Đọc truyện Song Nữ Hiệp Hồng Y – Chương 34: Liệt hoả kỳ và huyền linh chưởng
Ly Hỏa Chân Nhân nghe Liễu Kỳ nói thế mừng rỡ khôn tả liền đáp:
– Xưa nay chân nhân không nhận đồ đạc không của ai hết, khi nào lại chịu nhận lấy của con nhỏ như thế? Chân nhân đã nói là lấy một lọ Thuần
Dương Tán của chân nhân, bất cứ bị âm công ác độc đến đâu đả thương, quí hồ người bị thương chưa tắt thở chỉ uống một viên là khỏi liền. Hai
ngươi hành đạo giang hồ, đem theo thứ thuốc này chỉ có lợi chứ không có
hại.
Liễu Kỳ vội mở gói Tuyết Liên Tử ra đưa cho Ly Hỏa Chân Nhân.
Chân nhân mở gói Tuyết Liên Tử ra xem, tặc lưỡi khen ngợi:
– Ba hạt này là thứ tốt nhất của Tuyết Liên Tử đây.
Ông ta lấy một viên, đưa cho Liễu Kỳ uống, và lấy một viên nữa bỏ vào túi, còn một viên vẫn gói lại như cũ đưa trả cho Liễu Kỳ.
Liễu Kỳ không chịu tiếp nhận hạt đó. Ly Hỏa Chân Nhân đã lắc đầu, nói tiếp:
– Nhỏ kia, chân nhân lấy hạt Tuyết Liên Tử này cũng để phòng bị thôi,
chứ không phải sử dụng ngay luôn. Vì vừa rồi nghe thấy ngươi nói Lãnh
Bạch Y bị tẩu hỏa nhập ma nên bổn chân nhân luyện Tam Mùi Thần Công,
nhất đán tẩu hoa? nhập ma, chỉ có Tuyết Liên Tử mới cứu chữa được. Huống hồ ba hạt tuyết liên này của Băng Phách phu nhân lựa trong trăm nghìn
hạt ra, như vậy một hạt cũng đủ rồi.
Liễu Kỳ đành phải nghe lời, bỏ hạt Tuyết Liên Tử ấy vào túi.
Ly Hỏa Chân Nhân cũng vội lấy một cái lọ sứ bỏ Tuyết Liên Tử vào và cũng
bỏ luôn vào túi. Ông ta vào trong nhà lấy hai cái lọ sứ nho nhỏ đưa cho
hai người và nói tiếp:
– Đây là Thuần Dương Tán của bổn chân
nhân. Mỗi người giữ lấy một lọ, Khi sử dụng chỉ cần cho người ta uống
một chút thôi là đủ, chứ đừng cho người ta uống nhiều.
Hai người vâng vâng dạ dạ, cầm lấy hai lọ thuốc ấy. Chân nhân lại nói tiếp:
– Con nhỏ kia, uống xong Tuyết Liên Tử, mau vận công điều khí một hồi
lâu sẽ thấy lành mạnh liền. Bổn chân nhân cũng thấy mệt mỏi, phải vào
đơn phòng vận công điều tức. Nếu hai người thấy đói, cứ việc xuống bếp
mà làm cơm ăn.
Nói xong, ông ta đi vào phòng bên trái.
Liễu Kỳ nghe theo chân nhân dạy bảo, ngồi xuống vận công điều tức còn Thanh Lam thì ngồi cạnh đó để canh gác bảo vệ cho nàng.
Thanh Lam bỗng nghĩ đến đại sư huynh của Ly Hỏa Chân Nhân, chàng đoán chắc
người đó đến đây để tầm thù chứ không sai, và chắc võ công của người đó
lợi hại lắm, nên Ly Hỏa Chân Nhân mới phải trốn tránh như vậy.
Lúc ấy đã là giờ Dậu, mặt trời đang lặn, rừng cây lựu lại càng đỏ thêm.
Liễu Kỳ vừa vận công điều khí xong, thấy mình còn nhẹ nhàng hơn lúc chưa bị
thương. Nàng nhân họa đắc phúc, nên mừng rỡ khôn tả. Nàng ngửng mặt nhìn thấy Thanh Lam rải một cái áo dài ra, nằm ở trên đó và đã ngủ rồi. Nàng liền tựa lưng vào vách, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, trống
đã điểm canh hai, trong sơn phòng có tiếng chân đi rất khẽ. Thanh Lam
giật mình kinh hãi vội nhẹ nhàng phi thân ra bên ngoài. Quả nhiên chàng
thấy một cái bóng hồng đi nhanh khôn tả. Chàng liền bụng bảo dạ rằng:
“Nguy tai, Lựu Hỏa ất Mộc trận của ông ta lợi hại lắm, mình đã nếm mùi rồi.
Ngay cả sư huynh của ông ta cũng không sao dám xâm nhập, nếu để ông ta
đi xa thì mình làm sao mà đuổi kịp?”.
Nghĩ đoạn vội tung mình
đuổi theo. Chàng thấy chân nhân vẫn mặc cái áo đạo bào rộng lớn màu đỏ,
và toàn đi ở trên ngọn tiến thẳng về phía trước. Chàng không dám theo
sát nút, nhưng vẫn không dám cách xa quá, cứ thế mà đuổi theo tiếp.
Chân nhân càng đi càng nhanh, cứ như là cưỡi gió vậy. Chàng phải giở hết tốc lực khinh công ra mới theo kịp. Một lát sau đã ra tới cốc khẩu, chân
nhân đi ven theo con đường núi nhỏ ở cạnh suối mà tiến thẳng lên trên
đỉnh núi, liền nghĩ thầm:
“Vì lòng hiếu kỳ mà ta đường đột theo dõi, nhỡ ông ta biết mà hiểu lầm thì sao?”.
Vì vậy chàng hết sức cẩn thận đi xuyên qua khu rừng mà tiến lên, chứ không dám đi ở ngọn cây như hồi nãy nữa.
Trên đỉnh núi có một bình đài không lớn lắm, trên có mười mấy cây thông cổ. Ly Hỏa Chân Nhân đang đứng ở trên đó, có vẻ nóng lòng sốt ruột vì
chưa thấy người sư huynh tới.
Thanh Lam không dám sơ ý, cứ núp ở
sau một thân cây mà nhìn qua thôi. Một lát sau, bỗng có tiếng rú làm
vang động cả một khoản núi vọng tới. Ly Hỏa Chân Nhân nhìn thẳng về phía có tiếng rú đó. Thanh Lam cũng vội nhìn về phía đó, quả thấy một cái
bóng đen đi nhanh như gió, chỉ trong nháy mắt đã phi thân lên bình đài
rồi. Chàng nhìn kỹ đã nhận ra người đó chính là người đã tới hồi sang
nay, thân hình cao lớn vạm vỡ, trán gồ, mắt sâu, mũi mỏ chim két, râu
bạc, mặc áo đen đứng sừng sững ở đó rồi, hai mắt sáng như điện nhìn
thẳng vào Ly Hỏa Chân Nhân nói:
– Ngươi tới sớm thực!
Ly Hỏa Chân Nhân chắp tay vái chào và trả lời:
– Tiểu đệ tới đây đặc biệt tham kiến đại sư huynh.
Ông già áo đen lại cười nhạt một tiếng và nói tiếp:
– Ngươi núp ở dưới cánh tay Thiên Si Lão Nhi như vậy, tưởng lão không tìm thấy hay sao?
– Tiểu đệ không có ý ấy.
– Nếu vậy ngươi đưa Liệt Hỏa Kỳ cho ta đây.
– Vấn đề này…
– Còn vấn đề gì? Chả lẽ ngươi muốn chiếm lấy hay sao?
Ly Hỏa Chân Nhân đột nhiên lộ vẻ rầu rĩ, với giọng run run đáp:
– Đại sư huynh, đó là di mệnh của tiên sư.
– Hà….hà…hà…
Ông già áo đen ngửng mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười như xé vải vậy. Cười xong, ông ta lại nói tiếp:
– Ngươi động mở mồm là nói đến di mệnh của tiên sư. Thử hỏi tiên sư của ngươi là người thế nào của lão phu?
– Tiên sư tất nhiên là tiên nhân của đại sư huynh.
– Ngươi đã biết Liệt Hỏa Kỳ là vật của nhà họ Trúc, chẳng hay ngươi không tự hai tay dâng lên hay sao?
Thanh Lam núp đằng sau gốc cây nghe thấy rõ ràng, bụng bảo dạ rằng:
“Thế ra hai sư huynh họ đang tranh cướp nhau lá cờ Liệt Hỏa Kỳ gì ấy. Một
người thì nói di vật của tiên nhân, một người thì nói di vật của tiên
sư, sự thực thì đầu đuôi ra sao?”.
– Mệnh lệnh của đại sư huynh
tất nhiên tiểu đệ phải tuân theo, nhưng việc này liên quan đến sự tồn
vong của bổn môn, nên tiểu đệ không thể nghe theo được.
– Giỏi thực, ngươi tưởng lão phu không dám làm gì ngươi hay sao?
Ông già áo đen nói xong, Thanh Lam bỗng thấy áo của ông ta phồng lên, xương cốt trong người kêu răng rắc, mặt lộ sát khí, trông lại càng ác độc
thêm.
Ly Hỏa Chân Nhân thấy vậy cả kinh, vội lui về phía sau ba bước, với giọng run run quát hỏi:
– Đại sư huynh, năm xưa sư huynh ra đi đã gia nhập làm môn hạ của Huyền Linh Tử ở Bắc Hải đấy à?
Ông già áo đen tiến đến gần Ly Hỏa Chân Nhân mồm cười khỉnh và nói:
– Nếu lúc này ngươi hiến Liệt Hỏa Kỳ ra thì cũng đã muộn rồi.
Ly Hỏa Chân Nhân tỏ vẻ hoảng sợ, lui bước lia lịa và lớn tiếng đáp:
– Đại sư huynh nhẫn tâm phản bội tiên sư như vậy hay sao?
– Nói thực cho ngươi biết, đã không có tình cha con thì làm gì có nghĩa
với cha nữa? Ngươi chết đến nơi mà còn lý tới việc của lão phu.
Thanh Lam mới biết sư phụ của chân nhân là cha của ông già áo đen, y không
những phản bội mà còn định ám sát đồng môn, chàng cũng phải tức giận,
đang định ra tay, nhưng nghĩ tới công lực của Ly Hỏa Chân Nhân cao siêu
như thế mà lúc này còn phải e dè lui bước, như vậy không hiểu tại sao.
Chàng đang suy nghĩ, bỗng đằng xa có giọng khàn khàn lên tiếng nói:
– Hai vị hãy dừng tay.
Nghe tiếng nói rất ôn hòa, nhưng tinh khí mạnh mẽ không thể tưởng tượng
được, hình như người ở xa mấy dặm cũng có thể nghe thấy. Thanh Lam lại
cả kinh và bụng bảo dạ tiếp:
“Người này là ai mà lại có công lực thâm hậu như thế?”.
Chàng vừa cúi đáu suy nghĩ đã nghe thấy có tiếng kêu “bùng”.
ánh sáng đỏ ở trước mặt thấp thoáng, cây và khoản núi ấy rung động rất mạnh, cát bụi bay tung toé, quả thật kinh người.
Thanh Lam vội định thần nhìn kỹ, liền thấy ông già áo đen với chân nhân cùng
nhảy lui hơn hai trượng. Trong tay của chân nhân đã có thêm một lá cờ ba góc nho nhỏ, cán dài chừng tám thước.
Thanh Lam lại quay đầu
nhìn, càng kinh ngạc thêm. Thì ra chàng thấy trên đỉnh núi này rộng
không đầy mười trượng đã có một ông già trông rất thanh tú, râu dài quá
ngực, xuất hiện từ hồi nào mà chàng không hề hay biết gì hết. Đôi lông
mày trắng dài xuống tận gò má, da mặt hồng hào, trông không có vẻ già
nua gì cả, mình vận cái áo vải mộc, tay cầm chiếc gậy đầu rồng, đang
đứng sừng sững dưới gốc cây thông cổ thụ. Ông ta mỉm cười và thủng thẳng nói tiếp:
– Hai vị lão đệ vì chuyện nho nhỏ như thế, hà tất phải đánh lẫn nhau như vậy làm chi?
Ông già áo đen, vẻ mặt kiêu ngạo đáp:
– Đệ cũng biết Cảnh Tu Nguyên thể nào cũng có người đỡ đầu.
Hà hà, nể mặt thượng nhân đệ xin cáo lui trước.
Không đợi ông già trả lời y đã chắp tay chào và xuống núi ngay Thanh Lam nghe thấy ông già áo đen nói như thế cũng hơi ngạc nhiên. Lúc này chàng mới
biết ông già xuất hiện đó là ai, đang để ý nhìn thì lại nghe thấy có
tiếng kêu bộp.
Một tiếng kêu không lớn lắm. Thì ra Ly Hỏa Chân
Nhân đã thâu lá cờ ba góc lại bỏ ngay vào trong tay áo rồi chắp tay chào ông già nọ mà nói:
– Việc nhỏ của sư môn phiền thượng nhân phải giá lâm như vậy, bần đạo không yên chút nào.
Ông già cười ha hả, nói:
– Cảnh lão đệ, chúng ta thâm giao với nhau hai đời chứ có phải mới quen
nhau đâu, nhưng vừa rồi thế Huyền Linh Chưởng của Trúc lão đệ đã học
được hết tinh túy của Bắc Hải lão nhi rồi. Nếu Cảnh lão đệ không có Liệt Hỏa Kỳ dị báu của sư môn phòng thân và đôi bên công lực có khắc chế lẫn nhau thì có lẽ hai vị cũng đã bị thương nặng cả rồi. Hà thực là trong
võ lâm bây giờ người có thể chống đỡ nổi Huyền Linh Sát Khí rất hiếm có.
Ông ta nói tới đó nhìn vào trong rừng tủm tỉm cười và hỏi:
– Còn vị thiếu hiệp nào ở trong rừng kia xin mời ra đây, đừng có ẩn núp trong rừng làm chi.
Thanh Lam nghe thấy ông già nói như thế càng kinh hãi vô cùng, bụng bảo dạ rằng:
“Ta theo dõi Ly Hỏa Chân Nhân đến giờ, vì đối phương hai người đều là cao
thủ võ lâm, nên mình cứ phải ở trên cây im hơi lặng tiếng. Mình đã cẩn
thận đến thế rồi, không có một tí tiếng động nào cả, sao ông già này chỉ liếc mắt một cái đã biết trên cây có người ẩn núp, công lực này của ông ta quả thực là kinh khủng”.
Chàng thấy mình đã bị Ông ta biết
rõ, còn ẩn núp làm chi nữa liền ung dung bước ra, thoạt tiên chân nhân
ngẩn người ra giây lát rồi cười ha hả hỏi:
– Nhỏ kia, các ngươi
tuổi trẻ hay hiếu sự thực. Ngày hôm nay nếu đại sư huynh của bổn chân
nhân bắt gặp thì ngươi có mấy tính mạng cũng không thoát khỏi Huyền Linh Sát Khí của y.
Vừa rồi Thanh Lam nghe thấy ông già nói đương kim võ lâm chống đỡ nổi Huyền Linh Sát khí rất hiếm. Nên bây giờ nghe Ly
Hỏa Chân Nhân nói như vậy, trong lòng có vẻ không phục liền nghĩ thầm:
“Với Ly Hợp Thần Công của ta đã học hỏi được chẳng lẽ lại không chống đỡ nổi hay sao?”.
Nghĩ đoạn chàng mặt đỏ bừng, chắp tay chào và đáp:
– Vì ngày hôm nay tiểu bối nghe thấy lão tiền bối hẹn sư huynh tới đây nên mới lẳng lặng theo tới đây xem.
Ông già thanh tú tay vuốt râu vừa cười vừa ngắm nhìn Thanh Lam rồi hỏi Ly Hỏa Chân Nhân rằng:
– Thì ra các người có quen biết nhau đấy à. Vị thiếu hiệp này tuổi trẻ
như thế mà anh hoa nội liễm nội công đã tương đương hỏa hầu thực là hiếm có, không biết là cao thủ của đường nào.
Ly Hỏa Chân Nhân đáp:
– Nhỏ này là môn hạ của Không Động và được Côn Luân tiền bối đoái hoài truyền cho một thế kiếm pháp.
Nói tới đó, ông ta quay đầu lại bảo Thanh Lam rằng:
– Nhỏ kia, vị này là Thiên Si Thượng Nhân, chắc ngươi đã nghe sư trưởng nói qua. Có mau qua chào đi không?
Thanh Lam nghe nói thấy mình đoán không sai, ông già chính là Thiên Si Thượng Nhân, người đứng đầu phái Tần Lãnh.
Chàng vội tiến lên một bước cúi đầu vái chào:
– Tiểu bối Giang Thanh Lam tham kiến lão tiền bối.
Thiên Si Thượng Nhân mỉm cười hỏi lại:
– Thiếu hiệp là môn hạ của ai thế?
– Ân sư của tiểu bối họ Triển tên Nguyên Nhân.
– Triển Nguyên Nhân dạy được một đồ đệ giỏi như vậy thực là hiếm có.
À! lão phu không thấy y nói với thiếu hiệp Tần Lãnh và Không Động có mối liên quan rất thâm sâu, thôi hiền điệt cứ gọi lão phu là sư bá thì hơn.
Thanh Lam nghe thấy thượng nhân nói như vậy cả kinh vì mình được gia nhập phái Không Động đến cả ân sư cũng không biết.
Năm xưa thầy đồ Thư chỉ nói Không Động với Tần Lãnh hai phái có liên can
mật thiết. Nhưng lúc ấy mình chưa nhập môn nên ông ta không chịu nói rõ. Lúc này thấy thượng nhân hỏi như thế chàng vội quỳ ngay xuống đáp:
– Năm xưa đệ tử theo ân sư học võ, nhưng vì ân sư rút lui ra khỏi giang
hồ lâu năm nên chưa được chính thức thâu nhận, sau năm năm được gặp
Không Không sư bá cho phép gia nhập môn hạ của phái Không Động, cho nên
chưa biết nguồn gốc của sư môn ra sao.
Thượng nhân khẽ giơ tay
một cái, Thanh Lam đã cảm thấy có một luồng hơi sức vô hình đỡ chàng
lên, chàng liền mượn sức theo đà từ từ đứng dậy.
Ngờ đâu thượng
nhân ra tay như thế phần bảo chàng không nên đã lễ như thế, phần thử
công lực của chàng. Tuy thượng nhân chỉ dùng có ba thành chân lực mà
Thanh Lam cũng không chống đỡ nổi liền thâu sức lại ngay. Phàm nội công
đã luyện tới mức hỏa hầu tương đương thì trên người bất cứ bộ phận nào
bị ngoại lực đè nén là biết phản ứng ngay.
Ngờ đâu Thanh Lam chỉ
từ từ đứng dậy như thế vô hình chung đã hóa giải chân khí của thượng
nhân, khiến thượng nhân cũng phải kinh ngạc hết sức bụng bảo dạ rằng:
“Thế ra y tuổi trẻ như vậy mà lại học được Ly Hợp Thần Công, vô thượng tâm pháp của phái Không Động rồi”.
Thanh Lam vừa đứng dậy tự nhiên thấy chân đứng không vững và lùi về sau một
bước. Chàng vội vận công đứng vững, nhưng hơi thở đã khá mạnh và mặt
cũng đỏ bừng rồi. Chàng giật mình kinh hãi mới biết công lực của thượng
nhân duy trì lâu như vậy, khi mình đứng dậy tưởng đã hoá giải hết được,
ngờ đâu kình lực của ông ta còn dư sức như thế. Như vậy đủ thấy ông ta
đứng đầu Lục Tuyệt không ngoa chút nào.
Thiên Si thấy chàng vừa kinh hãi vừa kính phục, liền giơ tay ra khẽ vỗ vai tủm tỉm cười và an ủi rằng:
– Hiền điệt luyện Ly Hợp thần công đến mức độ ấy cũng không phải là dễ. À mà hiền điệt gặp Côn Luân tiền bối từ hồi nào thế?
Thanh Lam theo đúng sự thực kể cho Thượng Nhân nghe. Nghe xong Thượng Nhân quay đầu lại nói:
– Tư chất của thằng nhỏ này khá lắm, thảo nào Côn Luân tiền bối chịu truyền tuyệt học cho y.
Nói tới đó ông tỏ vẻ rất hiền từ, vừa cười vừa nói với Thanh Lam tiếp:
– Hiền điệp ngày hôm nay được gặp lão phu ở đây kể cũng có duyện phận đấy, chẳng hay hiền điệp có tâm niệm gì không?