Song Nữ Hiệp Hồng Y

Chương 76: Lại tưởng vạn độc cung không có người


Đọc truyện Song Nữ Hiệp Hồng Y – Chương 76: Lại tưởng vạn độc cung không có người

Tiểu Hồng bực mình gắt luôn:

– Cô nương không biết!

Thiên Sinh lại cười nhạt mấy tiếng. Chống gậy Lan Can xuống đất nói tiếp:

– Lời nói của lão phu nặng như núi Thái Sơn, đáng lẽ các người chỉ cần
xuyên qua Độc Trận đồ là sự ân oán của đôi bên được xí xoá liền và lão
phu quyết không làm khó dễ các người. Nhưng bây giờ được biết là Giang
thiếu hiệp đã nhờ có Hồng Hoàng châu, vật báu của Đường môn nên mới phá
được trận ấy. Việc này ta lại phải sự một cách khác…

Y chưa nói dứt, Bạch Mai đã cười khì, ngắt lời y và hỏi:

– Chẳng lẽ khắp thiên hạ chỉ có một mình nhà họ Đường mới có Hồng Hoàng châu hay sao?

– Hà hà… Vật này là báu vật gia truyền của Đường môn, lão phu chỉ khẽ
trông thấy cũng đã nhận ra ngay, lừa bịp sao được lão phu cơ chứ?

– Lão trượng đã biết Hồng Hoàng châu là vật gia truyền của Đường môn,
chẳng lẽ lão trượng lại quên mất hai câu di huấn gia truyền của quý môn
sao? Tại hạ vẫn còn nhớ hai câu đó là:

“Đứng đầu bách độc, lấy độc để cứu tai ách cho nhân gian”.

Thấy Thanh Lam nói như vậy, Thiên Sinh lại biến sắc mặt, cười khỉnh đáp:

– Thế ra các người do tên sư đệ phản môn ngịch đạo đã xui khiến tới đây
đấy? Được, nếu hôm nay lão phu để cho các người ra khỏi được Vạn Độc
Cung, từ giờ trở đi trên giang hồ không còn cái tên Bích Mục Thiền Thừ
nữa.

Bạch Mai không sao nhịn được liền quát mắng:

– Vậy ngươi muốn…

Nàng chưa nói dứt lời, Thiên Sinh đã giơ gậy Lan Can lên, nhằm yết hầu của
Thanh Lam điểm tới. Đồng thời, y còn giơ tay trái ra định chộp vào ngực
Thanh Lam.

Hành động của Thiên Sinh nhanh như điện chớp, nhưng
những người quanh cạnh Thanh Lam có phải là tay tầm thường đâu. Huống hồ ai nấy đều chăm chú nhìn cả vào y, nên dù Thiên Sinh ra tay nhanh đến
đâu nhưng đối thủ của y cũng không chậm chút nào. Bạch Mai giở thế “Đảo
Quyền Châu Liêm” (cột ngược mành mành) nhằm Độc Lan Can chém luôn, còn
Tiểu Hồng thì dùng thế “Phong Tảo Lạc Điệp” (Gió quét lá rụng) múa roi
nhằm hai chân của Thiên Sinh quật tới.

Thiên Sinh vừa tung mình
nhảy lên đã nhận thấy trước mắt có ánh sáng lóe mắt, kiếm khi lạnh lùng, mà bên dưới thì có bóng xanh lấp loé, mùi tanh hôi xông lên tới tận
mũi. Y là người giầu kinh nghiệm tất nhiên phải biết hai kẻ địch ấy lợi
ọai như thế nào, dù cây gậy Độc Lan Can của y không sợ đao kiếm thực,
nhưng trông tháy đoản kiếm ở trong tay đối phương y đã biết ngay là bảo
kiếm quí nên không dám để cho cây gậy của mình va chạm vào khí giới của
địch.

Còn ánh sáng xanh ở dưới chân thì y đã nhận ra là Độc Lân Tiên của Bắc Hải Huyền Linh Tú nên y lại càng không dám coi thường.

Nhưng dù sao y cũng là người đứng đầu của một môn phái, dù nguy hiểm như vậy
mà y vẫn không rối trí chút nào, vội hít mạnh một hơi, thâu trượng, khom lưng cố ngửa người nhảy sang bên để tránh né.

Thanh Lam chưa có dịp ra tay thì Thiên Sinh đã bị đẩy lui.

Châu nhi đứng cạnh thấy vậy liền bịt mồm cười và nói:

– Giang công tử cứ việc đi giải cứu cho Liễu cô nương đi. Để lão tặc này cho chúng tôi đối phó là được rồi.

Nàng vẫn tưởng Lan Nhi là Liễu Kỳ, nhưng lúc này Thanh Lam không có thì giờ
để giải thích. Chàng biết với tài ba của Bạch Mai và Tiểu Hồng, hai
người cũng đủ sức đối phó với Thiên Sinh rồi, nên chàng gật đầu, rồi
quay mình đi đến cạnh xe ngựa ngay.

Bốn người áo trắng chờ Thanh Lam leo lên xe rồi, liền đứng ở bốn góc để bảo vệ cái xe ấy.

– Hai con nhãi kia. Các người muốn chết phải không?


Đường Thiên Sinh vốn khét tiếng về xử dụng độc, khắp thiên hạ, người trên
giang hồ hễ ai nghe thấy tên tuổi của y cũng phải biến sắc. Lần này thấy Độc Trận đồ của mình đã tốn hết sức bình sinh mới bày ra được, nay đã
bị người ta phá một cách dễ dàng như vậy, và y còn thấy Hồng Hoàng châu, vật báu của Đường môn lại xuất hiện ở trên tay của kẻ địch nên y càng
tức giận thêm.

Lúc ấy y vừa ra tay đã bị hai thiếu nữ đẩy lui
nên y càng bực tức thêm, lửa giận đã che lấp hết cả trí khôn, nên thoạt
tiên y còn e dè sư trưởng của người ta, nhưng bây giờ y đã quên hẳn. Vì
vậy y thét lớn một tiếng, nhảy tới trước mặt Bạch Mai.

– Chị Tiểu Hồng cứ đứng yên mà xem, nếu em địch không nổi y, lúc ấy chị hãy ra tay giúp sức.

Thấy Thiên Sinh đã tiến tới gần chẳng những Bạch Mai không có vẻ gì là sợ
hãi y hết, mà còn nói với Tiểu Hồng như vậy. Tiểu Hồng gật đầu đáp:

– Chị cứ việc đối phó y đi. Tiểu muội xin đứng yên lược trận cho.

À, chiếc gậy Lan Can ở trong tay lão tặc có chất độc rất lợi hại đấy, chị phải cẩn thận lắm mới được.

Bạch Mai tủm tỉm chàng, đáp:

– Không sao, kiếm của em không sợ chất độc đâu.

Thiên Sinh thấy hai người nói chuyện với nhau như vậy, hình như không coi
mình vào đâu hết, nên y tức giận đế suýt nổ lồng ngực, vội múa tít cây
gậy Lan Can nhằm đầu Bạch Mai bổ xuống mồm thì quát lớn:

– Con nhãi này mau nộp mạng đi.

Ra tay tấn công thì cứ việc tấn công đi. Hà tất ngươi phải nói hung hăng như thế.

Bạch Mai vừa nói vừa nhảy sang bên tránh né đồng thời nàng múa kiếm nhằm cổ
tay phải của Thiên Sinh phản công lại. Thế kiếm của nàng vừa nhanh nhẹn
vừa lợi hại, khiến Thiên Sinh cũng phải rùng mình kinh hãi nghĩ thầm:

“Độc trượng của mình chưa tấn công tới, sao đối phương lại đến được gần ta
như vậy? Y thị xử dụng thân pháp gì mà huyền ảo đến như thế. Ừ phải, có
lẽ Càn Khôn Nhất Kiếm của phái Côn Luân đấỵ..”.

Y vừa nghĩ vừa vội nhảy lui về phía sau ba bước. Tuy y tránh rất nhanh, nhưng kiếm thế của Bạch Mai lại còn nhanh nhẹn hơn.

Chỉ nghe thấy kêu “soạt” một tiếng, tay áo của y đã bị mũi kiếm đâm toạc mất một đường.

Thì ra pho kiếm pháp ấy của Bạch Mai chính là pho “Càn Khôn Bát Kiếm”, kiếm pháp trấn sơn của phái Côn Luân và không bao giờ truyền thụ cho người
ngoài cả. Pho kiếm pháp nầy tuy chỉ có tám thế nhưng biến hóa huyền ảo,
thần diệu tinh vi, quả thực là kiếm pháp lợi hại nhất trong các môn kiếm pháp khác, nên dù võ công của Thiên Sinh cao siêu đến đâu cũng không
sao chống đỡ nổi tám thế kiếm tấn công liền miên bất tuyệt như vậy. Vì
thế y mới cuống quít cả chân tay lên. Y vừa lui bước tránh né thì kiếm
quang của Bạch Mai đã lấn át tới. Y đành phải nhảy sang bên hai bước
nữa.

Nhất thời thất cơ. Thiên Sinh bị dồn vào thế bị động, lại
thêm Bạch Hồng Kiếm của Bạch Mai kiếm quang vút lên làm lóe cả mắt y,
nên y biết ngay thanh bảo kiếm nầy của nàng là một thanh bảo kiếm rất
quí báu. Tuy Độc Lan Can của Thiên Sinh không sợ bảo kiếm thường, nhưng
gặp phải những thần vật lợi khí này y cũng phải e dè, không dùng gậy để
chống đỡ kiếm của đối phương. Cũng vì thế, mà Bạch Mai tấn công liền ba
thế, y phải lui lia lịa liền.

Dù sao Thiên Sinh cũng là chưởng môn của một môn phái và đã tuy luyện hàng mấy chục năm rồi, có phải là tay tầm thường đâu?

Tránh khỏi được ba thế kiếm của đối phương rồi y liền múa tít cây Lan Can để
bảo vệ toàn thân, dù có lép vế nhưng y vẫn không rối loạn. Đồng thời, y
vận hết công lực vào tay trái, nhằm Bạch Mai phản công luôn một chưởng.

Chưởng đó Thiên Sinh đã vận hết hơi sức ra tấn công nên chưởng phong nhanh như điện chớp và mạnh như vũ bão.

Bạch Mai thấy bàn tay của địch đen như mực cũng phải kinh hãi thầm. Nàng
biết đó là Ngũ Độc chưởng, nếu bị chưởng phong dính vào người hơi độc
liền xâm nhập vào mình mẩy ngay, và chính Lan Nhi đã bị thương bởi môn
độc chưởng này. Vì vậy, Bạch Mai không dám chậm trễ, vội dậm chân một
cái, người đã nhảy lên cao hơn trượng, ở trên không lượn một vòng để
tránh khỏi chưởng phong của địch, rồi nàng mới múa kiếm nhanh như điện
chớp tấn công xuống.


Nàng sử dụng thân pháp “Long Phi Cửu Thiên”
(Rồng bay chín từng trời) người nàng ở trên không lượn đi lượn lại, kiếm ở trong tay đâm thế này đến thế khác, cứ liên miên bất tuyệt mà tấn
công xuống.

Thiên Sinh thấy vậy mặt lộ sát khí, cứ múa tít chiếc gậy mà khua lên phía trên hoài.

Trận đấu của hai người không những kiến cho Tiểu Hồng phải ngẩn người ra, mà cả Châu Nhi với bốn người áo trắng cũng ngẩn người ra nốt.

Đang lúc ấy, Thiên Sinh bỗng ngửng mặt lên trời mà cười khanh khách rồi nói:

– Con nhỏ kia, xem ngươi còn có thể giở thêm được bao nhiêu thế kiếm nữa? Hì hì…

Long Phi Cửu Thiên có thể ở trên không lượn chín vòng nhưng nàng mới lượn
đến vòng thứ tư, nghe thấy Thiên Sinh cười vẻ chế nhạo, trông ngực đã
đập rất mạnh, và đầu óc đã thấy hơi choáng váng. Nàng kinh hãi vô cùng,
vội nín hơi thở, người lại phi cao lên rồi thò tay vào túi lấy Thúy Diệp Chu Lan ra nhét vào mồm, rồi mới bay ra ngoài xa hơn trượng nhẹ nhàng
hạ chân xuống dưới đất.

Dù nàng nhanh trí đã biết cách đề phòng như vậy, nhưng khi nhảy xuống dưới mặt đất cũng phải hơi loạng choạng.

Châu Nhi thấy thế cả kinh, vội chạy lại hỏi:

– Cô nương làm sao thế?

Bạch Mai có vẻ cảm động, gật đầu đáp:

– Không sao. Tôi trúng phải độc khí của chiếc gậy của lão tặc đấy thôi.

Nói xong, nàng ngồi xuống đất vận công điều tức.

Châu Nhi vẫy tay gọi hai người áo trắng tới, mỗi người đứng một bên hộ pháp cho Bạch Mai.

Lúc ấy, Tiểu Hồng đã đấu với Thiên Sinh rất kịch liệt. Chiếc roi Độc Lân
của nàng như giao long xuất hải, lợi hại vô cùng. Một đạo ánh sáng xanh, xen lẫn tiếng gió kêu “vù vù” và mùi tanh thôi, cứ nhằm quanh người
Thiên Sinh mà bao trùm, mạnh và nhanh như vũ bão.

Tuy võ công
cũng khá cao siêu, nhưng Thiên Sinh vẫn phải nhờ vả đến chất độc khí của cây gậy Lan Can để khắc địch chế thắng, cho nên y thủ nhiều hơn là
công.

Một mặt y lại muốn giở trò cũ ra ngấm ngầm vận chân lực vào chiếc gậy để dồn chất độc định hạ đối phương, nhưg lần này mưu kế của y không ăn thua gì cả với chiếc roi Độc Lân Tiên của Tiểu Hồng.

Chiếc roi ấy do Huyền Linh Tú đã dùng chất độc lợi hại trong người của con
Độc giao phối hợp với các thứ thuốc độc khác kết thành, mỗi một miếng
vẩy gang ở trên đều có chất độc lợi hại vô cùng, khi đã múa tít cây roi
và chất độc tanh hôi tỏa ra như một làn sương mù.

Trên gậy Lan
Can chỉ có một thứ thuốc độc làm cho người ta mê man bất tỉnh, mà chất
độc của chiếc gậy lại không nặng lắm và phải dùng nội lực dồn ra mới có
công hiệu. Cho nên chất độc ở cây roi Độc Long vừa mới tiếp xúc với chất độc của chiếc gậy, hai thứ gặp nhau liền biến thành dung hòa ngay, như
vậy thì làm sao có thể làm mê man được kẻ địch?

Chỉ trong nháy
mắt hai bên đã đấu được hai ba chục hiệp, Thiên Sinh vẫn kiếm không ra
một chút sơ hở nào của Tiểu Hồng, thậm chí thế roi của nàng ta đấu lâu
như vậy mà vẫn không thấy có hiện tượng nào là chậm trễ cả.


vậy mà Thiên Sinh kinh hoảng hết sức y khẽ cười nhạt rồi biến thế gậy,
liền có ánh sáng xanh toả ra, và đầu gậy cứ nhằm đầu của Tiểu Hồng mà
đẩy xuống.

Thân pháp của Tiểu Hồng đã được Huyền Linh Tú đích
thân truyền thụ chứ có phải là tầm thường đâu. Nàng thấy đối phương biến thế gậy cũng thét lớn một tiếng:

– Được lắm!

Nói xong

nàng không những không lui bước, trái lại còn xông bừa lên là khác, thế
roi của nàng càng nhanh càng mạnh hơn trước, chứ nàng không chịu lép vế
chút nào.

Trận đấu của hai người càng kịch liệt thêm, chỉ thấy
một cái bóng xanh với một cái bóng lam quây quần lấy nhau thôi chứ không sao phân biệt được ai là Thiên Sinh và ai là Tiểu Hồng hết.

Trong lúc trận đấu của hai người kịch liệt như vậy, bên ngoài bỗng có một
tiếng quát tháo rất thánh thót, một cái bóng trắng nhanh vô cùng đã nhảy ngay vào trong vòng chiến.

Đường Thiên Sinh với Tiểu Hồng đang
đấu ngang tay với nhau bây giờ y thấy Bạch Mai nhảy vào giúp sức, y
hoảng sợ vô cùng, vội dùng gậy điểm xuống mặt đất, nhảy lui về phía sau
bảy tám bước liền.

Y định thần nhìn kũ, mới hay người vừa nhảy
vào giúp đó chính là Bạch Mai, người đã trúng phải độc khí của chiếc gậy Lan Can của mình. Nàng đã trúng độc rồi sao lại khỏi một cách nhanh
chóng như thế.

Nhưng y có biết đâu rằng Bạch Mai đã nhờ có cái lá Chu Lan là một thứ linh thảo giải độc rất nhanh.

Y vừa thắc mắc vừa kinh ngạc liền cười khỉnh nói:

– Hai con nhãi này nếu hôm nay lão phu không để cho bọn bây rõ sự lợi hại thì bọn bây cứ tưởng Vạn Độc Cung không có người.

– Lão tặc, đừng có nói dóc.

Bạch Mai vừa nói vừa múa kiếm xông lại gần ngay.

Thế kiếm của nàng quá mạnh, Thiên Sinh chưa kịp trông thấy rõ thì làm sao
mà biết trả đũa được, nên y vội lui về phía sau mấy bước. Ngờ đâu, y lại nghe thấy có tiếng quát rất thánh thót:

– Lão tặc, hãy coi roi của cô nương đây.

Độc Lân Tiên của Tiểu Hồng đã nhằm người Thiên Sinh quét ngang tới.

Thiên Sinh là chưởng môn của một môn phái, có bao giờ bị người ta đánh đến
tơi bời như thế này đâu. Y cười khỉnh vận công lực vào cánh tay phải,
giở thế “Kim Trâm Định Hải” ra và giở hết toàn lực giơ gậy lên chống đỡ
roi của đối phương.

Y đã tu luyện mấy chục năm rồi, công lực rất
tinh thâm mà thế này y đã giở toàn lực ra đối phó rồi thì có phải là tầm thường đâu?

Nên sau một tiếng kêu “bộp” roi và gậy đụng nhau, Tiểu Hồng đã bị đẩy lùi về phía sau mấy thước liền.

Thấy mình đã thắng thế, Thiên Sinh cười như điên như khùng, múa trượng nhảy
xổ lại tấn công Tiểu Hồng. Y nhằm đầu của nàng mà đánh bổ xuống một thế.

Tiểu Hồng chỉ khẽ cười nhạt, và không thấy tay chân của nàng cử động gì hết
đã có một chùm cát bạc bắn ra kèm theo hơi lạnh nhằm mặt Thiên Sinh bắn
tới.

Thiên Sinh thấy vậy giật mình kinh hãi thầm nghĩ:

“Sao ta lại quên mất chuyện ám khí của Huyền Linh môn rất bá đạo thế?”.

Y không kịp nghĩ tiếp, đã vội gắng sức gò người lại để cho thần hình khỏi bị đâm bổ về phía trước, tay phải thì thâu chiếc gậy Lan Can lại, nửa
người trên của y thì đổi sang bên phải để tránh.

Cũng may là y đã ứng biến thần tốc nên mới không bị chùm cát bạc Bắc Cực Hàn Tinh bắn trúng mặt mà chỉ lướt qua cạnh tai y.

Ngờ đâu, y vừa tránh thoát được ám khí của Tiểu Hồng, thì Bạch Mai ở trên đầu đã nhảy bổ xuống tấn công liền.

Thiên Sinh ngộ hiểm luôn luôn nên tức giận khôn tả vội thò tay vào túi lấy
một nắm Thiết Vỹ Trâm ra, nhằm người Bạch Mai ném luôn.

Tiểu Hồng thấy thế lo âu vô cùng, vội kêu gọi:

– Chị Bạch Mai, nên đề phòng ám khí của y.

Nàng vừa nói vừa giơ hữu chưởng lên tấn công Thiên Sinh một chưởng.

Tuy động tác của người có trước có sau, nhưng không hơn kém nhau mấy. Trong khi Thiên Sinh giơ gậy Lan Can lên hết, thì kiếm của Bạch Mai cũng vừa
tấn công xuống. Trượng và kiếm vừa va đụng nhau, đã có tiếng kêu “Cắc”
gậy lẩm nhẩm liền bị gãy mất một khúc lớn. Đáng lẽ gỗ Lan Can không sợ
gì đao kiếm, vì nó cứng như sắt đã, nhưng bây giờ gặp phải bảo kiếm của
Bạch Mai, dù gỗ Lan Can có cứng rắn đến đâu cũng vẫn là chất gỗ, vậy
địch sao nổi bảo kiếm thượng cổ kia.

Có lẽ vì đánh đến mê man cả
đầu óc, nên Thiên Sinh mới sơ ý đến thế, nhưng khi y hay biết thì đã
muộn mất rồi. Theo lý ra, Thiên Sinh đã giở toàn lực mà giơ gậy lên
chống đỡ thì người y tránh né sao nổi. Vì nếu gậy Lan Can bị chém gẫy,
thế kiếm của Bạch Mai sẽ thuận thế chém xuống, người của y thể nào cũng
bị bổ ra làm đôi chứ không sai. Nhưng vì Tiểu Hồng đã lên tiếng dặn bảo

Bạch Mai phải cận thẩn để ý tới ám khí, nên Bạch Mai vừa chém gãy được
gậy của Thiên Sinh xong, đã vội giở ngay thế “Phi Long Cửu Thiên” người
đã bay ra ngoài xa liền.

Thiên Sinh thấy gậy Lan Can của mình bị
chém gãy hoảng sợ vô cùng và còn sợ Bạch Mai thuận thế chém xuống nữa,
nên nhất thời y cũng không kịp để ý xem Thiết Vỹ trâm của mình có ném
trúng kẻ địch hay không, và cũng quên của mình là người chưởng môn của
Tây Xuyên đường môn, liền nằm ngay xuống đất và lăn ra ngoài xa hơn hai
trượng.

“Bùng”.

Trong khi y vừa lăn được mấy vòng, thì
phía sau đã có một luồng chưởng phong mạnh như bài sơn đảo hải lấn át
tới, tiếng kêu như sấm động làm inh cả tai mọi người, cát bụi bay mù
mịt. Thì ra chỗ tiếng vừa đứng đã bị lõm thành một cái hố khá sâu.

Đó là Huyền Linh chưởng, và chỉ có Huyền Linh chưởng mới đủ thanh thế và oai lực như vậy.

Chuyện đời nếu không có sự may mắn thì đã không nên chuyện.

Nếu Bạch Mai không chặt gẫy được chiếc gậy Lan Can của Thiên Sinh, thì
không bao giờ y lại hoảng sợ đến mức phải nằm xuống đất mà lăn đi mấy
vòng để tránh né như thế. Nếu y không tránh né thì dù y có là người mình đồng xương sắt cũng chịu không nổi Huyền Linh chưởng của Tiểu Hồng.

Trận đấu kinh thiện động địa ấy, nói ra thì dài, nhưng sự thực lại nhanh như điện chớp và chỉ sai một li là đi một dặm ngay.

Đang lúc ấy, trong chiếc xe lộng lẫy đậu ở cách đó không xa, bỗng có một cái bóng người nho nhỏ nhanh như một con chim cắt bay ra phi tới đấu
trường. Theo sau cái bóng ấy lại có một cái bóng xanh nữa.

Thiên
Sinh vừa thoát khỏi thế kiếm của Bạch Mai và thế chưởng của Tiểu Hồng,
chưa hoàn hồn xong, đã đột nhiên nghe thấy tiếng người quát tháo:

– Lão tặc, hôm nay ta không thể nào tha chết cho ngươi.

Tiếng nói đó vừa dứt, đã có một cái cầu vồn bạc như trường giang đại hải đổ
xuống, kiếm quanh cũng mạnh đến nỗi làm loé cả mắt mọi người.

Thiên Sinh cả kinh thất sắc, vì thấy thế kiếm của đối phương quá mạnh lại còn nhanh và mạnh hơn thế kiếm của Bạch Mai, y không những có cách phái
giải mà muốn chống đỡ cũng không kịp nốt. Y vội chống chiếc gậy Lan Can
gẫy xuống đất, người lui ngay về phía sau.

Dù thân pháp của Thiên Sinh nhanh đến đâu nhưng vẫn còn chậm nửa bước. Kiếm quang vừa quét qua một cái, máu tươi đã phọt ra ngay. Y chỉ kêu “Hự” được một tiếng, người đã lui về phía sau, cánh tay phải của y bị chém rơi xuống mặt đất ngay.

Thế kiếm ấy nhanh không thể tưởng tượng được, ngay cả Bạch Mai với Tiểu Hồng đứng gần đó mà cũng không sao trông thấy rõ.

– Ủa! Chị Lan Nhi. Chị Lan Nhị..

Bạch Mai đã trông thấy rõ người đó là ai, liền hớn hở kêu gọi.

Lan Nhi chém đứt cánh tay phải của Thiên Sinh lại dậm chân một cái, người như một mũi tên đã phi thẳng về phía Ngô Tán Đình.

– Lan Nhi, không nên. Chiếc áo bào của y có độc đấy.

Thanh Lam thấy Lan Nhi xoay hướng sang tấn công Tân Đình, trong lòng kinh hoàng, vội đuổi theo và cảnh cáo như vậy.

Thì ra Thanh Lam nhận thấy Bạch Mai với Tiểu Hồng cũng dư sức đối phó với
Thiên Sinh rồi, chàng nóng lòng cứu người, vội leo lên xe ngựa và thấy
Lan Nhi đang nằm ở trên đó. Lúc này mặt nàng ta vàng khè, hai mắt nhắm
nghiền, hơi thở thoi thóp giữa lông mày quả có một ô đen to bằng đồng
tiền.

“Ngũ độc chưởng. Ngũ độc thần công ác độc thực”.

Thanh Lam vừa nghĩ như vậy vừa rất thương hại cho Lan Nhi vì Lan Nhi là người thứ nhất mà chàng đã quen biết từ khi mới bước chân vào giang hồ. Tuy
tánh nết của nàng rất ương ngạnh, nhưng đối với chàng thì nàng lại yêu
đương thực sự và hiền như một con cừu non vậy. Tạo hóa quá trêu ngươi.
Hai lần hiểu lầm đã khiến cho nàng phải đi lang bạt giang hồ và cũng vì
chàng mà nàng mới bị trúng phải bàn tay độc của Ngô Tán Đình.

Chàng nghĩ như vậy máu nóng trong người sôi sùng sục, vội nhảy ngay lên trên
xe, cởi hạt châu Hồng Hoàng ở trên cổ xuống, để vào mũi cho Lan Nhi
ngửi.

Một lát sau, chàng thấy dấu vết thâm ở trên trán, chỗ giữa
lông mày của Lan Nhi vẫn không nhạt đi chút nào, và nàng vẫn còn mê man. Chàng hoảng sợ vô cùng, tự trách mình sao lúc Kiếm Sơn cư sĩ trao hạt
Hồng Hoàng châu cho lại không hỏi rõ cách thức cứu chữa như thế nào.
Chàng cuống cả lên, liền để hạt châu lên chỗ vết thâm của Lan Nhi mà lăn đi lăn lại thử xem. Quả nhiên công hiệu thật, chỉ trong nháy mắt, vết
thâm ấy đã nhạt dần. Chàng mừng rỡ khôn tả, cứ dí hạt châu vào chỗ vết
thâm, và không lăn đi lăn lại nữa, cứ để mặc cho nó hút hết độc khí ở
chỗ vết thương ấy.

Chỉ trong giây lát, vết thâm đã biến mất ngay. Chàng còn sợ chưa hết dư độc, lại để hạt châu vào mũi cho nàng ngửi một hồi nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.