Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 51
Tôi nhìn thấy một thằng nhóc đang đứng phát tờ rơi quảng cáo cho những
người qua đường ngay trước cửa công ty, tôi lao đến cướp lấy, tung đống
tờ rơi ra phía sau, tờ rơi bay ngập trời đã tạm thời ngăn bước bứt phá
của Ngô Tiểu Nguyệt. Thằng nhóc mặt nghệt ra một lúc, ngay sau đó thì
phấn khởi ra mặt vì nhiệm vụ phát tờ rơi ngày hôm nay của nó đã hoàn
thành sớm. Tôi quay ngoắt 90 độ xông vào tòa nhà công ty rồi
nhanh chóng chui vào thang máy, tôi nhìn thấy Ngô Tiểu Nguyệt cũng đang
đuổi đến nơi bèn dốc sức ấn nút thang máy, cửa thang máy chầm chậm đóng
lại.
Tôi thở lấy hơi, trong đầu nhẩm tính liệu Ngô Tiểu Nguyệt có kịp đuổi đến trước khi cửa thang máy đóng lại.
Tôi đã có thể nở nụ cười, tôi vốn là người tính toán không tồi, căn cứ vào
tốc độ chạy của Ngô Tiểu Nguyệt và tốc độ khép lại của cửa thang máy,
đồng thời kết hợp các yếu tố như sức gió ngày hôm nay, độ trơn của cửa
thang máy, tôi phân tích một cách chuyên nghiệp rồi rút ra kết luận, đó
là vào lúc chân Ngô Tiểu Nguyệt cách cửa thang máy 0,01cm thì cửa thang
máy sẽ hoàn toàn đóng chặt. Xin đừng hoài nghi phán đoán của tôi, trên
thực tế thành tích học tập hai môn toán và vật lý của tôi rất
khá.
Tôi lại cười, ngay khi vừa rời khỏi tầng này tôi sẽ cho thang máy dừng lại ở vài tầng để đánh lạc hướng Ngô Tiểu Nguyệt,
lần thất bại thảm hại nặng nề này tuy không hoàn toàn hạ gục ý chí của
Ngô Tiểu Nguyệt nhưng nó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Ngô Tiểu
Nguyệt nhanh chóng xông lên, tất cả mọi tình huống đều đúng như tôi –
nhà chiêm tinh học vĩ đại đã dự báo, tất nhiên cũng có thể gọi là làm
đúng như kế hoạch đã đề ra. Tôi gần như còn nhìn thấy khuôn mặt đầy đau
khổ vì thất vọng của Ngô Tiểu Nguyệt, nhìn thấy Ngô Tiểu Nguyệt sắp chạm đến điểm cách cửa thang máy 0,01cm, tôi chuẩn bị nở nụ cười mãn nguyện. Vậy mà chân cô ta vừa đúng nhét được vào khe hở cuối cùng của cửa thang máy.
Sao có thể như thế được chứ? Tôi cúi đầu xuống, cuối cùng
đã tìm được đáp án: Bình thường cỡ chân của con gái là 36, nhưng chân
cái cô Ngô Tiểu Nguyệt này là 42, khoảng cách 6 cỡ đã dẫn đến dự tính
sau của tôi. Ông trời ơi! Chênh lệch cũng có thể chênh lệch lớn đến thế
được ư?
Cửa thang máy lại từ từ mở ra, cô ta ào vào thang máy,
bàn chân thình thịch dẫm lên chân tôi, tôi đau đến nỗi kêu thành tiếng,
sao chân cô ta lại có sức mạnh ghê gớm thế chứ?
Toi bắt đầu lùi
vào góc thang máy tìm chỗ trốn, đáng thương cho tôi xung quanh toàn
tường đồng vách sắt, Ngô Tiểu Nguyệt cười tít nói: “Anh Tiểu Cường, cuối cùng em đã tìm được anh.”
Tôi còn nhìn rõ hôm nay cô ta còn trang điểm nữa cơ, phấn trên mặt cô ta từng lớp từng lớp bay xuống.
Tôi nhẹ nhàng lôi chân ra khỏi chân Ngô Tiểu Nguyệt, cũng không biết là có bị gãy xương hay không.
Có một giọng nói vang vọng từ quá khứ lại, bố cô Bảy đã từng nói với tôi,
gặp phải vấn đề khó đầu tiên phải đá, đá không được thì kéo. Bố cô Bảy
tôi kể cũng là một nhân vật có máu mặt đấy chứ! Ông là Ủy viên Ủy ban
thị trấn.
Hôm nay có lẽ đá không xong rồi, tôi cố gắng trấn tĩnh
nỗi lo của mình rồi nói với Ngô Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt à, anh nghĩ có lẽ giữa chúng ta phải có thêm một khoảng thời gian cần thiết cho cả
hai.”
Ngô Tiểu Nguyệt nói: “Anh Tiểu Cường, mới chỉ mấy ngày thôi mà em thấy như đã lâu lắm không nhìn thấy anh. Thời gian của chúng ta
vẫn chưa đủ dài sao?”
Tôi vội vàng đáp: “Chưa đủ, chưa đủ, chúng ta vẫn cần thêm một chút thời gian nữa.”
Ngô Tiểu Nguyệt có vẻ không vừa ý, nhưng sau một hồi suy đi tính lại, cô ta nói: “Vậy em nghe anh, anh Tiểu Cường ạ, em sẽ đợi.”
Tôi thầm
thở phào, may quá, chiêu này kể ra cũng có tác dụng ghê, thảo nào mà các đồng nghiệp của bố cô Bảy lại hay áp dụng chiêu này đến thế. Tôi cứ để
cô ta đợi thêm khoảng một năm rưỡi, có lẽ khi ấy cô ta sẽ có mục tiêu
mới.
Ngô Tiểu Nguyệt ra khỏi thang máy, dịu dàng nói với tôi: “Anh Tiểu Cường, vậy ngày mai em sẽ đến tìm anh.”
Hả? Không phải là ngày mai, là năm sau có được không? Cô đừng có dọa tôi!
Cửa thang máy đã khép lại, tôi họa vô đơn chí thu vào một góc, điện
thang máy kêu “đùng” một tiếng rồi hỏng, màu đen như đêm tối bao trùm
lấy tôi.
Số phận giống như một tờ giấy sặc sỡ sắc màu,
màu đỏ tượng trưng cho sự nhiệt tình, màu trắng tượng trưng cho sự trong sáng, màu vàng tượng trưng cho sự ấm áp, chúng ta cứ ngụp lặn giữa các
màu sắc, chúng ta chìm đắm trong ánh sáng.
Vậy tại sao số phận tôi chỉ toàn một màu đen?