Sống Như Tiểu Cường

Chương 27


Đọc truyện Sống Như Tiểu Cường – Chương 27

Tôi đến văn phòng, bác béo đã đợi sẵn trong phòng, bên cạnh còn có một người đàn ông cao gầy. Tôi thấy văn phòng rất lớn, được trang trí rất lộng lẫy, cửa sổ sáng
choang, trong phòng có rất nhiều bàn làm việc, nhưng nhân viên thì rất
ít, tôi mân mê cái mặt bàn, trong lòng tính đợi lúc không người đem bán
chúng đi, xem ra cũng kiếm được kha khá.

Bác béo nói: “Chào mừng
cậu đã trở thành nhân viên Bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty, tôi
họ Giang, là giám đốc bộ phận khách hàng của công ty, cậu có thể gọi tôi là Giám đốc Giang.”

Bác ta chỉ vào anh cao gầy bên cạnh nói: “Vị này là tiền bối của cậu, là trưởng nhóm, họ Sa, tên là….”

Anh chàng cao gầy cướp lời Giám đốc Giang nói với tôi: “cậu có thể gọi tôi là Leon”.

Giám đốc Giang vừa bị anh ta chặn họng nên lườm anh ta bằng con mắt hình
viên đạn, giám đốc tiếp tục giới thiệu tình hình công ty, tôi biết được
những việc mình phải làm toàn thứ đơn giản và vụn vặt như làm chân chạy
việc, tôi rất hài lòng, công việc càng đơn giản càng hay, tuy tôi là một thanh niên tri thức, nhưng chưa được tiếp xúc nhiều với lĩnh vực này.

Giám đốc Giang nói: “Bộ phận của chúng ta có tất cả mười người, hôm nay có
ba người ra ngoài đi công chuyện, còn bốn người khác xin nghỉ phép. Đây
là thời gian thử việc nên cậu cố gắng thể hiện cho tốt, sau ba tháng có

thể trở thành nhân viên chính thức”.

Tôi bắt đầu lo lắng, cả phòng chỉ có 3 người đi làm, tôi là ma mới đang trong thời gian thử việc chắc sẽ mệt chết mất.

Một thím quét rác tầm trung tuổi bước vào văn phòng, giám đốc Giang nói với tôi: “Đây là thím Liên, phụ trách việc dọn dẹp vệ sinh của công ty”.

Thím Liên cười chào tôi, tôi lịch sự cúi đầu đáp lễ.

Chỗ ngồi của tôi được sắp xếp trong góc, từ xa có thể nhìn thấy vị trí của
Giám đốc Giang, tôi phát hiện ra đó là vị trí phong thuỷ rất tốt, từ góc ấy có thể thâu tóm được tất cả những gì xảy ra trong phòng.

Chú
Năm nhà tôi là một nhà quay phim đại tài, chú ấy phụ trách quay chụp
những cảnh khuất tất của những kẻ có máu mặt, sau đó bán cho các báo.
Chú ấy từng dạy tôi rất kỹ về phương pháp chọn điạ điểm quan sát người
khác, lúc này đúng là tôi chưa thấy một vị trí nào hợp lý hơn vị trí của Giám đốc Giang. Nhưng rồi tôi nhận ra một điều, rõ ràng là mình có chỗ
ngồi nhưng lại chẳng có cơ hội nào để ngồi, Giám đốc Giang và tổ trưởng
Sa thi nhau giao việc cho tôi, lúc thì họ vứt ra một đống tài liệu bảo
tôi đi phô tô, lúc lại đưa một mớ tài liệu hỗn độn sai tôi chuyển đến
phòng này ban nọ, đến cả mua nước ngọt họ cũng sai tôi, nhưng con người
lương thiện trong tôi luôn lấy ân báo oán, tôi còn cho thêm vào nước
ngọt của họ rất nhiều chất dinh dưỡng (đó là chút nước bọt của
tôi).

Suốt buổi sáng tôi chạy như ngựa, mãi mới được
nghỉ ngơi một lát, tôi ngồi giải lao ngay ở chỗ của mình, từ xa ngắm
nhìn Giám đốc Giang làm việc, bác ta đúng là quá béo, tôi cầm giấy bút
trên bàn, phác họa vài đường nét theo khuân mặt bác, một lúc nhìn lại
thì thành ra cái thủ lợn. Tôi vừa xem vừa cười, khả năng thi họa của
mình quả không tồi, cái thủ lợn trông còn đáng yêu hơn bà giám đốc
nhiều, tôi vô tình ngẩng lên, bỗng nhìn thấy Giám đốc Giang đang đi về
phía mình, tôi hốt hoảng nhét vội tác phẩm vừa vẽ vào cái cặp trên bàn.

Giám đốc Giang tay cầm một túi tài liệu nói với tôi: “Tiểu Cường, tôi có một nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu, nếu cậu hoàn thành được nhiệm vụ này, tôi tin rằng sau thời gian thử việc cậu chắc chắn sẽ trở thành nhân
viên chính thức của công ty”.


Tôi nhìn bác đầy hoài nghi, xem ra nhiệm vụ này mức độ khó khăn không nhỏ.

Giám đốc chỉ vào túi tài liệu trong tay mình và nói với tôi: “Trong túi tài
liệu này có bản thiết kế phác thảo của công ty cho khách hàng, cậu
chuyển nó đến cho khách”.

Chỉ là chuyển tài liệu thôi
mà? Tôi càng nghi ngờ hơn, một công việc đơn giản vậy có cần thiết phải
nói năng nghiêm trọng thế không?

Giám đốc nói tiếp: “Địa chỉ là
công ty TNHH Hoàn Cầu Tam Hòa, số 88, đường Phong Hòa. Cậu chỉ cần gửi
tài liệu đến tay bà Lý là được, nếu khách hàng chưa vừa ý thì lại mang
tài liệu về, bên công ty ta sẽ sửa lại”.

Tôi nói: “Dạ vâng ạ,
giám đốc cứ yên tâm”. Tôi đưa tay nhận túi tài liệu, giám đốc nhìn tôi
cười rất dịu dàng, khiến tôi sợ run người, sợ đến nỗi suýt làm rơi đống
tài liệu, may mà tôi kịp định thần lại.

Tôi xuống cầu thang, gặp ngay thím Liên, tôi cười chào hỏi thím, thím cũng cười hỏi tôi: “Anh Trương, anh ra ngoài ạ”.

Tôi nói: “Thím Liên, lần sau cứ gọi cháu là Tiểu Cường được rồi, thím có
biết đường đến công ty TNHH Hoàn Cầu Tam Hòa đi thế nào không ạ?”

Thím Liên ngạc nhiên nói với tôi: “Tiểu Cường, cháu đến đó hả? Phải chú ý an toàn đấy”.


Tôi càng thấy khó hiểu bèn hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

Thím Liên nói: “Nghe nói công ty này là do băng “Xã hội đen” Tam Hòa lập ra, vừa rồi hội Tam Hòa mới thay hội trưởng mới, bà ta chê hình tượng biểu
trưng của băng nhóm trước kia không đẹp nên đổi logo mới, thuê với giá
cao để tìm người thiết kế, giám đốc của chúng ta hám lợi đã nhận tiền
thiết kế rồi, nhưng thiết kế tới bốn lần rồi mà họ vẫn chưa vừa ý, bốn
nhân viên của chúng ta đều đang nằm trong bệnh viện vì lý do đó đấy”.

Nghe đến đây tai tôi như ù đi, trước mắt mọi thứ hoa lên, thảo nào mà bà
giám đốc nói đây là nhiệm vụ quan trọng, nhiệm vụ này không phải là nặng nề quá sao?

Còn may là tôi chỉ cần đưa bản thiết kế cho bà Lý là xong, tôi tính, lần này đến gặp bà ấy, đưa bản thiết kế xong là tôi
chuồn luôn.

Tôi hỏi thím Liên: “Bà Lý là ai Thím có biết không ạ?”

Thím Liên nói: “Bà Lý chính là hội trưởng mới của họ”.

Tôi ngẩng mặt nhìn trời, trên không trung xuất hiện một đám mây đen che lấp mặt trời, sắc trời chuyển màu ảm đạm, tim tôi rỉ máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.