Sống Như Tiểu Cường

Chương 38


Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 38

Cuộc sống của tôi bỗng nhiên ổn định hơn, tôi bắt
đầu đi đi về về giữa nhà và công ty, tôi không biết mình có thích mình
trong cái công việc ngày ngày mặc đồng phục này không nhưng nó cho tôi
tiền lương. Tôi thường kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra ở công ty, tất nhiên bao gồm cả chị Lâm Tiểu Hân nữa, tôi nói nhấn mạnh, mẹ chăm chú
nghe, nhưng hai mẹ con không bao giờ thảo luận. Công việc tôi làm được rất nhiều lãnh đạo ghi nhận, chính vì công việc ngày càng nhiều,
tôi cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm, mỗi lần có lãnh đạo đến, tôi lại cầm cái cặp tài liệu bận bịu chạy khắp văn phòng, thường thì trong
đó chỉ là cái cặp công văn rỗng không, khi các đồng sự dừng mọi công
việc để chào hỏi lãnh đạo, tôi lại đang mướt mồ hôi chạy qua các sếp,
làm như thể bận đến nỗi chẳng ngẩng được mặt lên nữa.

Lúc tan ca, thỉnh thoảng tôi cũng gặp thím Liên, tôi luôn niềm nở chào hỏi thím,
một lần có chủ tịch Hồ – vị lãnh đạo cao cấp của công ty đi ngang qua,
tôi liền nói với thím Liên: “Thím Liên vất vả quá, để cháu quét giúp
thím một tay!” Tôi xắn áo cầm cây chổi từ tay thím Liên.

Thím Liên vừa phấn khởi vừa hoài nghi.

Hai thím cháu tranh nhau cái chổi, chỉ đến khi chủ tịch Hồ đã đi vào thang
máy, tôi không tranh cướp cái chổi nữa, tôi nói một cách ân hận: “Thím
Liên, sau này bất cứ lúc nào thím có việc gì cần giúp thì cứ gọi cháu
nhé.”

Thím Liên cảm động lắm: “Tiểu Cường, cháu tốt quá, thật đấy, cả cái công ty này có mình cháu là biết nghĩ nhất.”

Tôi cười xấu hổ nói: “Mẹ cháu bảo làm người phải biết kính già yêu trẻ, phải biết lễ phép lịch sự.”


Thím Liên cảm động đến suýt rơi nước mắt: “Tiểu Cường, cháu đúng là con nhà
gia giáo, mẹ cháu chắc chắn phải là một phụ nữ hiền dịu.”

Tôi vội trả lời: “Vâng ạ.”

Thật ra lần này tôi chưa nói hết câu của mẹ, mẹ tôi vốn nói thế này: “Tiểu
Cường, thấy cụ già em nhỏ thì phải tiếp cận ngay, họ là những người dễ
lừa nhất đấy.”

Không lâu sau, trong một hội nghị của công ty, Chủ tịch Hồ nói: “Mọi người nên học tập Tiểu Cường, thanh niên nên làm cả
những việc đơn giản nhất, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tranh đấu kèn
cựa, lúc nào cũng tính toán nịnh bợ, luồn cúi người khác.”

Lúc đó tôi lại ngồi ngay bên trên, cúi đầu cười đầy vẻ chất phác, tôi nhận
ra rằng khả năng bình tĩnh của mình lại tăng thêm một cấp độ nữa rồi, vì ngay cả một chút đỏ mặt tôi cũng không có.

Lại một lần
khác, tôi gặp Chủ tịch Lâm trong thang máy, ông ấy nói với tôi: “Trương
Tiểu Cường, mấy cán bộ cấp trung trong công ty đều khen ngợi cậu trước
mặt tôi, cố gắng làm cho tốt nhé!”

Tôi cảm động đáp lời
Chủ tịch: “Chủ tịch, đó đều là những việc chúng ta nên làm mà! Thanh
niên còn trẻ phải có gắng cống hiến nhiều hơn, bớt nông nổi đi, phải xắn tay vào công việc thì mới rèn luyện được chính mình. Cháu dốc sức làm
việc cho tốt không phải vì bất cứ ai khác mà vì chính bản thân cháu.”

Tổng giám đốc Lâm gật lấy gật để, ông nói: “Hay lắm! Hay lắm!” trong lòng ít nhiều thấy rất cảm động.

Cùng với việc được cấp trên đánh giá tốt, tôi lại đắc tội với nhiều đồng
nghiệp, có nhiều khi họ lời to tiếng nhỏ sau lưng tôi, hễ nhìn thấy tôi
thì dừng ngay câu chuyện.

Có lần mẹ đã nói: “Làm người cần dẫm
đạp lên kẻ yếu, sùng bái kẻ mạnh, nếu trong trường hợp không cản đường
mình thì cũng phải dối trên, che giấu dưới, làm sao để đắc tội càng ít
người càng tốt.”

Một hôm tan ca muộn, tôi gặp chị Lê Minh cán bộ
phòng ý tưởng sáng tạo, chị ta nổi tiếng là kẻ ngồi lê đôi mách trong
công ty, tôi thường xuyên gặp Lê Minh trong mọi phòng ban của công ty,
chị ta đi thăm dò người này người kia độ này ra sao, thường thì chị ta
chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi vì chị ta luôn nghĩ chị ta cao quý trong sạch hơn tôi, chị ta không theo đuôi lãnh đạo để nói mấy lời nịnh bợ.


Tôi mở lời: “Chị Lê Minh, hôm nay chị lại làm tăng ca ạ?”

Chị ta chẳng hứng thú gì trả lời tôi: “Nhân viên quèn như chúng tôi thì lúc nào chẳng làm việc đến đứt hơi, đâu được như những người may mắn lọt
được vào mắt lãnh đạo.”

Tôi vừa cười vừa nói: “Chị ơi! Em phải
học tập chị nhiều, muộn thế này rồi mà chưa cơm nước gì vẫn ngồi đây
tăng ca, công ty mà có thêm vài người như chị chắc mấy kẻ vô tích sự như tụi em thất nghiệp hết.”

Bộ mặt chị ta đã có phần
chuyển hướng ấm áp hơn chút ít, chị ta đáp: “Đấy, con người tôi là như
thế, làm việc gì cũng không toan tính, cứ phải hoàn thành xong công việc thì mới an tâm được.”

Tôi kéo ghế ngồi trước mặt chị ta và nói: “Chị Minh à, như thế sao được chứ, ăn uống mà không để ý lại
ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.”

Bộ mặt chị tăng thêm chút nữa sự ấm
áp, chị ta trả lời tôi: “Bao nhiêu người khuyên chị đừng có làm việc
chăm chỉ quá như thế, nếu không phải là công ty của chính mình thì có
vất vả mấy cũng được gì đâu, nhưng tính chị là thế đấy, làm gì cũng phải có trách nhiệm.”

Tôi thừa biết chị ta đang giảm béo nên không
dám ăn cơm, nhưng tôi vẫn cứ xúc động mà rằng: “Chị Minh thật là người
đáng nể, em thấy xấu hổ về bản thân mình quá.”

Chị ta bỏ cả công việc ở đó mà nhìn tôi như nhìn một người bạn tri kỷ.

Tôi bỗng thốt lên một tiếng làm chị ta chẳng hiểu mô tê gì liền hỏi: “Tiểu Cường, có chuyện gì vậy?”


Tôi chỉ cái cặp tóc màu đỏ trông đến là vô duyên trên đầu chị ta khen: “Chị Minh, em đúng là chưa nhìn ra hết con người chị, không những phẩm chất
tốt đẹp mà con người còn rất hợp mốt nữa, cái cặp tóc ấy đúng là hợp với chị đến không chê vào đâu được!”

Cuối cùng chị ta cũng sung
sướng không kìm nén nổi nụ cười, chị ta phấn khởi vỗ vỗ vai tôi nói:
“Tiểu Cường, em nhận ra điều đó rồi hả? Cái này là năm ngoái chị mua hồi đi du lịch Myanma đấy, thế mà mấy bà kia cứ chê không đẹp mãi! Em đúng
là có con mắt tinh đời!”

Tôi đáp: “Đẹp lắm chị ạ, mấy người đó đâu có hiểu gì về gu thẩm mỹ của chị đâu.”

Cái kẹp tóc đó mà kẹp lên đầu chị Lâm Tiểu Hân thì không đẹp thật, nhưng
kẹp trên đầu chị ta thì rất hợp lý, chứ kẹp vào chỗ khác thì càng không
chấp nhận nổi.

Tối hôm đó Lê Minh có vẻ đắc chí lắm, chị ta túm
lấy tôi buôn bán trên trời dưới bể, tôi khen một lượt từng thứ từ đầu
đến chân chị ta, rồi lặp lại từ chân lên đầu, lúc đầu mới mở lời khen
chưa quen lắm nên tôi cũng thấy hơi lợm giọng, nhưng nói vài câu là trôi tuồn tuột. Hóa ra cái trò này cũng có thể luyện tập được cơ đấy.

Chị Lê Minh vẫn thường xuyên lượn lờ khắp các phòng ban, từ hồi đó hễ có
người nói Tiểu Cường tôi là kẻ nịnh bợ sếp là chị ta lại nói: “Chắc em
nhầm rồi, chứ Tiểu Cường tuy trẻ nhưng mà cũng được lắm đó, nói năng
thật thà mà chân thành, nhiệt tình với mọi người lắm.” Lúc mới nói vậy
mọi người còn hoài nghi lắm, nhưng dần dần cũng đều tin cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.