Đọc truyện Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần – Chương 2: Khốn Cảnh
Editor: Fuurin
Thì ra trong dòng chảy hàng vạn năm tranh đấu, loài người bởi vì đủ loại lý do mà đành phải từ bỏ đủ loại văn hóa nguyên thủy để theo đuổi cách sống tiện lợi, mau lẹ và hữu ích.
Vì thời thời khắc khắc họ đều ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu và thiếu thốn vật tư nên mới bất đắc dĩ sáng tạo ra nước dinh dưỡng, giúp bổ sung năng lượng và làm no bụng trong thời gian ngắn nhất.
Đương nhiên, chuyện này cũng có một phần nguyên nhân đến từ tình trạng địa lý của đại lục Vô Sắc, ngoại trừ việc thích hợp cho con người sinh sống, thì đại lục Vô Sắc khác Trái Đất vô cùng xa, phần lớn ở việc các sinh vật tự nhiên tương đối ít.
Không biết vì lý do gì, mà các loại cây cối có thể gieo trồng được rất ít, động vật cũng chủ yếu ở hình dạng hung mãnh, rất ít loài có thể ăn được, cho nên sự đa dạng sinh học ở đây hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Ngược lại, các ngành khoa học kỹ thuật như internet, điện tử lại phát triển mạnh mẽ, sau này còn phát triển ra một thứ tồn tại siêu việt là “Tinh thần lực” nữa.
Tinh thần lực khiến cho con người có sự thay đổi to lớn về mặt trí lực, thể năng và hành động, người có tinh thần lực mạnh hơn nhiều so với người không có tinh thần lực, những việc họ có thể làm đương nhiên cũng càng nhiều hơn.
Sau hàng vạn năm, hiện nay, do thiếu thốn các sinh vật tự nhiên, mà các nguyên liệu nấu ăn con người có thể dùng được càng ngày càng ít.
Bởi vậy, trên đại lục Vô Sắc, nước dinh dưỡng đầy đủ các mùi vị khác nhau chính là thức ăn chính của đại đa số mọi người.
Đương nhiên, không phải là hoàn toàn không có nguồn cung cấp thịt cá, rau dưa hoa quả, mà là giá của chúng đắt hơn giá của nước dinh dưỡng gấp nhiều lần, thường thì một bữa cơm anh ăn đắt bằng tổng số nước dinh dưỡng uống trong cả một tháng, hơn nữa đa phần chúng đều chỉ được ưu tiên cung cấp cho gia cấp quý tộc hoặc trung cấp tư sản mà thôi.
Chẳng lẽ sau này bản thân mình vẫn không thể thoát khỏi thứ nước dinh dưỡng kinh khủng này sao? Tư Đồ Sở Sở thấy thật buồn bực.
Xét thấy bản thân sau này sẽ đi trên con đường đầu bếp, cô tìm đọc khá nhiều tài liệu về nghề này.
Tài liệu nói rằng, người làm nghề đầu bếp trên đại lục Vô Sắc không nhiều lắm, nguyên nhân hàng đầu, chính là điều kiện tiên quyết để thành đầu bếp là phải có “tinh thần lực hệ Mộc”.
Đừng thấy năm chữ này là đơn giản, chính nó đã hạn chế rất nhiều người, chủng loại thực vật có thể trồng được ở đại lục vô sắc không nhiều lắm, hơn nữa nếu đun nấu theo cách thông thường sẽ không thể nấu ra mùi vị và giá trị của món ăn, mặt khác rau củ và thịt nấu chung với nhau còn không thể hòa quyện được và vô cùng rời rạc nữa, bởi vậy trong quá trình nấu nướng, các đầu bếp cần dùng tinh thần lực dẫn đường cho chúng để chúng có thể dung hợp với nhau, tinh thần lực càng cao thì khả năng nấu nướng càng giỏi, quan trọng hơn là nó chỉ giới hạn ở tinh thần lực hệ Mộc mà thôi! Tinh thần lực trên đại lục Vô Sắc được chia làm hai loại, một là tinh thần lực hệ Mộc, hai là các tinh thần lực thuộc các hệ còn lại, các nghề nghiệp khác ngoài đầu bếp không có hạn chế về chủng loại tinh thần lực.
Tỷ lệ sinh ra người có tinh thần lực hệ Mộc vô cùng thấp, chỉ chiếm tỉ lệ một phần vạn mà thôi.
Một nguyên nhân khác đương nhiên là do thiếu nguyên liệu rồi, bây giờ nguyên liệu nấu ăn quý như vậy, người bình thường sao đủ sức mua? Ngoài ra, học đầu bếp còn rất tốn tiền và nguyên liệu nữa vì nó cần phải thông qua sự rèn luyện thực hành lâu dài để thăng cấp.
Đầu bếp khi thăng cấp tương đối khó khăn, đầu bếp phân ra ba cấp là sơ cấp, trung cấp và cao cấp, thường thường mỗi cấp bậc trong đó đều cần phải bỏ ra thời gian, nỗ lực cũng như phải trả giá rất lớn, nhưng lại không phải lúc nào cũng đều thành công thăng cấp, thậm chí có những người cả đời đều chỉ dừng lại ở sơ cấp.
Đương nhiên vì thế mà lương của đầu bếp vô cùng cao.
Một đầu bếp phổ thông sơ cấp lương một năm ít nhất là một trăm hai mươi vạn đồng liên bang, cao hơn nhiều so với thu nhập của những người dân trên đại lục khác, thế thì trung cấp hay cao cấp, càng không cần phải nói.
Tư Đồ Sở Sở còn đặc biệt chú ý tới mỗi năm Chính Phủ Liên Bang đều sẽ tổ chức cuộc thi “Thực Thần Đại Tái”, người thắng cuộc ngoại trừ nhận được danh hiệu “Thực Thần” vinh dự nhất do Chính Phủ trao tặng, thì phần thưởng và tiền thưởng nhận được cũng tương đối phong phú.
Nhìn tới đây Sở Sở liền thấy thật sự động lòng rồi.
Nhưng con đường đầu bếp này khó đi như vậy, cô vẫn còn phải suy nghĩ cho thấu đáo mới được.
Chẳng qua nghĩ một hồi liền nhớ ra, bản thân có không gian mà, phương diện nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn không thành vấn đề, cô có thể chiếm ưu thế tuyệt đối, tới đây, Sở Sở lập tức cảm thấy kiên định hơn về con đường đầu bếp mà cô sắp sửa dấn thân vào.
Bỗng nhiên, quang não phát ra tiếng “Reng reng”, tiếp đó giọng nói cứng nhắc của máy móc vang lên: “Có thư mới, xin hỏi ngài có muốn đọc hay không?” Thư gì vậy? Sở Sở có chút mê mang, tùy ý gật đầu, nói: “Mở ra đi ”
Hình ảnh trên quang não lóe lên, một bức thư hiện ra trong thư mục.
“Có tiến hành đọc hay không?” Giọng nói vẫn cứng nhắc như trước vang lên, Sở Sở lập tức nói “Đồng ý”.
“Học sinh Tư Đồ Sở Sở thân mến, đây là thông báo đến từ khoa Nấu Ăn thuộc trường đại học Y Tây.
Ngày khai giảng học kỳ mới của khoa Nấu Ăn đã được xác định là ngày 1 tháng 9 năm 1978 theo lịch Công Nguyên Ngân Hà, thời gian báo danh là ngày 31 tháng 8 năm 1978.
Học phí của học kỳ mới tổng cộng là 17950 đồng liên bang, mời em chuyển khoản học phí trước ngày 25 tháng 8 năm 1978, khi đến báo danh vui lòng xuất trình biên lai thu học phí để tiến hành đăng ký nhập học.
Chúc em học kỳ mới đạt nhiều tiến bộ – Hội học sinh khoa Nấu Ăn trường đại học Y Tây – Ngày 4 tháng 7 năm 1978 theo lịch Công Nguyên Ngân Hà.”
Một bài nói thật là dài, lúc Sở Sở nghe đến hai chữ “Học phí”, đầu óc đờ ra, trước đó cô không ngờ tới vấn đề học phí luôn á! Lại nghĩ đến hiện tại trong tài khoản của mình chỉ còn có 16000 đồng liên bang, không đủ để trả học phí.
Sở Sở cảm thấy nóng nảy, từ giờ đến lúc nhập học chỉ còn chưa đầy hai tháng, vấn đề no ấm cô còn chưa giải quyết đã phải tìm cách kiếm đủ học phí, nhưng cô vẫn chưa quen với thế giới này, việc có thể làm hầu như không có.
Sở Sở suy nghĩ cẩn thận, vẫn nên nghĩ biện pháp có thể trước mắt giúp bản thân tăng thêm thu nhập, nghĩ hoài không ra đành phải đi làm no bụng trước.
Vừa uống nước dinh dưỡng mùi vị không ra gì, Sơ Sở vừa suy nghĩ cách kiếm tiền.
Nghĩ tới các cách thức kiếm tiền đời trước, bỗng nhiên hai chữ “Đào Bảo” xuất hiện trong đầu cô.
“Đúng rồi! Cửa hàng online!” Sở Sở hưng phấn vỗ đầu, sao cô lại quên mất trào lưu mua hàng online thịnh hành nhất của thế kỉ 21 được chú, không biết ở chỗ này có không nữa? Nghĩ đến đây, cô vội vàng giải quyết hết số nước dinh dưỡng trên tay, rồi lại đi vào phòng máy.
Quả nhiên, mua sắm online không có chỗ nào là không tồn tại cả! Bởi vì kỹ thuật máy tính điện tử và internet trên đại lục Vô Sắc vô cùng phát triển, nên mua sắm online dường như đã thay thế hoàn toàn phương thức mua sắm truyền thống, trở thành cách thức giao dịch chủ yếu của mọi người khi tiến hành mua bán.
Xem xong các tin tức về mua sắm trên mạng, Sở Sở liền quyết định, cô muốn mở cửa hàng online! Về phần sẽ bán gì, cô đã nghĩ ra rồi, cô có thể làm một ít điểm tâm và đồ ăn vặt bán thử trước, nếu hiệu quả tốt thì sẽ gia tăng số lượng lên.
Đã muốn mở cửa hàng online, điều đầu tiên là cần phải phân tích hoàn cảnh thị trường và nhu cầu của người mua.
Sở Sở đoán hẳn là vào một vài trang web bán thức ăn là có thể có được tin tức hữu ích, đầu tiên cô tìm trên mạng một trang web, bấm vào đường link đầu tiên, sáu chữ “Trang Web Mỹ Thực Thiên Nhiên” to tướng lập tức hấp dẫn ánh mắt của cô, trang web được thiết kế rất đẹp, màu sắc chủ đạo là màu xanh lá nhạt, logo của trang web là hai cái cây trên một hòn đảo, vô cùng sát với chủ đề về “thiên nhiên”.
Sở Sở cẩn thận nghiên cứu trang web này, sau đó click vào mục “Điểm Tâm”.
Sau khi vào, cô liền nhìn thấy trong mục này có một tiêu đề tên là “Điểm Tâm Thịnh Hành Nhất” được tô đỏ in đậm nằm ngay dòng đầu tiên.
Cô nhìn nhìn thì thấy trong đó nói về rất nhiều loại đồ ăn vặt, nhưng tất cả cô đều không biết, hơn nữa còn có một ít nguyên liệu cô thậm chí còn chưa từng thấy bao giờ, còn quan trọng hơn nữa, chính là cô không có dụng cụ làm bếp!
Sở Sở lập tức mở ra một trang web mua sắm, đã được đánh dấu lại, hẳn là trước đây nguyên chủ đã từng xem.
Tìm tòi vào mục dụng cụ làm bếp, trên màn hình hiện lên một đống giá cả, Sở Sở không thể bình tĩnh nổi, sao lại đắt như vậy chứ! Đây là cái quỷ gì vậy trời?! Lò nướng rẻ nhất đã phải mất tới 8000 đồng liên bang rồi á! Sở Sở thở dài, tắt trang web.
Xem ra cô đành phải thay đổi kế hoạch thôi, bản thân cô ngay cả mấy cái nguyên liệu điểm tâm còn đọc không hiểu, cũng không có dụng cụ, càng không biết cách làm, mở cửa hàng online là không có khả năng rồi, còn cách nào có thể kiếm tiền nữa không đây? Đau khổ suy nghĩ hồi lâu vẫn không ra kết quả, Sở Sở chỉ có thể tạm thời buông tha cho vấn đề này.
Sở Sở nghĩ hai chữ “Đi vào” trong lòng, thân hình cô chợt lóe vào không gian.
Cảnh vật trong không gian vẫn như khi cô đi vào lần trước, khiến cô có cảm giác mình chưa hề ra khỏi đây.
Đi đến bờ đầm nước rồi ngồi xuống, thật ra vừa trải qua một vòng lặp vui vẻ — sa sút —— lại vui vẻ — rồi lại sa sút, trong lòng Sở Sở tràn ngập cảm giác bất lực.
Tuy rằng trong tay cô có không gian, nhưng vấn đề trước mắt của cô không gian cũng không thể giải quyết được, hơn nữa những thứ trong không gian cô cũng không dám vội vàng lấy ra bán, thực vật trên đại lục Vô Sắc không nhiều lắm, ngộ nhỡ thứ mình đem ra bán là thứ mà người ta chưa thấy bao giờ thì biết giải thích làm sao? Cô cũng không muốn lộ ra chuyện bản thân có được không gian, hậu quả khi nó bị lộ ra chắc chắn cô sẽ không thể chịu nổi.
Nói tóm lại, cô, Tư Đồ Sở Sở, hiện đang lâm vào khốn cảnh đây!
Lúc này, bụng cô kêu “ọt” một tiếng, thời gian kể từ lần ăn cơm trước cũng đã lâu, lúc trước trong đầu của Sở Sở bị nhồi đầy các loại tin tức, nên chuyện ăn cơm bị ném đi mất căn bản không nhớ đến, thế là Sở Sở dứt khoát đứng dậy đi hái hoa quả! Cô nhớ lần trước đi vào có nhìn thấy cây ăn quả, cái này có sẵn có thể ăn trực tiếp luôn, tuy người ta thường nói càng ăn hoa quả càng đói, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn đi uống cái thứ nước dinh dưỡng kia nữa.
Đi rừng cây ăn quả kia, một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, đập vào trong mắt là một đống cây ăn quả như táo, xoài, đào, lê, vải, long nhãn,..quả treo trĩu cành, Sở Sở lại đần ra.
Bây giờ, hình như là chưa tới mùa mà! Sao đều kết trái cả rồi vậy? Chẳng lẽ trong không gian không tồn tại khái niệm mùa màng? Sở Sở càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nơi này có rất nhiều thứ, riêng hoa quả thôi cô đã không thể đếm nổi có bao nhiêu loại rồi, rau dưa thì lại càng nhiều, tất cả chúng nó đều trong thời kỳ trưởng thành kết quả cả!
Sở Sở bất chấp tất cả, lập tức bắt đầu trèo lên cây hái quả táo, sau khi hái xong cũng không thèm rửa sách mà cứ thế cắn luôn một miếng lớn.
Vừa vào miệng, một mùi thơm nồng nàn và vị ngọt đậm đà tràn ra.
Sở Sở thỏa mãn thở dài một hơi, sau đó tiếp tục gặm từng miếng từng miếng, thật là thơm thật là ngọt quá!
—– Hết chương 2 —–.