Đọc truyện Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi – Chương 4: Tầm bảo
Editor: Puck – Diễn đàn
Mở căn phòng bí mật kia ra, cả căn phòng bí mật không tính là lớn, chỉ có ba bốn mét vuông, bên trong chất đống ba thùng gỗ lớn.
Cô nàng Tô xem xét, theo đôi mắt sắc bén của cô, ba rương gỗ này chắc là gỗ Hoàng Hoa Lê thượng đẳng, hơn nữa còn là Hoàng Hoa Lê Hải Nam. Hoàng Hoa Lê Hải Nam trưởng thành chậm chạp, chất gỗ kiên cố, hoa văn xinh đẹp, sắc màu nhu hòa, có mùi thơm, trước kia cô đã từng thấy một chuỗi vòng tay Hoàng Hoa Lê giá bán đến một vạn. Đặt ở bốn mươi năm sau riêng ba rương gỗ này chính là một khoản của cải không nhỏ, cô có hiểu biết đại khái về của cải nhà họ Tô, người dùng được rương gỗ như này gia cảnh sẽ không kém.
(*) Gỗ Hoàng Hoa Lê còn được gọi là gỗ Sưa, trong đó, gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam được liệt vào một trong bốn loại gỗ trân quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (Tử đàn, Hoàng Hoa Lê, Kê sí và Thiết lực). Từ xưa, loại gỗ này đã được dùng để sản xuất những vật dụng đắt giá và còn được coi như một cống phẩm cho triều đình.
Cô đi qua mở hòm thứ nhất ra, toàn bộ bên trong hòm là sách đóng buộc chỉ, tờ giấy hơi ố vàng, có phần thậm chí không trọn vẹn, các thể loại khác nhau, đều là vài bản đơn lẻ. Những thứ này cũng đều do ông nội Tô cất giấu. Ông cụ Tô là một lão giáo sư, bình thường yêu thích chính là đọc sách viết chữ đánh cờ, là một văn nhân tiêu chuẩn, từ những thứ ông cụ cất giấu này là có thể nhìn ra được. Tô Mặc Nhiên cẩn thận đóng hòm lại, cái này nếu bị làm hư cô không bồi thường nổi. dieendaanleequuydonn
Mở cái hòm thứ hai ra, bên trong là một cặp bình sứ cao chừng bốn mươi cm, mắt nhìn thấy giống như Nguyên Thanh Hoa trước kia trên chương trình tìm bảo vật của CCTV có chuyên gia nói tới. Hai đĩa sứ nền trắng hoa xanh, diêu khẩu nhìn không ra niên đại gì.
(*) Nguyên Thanh Hoa: Sứ Thanh Hoa thời Cảnh Đức nhà Nguyên có công nghệ chế tác phát triển càng ngày càng thành thục, giới nghệ nhân gọi tắt là “Nguyên Thanh Hoa”. Sứ Thanh Hoa khởi đầu được chế tác vào thời Đường, là một trong những sản phẩm sứ cao cấp Trung Quốc, các sản phẩm gốm sứ được vẽ hoa văn trang trí bằng nước men màu xanh lam, thuộc loại sứ men màu.
(**) Diêu khẩu: Chỉ nơi sản sinh ra đồ sứ
Một bộ lọ thuốc hít, hai mươi bốn chiếc, phần lớn đều làm từ ngọc, đủ loại màu sắc hình thái đa dạng. Một bộ mười tám con dấu Điền Hoàng. Hai chiếc nghiên mực, giống như là Lao Khanh đoan nghiễn, một chiếc khắc hình rồng mây, một chiếc khắc năm con dơi. Một đồ rửa bút bằng sứ men rạn, chất men trắng hiền hòa nhẵn nhụi, là tác phẩm xuất sắc hiếm có.
(*) Lao Khanh đoan nghiễn: Chỉ nghiên mực Đoan Khê ở mỏ đá Lao Khanh.
(**) Năm con dơi: Dơi trong tiếng Trung đồng âm với chữ phúc, năm con dơi chỉ ngũ phúc lâm môn (Ngũ phúc gồm có: Trường thọ – Không chết non hơn nữa phúc thọ lâu dài; Phú quý – tiền tài giàu có hơn nữa địa vị tôn quý; An khang – thân thể khỏe mạnh hơn nữa tâm linh yên bình; Hảo đức – trời sinh tính tình lương thiện hơn nữa rộng lượng yên tĩnh; Thiện chung (chết già) – chỉ có thể dự đoán trước cái chết của mình, khi chết không bị tai họa bất ngờ, thân thể không ốm đau, trong lòng không lo lắng và phiền não, yên ổn hơn nữa tự tại rời khỏi nhân gian)
Còn dư lại còn có năm quyển tranh chữ và một tấm bia đá, tấm bia đá không biết khắc cái gì, hai bộ chữ, ba bức vẽ, cô nhìn không ra được tác giả là ai, chỉ có một thứ cô biết, đó chính là bức tranh vẽ cơ hội đại hà, đoán chừng không mấy người không biết, đây đúng là tuyệt bút. Những thứ đồ này được cẩn thận cất giấu ở đây, cũng đều là đồ thật.
Cái hòm thứ ba nhỏ hơn hai cái trước một chút, bên trong có một gối ngọc, một thanh ngọc như ý, một bức tượng Quan Âm bằng ngọc trắng, còn có ba chiếc hộp bằng gỗ tử đàn lớn chừng hộp giầy. Một hộp đựng đẩy đủ đồ trang sức bằng phỉ thúy, dây chuyền, vòng tay, nhẫn, vật trang sức, mặt dây chuyền, ngọc bài v.v… Trang sức tràn đầy một hộp, nhìn một cái cũng biết đều là đồ cổ. Trong một hộp gỗ tử đàn là tràng hạt, tràng hạt kim cương bồ đề, một pho tượng Phật mạ vàng, hai chiếc vòng bạc, nhìn màu sắc cũng biết thường xuyên mang. Trong hộp cuối cùng để mười thỏi vàng, hai vạn đồng. Những thứ này chắc thuộc về bà nội Tô, có lẽ giống như các loại, trước kia từng nghe bà nội Tô nói, tổ tông của bà là gia đình thế gia vọng tộc. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Tô Mặc Nhiên nhìn xong tất cả mọi thứ bỗng cảm thấy mình phát tài rồi, có những thứ đồ này cả đời mình ăn uống không cần lo. Cô còn chưa kiểu cách đến mức cho dù chết đói cũng phải cất giữ những thứ này, người phải chết còn giữ những thứ vật ngoài thân này có ích lợi gì. Dĩ nhiên dưới tình huống không lo ăn uống cô cũng vui lòng cất giữ những thứ đồ này, dù sao những thứ đồ này tùy tiện cầm đi ra một món đoán chừng cũng có thể làm bảo vật gia truyền, hơn nữa niên đại càng lâu càng đáng tiền.
Tâm tình Tô Mặc Nhiên thật tốt, vung tay lên thu sạch ba hòm lớn vào Liêm Tâm cư đặt trong thư phòng ở lầu hai, liệu hiện giờ cô nàng Tô vật chất đầy trong hầm ngầm và phòng chứa đồ cũng chỉ có thể để ở thư phòng trước. Thu thập xong bảo tàng của mình, tâm tình của cô lập tức tốt rất nhiều, nhớ tới mình còn chưa đánh răng rửa mặt lập tức tiến vào không gian rửa mặt chải đầu thuận tiện ăn điểm tâm ở bên trong.
Ăn điểm tâm xong cô định thu từng món quý giá trong nhà, dù sao cô sẽ phải lập tức đi Đông Bắc cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về, vẫn thu trước thì tốt hơn.
Ừm, ghế quý phi bằng gỗ tử đàn này không tệ, thu, tượng gỗ này không tệ, thu, ống đựng bút chạm khắc này không tệ, thu…
Khi Tô Mặc Nhiên đang thu đồ thu đến cực kỳ vui sướng, ngoài cửa giống như người đến…
“Có người không, Tô Mặc Nhiên, mở cửa, Tô Mặc Nhiên…”
“Cậu tới làm gì? Còn ngại hại nhà họ Tô không đủ thảm? Hay nói cậu tới đền tiền, tôi cho cậu biết, người đang làm trời đang nhìn, cậu sớm muộn gì sẽ bị báo ứng.” Bà Lưu nhìn thấy người đến lập tức xông tới, chặn ở trước cửa nhà họ Tô.
“Bà đồ bà già chết tiệt này nói gì, tôi làm gì, bà đi sang bên cạnh cho tôi…” Nói xong tiến lên một bước định đẩy bà Lưu tới vừa.