Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 14: Bánh Khoai Lang Và Bánh Đậu Xanh


Đọc truyện Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần – Chương 14: Bánh Khoai Lang Và Bánh Đậu Xanh


Editor: Fuurin
*Editor: tớ edit dựa trên bản convert, không có bản raw nên không thể đối chiếu tên các loài động vật trong truyện.

Nên tớ sẽ để nguyên nhé, các bạn thông cảm nha:((
“Khoai lang, bột nếp, đường cát, bơ, đậu xanh, thịt thú Tất Gia Lỗ băm nhỏ, thịt thú Kiaro…” Sở Sở vừa kiểm tra đồ trong bồn rửa, vừa lẩm bẩm.

Ngoại trừ khoai lang và đậu xanh lấy trong không gian ra, thì những thứ khác đều mua về từ siêu thị.

Vốn là cô còn muốn mua ít thịt gà, nhưng cô không ngờ, là rất nhiều loại thịt quen thuộc trong kiếp trước lại không thể tìm thấy ở đây, cô đoán có thể là do nguyên nhân biến dị mà ra.

Thịt thú Tất Gia Lỗ và thịt thú Kiaro cũng không khác thịt gà lắm, nhưng mà hình dạng rất đáng sợ, rất lớn.

Trước tiên, Sở Sở chỉ dám mua một chút để thử đã.

Nhớ tới lúc cô nói là chuẩn bị làm thức ăn, A Hồng A Hắc nghe liền sáng cả mắt, Sở Sở không khỏi nở nụ cười.

Bây giờ cô muốn làm bánh khoai lang và bánh đậu xanh, chẳng những là nguyên liệu đơn giản, mà hương vị còn rất ngon, lúc trước cô rất thích ăn món này.

Vốn là cô nghĩ bây giờ nó cũng có ở thế giới này, nhưng cô tra trên mạng, rà soát các thông tin liên quan cũng không thấy có người từng làm hai loại bánh này, bởi thế, Sở Sở liền nghĩ đến việc khai thác thị trường cho chúng.

Sở Sở sửa soạn các nguyên liệu xong xuôi, sau đó lấy hộp giữ đồ thông minh mới mua ra, bỏ những nguyên liệu còn thừa vào cất.

Nói đến chuyện đồ làm bếp, Sở Sở vẫn còn có chút oán niệm đây, vốn là cô nhắm trúng một bộ đồ làm bếp hoàn chỉnh bao gồm dụng cụ lưu trữ, dụng cụ rửa, cắt, dụng cụ chế biến, và dụng cụ để ăn, tất cả mọi thứ đều có đủ, có điều cái giá của chúng khiến cô phải chùn bước, tất cả hết tám trăm ngàn.

Cô đành phải lấy lui làm tiến, mua một cái hộp giữ đồ thông minh, một cái nồi và một cái bếp từ, vậy mà ba món này và cả nguyên liệu nấu ăn cũng tiêu tốn gần hết tiền của cô luôn.

Vốn còn cảm thấy một trăm vạn đã là số tiền không nhỏ rồi, bây giờ thật sự mới thấy chả thấm vào đâu, xem ra cô còn phải nỗ lực kiếm tiền dài dài.

Trước tiên Sở Sở là bánh khoai lang, bánh này đơn giản hơn bánh đậu xanh chút.

Đầu tiên cô cho khoai lang vào nồi, chế nước vào luộc chín trong khoảng mười phút, tới khi có thể cắm chiếc đũa vào một cách dễ dàng, khoai trở nên mềm, tỏa ra mùi hương thơm ngọt, so với khoai lang cô từng ăn lúc trước còn đậm đà hơn nhiều.


Sở hài lòng gật gật đầu, sau đó cho khoai lang chín đã bóc vỏ vào trong tô nghiền nhuyễn, thêm bột nếp, nhào cho quyện.

“Ủa?” Sở Sở ngạc nhiên nhìn bột nếp vào khoai lang trong tô, sao nhào mãi cũng không hòa vào với nhau nhỉ, khoai lang và bột nếp đều nhuyễn mịn rồi, nhưng kỳ lạ là chúng nó đều phân tách một cách rõ ràng, không hề có dấu hiệu gì là sẽ hòa quyện với nhau cả.

Sở Sở nhào mạnh hơn, nhưng nhào cả mấy phút, mọi thứ vẫn y như cũ.

Khoai lang là đồ trong không gian, bột nếp là đồ mua, chẳng lẽ đồ trong không gian không thể kết hợp với đồ mua ngoài sao? Sở Sở buông bát, lấy đậu xanh cho vào nồi hấp, cũng giống khoai lang, đậu xanh nhanh chóng mềm ra, tỏa mùi thơm bùi.

Sở Sở nhanh chóng cho thêm muối vào.

Quả nhiên là vậy sao.

Chỉ thấy đậu xanh và muối hai bên tách ra, giống kiểu cả hai nước sông không phạm nước giếng vậy.

Cái này, cái này thì phải làm sao đây? Nguyên nhân làm Sở Sở khó nghĩ là do trong không gian nguyên liệu rất nhiều, nhưng những thứ có thể dùng làm gia vị thì lại rất ít.

“Phải dùng tinh thần lực ép chúng dung hợp lại với nhau.” Không biết từ khi nào, A Hồng đã xuất hiện sau lưng cô, nói.

“Dùng tinh thần lực để dung hợp à?”
“Đúng vậy, linh khí trong không gian rất dồi dào và sạch sẽ, mới có thể nuôi dưỡng ra những thứ tinh khiết như thế này, đồ bên ngoài thì nhiều tạp chất nên chúng nó mới sợ hãi những linh khí thuần khiết sạch sẽ này, không thể dung hợp vào.

Đầu tiên chị phải bỏ đi tạp chất trong những thứ này đã, sau đó lại dùng tinh thần lực dẫn dắt hai bên hòa quyện với nhau mới được.”
Sau khi nghe xong, Sở Sở liền tập trung tinh thần, phóng ra tinh thần lực, khi tinh thần lực đụng tới bột nếp, Sở Sở lập tức cảm nhận được một mùi vị không được tốt cho lắm, xâm nhập vào sâu chút nữa, thì thấy bên trong bột nếp lại có màu đen, đây chính là tạp chất phải không? Sở Sở dùng tinh thần lực chậm rãi tẩy đi từng chút một tạp chất màu đen.

Tạp chất thoát ra khỏi bột nếp liền biến mất tăm, mà bột nếp khi không còn tạp chất cũng dần dần hòa vào với khoai lang nhuyễn.

Thì ra là như vậy à, Sở Sở bừng tỉnh đại ngộ, sau khi đã nắm giữ phương pháp rồi, cô làm xong bánh khoai lang và bánh đậu xanh rất nhanh, hơn nữa còn vui mừng phát hiện ra tinh thần lực của bản thân cũng tăng thêm một ít, lúc sử dụng cũng thuần thục hơn trước kia.

Sở Sở bưng dĩa cười tủm tỉm đi tới phòng khách, mà A Hắc vốn phải đang ở trong phòng máy chơi game nay đã ngồi sẵn ngoài phòng khách dỏng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng bếp, còn A Hồng vốn đang xem phim hoạt hình nay cũng xem không yên, khi hai đứa thấy Sở Sở đi đến, mắt liền sáng hết cả lên.

Bánh khoai lang có màu vàng rực rỡ giống như mặt trời ngày hè; Bánh đậu xanh màu xanh nhạt lại giống như cơn gió mát mùa hạ, hai thứ đặt cùng nhau tôn lên lẫn nhau, khiến cho người ta thèm thuồng vô cùng, A Hồng và A Hắc ăn tới nỗi miệng dính đầy vụn bánh.


Thấy hai đứa ăn ngon lành như vậy, Sở Sở càng thêm vững tin với quyết định khai thác thị trường của mình, hơn nữa hoa quả cũng phải lấy một ít ra bán, tiền sắp không đủ dùng nữa rồi.

Bận bịu một hồi thoáng cái đã đến buổi trưa, Sở Sở làm hơn trăm cái bánh khoai lang và bánh đậu xanh, tay mỏi muốn chết, nhưng tinh thần lực lại rất sảng khoái, sử dụng ngày càng trôi chảy.

Sau khi để bánh nguội, Sở Sở lấy dụng cụ đo năng lượng ra, bởi vì là nguyên liệu trong không gian kết hợp với nguyên liệu bên ngoài, nên hàm lượng dinh dưỡng cũng không cao như hoa quả lần trước bán, năng lượng của bánh khoai lang là khoảng từ 5000 đến 6000 la, còn bánh đậu xanh do dùng nhiều nguyên liệu hơn nên năng lượng là khoảng 7000 đến 10000 la.

Nhưng kết quả này, Sở Sở vẫn tương đối hài lòng.

Trên đại lục Vô Sắc, một người nữ trưởng thành có nhu cầu năng lượng mỗi ngày là 3000 la, nam là 6000 la, và còn tùy vào các nghề nghiệp khác nhau mà nhu cầu năng lượng cũng không giống nhau.

Nghe nói một Ky Giáp Sư cấp thấp mỗi ngày hấp thu 300.000 la, càng cao thì cần càng nhiều, mà hàm lượng dinh dưỡng cũng phải càng cao càng tốt.

Sở Sở vốn còn lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề thừa dinh dưỡng, nhưng càng khiến người kinh ngạc, chính là trên đại lục Vô Sắc hoàn toàn không có khái niệm thừa dinh dưỡng này.

“Thật sự phải bán toàn bộ đi sao?” A Hắc chép miệng, xoa xoa bụng nhỏ tròn vo vì ăn no, lưu luyến nói.

“Đúng vậy, bán hết.” Sở Sở đụng đụng mũi cậu, cười nói: “Lần sau sẽ làm tiếp món khác cho mấy em, bây giờ phải kiếm tiền đã.”
A Hắc và A Hồng vốn còn đang tiếc, nghe nói thế liền quên luôn, nhảy nhót xung phong nhận việc giúp Sở Sở đóng gói.

Sở Sở cũng buông tay giao cho hai đứa làm, mình thì vào không gian lấy hoa quả chuẩn bị đem ra bán.

Vừa vào đến không gian, Sở Sở liền phát hiện đồ trong không gian hình như càng nhiều thêm, không giống như lần giao dịch đầu tiên làm vội làm vàng, bây giờ Sở Sở đã có kinh nghiệm rồi.

Quả táo, đào mật, xoài có thể lấy ra bán, khác hoa quả khác thì tạm thời để đó đã, hơn nữa còn phải khống chế số lượng bán, không nên lấy ra một lần nhiều như lúc trước, cũng phải nhân dịp này đem khoai lang và đậu xanh ra bán thử.

Rất nhanh, Sở Sở đã ngắt xong táo, đào mật, và xoài mỗi thứ 20 quả, hơn nữa đều chọn quả nhỏ, năng lượng ít hơn chút, có điều chỉ như vậy thôi là cũng đã hơn xa những thứ trái cây bên ngoài rồi.

Mặt khác Sở Sở cũng đào thêm 5 củ khoai lang, khoai lang có hàm lượng dinh dưỡng và năng lượng rất cao, tới 90000 la, mà đậu xanh thì tương đối khó tính chút, Sở Sở chỉ có thể bán theo cân, một cân cỡ 70000 la.


Hai loại này năng lượng cao như vậy, mà bánh khoai lang và bánh đậu xanh làm ra lại có năng lượng thấp hơn nhiều, xem ra là do kết hợp với nguyên liệu bên ngoài khiến cho chỉ số nang lượng bị hao hụt mất.

Khi Sở Sở ra khỏi không gian thì A Hồng và A Hắc đã đóng gói bánh xong xuôi hết cả.

Bao bì tinh xảo càng tôn thêm vẻ đẹp, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Sau đó cả ba người lại nhanh chóng đóng gói cả mấy thứ vừa lấy ra từ không gian.

Đống đồ này chiếm diện tích không nhỏ, vốn là Sở Sở định đem đồ này bỏ vào không gian sau đó chờ đến khi chuyển hàng mới tìm chỗ không người lấy ra, nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị xóa bỏ, bởi vì cô phát hiện mình không thể mang đồ vào không gian được.

A Hắc và A Hồng tỏ vẻ điều này là do tinh thần lực của cô quá thấp mà ra.

“Khi nào chị mới đạt tới trình độ đó được đây.” Sở Sở có chút chán nản hỏi.

“À, cái đó thì phải xem tiến độ tu luyện của chị ra sao, nếu có thể duy trì tốc độ như thế này, thì em nghĩ chắc chưa tới một năm hoặc nửa năm đâu.” A Hắc tựa vào sô pha êm ái, nói.

“Ngoại trừ cái này, chị có thể dùng tinh thần lực để luyện một cái túi càn khôn.” A Hồng đẩy đẩy A Hắc trên sô pha, bổ sung thêm.

“À, giống vậy nè.” A Hắc nói xong, trong tay bỗng có thêm một cái túi nhỏ.

“Nhỏ như vậy thôi á?” Sở Sở có chút hoài nghi.

“Càn khôn, tức là “trong túi có trời”, vô cùng vô tận, tinh thần lực càng cao thì có thể luyện ra túi càng tốt.” A Hồng giải thích.

“Nhưng bây giờ chị cũng chưa thể làm đâu!” A Hắc nhanh chóng thọc thêm một câu.

Ặc, thằng nhóc này cứ thích chặn họng mình sao trời? Có điều, cái túi thật thần kỳ mà! Sở Sở quyết định, chờ sau khi tinh thần lực tăng lên nhất định phải làm cho bản thân một cái, có nó về sau có đi đâu mà muốn mang theo nhiều đồ không còn là vấn đề lớn nữa.

Xét thấy vấn đề cho việc vận chuyển hàng hóa, Sở Sở quyết định đăng biển hoạt động lại chậm một ngày.

Lúc này mới là tám giờ tối, A Hắc đã sớm tót đi chơi game, A Hồng thì đóng đô trong phòng khách xem hoạt hình trên TV.

Sở Sở đột nhiên phát hiện bản thân biến thành người rảnh rỗi nhất trong nhà, không biết làm gì để giết thời gian cả.

“Tinh tinh tinh…” Máy liên lạc mà Sở Sở chưa từng dùng kể từ khi đi đến thế giới này vang lên, cũng may mà máy liên lạc của thế giới này không phải sạc điện mà là dùng Năng Lượng Tâm, một viên có thể dùng trong cỡ nửa năm.


Sở Sở nhanh chóng mở máy, dì Trương xuất hiện ở đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sốt ruột, hỏi: “Sở Sở, sao rồi? Mọi chuyện đã ổn chưa?”
Trong lòng Sở Sở thấy ấm áp, nhanh chóng cười trả lời: “Đã đều làm tốt rồi ạ, cám ơn dì đã quan tâm.” Cảm giác có người quan tâm mình thật tốt.

Khuôn mặt dì Trương buông lỏng, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lúc sau hình như lại nhớ tới điều gì, hỏi tiếp: “Vậy Triệu phu nhân có làm khó dễ cháu không.”
“Không có, tiền cháu đã trả, bà ta còn có thể làm gì cháu chứ.” Sở Sở nói, cô không định nói cho dì Trương biết chuyện kia, để dì khỏi lo lắng.

Nhưng chuyện thiệt thòi này sớm hay muộn cô sẽ đòi lại, cô bảo đảm.

Rốt cuộc dì Trương cũng yên tâm.

“Đúng rồi, Nhiên Nhiên ra sao rồi ạ, đã khỏe hơn chưa dì?” Tuy rằng không có bất cứ ấn tượng nào đối với Nhiên Nhiên mà dì Trương nhắc đến, nhưng Sở Sở vẫn rất lo lắng, hỏi.

“Dì đưa nó về nhà rồi, bác sĩ nói chỉ cần chú ý chút là không sao, lúc ở bệnh viện nó còn ầm ĩ đòi gặp cháu đấy.” Dì Trương nói một cách bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập thương yêu.

“Đúng không ạ, vậy giờ cháu lên nhà dì nhé, giờ cháu không bận gì cả.” Sở Sở nhanh chóng nói.

Dì Trương luôn miệng nói được.

Tắt máy liên lạc xong, Sở Sở liền lắc mình vào không gian hái chút hoa quả, cô vẫn nhớ rõ sự vui mừng của dì Trương khi được cô tặng hoa quả đó.

Mười phút sau, Sở Sở đã đứng trước cửa nhà dì Trương.

Cửa thông minh ghi lại hình ảnh của cô, và thông báo cho bên trong.

Cửa rất nhanh liền mở ra, cùng lúc vang lên một câu nói: “Sở Sở, cháu tự vào nhé.”
Sở Sở cầm theo đồ đi vào trong.

Kết cấu của nhà dì Trương giống hệt nhà cô, Sở Sở đoán chắc nhà ở ở đây đều thống nhất một kiểu, dù sao cũng là nhà công ích mà.

Sở Sở vừa đặt chân vào phòng khách, liền nhìn thấy một cậu nhóc mập mạp đang nằm bò ra chơi ô tô, miệng phát ra âm thanh “brừm brừm”.

Nhìn thấy Sở Sở bước vào, mắt cậu nhóc liền sáng lên, thả ô tô xuống, đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ cô.

Nữa đường cậu bé còn bị trượt chân một cái thiếu chút té sấp mặt, Sở Sở nhìn mà sợ run, vội vàng bước lên trước, đón lấy cậu vào lòng.
– —- Hết chương 14 —–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.