xem kìa! Trên kia chả có chiếc đồng chùy của Hắc sư huynh là gì?
Thanh Lam vội đưa mắt nhìn lên vách núi, chỗ bên trái, quả có chiếc đồng chùy của Hắc Y Côn Luân vẫn thường đeo ở cạnh người thực. Như vậy chắc chàng ta cũng bị giam dữ ở trong trận Đồng Da này!
Chàng lại nghĩ bụng:
“Phải! Ba mặt toàn là rừng dừa đồng, bây giờ chúng mình vào tới bãi cỏ này là
chỗ chính giữa trận. Nơi mình tới chính là Đông, núi nam châm thuộc Bắc, còn hai mặt kia phải là Nam và Tây.
Chúng ta đi qua khu rừng ở
phía Đông tới mà không thấy tung tích của Hắc Y Côn Luân đâu. Như vậy có lẽ Hắc sư huynh hoặc bị giữ ở trong Tây Phương Canh Kim, hay là Nam
Phương Bính Hỏa cũng chưa chừng?”.
Nghĩ tới đó, chàng đã nghe thấy Bạch Mai lớn tiếng nói:
– Đại ca, chúng ta lên núi lấy khí giới xuống đi!
Nàng vừa nói vừa giở Phi Long Cửu Thiên thân pháp ra tung mình nhảy lên.
Thân pháp của nàng tuyệt đẹp, chỉ trong nháy mắt nàng đã lên tới cạnh
thanh kiếm Thất Tinh của Thanh Lam. Nàng vội giơ tay ra nắm lấy cán
kiếm, nhưng thanh kiếm vẫn dính chặt vào vách, tha hồ nàng dùng hết sức
bình sinh ra, mà cũng không sao lay chuyển nổi thanh bảo kiếm.
Mặt nàng đã đỏ bừng, mà vẫn không sao giật nổi thanh bảo kiếm ra. Vì sức
hút của vách núi quá mạnh, nên nàng thất vọng vô cùng, đành phải bỏ Thất Tinh kiếm mà xoay người sang chỗ thanh Bạch Thần kiếm của mình. Nhưng
thanh kiếm này cũng thế, cứ nằm yên ở trên vách, không sao rút ra nổi.
Bất đắc dĩ nàng phải phi thân xuống bên dưới, vẻ mặt rầu rĩ và vội nói
với Thanh Lam rằng:
– Lam đại ca, biết làm sao bây giờ đây? Kiếm của chúng ta đều nằm cả ở trên đó, không sao lấy được thanh nào xuống cả!
Thanh Lam biết, với công lực của mình mạnh như thế, và kiếm ở trong tay mà còn bị sức của nam châm hút đi, huống hồ bây giờ kiếm lại ở trên đó
thì càng khó lấy thêm. Xem như vậy, mấy thanh bảo kiếm của bọn mình
không còn hy vọng lấy lại được. Đồng Da lão nhân công lực cao thâm như
thế, mà còn phải sử dụng kiếm gỗ…
Nghĩ tới đó, chàng liền an ủi Bạch Mai rằng:
– Sức hút của quả núi nam châm này mạnh lắm, người ngoài khó mà lấy nổi. Chi bằng chúng ta hãy đi kiếm Hắc sư huynh trước, rồi cùng nhau đến yết kiến đảo chủ Đồng Da lão thần tiên, may ra ông ta có cách lấy được bảo
kiếm xuống cho chúng ta cũng chưa chừng!
Bạch Mai mừng rỡ đáp:
– Lam đại ca nói lão thần tiên ở đây có cách lấy lại được thần kiếm phải không? Như vậy thì hay lắm, Bạch Hồng kiếm của sư phụ em cho em, nếu để mất em thực không nên không phải với sư phụ.
Thanh Lam nghe Bạch Mai nói như thế, liền nghĩ đến thanh Thất Tinh kiếm của mình, thanh
kiếm này là của Hồng Tuyến lấy của Điền vương phủ tặng cho mình làm kỷ
niệm, nếu mình không lấy lại được thì sẽ phụ lòng Hồng Tuyến cô nương.
Nghĩ tới Hồng Tuyến, chàng lại ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn lên ngọn núi nam châm.
Lan Nhi đưa mắt nhìn lên trời, thấy lúc này đã là cuối giờ Mùi đầu giờ Thân rồi, vội la lên:
– Lam đại ca, muộn lắm rồi! Chúng ta mau đi kiếm Hắc sư huynh đi!
Tiểu Hồng liền móc trong túi lấy một cuộn giây tơ đen ra, vừa cười vừa nói với Thanh Lam rằng:
– Lam đại ca, bây giờ các người đều không có khí giới ở trong tay, phen này phải đến lượt em dẫn đầu đi trước!
Bạch Mai thấy khí giới của Tiểu Hồng kỳ lạ như vậy vội hỏi:
– Chị Tiểu Hồng, chị cầm cái gì thế?
Tiểu Hồng giơ tay lên, tung ra một làn khói đen, rồi vừa cười vừa đáp:
– Đây là khí giới của tôi đấy! Vì lần đầu tiên bước chân vào giang hồ,
sư phụ sợ tôi địch không nổi các cao thủ ở Trung Nguyên nên ban cho tôi
một thanh kiếm với một cây roi Độc Luân, nhưng hai thứ ấy đã bị vách đá
hút mất rồi, còn cái này là Hắc Giao Ty, làm bằng gân con Giao Long.
Trên mỗi một sợi tơ giao, có cột một cái móc, đó là móng của con Hắc
Giao Long,còn sắc bén hơn đao kiếm nhiều. À, tôi còn có Bắc Cực Hàn Tinh cũng không bị vách núi hút mất. Như vậy lại có thêm được một món khí
giới nữa.
Nàng vừa nói vừa vỗ vào cái túi da phồng lên đang đeo ở ngang lưng.