Đọc truyện Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi – Chương 67
Chuyện đến đêm dò xét thư phòng này cô đã có ý nghĩ từ rất sớm trước kia, vì thế cô còn làm rất nhiều công việc chuẩn bị ban đầu. Ví dụ như học tập mở khóa và két sắt như thế nào, xóa bỏ dấu vết như thế nào, chống giám sát linh tinh, cố gắng làm thần không biết quỷ không hay.
Đồ gì đó trong không gian thật sự không ít, rất nhiều thứ đồ cô vẫn còn không dùng đến, may nhờ lúc trước như bệnh thần kinh nhét không ít đồ vào trong không gian. Cô tìm ra một bộ đồ thể thao màu đen, khẩu trang màu đen, giày màu đen, còn có mũ đen. Tóm lại trên dưới toàn thân đều là màu đen, trước kia cũng chưa từng có kinh nghiệm tương tự, chỉ có thể bắt chước từ phim ảnh trong điện ảnh và truyền hình.
Cô còn tìm ra bảo bối máy ảnh của mình, sau khi tới nơi này cũng chưa từng có cơ hội dùng đến, hiện giờ vừa đúng lúc dùng đến, nếu như vô tình gặp được đồ tốt mình có thể chụp lại, những phim ảnh tình báo chiến tranh kia còn không phải diễn như vậy sao.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong.
Nửa đêm hai giờ, bóng đêm đen thui bao phủ cả vùng đất, ngay cả ánh trăng sáng cũng trốn vào trong mây, chính là thời điểm tốt để “Giết người phóng hỏa”.
Tô Mặc Nhiên từ trong bóng tối mở mắt ra, mặc vào bộ quần áo đi đêm đã sớm chuẩn bị xong, lặng lẽ chạy ra khỏi phòng.
Cô bước chân nhẹ nhàng, đi qua từng phòng.
Đợi mười phút, cuối cùng mới cúi lưng xuống chậm rãi đi đến gần thư phòng.
Đột nhiên…
Được rồi, không có đột nhiên.
Trên thực tế, tất cả người nhà họ Trần đều bị cô đánh ngã, hiệu quả của tùy phong cũng không phải thổi phồng, cho dù hiện giờ cô làm ra động tĩnh gì, người nhà họ Trần cũng sẽ không phát hiện ra. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Về phần tại sao trễ như vậy mới ra tay, đó hoàn toàn là bởi vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trần Tương Long quá không có quy luật, tối hôm nay lại đến mười hai giờ mới trở lại, cũng không biết đi lêu lổng ở đâu, làm hại cô chờ đến độ sắp ngủ thiếp đi.
Chờ tất cả người nhà họ Trần đều ngủ, cô mới thổi “Tùy phong” vào trong phòng có người, như vậy bảo đảm trong vòng không tới ba giờ bọn họ sẽ không tỉnh, hơn nữa ngày hôm sau khi tỉnh lại sẽ không phát hiện bất cứ khác thường nào, nhiều nhất chính là cảm thấy tối hôm qua ngủ tương đối ngon mà thôi.
Tìm được thư phòng, đi vào còn không đơn giản, khóa nho nhỏ bây giờ vốn không ngăn được cô.
Nhẹ nhàng mở cửa, tiến vào thư phòng.
Thư phòng bình thường bị nhà họ Trần nghiêm ngặt trông coi cứ bại lộ ở trước mặt cô như vậy.
Cô vuốt vách tường mở đèn, chờ mắt thích ứng một chút mới quan sát cẩn thận bố cục của thư phòng.
Thư phòng, dựa toàn bộ vào mặt tường phía đông đều là tủ sách, nam bắc có một cánh cửa sổ. Phía dưới cửa sổ phía nam để bốn chiếc ghế sa lon và bàn trà, bình thường dùng để đãi khách. Phía bắc chính là bàn làm việc rất lớn, trên bàn để đèn bàn, giấy, bút máy, mực nước, còn có một chút tài liệu.
Mang theo bao tay đã chuẩn bị trước, cô cầm tài liệu để ở trên bàn lên nhìn một chút, cũng không phát hiện cái gì, chỉ là một chút tài liệu công vụ thông thường.
Cô ngồi xổm người xuống bắt đầu lục tìm ngăn kéo bàn làm việc, một vài ngăn kéo không khóa đều để đồ dùng làm việc bình thường. Ngăn kéo có khóa, cô mất một chút công phu mở ra, mỗi bản tài liệu cô đều rút ra nhìn một chút, tra xét vô cùng cẩn thận. Cô không muốn bởi vì sơ ý bỏ sót cái gì, tới một lần không dễ dàng, luôn phải tìm được chút đồ.
Toàn bộ nhìn xong cô vẫn không phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ Trần Vĩnh Lâm không đặt tài liệu quan trọng ở thư phòng?
Cô lại tìm kiếm chung quanh, thậm chí lật từng giá sách ra vẫn không tìm được. Quả nhiên cô tưởng tượng chuyện này quá đơn giản, Trần Vĩnh Lâm suy nghĩ kín đáo ý định thâm trầm, giấu thứ gì khẳng định không đơn giản như vậy.
Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, cô quả quyết mở khả năng đặc biệt nhìn xuyên thấu ra, bắt đầu quét xem cả thư phòng.
Mười mấy phút trôi qua, cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Từng góc của thư phòng cô đều nhìn xuyên thấu qua, bao gồm nóc nhà và mặt nền, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ khác thường nào, chẳng lẽ lần này nhất định không có thu hoạch sao?
Thật sự không cam lòng, thật vất vả làm chuẩn bị đầy đủ, chẳng lẽ cứ buông tha như vậy?
Tô Mặc Nhiên do dự.
Không, không thể buông tha, cô nhất định phải tìm được chứng cứ.
Vì vậy, cô mở phòng Trần Tương Long và Trần Vĩnh Lâm ra tìm một chút. Nếu như đồ không có ở trong thư phòng, như vậy nhất định ở trong phòng người làm chủ nhà họ Trần, người làm chủ nhà họ Trần cũng chỉ có cha con Trần Vĩnh Lâm và Trần Tương Long.
Nói làm thì làm ngay, cô lập tức khôi phục nguyên dạng thư phòng, rút lui khỏi thư phòng.
Cô đi phòng Trần Tương Long trước.
Trần Tương Long ở trong phòng đầu tiên phía bắc lầu hai, mở cửa phòng, cô lấy ra đèn pin cầm tay đã sớm chuẩn bị. Chiếu lên giường đối diện, phát hiện Trần Tương Long đang nằm lỳ ở trên giường, ngủ rất ngon. die nda nle equ ydo nn
Quan sát cả căn phòng còn có thể nhìn ra rất nhiều dấu vết của Tần Lan, trên tường thậm chí còn treo hai người hình, xem ra Trần Tương Long cũng không chân chính muốn bỏ Tần Lan, đoán chừng là tính toán về sau lại nghĩ cách đón bà ta trở lại.
Giống vậy, mở khả năng đặc biệt quét xem, từ mặt đất đến vách tường rồi đến tủ thấp bên giường.
Ah, có phát hiện.
Cô phát hiện ra một ngăn ngầm ở vách tường tủ thấp dựa vào.
Cô lập tức mở tủ thấp ra, cẩn thận tìm được chốt mở ngăn ngầm.
Đè chốt mở xuống, ngăn ngầm mở ra, bên trong lộ ra một hòm sắt nho nhỏ.
Lại là một két sắt.
Quả nhiên là gia đình giàu có, ngay cả két sắt cũng có.
Nhưng mà, két sắt trình độ này không làm khó được cô, phải biết cô đã cố ý tìm cao thủ hỏi.
Tốn hơn một phút đồng hồ thời gian, cuối cùng xử xong két sắt.
Khi mở cửa két sắt mở, Tô Mặc Nhiên đặc biệt hưng phấn, rốt cuộc cũng có thu hoạch.
Đợi cô mở cửa ra, thấy rõ ràng đồ vật bên trong thì lần nữa thất vọng.
Đây lại là một kho vàng nhỏ.
Bên trong chất đống hơn mười thỏi vàng, mấy quyển sổ tiết kiệm, một chút châu báu đồ trang sức, tiền mặt và với một hộp gỗ lớn cỡ bàn tay.
Cô lật sổ tiết kiệm, phát hiện tài sản của Trần Tương Long thật đúng là không ít. Trong đó có hai sổ tiết kiệm là HSBC, hai sổ cộng lại có gần năm trăm vạn khoản tiền lớn, còn có một cuốn sổ tiết kiệm là ngân hàng Thụy Sĩ, cũng có hai trăm vạn USD tiền gửi ngân hàng, ngoài ra còn có hai quyển là ngân hàng trong nước, tiền gửi ngân hàng cũng không ít. d1en d4nl 3q21y d0n
Nhìn dáng dấp, giá trị con người của Trần Tương Long xác thực không rẻ.
Tô Mặc Nhiên suy nghĩ một chút, lấy ra máy chụp hình chụp thông tin căn bản của sổ tiết kiệm lại, có lẽ sau này sẽ cần đến.
Làm xong tất cả, cô khôi phục nguyên dạng tất cả.
Khi định đóng cửa, quỷ thần xui khiến cầm cái hộp gỗ kia lên nhìn một chút, cũng không biết là thứ gì?
Mở hộp ra, cô ngây ngẩn cả người, trí nhớ có phần phủ đầy bụi ở trong đầu nổi lên.
Trong hộp lớn chừng bàn tay đựng hai viên đá quý cực đại, một viên đá ruby, đỏ đến giống như máu; một viên ngọc saphia, xanh giống như biển. Hai viên đá quý còn lớn hơn trứng gà, óng ánh trong suốt tỏa sáng.
Hai viên đá quý này chắc là đồ cưới của Tô Mai, căn cứ vào trí nhớ của chủ nhân thân thể, bà ngoại của chủ nhân thân thể đã từng nói với chủ nhân thân thể, hai viên đá quý này là do nhà họ Tô trong lúc vô tình lấy được.
Nhà họ Trần này thậm chí đồ cưới của người trước cũng chiếm đoạt, thật đáng xấu hổ.
Tô Mặc Nhiên vuốt ve hai viên đá quý, trong lòng rất không nỡ, bây giờ còn không thể cầm chúng nó về. Nếu như Trần Tương Long phát hiện đá quý không thấy nhất định sẽ cảnh giác, về sau muốn làm cái gì cũng khó khăn.
Cô lưu luyến đặt đá quý lại trong hộp đóng ngăn ngầm.
Chờ lật đổ nhà họ Trần, cô nhất định phải cầm đồ vật về. Đây chính là đồ thuộc về nhà họ Tô, đáng tiếc hiện giờ người của nhà họ Tô cũng đã qua đời, cũng không nhìn những thứ này được nữa. Cô cũng không định kết hôn, có lẽ chờ sau này khoa học kỹ thuật phát triển tự mình có thể sinh đứa bé, dù sao thân thể này chảy huyết mạch nhà họ Tô. Đến lúc đó giao những thứ này cho đứa bé đi, vậy cũng là hương khói cuối cùng cô truyền xuống vì nhà họ Tô.
Những thứ này đều phải đợi sau này hãy nói.
Hiện giờ, phòng của Trần Tương Long đã tìm cũng không có phát hiện gì, xem ra lúc này chỉ có thể gửi hy vọng vào căn phòng của Trần Vĩnh Lâm.
Phòng của Trần Vĩnh Lâm ở phí đông lầu hai, là gian phòng có diện tích lớn nhất trong cả tòa lầu.
Tô Mặc Nhiên động tác nhanh nhẹn nhanh chóng mở cửa lách vào, ánh sáng đèn pin đảo qua, Trần Vĩnh Lâm cũng ở trên giường ngủ say. Cô mở đèn sau đó bắt đầu quét xem cả căn phòng, Trần Vĩnh Lâm ở một mình nhiều năm, đồ vật trong phòng không nhiều lắm, rất nhanh đã quét xem xong. dinendian.lơqid]on
Phía sau tủ quần áo cũng có ngăn ngầm giống vậy, nhìn dáng dấp giống với trong phòng Trần Tương Long, chắc xuất từ cùng tay một người. Mở két sắt bên trong ngăn ngầm ra, tiền riêng của Trần Vĩnh Lâm còn nhiều hơn con trai ông ta, chỉ riêng số lượng tối thiểu trên sổ tiết kiệm đã nhiều hơn Trần Tương Long một số không.
Trong két sắt còn để không ít vàng bạc châu báu, nhưng không có tài liệu.
Chẳng lẽ nhà họ Trần thật sự không có sổ sách mờ ám hoặc phong thư các loại?
Tô Mặc Nhiên chưa từ bỏ ý định, cô lại lần nữa cẩn thận quét nhìn một lần, quả nhiên để cho cô phát hiện khả nghi.
Bên trong phòng để bàn đọc sách bằng gỗ lim cỡ lớn, kết cấu bàn đọc sách hết sức đơn giản, không có bất kỳ ngăn kéo, trên mặt bàn để bút, mực, giấy, nghiên, làm cho người ta vừa nhìn hiểu ngay. Nhìn dáng dấp chỉ giống như bàn đọc sách bình thường ông cụ Trần dùng để luyện tập thư pháp, nếu là người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ không chú ý.
Nhưng cố tình chính là cái bàn này, lại giấu giếm bí mật không ngờ, nếu như không phải cô có khả năng đặc biệt nhìn xuyên thấu thật đúng không phát hiện được.
Bên trong tường kép bàn đọc sách để mấy túi giấy và mấy quyển tập, giấu ở nơi bí ẩn như thế khẳng định khá quan trọng, hiện giờ đặt ở trước mặt cô, cô lại không lấy được, thật gấp chết người.
Tô Mặc Nhiên đi tới trước bàn đọc sách, quan sát cẩn thận từng cái góc bàn đọc sách, cuối cùng theo cấu trúc tìm được chốt mở cơ quan.
Cô nhẹ nhàng nhấn một cái trong xó xỉnh hẻo lánh phía bên phải bàn đọc sách, chỉ nghe “Cạch” một tiếng, cơ quan mở ra.
Cô lấy túi tài liệu và quyển tập bên trong ra, mở quyển sổ ra lật xem, hơi giống sổ sách nhưng không biết cụ thể là sổ sách gì, hơi giống như nhật ký, làm không rõ ràng lắm cô liền trực tiếp để ở bên cạnh.
Mở túi giấy ra, bên trong là một phần báo cáo điều tra, là một người đàn ông, rất khó đọc tên tuổi, Trát Giáp A Á, người tộc Lật Túc Vân Nam. Mặc dù không biết tại sao nhà họ Trần muốn điều tra người đàn ông này, nhưng cô có một trực giác, người đàn ông này nhất định có quan hệ rất sâu với nhà họ Trần.
Cô để phần tài liệu này sang bên, định đợi lát nữa cầm vào không gian đi sao chép.
Cô mở túi giấy thứ hai ra, kết quả tài liệu bên trong khiến cho cô hốt hoảng.
Đây là một phần hợp đồng, cuối hợp đồng có chữ ký và con dấu của Trần Vĩnh Lâm và Trần Tương Long. Cái này thật ra thì không có gì đáng hiếu kỳ, mấu chốt là chữ viết hợp đồng này sử dụng lại là tiếng Nhật.
Nhà họ Trần rốt cuộc đã đạt thành giao dịch như thế nào với người Nhật Bản?