Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 56
Buổi tối tôi triệu tập Tứ
Mao, Tiểu Thúy và Ngô Tiểu Nguyệt đến cùng bàn bạc xây dựng về nhiệm vụ
chiến lược đòi tiền. Tứ Mao và Tiểu Thúy đều là đồng đảng có tay nghề,
còn Ngô Tiểu Nguyệt có nhiệm vụ cung cấp một số thông tin về đối phương
cho chúng tôi. Người nợ tiền Ngô Đại Thành tên là Lý Dương, là
tổng giám đốc công ty TNHH vật liệu xây dựng Tam Tân, là một công ty bao toàn bộ thị trường vật liệu xây dựng của tỉnh. Mỗi lần mua hàng của
công ty Ngô Đại Thành, thanh toán hóa đơn thường là chẳng có thời hạn
nào cả. Được gọi là kẻ nợ đìa mà vẫn không lo lắng gì, thực ra ông ta đã quen cái kiểu chậm thanh toán cho mấy nhà cung cấp cỡ nhỏ, nếu họ không đồng ý cho nợ lâu thì việc đưa vật liệu vào thị trường bằng con đường
khác còn khó hơn nhiều. Thế là các công ty nhỏ vì sự sinh tồn của mình
đành phải chấp nhận điều khoản vô lý đó, một thời gian dài chỉ xuất mà
không nhập nên công ty của Ngô Đại Thành khó mà duy trì được.
Tôi giới thiệu với mọi người về phương án của mình. Thực ra thì mấu chốt
nhất là ở chỗ chọn được một phụ nữ thả mồi Lý Dương, sau đó chúng tôi sẽ tận dụng cơ hội chụp một số bức ảnh để sau này lấy làm chứng cứ.
Tôi nói với Tiểu Thúy: “Để hoàn thành nhiệm vụ này tôi cần một người vừa
chân quê mộc mạc lại vừa làm cho người ta cảm thấy muốn yêu thương che
chở. Tôi biết nhiệm vụ này hết sức nguy hiểm, vai này chúng ta hãy giao
cho Tiểu Thúy nhé!”
Ngô Tiểu Nguyệt hào hứng hỏi tôi: “Anh Tiểu Cường, vậy anh phân cho em vai gì ạ?” Tôi trịnh trọng thông báo với nó: “Đợi hắn đã vào tròng, giao cho em nhiệm vụ dọa dẫm Lý Dương!”
Tôi bảo Tiểu Thúy: “Lát nữa anh lấy số di động của Lý Dương ở chỗ Ngô Tiểu
Nguyệt, sau đó chúng ta gửi cho hắn một cái tin nhắn nói rằng nhà em gặp khó khăn về kinh tế nên đang tìm sự giúp đỡ dù phải trả bằng bất cứ giá nào. Chỉ cần Lý Dương nhắn lại, chúng ta sẽ câu hắn vào một vụ tống
tình, nếu ông ta không trả lời thì chúng ta sẽ …”
Ngô Tiểu Nguyệt bỗng ngắt lời tôi nói: “Anh Tiểu Cường, em nghĩ Tiểu Thúy chưa chắc đã câu kéo được Lý Dương.”
Tôi thấy lại bèn hỏi: “Nhưng tại sao?”
Ngô Tiểu Nguyệt nói: “Lý Dương là một mụ đà bà hơn 50 tuổi, chưa chắc đã hứng thú gì với Tiểu Thúy.”
Hả, hóa ra Lý Dương là phụ nữ, sao lại đặt cái tên như thế chứ? Thế là Tiểu Nguyệt đã làm kế hoạch của tôi đi tong. p>
Tiểu Nguyệt và Tiểu Thúy liếc mắt đánh sang tôi và Tứ Mao trông đầy ý đồ,
Tiểu Thúy nói: “Nhiệm vụ khó khăn này chúng ta vẫn có thể làm theo kế
hoạch đã định chỉ cần thay đổi diễn viên một chút là ổn, chúng ta sẽ làm một phiên bản nam mĩ nhân lừa tình.”
Tứ Mao ngó nghiêng tôi, cậu ta cười bẽn lẽn nói: “Thực ra mình là người đàn ông phải quen lâu và
hiểu thì mới thấy đáng yêu, vì thế mấy chuyện cần tiếng sét ái tình như
thế này không hợp với mình.”
Tất cả ánh mắt bọn họ lại dồn về
phía tôi. Trời ơi! Tại sao lần nào tôi đưa ra ý tưởng thì rốt cuộc chính tôi phải thực hiện thế này? Trí tuệ và sức lực đều là của tôi, không lẽ lần đen đủi này Trương Tiểu Cường tôi lại phải bán hoa sao?
Tôi
vội vàng túm lấy Ngô Tiểu Nguyệt mà hỏi: “Cái bà Lý Dương này có con
trai không? Có con trai không?” Nếu bà ta có con trai, tôi có thể để
Tiểu Nguyệt đi uy hiếp nó, nếu không trả tiền sẽ đòi cưới nó, như thế
chắc nó sẽ ngoan ngoãn đem tiền đến trả ngay.
Ngô Tiểu Nguyệt nói: “Không có, chỉ có một đứa con gái đang học cấp ba thôi.”
Tôi thất vọng đến tột cùng, bộ mặt đau khổ, xem ra tôi đành phải xuất mã
vậy, sửa bộ mĩ nhân lừa tình thành nam mĩ nhân lừa tình.
Phụ nữ
tính cáhc thường là rất thận trọng, không dễ gì mà hẹn hò được qua tin
nhắn, vì thế tôi hẹn với Ngô Tiểu Nguyệt hôm sau sẽ đợi ở cửa công ty
Tam Tân, tôi cần phải quan sát những quy luật trong sinh hoạt của Lý
Dương, có thế mới dễ dàng sắp đặt một kế hoạch cho ra hồn. Tất nhiên tôi chẳng thích thú gì cái việc cùng hợp tác với Tiểu Nguyệt nhưng trong
đám bọn tôi chỉ có nó là hiểu về Lý Dương. Chúng tôi hẹn nhau đúng 10
giờ có mặt ở cổng công ty Tam Tân, vì thời gian này là lúc giám đốc
Giang sai tôi ra ngoài đi gửi công văn tài liệu. Tôi sẽ tìm ra lí do gì
đó để ở ngoài lâu hơn một chút. Ấy thế mà đến giờ rồi vẫn không thấy
bóng dáng Tiểu Nguyệt đâu, đến muộn hình như là đặc quyền của phụ nữ
không kể là người đẹp hay Thị Nở. Tôi đành lượn lờ gần công ty họ vừa
đợi vừa quan sát.
Tôi nghe thấy một giọng quen thuộc
xướng tên mình, quay lại hóa ra là Lâm Tiểu Hân, tôi hỏi chị ấy: “Chị
Tiểu Hân, sao chị lại đến đây?”
Tiểu Hân trả lời tôi: “Hiện nay,
công ty mình đang có kế hoạch thực hiện một chương trình bán hàng từ
thiện, công ty sẽ kết hợp làm cùng một số nhà từ thiện hảo tâm khác,
chúng ta sẽ dành toàn bộ số tiền đó tặng cho những người ốm yếu.” Chị ấy vừa nói vừa cười vui vẻ.
Tôi hỏi chị: “Chị Tiểu Hân không phải là đang bận chuẩn bị cho đám cưới sao? Vẫn làm việc này ư?”
Chị ấy đáp: “Đây có lẽ là công việc cuối cùng chị làm ở công ty, sau khi cưới xong chắc chị sẽ đến nơi khác học mấy năm.”
Tiểu Hân chỉ cánh cửa lớn của công ty Tam Tân nói: “Chị có hẹn một người bạn cung cấp mặt hàng bán từ thiện, nếu thuận lợi có thể kiếm được một món
tiền kha khá, như vậy có thể giúp đỡ cho rất nhiều người.”
Tôi lại hỏi chị: “Chị Tiểu Hân,họ của nhà từ thiện ấy là gì vậy?”
Tiểu Hân trả lời tôi: “Là một người đàn ông họ Trần.”
Trong lòng tôi đã thấy yên tâm chút đỉnh, nếu Lý Dương là nhà từ thiện, xem
nhân cách bà ta thì cũng biết động cơ của việc làm này chẳng bình
thường.
Tôi có mấy lời nhưng lại ngại không dám nói ra, trong
cuộc sống có rất nhiều người cần sự giúp đỡ, vậy mà những khoản quyên
góp của những nhà hảo tâm nhiều khi lại trở thành những món nhậu ngon
lành trên bàn ăn của những vị tai to mặt lớn, hoặc của người thân các vị lãnh đạo thị trấn, những người đáng thương chính là những người dân
hạnh phúc vui mừng vì đã quyên góp giúp đỡ người khác và những người
nghèo khốn khổ không nhận được những đồng quyên góp ấy.