Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 4
Mối tình đầu của tôi thất bại như vậy đấy, sau này tôi đã tìm ra nguyên
nhân, thường thì thư tôi viết hộ toàn thư nặc danh nên bức thơ của chính mình tôi cũng quên không ký tên.
Khi tôi viết thư, mẹ thường
ngồi bên nhìn một cách đầy tự hào, có lúc bà nói: “Tiểu Cường nhà ta rất có dáng của một vị giáo sư, có trình độ thế này mai sau có thể vào
thành phố làm ăn được.”
Giấc mơ đầu tiên hồi bé của tôi là được
làm một thầy giáo mẫu mực, năm lớp hai tôi bị thầy giáo phạt đứng ngoài
sân vận động vì nói chuyện với đứa bạn cùng bạn, khi ấy tôi đã thề sau
này lớn lên nhất định phải trở thành thầy giáo, mà phải trở thành giáo
viên chủ nhiệm lớp con trai thầy giáo tôi, khi ấy tôi sẽ có cơ hội đuổi
con thầy ra khỏi lớp.
Mẹ nấu cho tôi món mì trứng vào
dịp sinh nhật tôi tròn 20 tuổi, món này làm đơn giản với một túi mỳ ống
mua ở cửa hàng trong thị trấn, hai quả trứng cùng với dầu hào và hành
hoa, những lần trước mẹ chỉ cho tôi một quả trứng nhưng lần này lại là
hai quả.
Đến chiều, chú Năm tặng tôi món quà, đó là một cái hộp
nhỏ được gói bằng giấy màu, tôi háo hức mở quà, bên trong là một chiếc
điện thoại di động. Tôi mới chỉ được nhìn di động trên phhim ảnh, giờ đã có một cái của riêng mình, màu hồng xinh xắn, bên trên có dán hình một
con mèo, vỏ điện thoại hơi cũ, có lẽ đã dùng qua rồi.
Tôi nhìn chú Năm với chút ngờ vực, chú hơi ngượng ngùng nói: “Hôm qua khi vào thành
phố có một cửa hàng mới khai trương, người đông như trảy hội, tao móc
trộm được của một cô gái đấy.”
Hóa ra là vậy, nhưng dù thế nào đi
nữa, nó cũng là một chiếc điện thoại di động, tôi vào phòng, năm trên
giường và rút điện thoại ra chơi. Tôi nghe đi nghe lại những bản nhạc
chuông vui tai, càng nghe càng mê tít, bỗng chuông điện thoại kêu làm
tôi giật bắn cả mình, tôi thử nhận điện thoại xem thế nào, phía đầu dây
bên kia là giọng của một đứa con gái nhẹ nhàng: “Alô”, thấy có người
nghe máy, giọng cô ta có vẻ như hơi lo lắng.
Cô ấy hỏi tôi: “Xin hỏi anh là ai vậy? Đây là điện thoại của tôi.”
Tôi trả lời: “Vậy à, tôi mua nó ở cửa hàng điện thoại bên đường.”
Tôi nghe tiếng thở dài thườn thượt phía bên kia, cô ấy nói: “Anh có thể trả lại cho tôi được không, đây là món quà mà bố tôi mua tặng, nó rất quan
trọng đối với tôi …”
Quà của bố tặng đúng là rất quan trọng. Nếu tôi làm mất món quà của mẹ tặng, tôi cũng sẽ rất lo lắng và buồn, vì
thế tôi nghĩ ngay đến việc bán nó, một vật vừa có giá trị vừa là vật kỷ
niệm, nếu đưa ra giá quá thấp chẳng khác nào hạ thấp tình cảm tốt đẹp
giữa hai bố con cô ấy, do đó tôi quyết định nâng cao giá bán chiếc điện
thoại.