Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 42
Tôi gợi nhớ lại một chút về những tâm đắc
của thím Chín và chú Tám trong việc tự sát cũng như những tâm đắc của
chú Tám trong việc chống tự sát, thế là tôi đã lập nên một kế hoạch hoàn chỉnh.Phương pháp khuyên người ta từ bỏ tự sát không phải là đi
nói với họ rằng họ còn có vợ có con, vì anh ta quyết đi tự sát, chắc
chắn anh ta phải có sự chuẩn bị tư tưởng kỹ càng đối với những thứ anh
ta quyết tâm rời bỏ, vì thế cần cho anh ta thấy thế giới này còn có
những người thảm hơn anh ta vậy, mà họ vẫn sống tốt, hà cớ gì anh ta
phải tìm đến cái chết.
Hôm nay cái kẻ thảm hơn anh ta chính là tôi đây.
Tôi khóc lóc đau khổ, không phải leo ra lan can trên nóc nhà rồi ôm mặt
khóc mà vừa khóc vừa lúc lắc cái đầu, như thế mỗi lần lắc đầu đến một
góc độ hợp lý tôi có thể quan sát tâm trạng của người đàn ông này. Ông
ta tạm thời dừng những hành động của mình, tuy là đang muốn chết nhưng
trước khi chết muốn được thỏa mãn trí tò mò của mình thì kể cũng không
tồi. Một sự khởi đầu tốt đẹp, vậy là tôi đã đạt được mục đích, tôi không còn lắc lư cái đầu nữa mà vùi mặt vào cánh tay khóc không nước mắt.
Ông này càng ngày càng tò mò hơn, đến lúc nhịn không nổi bèn vỗ vai tôi
hỏi: “Người anh em, cậu sao vậy?”. Tôi mặc kệ ông ta, vẫn tiếp tục khóc, đây cũng là một kế sách, cũng như con gái khi có người theo đuổi trông
ra vẻ rất gượng gạo, tuy trong lòng thích quá đi rồi nhưng họ vẫn luôn
miệng: “Tôi không thích”, sau nhiều lần tốn công theo đuổi bạn mới nhận
được sự đồng ý miễn cưỡng của họ, và họ chính là người mà bạn phải khổ
công theo đuổi mới có được, nghiễm nhiên họ trở nên có giá hơn.
Cuối cùng, ông ta không thể nhẫn nhịn được thêm lại vỗ vai tôi hỏi tiếp:
“Người anh em, cậu …” ông ta một lần nữa lại rơi vào cái kế đã bày sẵn của tôi, lúc này trí tò mò của ông ra đã đạt đến một mức độ tương đối.
Tôi gào lên: “Mẹ ơi, con không thể tiếp tục chăm sóc mẹ được nữa rồi !”. Tôi làm ra vẻ như sắp nhảy xuống.
Đây là một cao trào trong kế hoạch hoàn hảo của mình, tôi sẽ đẩy vị giác
của ông ta lên cao, sau đó làm ra vẻ sắp nhảy lầu đến nơi, ông ta chưa
nhận được câu trả lời sẽ cảm thấy bức bối vô cùng và nhất định sẽ giữ
tôi lại bằng được, lúc này tôi có thể thực hiện bước tiếp theo.
Tôi làm tư thế chuẩn bị nhảy, nhưng người đàn ông này không hề có ý níu tôi lại, tôi đành ngượng ngùng mà rụt lại cái tư thế ấy.
Tuy khi nãy tôi có đôi chút không thành công nhưng lúc này tôi đã không còn có thể khóc nữa, tôi phải bắt đầu bước tiếp theo, tôi hỏi ông ta: “Đại
ca, anh định nhảy lầu phải không?”
Ông ta ít nhất cũng phải hơn
tôi hai ba mươi tuổi, gọi ông ta bằng anh tôi thiệt thòi quá, nhưng vì 2 con cọp cảnh sát đang đứng bên cửa sổ đang hau háu chờ mồi, và vì đứa
con gái ông ta rất có thể trở thành vợ mấy ông miền núi, tôi chấp nhận
thiệt thòi vậy.
Ông ta nhìn xa xăm một cách vô hồn, lơ đễnh trả lời tôi: “Đúng thế!”
Tình hình lại tiến triển theo hướng có lợi, giờ tôi và ông ta đã có câu
chuyện làm quà rồi, tiếp theo tôi phải gần gũi ông ta hơn, có vậy mới
dần nắm bắt được tình hình cụ thể.
Tôi phải tìm một chủ đề hợp
với ông ta, ban nãy người đàn ông này trong lúc giằng co với Vương Dũng
có nói rằng ông ta bị người ta lừa rất nhiều tiền, đến vợ cũng bỏ theo
người khác rồi.
Tôi gào lên bằng giọng than thở: “Đàn bà đều là một lũ khốn nạn cả!”
Câu này tôi nói rất trái với lòng mình, thật ra trên thế giới này rất nhiều phụ nữ tốt đẹp, như mẹ tôi chẳng hạn, nhưng vì cố tìm được điểm chung
với ông ta, tôi đã phải hy sinh danh dự của rất nhiều người phụ nữ, tôi
ngập chìm trong nỗi ân hận, tôi thầm nói lời xin lỗi với chị em phụ nữ:
“Vô cùng xin lỗi, để cứu người tôi đành hy sinh danh dự của chị em.” Tôi tin họ sẵn sàng tha thứ cho tôi vì tôi đang làm một việc tốt, tôi tò mò quay nhìn về phía cửa sổ, Lưu Dĩnh rất căng thẳng theo dõi tình hình
của chúng tôi. Tôi quên mất chưa giải thích một chút, trong lời xin lỗi
ban nãy không bao gồm Lưu Dĩnh, chị ta đúng là đồ khốn nạn.
Tôi
nói xong câu đó rồi đứng chờ phản ứng của ông ta, ông ta đột nhiên quay
lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hòa giữa không trung, tôi nhìn thấy 2 chữ trong ánh mắt ông ta, đó là 2 chữ: “Tri kỷ”.
Ông ta hỏi tôi: “Người anh em nhỏ tuổi, vậy là cậu cũng nhảy lầu vì đàn bà ư?”
Tôi đáp lời: “Đúng thế!”. Tôi vừa nói vừa trèo lên cái bục bê tông, vẫn giữ một khoảng cách với người đàn ông.
Tôi khóc lóc phân bua: “Vợ em bỏ em rồi !”
Ông ta nghi ngờ lắm: “Cậu mới tí tuổi mà cũng có vợ rồi à?”
Tôi trả lời ông ta: “Trong thị trấn em, mọi người đều lấy vợ lấy chồng sớm.”
Ông ta dường như suy tư điều gì, cuối cùng cũng cất lời hỏi tôi: “Vậy tại sao vợ cậu lại bỏ cậu?”
Ông ta hỏi câu này với trình độ rất cao, tôi biết đây lại là một thời khắc
then chốt, cảnh ngộ của tôi có thảm hơn ông ta không chính là ở câu trả
lời này. Tôi thăm dò ông ta, nhìn vẻ bề ngoài tôi đã thảm hơn ông ta, dù thế nào đi chăng nữa ông ta cũng ăn mặc rất chỉnh tề, chứ áo tôi ban
nãy đã bị Vương Dũng lôi rách toạc rồi. Tuy vậy, chỉ dựa vào bề ngoài để chiến thắng thì chưa đủ, ông ta phải gặp cảnh ngội là không tiền và
không đàn bà, hai thứ ấy đều là thảm kịch của nhân gian, lúc này tôi
chưa kịp nghĩ ra lý do gì hơn để qua mặt được ông ta.
Tôi không
nói gì, ông ta càng lúc càng nhìn tôi với ánh mắt thiếu tin tưởng, tôi
chỉ còn biết làm bộ không mở miệng nổi và nhìn ông ta trân trân, tôi
phải tranh thủ thời gian, tôi đang liên tục lật giở trong lòng những
trang “Sách quý Tam Thủy”, thế mà vẫn không thể tìm được một lý do nào
cho câu trả lời.
Ánh mắt của ông ta càng trở nên hoài
nghi hơn, nhưng đột nhiên ông ta như tỉnh ngộ, ông ta nói với tôi với vẻ hết sức đồng tình: “Lẽ nào cậu … ?”
Tôi như mở cờ trong bụng, dù sao tôi cũng chẳng tìm nổi lý do nào, tôi vội cướp lời ông ta: “Lẽ nào anh đã đoán ra được?”
Ông ta gục sát đầu, hạ giọng hỏi tôi: “Lẽ nào cái đó của cậu không ổn?”
Trí tưởng tượng của vị đại ca này thật phong phú, tuy vậy tôi cũng đã không còn lựa chọn nào khác, làm thằng đàn ông phải thừa nhận mình kém cỏi
mặt đó quả là một sự đau khổ cùng đường! Tôi đau đớn gật gật nói: “Chính thế, cái đó của tôi không được.” Tôi lại bật khóc, lần này là muốn khóc thật sự.
Tôi nhanh chóng di chuyển lại gần ông ta, hóa ra có một số chuyện không hấp dẫn mấy bà ngồi lê đôi mách bên đường.