Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 40
Lúc đầu Vương Dũng xông lên nóc nhà, tôi và Lưu Dĩnh canh ở cửa cầu thang,
họ sợi nhiều người lên sẽ càng gây áp lực cho người đàn ông kia, Vương
Dũng bắt đầu nhẫn nại khuyên giải người kia, mấy câu đại loại như anh
thử nghĩ đến những người trong gia đình anh xem …, anh thử nghĩ đến
con cái anh xem, mấy cảnh sát này một chút kỹ năng cũng không có, dùng
mấy cái làn điệu cũ rich đó mà đi khuyên người. Nếu như mang theo một
cái đài có gặp ai định nhảy lầu thì bật lên để bên cạnh là được, dù sao
kết quả cũng chẳng khác gì, đó là đối phương do không thể chịu đựng được mà nhảy luôn xuống. Tuy vậy tôi cũng chẳng có thời gian mà cười
nhạo anh ta, tôi còn đang phỉa tính kế thoát thân, tôi rất hy vọng người đàn ông kia sáng tao thêm chút ít tình huống nữa, tất nhiên tốt nhất là đừng có nhảy luôn xuống mà cứ quấy rầy Vương Dũng, sau đó Lưu Dĩnh sẽ
phải đến giúp một tay và như vậy cơ hội thoát thân của tôi sẽ đến.
Đáng tiếc là họ cứ giằng co mãi, Vương Dũng cứ định tiến lại gần thì người
đàn ông kia lại hét lên: “Anh đừng có tiến lại, anh mà tiến lại tôi sẽ
nhảy xuống ngay lập tức.”
Tôi biết là người đàn ông ấy đang do
dự, hần như những người có ý định tự tử đều trải qua một quá trình giằng co giữa sự sống và cái chết. Nhưng nếu cứ giằng co cái kiểu này thì khả năng nhảy xuống là rất lớn.
Tôi không nhịn được đành
khẽ than thở: “Cái kiểu quan liêu của các người, ngày nào cũng chỉ biết
đến bắt bớ người mà không biết cách đi dùng trái tim cảm hóa người ta
sao?” Dù sao thì tôi cũng bị chị ta tóm cổ rồi, cứ nói cho sướng cái mồm cũng chẳng sao.
Lưu Dĩnh đang chăm chú theo dõi tình hình bên
phía Vương Dũng bèn quay sang phản công lại tôi: “Cậu thì làm được chắc? Vậy cậu thử lên khuyên xem nào!”
Trong đầu tôi lại lóe lên ý tưởng, tôi nói: “Nếu em khuyên được người này thì chị thả em ra phải không?”
Lưu Dĩnh quay ngoắt người lại nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ, tôi cười nói: “Có phải chị đã nhận ra khả năng của em rồi không?”
Ánh mắt chị ta phát ra một tia lạnh nhạt, tôi biết ngay chị ta đang nhớ lại những hồi ức đau khổ trước đây, Lưu Dĩnh nói với tôi: “Nếu cậu khuyên
được ông ta chúng tôi sẽ không bắt cậu.”
Tôi vội hỏi ngay: “Vậy sau này thì sao? Sau này cũng sẽ vẫn giữ cam kết này chứ ạ?”
Có một số chuyện cần nói cho ngã ngũ, nếu lãnh đạo bảo bạn làm tăng a thế
nào cũng nói với bạn rằng: “Còn trẻ chịu khó mà cống hiến, sau này tôi
sẽ không quên cậu đâu.” Lúc này bạn cần có kỹ xảo hỏi lại sếp, cái sau
này của sếp là bao lâu, chứ nếu như bạn không hỏi chắc chắn cái sau này
ấy là 10 000 năm sau.
Lưu Dĩnh chần chừ một hồi cuối cùng nói: “Nếu như cậu khuyên được ông ta, sau này chuyện của chúng ta coi như xí xóa hết.”
Tôi đứng dậy, Lưu Dĩnh cũng thả tay tôi ra những vẫn rất cảnh giác không để tôi có cơ hội bỏ trốn.
Tôi nói với Lưu Dĩnh: “Chờ lát nữa em vào trong mọi người cứ đứng ở bậu cửa sổ, đừng có vào nhé.”
Tôi buộc phải giữ một khoảng cách với họ, bởi nếu người kia có nhảy xuống
thì họ cũng không có thời gian nhòm ngó tôi mà còn phải chạy xuống đất
xem người kia chết thế nào.
Lưu Dĩnh gọi Vương Dũng trở lại, tôi
vò tung đầu lên như một cái tổ quạ, hai người nhìn tôi đầy vẻ hoài nghi, nếu họ mà biết được dụng ý của tôi chắc họ sẽ bỏ ngay nghề cảnh sát mà
nâng cấp lên hành nghề lừa đảo rồi.
Tôi leo lên nóc nhà, khi nãy Vương Dũng quay trở về nên người này tưởng cảnh sát đã bỏ cuộc
nên ngó đầu ra bên ngoài gào thét thảm thương: “Con gái của bố! Bố không thể chăm sóc con được nữa rồi!” Rốt cuộc ông ta cũng chuẩn bị nhảy.
Tim tôi bỗng đập thình thịch, cái gì? Ông ta còn có con gái ư? Nếu ông ta
mà nhảy xuống thế thì con gái ông ta sẽ đau khổ biết nhường
nào!
Tự đáy lòng tôi có một mạch ngầm đang tuôn chảy, nó đang cao dần lên rồi đột ngột tràn ngập trái tim tôi.
Đúng vậy, tôi – Trương Tiểu Cường, một Trương Tiểu Cường với trái tim lương
thiện sao có thể để cô con gái mất đi người cha của mình ? Tôi sẽ dùng
hết sức mình để giải cứu ông ấy, một cảm giác mãnh liệt chưa từng có về
sứ mệnh ào ạt trong lòng tôi.
Nếu như tôi cứu được ông
bố đang tuyệt vọng này thì hai bố con họ chắc chắn sẽ cảm động rơi nước
mắt, nếu cô con gái xinh xắn tôi sẽ lừa về làm vợ, dù sao mẹ vẫn luôn lo lắng tôi quá hư hỏng để lấy được vợ, thế này có thể thực hiện bước đầu
tâm nguyện của mẹ, còn nếu con gái ông ta xấu xí tôi sẽ đem bán làm vợ
cho mấy ông miền núi, ở đó tương đối đói rách nên người ta chỉ coi trọng hiệu quả sử dụng chớ không để ý đến mấy thứ hoa gương nguyệt bóng. Nếu
may mắn bán được cho nhà anh đần thì giá cũng sẽ hời hơn đôi chút. Hiện
nay nước nhà giàu mạnh rồi nên anh em miền núi cũng giàu có lên, rất dễ
bán được một cái giá cao. Tôi có thể sắm thêm vài thứ đồ diện như cái
đài cát sét chẳng hạn, thậm chí tôi có thể cùng mẹ làm một chuyến du
lịch hai ngày Xin-Mã-Thái. Tôi không thể dừng được giấc mơ, làng Xin
Hoa, thị trấn Mã Gia, thôn Thái Bình, ba nơi này đều gần cả nên tôi tính chuyến đi Xin-Mã-Thái chỉ cần một ngày là đủ. Như vậy tôi có thể tiết
kiệm được khá nhiều tiền để dùng vào những việc khác.
Tôi mừng đến sắp phá lên cười sung sướng nhưng Tiểu Cường tôi đã kịp thời khống chế
bản thân, người đàn ông kia sắp nhảy xuống đến nơi rồi, mà một con người đầy tinh thần trách nhiệm như tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn
cản việc này xảy ra.
Tôi ngửa mặt lên trời khóc thảm một tiếng, sau đó hét lên: “Tôi không muốn sống nữa!”