Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 48
Bữa tiệc thịnh soạn như thế này tôi cũng đã từng được ăn, nhưng hầu hết như thế này tôi cũng đã từng được ăn, nhưng hầu hết những người tham gia
đều là kẻ ăn lừa uống lọc, còn lần này thủ vai nhân vật chính. Cục
trưởng Lý rót rượu cho tôi và nói phải cùng tôi cạn hết một chén, tôi
biết loại rượu này đắt cắt cổ nhưng thường ngày tôi vốn rất ít uống rượu nên vội từ chối thành ý của Cục trưởng.
Cục trưởng Lý cũng không ép tôi, điều này quả là hiếm có, trong văn hóa uống rượu của Trung Quốc có một đặc điểm, nếu gặp một người không biết uống rượu thì phải ép cho hpj uống đến lúc lộ rõ những điều xấu xa thì thôi.
Đột nhiên Cục trưởng hỏi tôi: “Tiểu Cường, cô gái mấy hôm trước tặng hoa cho cậu là
ai thế? Tôi thấy lúc trên khán đài cô ấy có nói gì đó với cậu.”
Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Ngô Tiểu Nguyện, cả cái điệu cười xấu ma
chê quỷ hờn của cô ta nữa. Tôi thấy trong lòng chua xót quá, tự tay cầm
chai rót một chén đầy cho mình.
Cục trưởng Lý phấn khởi ra mặt
nhìn tôi, chúng tôi cùng chạm cốc, tôi làm một hơi hết vèo, nỗi chua cay biến thành luồng nhiệt nóng bỏng chạy khắp cơ thể tôi.
Cục trưởng Lý khen ngợi tôi: “Tiểu Cường, cậu khá lắm, làm đàn ông phải biết uống rượu chứ.”
Ông ta ra hiệu các cảnh sát cấp dưới lần lượt chúc rượu tôi, lúc đầu tôi
còn đủ sức khước từ, dần dần tôi chẳng còn từ chối gì nữa, cứ có rượu là tôi lại cạn, những luồng ấm nóng êm dịu tỏa khắp cơ thể tôi, rượu thật
đúng là thứ hay ho, tôi đã dần dần không nhớ Ngô Tiểu Nguyệt là ai nữa,
đầu tôi bắt đầu thấy nặng trĩu, tiếng nói của những người xung quanh cứ
nhỏ dần, tôi sung sướng cười và biết mình đã hơi say.
Cục trưởng
Lý gọi với sang chỗ cách chúng tôi một bàn: “Lưu Dĩnh, đưa Tiểu Cường về căn phòng chúng ta đã chuẩn bị sẵn cho cậu ấy đi!”
Lưu
Dĩnh nãy giờ ngồi ở bàn đó, vừa rồi phía bàn họ mọi người đua nhau sang
bàn tôi chúc rượu các lãnh đạo nhưng chị ta không hề qua, có lẽ vì ghét
tôi quá đây! Lưu Dĩnh ngán ngẩm nhìn tôi nhưng lời của Cục trưởng chị ta cũng không thể chống lại, chị ta dẫn tôi lên gác, lại còn giữ một
khoảng cách với tôi: “Nếu cậu có thể đi một mình thì tôi không đi cùng
nữa”. Tôi chán vì không thể không nhìn cái mặt gái già cau có của chị ta nên nói: “Thôi được rồi! Để tôi tự đi.”
Chị ta lôi từ
trong đống thẻ phòng ra đưa cho tôi một cái, tôi với tay lấy thế là chân bị bênh lên, chao đảo, suýt đổ về phía chị ta. Lưu Dĩnh vội vàng tránh, sợ hãi rút vội một cái thẻ đưa cho tôi.
Chị ta quay trở lại phía dưới rồi, tôi chân nam đá chân chiêu tiến lên gác, cũng may gặp được
người phục vụ đưa tôi về phòng. Tôi vào đến nơi không kịp bật điện cứ
thế lăn kềnh ra ngủ, tôi cuốn chăn kín người, chăn rất ấm, có lẽ là mền
bông mới, nhà tôi cũng có tới mấy năm trồng bông, tuy vậy bông thu hoạch được đều đem đi bán vì bông mới thì mới bán được giá. Còn cái chăn tôi
đắp thì cứ cách mấy năm mới đem bật bông lại một lần. Chăn có mùi thơm
nhè nhẹ, tôi chùm kín đầu trong giấc ngủ ấm áp.
Tôi đang say giấc nồng bỗng có tiếng động nghe quen quen đánh thức. Nghe như tiếng gõ
cửa, có lẽ là nghe nhầm do khả năng ở đây cách âm không được tốt nên tôi tiếp tục vùi đầu ngủ, được một lúc tôi lại thấy có tiếng động trong
phòng nên thò đầu ra khỏi chăn ấm, bên ngoài có ánh sáng, có lẽ khi
trước tôi vô tình bật đèn hành lang, tôi tiếp tục lơ mơ ngó ra phía
ngoài, sao lại có người bật tivi thế, trong tivi có một cô gái quay lưng về phía tôi và đang cởi đồ.
Trời, trong khách sạn cao cấp thế này cũng phát video sex ư? “Thật không ra thể thống gì!”
Tôi đang bị bất ngờ vì điều đó, định thần lại nhìn kỹ nữ diễn viên chính,
thân hình xem ra cũng bình thường, cô ta cởi đồ xong, đang dần dần quay
người lại.
Bỗng cô ta rít lên những âm thanh kích động, trời đất, nam diễn viên chính còn chưa xuất hiện mà đã kêu to thế rồi, thật đúng
là cần cù bù thiếu sót! Nhưng tôi bị những tiếng rít của cô ta làm cho
hãi hồn, toàn thân mồ hôi đầm đìa, rượu ngon giấc nồng bỗng tiêu tan gần hết, tôi chợt phát hiện ra nhân vật nữ ấy không phải trong tivi mà là
người thật sờ sờ đang đứng trước mặt tôi. Tôi nhìn kỹ cô gái không mảnhh vải che thân ấy, hóa ra là Lưu Dĩnh.
Tôi không hiểu nổi khi nãy nhầm lẫn từ đâu, là tôi chạy đến phòng Lưu Dĩnh hay chị ta chạy đến phòng tôi.
Chị ta lấy vội một chiếc áo lên che mình, tuy nhiên động tác do sợ quá mà
càng chậm chạp, một vài chỗ không nên được nhìn thấy đều bị tôi nhìn
thấy cả, chị ta khoác xong đồ tôi mới chợt nghĩ khi nãy mình phải nhắm
mắt lại mới đúng, tuy nhiên chị ta cũng mặc xong rồi nên có lẽ không cần thiết phải nhắm mắt nữa.
Chị ta thở dốc gào lên với tôi: “Tên lưu manh này, sao cậu dám vào phòng tôi?”
Thật oan cho tôi quá, rõ ràng chị ta đưa thẻ mở phòng cho tôi, đầu óc tôi
vội lướt qua các tình tiết, lúc này Lưu Dĩnh đã không nghe bất cứ một
lời giải thích nào, lựa chọn duy nhất của tôi là chạy nhưng không kịp
nữa rồi, Lưu Dĩnh vớ được bất cứ cái gì thuận tay trong căn phòng ném về phía tôi, tôi vội lôi c hăn lên làm lá chắn, đồ đặc trong phòng cũng
không nhiều nên trong phút chốc chị ta đã ném sạch, tóm lấy cái gối chị
ta tiếp tục rượt theo đánh phía sau tôi, thật ra tôi phải ăn mừng vận
may vì đó là vật vừa tay nhất trong phòng chứ nếu trên bàn để một con
dao thì hôm nay tôi chết không còn giọt máu nào.
Tôi cố gắng tìm đường né tránh, nhưng chị ta lại là một tay chuyên nghiệp,
tất cả các đường tôi định thoát thân đều bị chị ta lập tức chặn đứng,
gối liên tiếp giáng vào người tôi, tôi chạy loạn khắp giường và nhìn
thấy mấy giọt máu rơi xuống giường, mà chị ta chưa hề đánh tôi bị
thương, máu là do tôi bị chảy máu cam, thời tiết khô hanh thế này tôi
rất dễ bị chảy máu cam.
“Cậu còn chảy máu cam được à?” Chị ta tức đến run tay lên.
Tôi lạnh người, trong bụng nghĩ lần này chết chắc rồi. Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
Vương Dũng ở bên ngoài lớn tiếng gọi: “Lưu Dĩnh, cô sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Lưu Dĩnh dừng tay, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.